Chương 37: Ổ chăn
Hạ Đình cạn lời, trong đầu hắn tưởng tượng ra những lời tha thứ đối phương sẽ nói, ai mà ngờ được suy nghĩ của người nọ chạy xa thật, hai người bọn họ căn bản không ở cùng một kênh.
An Nhất thấy người bất động, nghĩ rằng đối phương đang bệnh nên không có sức: " Nếu cậu không tiện di chuyển thì tôi có thể tự phục vụ"
Lấy điện thoại của đối phương quét mã thanh toán của mình là được rồi.
Hạ Đình:...
Vẫn còn rất tri kỉ.
Nhìn ánh mắt đơn thuần không pha trộn bất kỳ tâm cơ nào của An Nhất, Hạ Đình chần chờ vài giây, dấu vết chói mắt trên cổ đối phương bị cổ áo che đậy, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, cũng không có tâm nhãn gì, sao lại đi lệch đường, để cho người ta bao dưỡng. Ngón tay hắn đặt trên giường co lại, trong lòng có chút không thoải mái, đối phương cùng tuổi với hắn, tính theo tuổi thì chỉ mới tốt nghiệp đại học, hoặc cũng có thể còn chưa tốt nghiệp, nếu đối phương được bao nuôi chắc là bị thành phần nào đó lừa gạt rồi.
Hạ Đình: "WeChat. "
Sau đó lấy điện thoại di động ra: "Số wechat của cậu là bao nhiêu? "
An Nhất ăn xong miếng xúc xích nướng cuối cùng, phồng má nói: "Cậu quét mã thanh toán của tôi là được rồi. "
Không nghĩ tới đối phương chậm chạp như vậy, đây là hắn muốn thêm bạn wechat cũng nhìn không ra, Hạ Đình mặt thối hoắc:"Thêm WeChat, cơm tối tôi còn cần nhờ cậu mang nữa!"
An Nhất nhỏ giọng nói: "Ngộ nhỡ tôi không mang thì sao? "
Hạ Đình:...
Tóm lại có đánh ch.ết cũng không thêm bạn tốt đúng không?
Thật ra khi An Nhất mang theo mì bò trở về, không nghĩ tới Hạ Đình sẽ cho cậu sắc mặt tốt, cũng không biết tô mì bò này rốt cuộc gây ấn tượng với đối phương như thế nào, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ.
Nhưng cuối cùng vẫn thêm bạn tốt, Hạ Đình nhìn danh sách bạn tốt sau khi thêm xong, hài lòng buông điện thoại xuống, ngồi dựa vào ở đầu giường, định ăn mì.
Nhưng vừa mới ăn vào một miếng, Hạ Đình liền cứng đờ.
......... Mía nó,
Đời này hắn chưa bao ăn được tô mì bò nào khó ăn như vậy trong đời.
An Nhất nhìn vẻ mặt của người nọ: "Có ngon không? "
Hạ Đình gắp một đũa lên: "Cậu muốn ăn? "
An Nhất lắc đầu "Không muốn, tôi nghe người khác nói không ngon. "
Hạ Đình:...
Vậy mà cậu mua nó cho tôi?
Thấy người ăn xơm xong, An Nhất ở lại nghỉ ngơi trong ký túc xá một chút, một giờ chiều cậu ra ngoài, đến văn phòng tiếp tục làm việc.
Cùng lúc đó, video phỏng vấn các thí sinh của cuộc thi bên thương hiệu cũng được phát hành, các tài khoản marketing tích phân lớn vội vàng share về.
Tuy rằng là một thương hiệu nổi tiếng nhưng mà loại phỏng vấn này phần lớn đều là nghiệp dư, hình thức thi đấu hoàn toàn khép kín, cũng không cho chụp ảnh số lượng lớn, cách duy nhất cũng là quen thuộc nhất chính là phỏng vấn. Không giống như các dự án khác đều làm một chương trình tạp kỹ, xào xào nhiệt độ.
Phỏng vấn không có gì đáng xem, thí sinh nghiệp dư cũng không có lưu lượng thêm vào nhất định không có mức độ thảo luận gì, có vài tài khoản marketing lười viết bài, trực tiếp sao chép của người khác, lúc sau đăng lại, nếu không phải ngại mặt mũi của bên thương hiệu, không chừng cuộc phỏng vấn này cũng sẽ không có người để ý tới, trực tiếp đá chìm đáy biển.
Nửa tiếng sau khi video phỏng vấn được đăng tải rộng rãi trên các tài khoản marketing, các cụm từ của video phỏng vấn của thương hiệu lặng lẽ xuất hiện ở cuối bảng xếp hạng hotsearch, sau đó dần dần bò lếch lên.
Đoạn video vừa mới bắt đầu không có bao nhiêu màn đạn, nhưng đến khi Cố Linh Linh xuất hiện, một chút tăng từ từ giống như trời mưa bão màn đạn bắt đầu trực tiếp càn quét màn hình.
Cố Linh Linh nhìn ống kính, tươi cười nói: "Xin chào tất cả mọi người, tôi là một mỹ nữ xinh đẹp đến từ phòng làm việc " Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng"..., phòng làm việc của chúng tôi thân thiện hài hòa, một trái tim...".
【Ba lần rồi, đoạn phỏng vấn này thật sự rất buồn cười】
【Hahahaha, sao lại có phòng làm việc gọi là " Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng" nha, cô ấy sao lại thản nhiên nói ra miệng được như vậy】
【Xuyên không quay về thời tiểu học, chắc lun!!】
【Ôi cái tên này, tui thế mà lại thích mới ch.ết】
【Tất cả mọi người đều đang cười cái gì vậy, chỉ là tên phòng làm việc kỳ quái một chút thôi mà, không phải cô ấy trả lời đều rất bình thường sao?】
Ngay sau đó chỉ nghe phía sau truyền đến vài tiếng xúc xích nướng, Lâm Cứu mang theo An Nhất lầu một bay ra, debut ngay tại lầu một.
【Tới rồi, tới rồi!!】
【Bking xuất hiện, ha ha ha ha】
【Hahahaha, đây là tổ hợp gì vậy, thật buồn cười, cíu mạng với.】
【Bọn họ cứ bay ra như vậy không sợ ngã ch.ết sao】
【Tui rút lại lời lúc nãy, thật sự cười ch.ết tôi mà ha ha ha ha】
【Được lắm các sửu nhi, hai người các cậu làm chuyện mà thời đi học của tôi vẫn không dám làm】
【Tới đây, "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng" của chúng ta hợp nhất nào】
【Cái gì, bọn họ là một phòng làm việc ư】
【Ha ha ha ha ha, mỹ nữ xinh đẹp kia hình như cũng không muốn nhận người quen với bọn họ!】
【?】
【Mỹ nữ xinh đẹp: quá xấu hổ, tôi không biết họ, ai tới cứu tôi với】
【Há há, cíu tui với, tui cười mệt quá】
【Cíu cíu】
Chờ Lâm Cứu và An Nhất đến gần ống kính, khuôn mặt hai người cũng rõ ràng.
【Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng hai Bking này hình như có chút nam sắc】
【Trò hề vừa rồi, làm cho tui xem nhẹ giá trị nhan sắc của ba người này】
Giữ sự đáng yêu và gợi cảm thì một chút ngốc nghếch không đáng nhắc tới】
【Tôi thích người ở trên】
【Vậy tôi muốn phía dưới】
【Mấy chị xinh đẹp ở trên định chọn thật ư?"】
【Mấy vị đừng có mà chọn bừa, tui là vợ mà còn chưa lên tiếng đâu nhá】
【Xít ra, của tui là của tui tất】
Cố Linh Linh tươi cười cứng ngắc hướng về phía camera cười cười: "Thật ngại quá, đoạn này có thể cắt đi không. "
Dứt lời, Cố Linh Linh xoay người giơ tay giải phẫu kéo hình thái của Lâm Cứu và An Nhất ra..
" Xúc xích nướng, chỉ biết xúc xích nướng!!"
Cố Linh Linh túm lấy gương mặt hai người để hai người nọ nghiêm chỉnh.
Hai phút sau, hai người ngoan ngoãn đứng trước máy quay.
Đồng thanh mở miệng: "Phòng làm việc "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng" của chúng tôi thân thiện hài hòa, một trái tim......"
【Nếu không phải xem toàn bộ quá trình tôi liền tin.】
【Ha ha ha ha ha ha, ai có thể đi nói cho mỹ nữ xinh đẹp kia, đoạn lúc trước căn bản không cắt bỏ a】
【Người mặc áo thun trắng kia nhìn thật ngon, tui rất thích】
【Nhìn thật sự vừa mắt nha, tiểu soái ca tên gì vậy?"】
【Lần phỏng vấn tiếp theo là khi nào, có thể phỏng vấn tiếp phòng làm việc này không? Hy vọng sẽ có phần tiếp theo của những nhân vật hề hước này!】
【Thêm một】
【Thêm chứng minh thư của tui nữa!】
【Tôi biết cuộc thi này, mấy ngày nữa sẽ có một vòng loại trực tiếp, phía thương hiệu mời Lộc Minh Nam làm giám khảo đó!】
1
【Đến lúc đó sẽ có phỏng vấn sao, nếu có phỏng vấn tôi sẽ xem.】
【Khẳng định có a, ngoại trừ Lộc Minh Nam còn có mấy người nổi tiếng đi, đến lúc đó khẳng định có không ít truyền thông】
【Vậy tôi sẽ đợi vài ngày nữa để xem video phỏng vấn】
——
Hoắc Bắc Hành ngồi trước cửa sổ, cúi đầu xem video trong điện thoại, đoạn An Nhất được phỏng vấn, xem qua xem lại không dưới mười lần.
Đôi mắt đào hoa của anh nhìn không chớp mắt thật sự là nhớ đối phương quá đi.
Hắn nhìn lời trêu ghẹo trên màn đạn, bĩu môi, có chút mất hứng, vì sao bọn họ đều ngấp nghé vợ của người khác, không có đạo đức tí nào, chẳng lẽ bọn họ không có vợ của mình sao?!
Gương mặt tuấn tú kia tối sầm lại, đem hình ảnh An Nhất trong video dừng lại, anh nhìn chữ trên màn hình, nói là sau này sẽ có người đi xem vợ thi đấu.
Anh khó chịu nằm ngửa trên thảm, dựa vào cái gì người khác có thể đi xem vợ thi đấu, anh không thể.
Hoắc Bắc Hành nhìn trần nhà sửng sốt vài giây, nếu người khác có thể đi xem vợ thi đấu, đó có phải là đại biểu cho anh cũng có thể đi hay không.
Những người khác có, anh đây cũng phải có.
Anh lập tức đứng dậy đi tìm Chung bá.
Chung bá đang nhàn nhã uống trà, nhìn thấy Hoắc Bắc Hành đi tới, ông rót một chén nâng lên: "Thiếu gia muốn uống một chén sao? "
Hoắc Bắc Hành cầm lấy, rót hết vào miệng ăn luôn quả táo khô.
Đó chính là nước trà pha ra từ bánh trà ngon, nhìn cách uống thô lỗ của Hoắc Bắc Hành, Chung bá có chút đau lòng.
Trước kia chưa không chỉ là phong lưu một chút, nhưng cũng coi như phong độ nhẹ nhàng, sau khi ngốc trực tiếp trở thành mãng phu.
Hoắc Bắc Hành buông chén trà xuống, " Chung bá, tôi muốn đi thăm bà xã. "
Chung Bá: "? "
An Nhất thiếu gia không phải đi tham gia thi đấu khép kín sao, làm sao mà thăm được?
Chung Bá khuyên: "An Nhất thiếu gia đang thi đấu không có cách nào đến thăm. "
Hoắc Bắc Hành mở miệng phản bác: "Có thể! Tôi thấy những người khác có thể đi. "
Chỉ vào màn hình trên video cho Chung bá xem: "Trên đó nói có vài người có thể đi xem vòng loại, tôi cũng muốn đi. "
Chung Bá có chút khó xử, dù sao những người đi làm giám khảo cũng coi như là nhân viên công tác, là công việc phải làm, Hoắc Bắc Hành đi thì làm gì.
Cản trở công việc?
Nhìn sắc mặt khó xử của ông, Hoắc Bắc Hành: "Không được sao? "
Chung bá nói: "Cũng không phải không thể, hay là thiếu gia hỏi đại thiếu gia một chút, đại thiếu gia nói không chừng có thể giúp thiếu gia. "
Nếu ở thời điểm không ngốc, chỉ cần hoắc Bắc Hành cảm thấy hứng thú, nói là nói đi là đi, không nhìn ánh mắt người khác, ngược lại người khác còn phải nhìn anh.
Nhưng bây giờ ngốc rồi, không có năng lực tự quản lý, tốt hơn vẫn để Hoắc Chiêm Lâm giúp xử lý.
Hoắc Bắc Hành nghe xong cũng không chần chờ lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho anh trai "Oán chủng " của mình.
Điện thoại kết nối, mở miệng là "Em muốn đi thăm vợ, anh nghĩ biện pháp giúp em sắp xếp một chút. "
Hoắc Chiêm Lâm ở bên kia:...
Đây là thái độ cầu xin giúp đỡ của mi đấy à?
Biết Hoắc Bắc Hành không giải thích rõ được, Hoắc Chiêm Lâm bảo Chung Bá nghe điện thoại.
Chung bá đơn giản nói mục đích của Hoắc Bắc Hành, "Thiếu gia nói là muốn đi xem vòng đấu loại của thương hiệu này, An Nhất thiếu gia là thí sinh thi đấu, đi vài ngày rồi, thiếu gia nhớ người"
Hoắc Chiêm Lâm cười mắng: "Tiền đồ. "
Mới đi có vài ngày mà nó đã như vậy rồi.
Không nghĩ nghĩ tới tình cảm anh em của hai người còn rất tốt.
Hoắc Chiêm Lâm cầm điện thoại di động, ánh mắt nhìn tài liệu: "Để tôi cho người chuẩn bị, đến lúc đó bảo nó trực tiếp đi tới là được"
Nói xong, Chung Bá cúp điện thoại.
Hoắc Bắc Hành vừa nghe có thể đi thăm vợ, cao hứng nhổ Chung Bá từ dưới đất lên, thiếu chút nữa làm gãy luôn cánh tay già và chân già của ông.
Trong vài ngày tiếp theo, mỗi ngày mở mắt ra Hoắc Bắc Hành đều lấy bút vẽ lên lịch, nhớ kỹ ngày.
Đến ngày diễn ra thi đấu loại trực tiếp, hai người đã bảy ngày không gặp mặt, tuy rằng vẫn có điện thoại video mỗi ngày, nhưng không có cảm giác thực tế, cho nên Hoắc Bắc Hành liền tính là chưa thấy nhau.
Hoắc Bắc Hành đứng trước gương, lấy một đống quần áo từ phòng thay đồ, từng cái từng cái khoa tay múa chân lên người mình, sầu não suy nghĩ đi gặp An Nhất nên mặc cái gì.
Hận không thể biến mình thành một con công rực rỡ.
Sau đó cầm áo khoác vắt lên vai.
Hoắc Bắc Hành tràn đầy chờ mong, trên đường đi nhìn thấy bên đường có cửa hàng hoa liền bảo tài xế dừng xe.
Sau khi xuống xe, anh bước chân dài vào cửa hàng hoa.
Bên trong cửa hàng hoa có rất nhiều loại hoa, Hoắc Bắc Hành cẩn thận chọn.
Hoắc Bắc Hành thân cao chân dài, vai rộng eo thon, bóng lưng nhìn qua cực kì ra dáng, đôi mắt đào hoa đang chăm chú nhìn đủ loại hoa trong tiệm.
Nhân viên cửa hàng tiến lên và hỏi: "Thưa anh, anh có cần giúp gì không?" "
Hoắc Bắc Hành lắc đầu, anh không cần.
Nhân viên cửa hàng nhìn bộ dáng rối rắm của anh " Anh đây là muốn tặng cho ai?"
Hoắc Bắc Hành: "Người mình thích. "
Dứt lời Hoắc Bắc Hành nhìn trúng bó hoa hồng phấn, hơn mười phút sau từ trong cửa hàng hoa đi ra lên xe.
Hôm nay có không ít người trong giới thời trang và ngôi sao nổi tiếng tới đây, chỉ có truyền thông được mời mới có thể đi vào, các phương tiện truyền thông còn lại và tay săn ảnh sáng sớm đã ngồi xổm ở cửa lớn, nghĩ lát nữa có người đi vào, bọn họ có thể mặc đồ nhân viên công tác cùng nhau đi vào không? À thì cùng nhau lẻn vào.
Họ mai phục sau bụi cỏ, chờ đợi, mang đôi mắt của đại bàng và tốc độ của con báo.
Chẳng bao lâu một chiếc xe sang màu đen đậu trước cổng.
"Đây là ai?"
"Không biết nha, tui nhớ rõ minh tinh là đi xe chuyên dụng của thương hiệu tới đây."
"Có phải là nhà thiết kế nào không?"
"Nếu không thì xích gần lại một chút xem cho rõ"
"Đừng để bị phát hiện."
Ngay khi tài xế hạ cửa sổ xe để đăng ký, một tay săn ảnh với một góc độ vô cùng xảo quyệt, nhìn thấy Hoắc Bắc Hành ngồi ở ghế sau xe.
!!!
"Mẹ kiếp, người ngồi trong xe là Hoắc Bắc Hành!"
"Hoắc Bắc Hành?"
Không khí yên tĩnh vài giây, bắt lấy tiếng cửa bấm chụp liên tiếp.
"Đệch, chụp...chụp đi!"
"Hoắc tổng sao lại rảnh rỗi tới đây, không phải hắn trăm công nghìn việc sao?"
"Nói không chừng có người yêu mới?"
" Mau chụp, mau chụp!!.
Phía thương hiệu biết Hoắc Bắc Hành sắp tới, sớm đã nghênh đón ở cổng lớn, sau khi tiến vào bên trong, Hoắc Bắc Hành cầm bó hoa hồng từ trên xe xuống.
Giám đốc điều hành phía thương hiệu cười tiến lên: "Không nghĩ tới Hoắc tổng dù bận rộn cũng dành thời gian tới xem cuộc thi. "
Hoắc Bắc Hành: "Ký túc xá của thí sinh thi đấu ở đâu? "
Giám đốc điều hành:
Lúc trước nhận được tin tức đối phương muốn tới, hắn chuẩn bị một đống lớn bản thảo chuẩn bị nghênh đón đối phương, thuận tiện giới thiệu thương hiệu của bọn họ, xem sau này có thể hợp tác hay không, nhưng mà nhìn hoa hồng đối phương cầm tới.
Giám đốc điều hành:... Người tới đây để yêu đương à?
Thiết lập phong lưu không hề sụp.
Hoắc Bắc Hành căn bản không có hứng thú đi xem thi đâu gì đó, anh cũng không phải là chuyên gia gì, không thể bình luận chuyên nghiệp, còn tốn thời gian, mục đích hôm nay anh tới là đến thăm vợ anh.
Hiện tại mười giờ sáng, chắc hẳn vợ vẫn đang làm việc, anh đi tìm đối phương, nhất định sẽ giống như Bác Chung nói, gây thêm phiền toái cho vợ, nhưng đứa bé Hoắc Đại Bảo từ nhỏ đã thông minh, anh có thể đến ký túc xá chờ, buổi trưa vợ anh nhất định sẽ trở về ký túc xá nghỉ ngơi, anh lặng lẽ trốn rồi cho vợ một kinh hỉ!
Đối phương trong miệng nói "An Nhất", giám đốc điều hành làm sao có thể có ấn tượng, nhưng vẫn tự mình giúp người tìm ký túc xá, đưa chìa khóa số phòng cho Hoắc Bắc Hành.
Thấy người đi, ông thở phào nhẹ nhõm, cũng không ngờ người tham gia thi đấu của bọn họ lại có tình nhân nhỏ của Hoắc Bắc Hành.
Hoắc Bắc Hành đến ký túc xá, nhìn bốn chiếc giường liền kề trong phòng nhíu mày, cuối cùng dựa vào quyển tạp chí mãnh nam kia tìm được giường của An Nhất.
Sau đó thuận tay nhét tạp chí vào đáy giường tối tăm.
Người đến rồi những thứ như vậy vợ sẽ không cần.
Anh chính là nam chính duy nhất.
Sau đó ở trong phòng dạo một vòng, không biết trốn ở đâu chờ An Nhất là tốt nhất, cuối cùng cởi áo khoác, trực tiếp lên giường An Nhất, vóc người cao một mét chín nằm co ro trong chăn An Nhất.
Vợ chắc chắn sẽ rất nhiên khi thấy anh ta.
Đầu kia, Hạ Đình và phòng làm việc của hắn giao bản thảo thiết kế, rời khỏi tòa nhà văn phòng đến căn tin ăn cơm, sau khi vào cửa nhìn quanh một tuần, không phát hiện bóng dáng An Nhất.
Từ lần trước đối phương mang cơm cho anh, Hạ Đình cảm thấy An Nhất là người rất tốt, nói chuyện làm cho người ta nghe xong thư giãn, cười rộ lên cũng đẹp mắt, buổi tối khi ngủ anh đều không tự chủ được nhìn An Nhất ngủ say trên giường kế bên.
Đẹp, thật đẹp mắt, đối xử với hắn cũng không cẩn thận như người khác, trong số các bạn cùng trang lứa rất ít người đối xử với hắn như vậy.
Hạ Đình ăn xong ra khỏi căn tin đi về phía ký túc xá.
Đối phương mới hơn hai mươi tuổi, tuy rằng cùng tuổi với hắn, nhưng có lẽ chưa từng thấy qua thứ gì tốt, mới có thể bởi bị tiền tài mê hoặc nên mới chấp nhận bị bao dưỡng.
An Nhất bị người ta bao dưỡng như vậy, hắn cảm thấy hành vi như vậy hoàn toàn là đang làm ô uế đối phương, hắn phải kéo đối phương ra khỏi vũng bùn mới được, không thể nhìn người ta rơi xuống như vậy.
Nhà hắn cũng coi như là có gia thế, người bình thường không thể trêu vào, hắn muốn nói với An Nhất bảo đối phương đừng đi theo kim chủ kia nữa, bao dưỡng một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi thì làm sao là người tốt được, chờ ngày nào đó chán rồi, liền ném đi.
Hắn có thể giúp cậu ấy, nhớ tới khuôn mặt của An Nhất, suy nghĩ trong lòng Hạ Đình càng thêm kiên định.
Đi vào phòng, nhìn thấy giường của An Nhất phòng lên một cục, sửng sốt một chút, hắn còn cho rằng đối phương chưa trở về, dù sao ở căn tin cũng không thấy người, nhưng hiện tại đối phương đang ở trong phòng.
Hạ Đình đi lên kéo chăn ra: "An..."
Lời còn chưa dứt, đã bất ngờ đối mặt với Hoắc Bắc Hành trên giường.
Hoắc Bắc Hành:...
Hạ Đình:...
Có kinh ngạc hay không, có bất ngờ không?
An Nhất vừa cầm xúc xích nướng đi tới trước cửa ký túc xá, liền nghe thấy tiếng ồn ào bên trong, cậu đẩy cửa đi vào.
Chỉ thấy Hoắc Bắc Hành một tay nhấc Hạ Đình từ trên mặt đất lên, vẻ mặt khó chịu, trước trán nổi gân xanh.
"Cậu dám vén chăn vợ tôi lên?
Cậu ta dám vén chăn vợ mình lên!
+
*Oán chủng: từ ngữ phổ biến trên internet thường được sử dụng để trêu chọc người nào đó vô cớ bị oan khuất và bất bình, trở thành kẻ xui xẻo, xúc oan khuất bất bình tràn ra màn hình. Có thể được sử dụng trong bạn bè và những người thân thiết, chẳng hạn như "anh em oan của tôi, bạn bè oan chủng, bạn bè oan" và các kết hợp khác thường có thể được nhìn thấy, một chút giống như "ngốc ngêch" hoặc "ngu ngốc" có nghĩa là, thoải mái, đùa giỡn, nhưng không đến mức chế giễu quá mức, ~~ tui chưa nghĩ ra từ nào thay thế được nên tạm để nguyên nha khi nào có thay sau nà.
~~~~~~*
Editor:
Há há, tự dưng tui lại thích thể loại ấu tể quá mí bà.. giờ saooo?