Chương 56: Đáng thương
Mũi An Nhất đỏ bừng, nam nhi thà chảy máu chứ không rơi lệ, trước mặt Hoắc Bắc Hành cậu là một người lớn kiên cường, gắt gao mím môi, cố gắng kìm nước mắt lại.
Nguyên nhân chủ yếu là trong lòng cảm thấy quá áy náy, không thể chấp nhận được rằng vì bản thân mình mà Hoắc Bắc Hành mới phải chịu họa vô đơn chí này.
Nhìn băng gạc ở trên đầu đối phương, xoay người đến gần anh: "Hoắc Bắc Hành, anh có đau không?"
Nhìn người tiến lại gần, Hoắc Bắc Hành híp mắt lại, ánh mắt dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt đen láy tràn đầy tự trách, không biết còn tưởng rằng vết thương trên đầu mình là do cậu đánh.
Không ngờ lúc còn ngốc cưới về một người vợ nam lại còn rất quan tâm đến anh ta.
Hoắc Bắc Hành mắt đào hoa ẩn chút thú vị, cố ý học theo ngữ khí lúc trước: "Đau quá, bà xã ơi."
An Nhất vừa nghe càng đau lòng, nước mắt đều muốn rớt xuống, một đôi tay trắng nõn mềm mại nắm lấy tay Hoắc Bắc Hành: "Những kẻ bắt cóc kia có phải đối xử với anh đặc biệt tệ phải không. "
Hoắc Bắc Hành rũ mắt: "Đúng vậy. "
An Nhất:!
Thực sự không cho anh ấy ba bát cơm!!
Đại Bảo tội nghiệp của cậu.
Đôi lông mày thanh tú của An Nhất buồn bã rũ xuống, ngẩng đầu nhìn đối phương mang theo sự đau lòng: "Thật xin lỗi, là tôi đã không bảo vệ anh được"
Cái nhìn này khiến Hoắc Bắc Hành nuốt nước miếng, mắt dán chặt vào người cậu.
Đau ư?
Từ lời nói và thái độ của cậu có thể biết được, chuyện lần này là đang uy hϊế͙p͙ đối phương bằng cách bắt cóc anh làm con tin, cho nên An Nhất lúc này mới tràn đầy áy náy và tự trách.
Hoắc Bắc Hành ngược lại đối với sự kiện bắt cóc lần này tỏ thái độ không sao cả, tìm mấy con gà yếu như vậy, chủ mưu sau lưng không chừng cũng không thông minh cho lắm.
Nhưng mà...
Anh rũ mắt nhìn về người cậu vợ nhỏ ngồi bên cạnh mình, đối phương hình như rất tự trách, môi hồng răng trắng, trông rất đẹp mắt, bộ dáng cúi đầy hay giương mắt nhìn đều rất câu người, nếu như không biết, còn tưởng rằng anh lại thuê một nam sinh viên đại học tới làm trò tiêu khiển.
Anh sửa lời học theo giọng điệu khi mình còn ngốc: " Vừa rồi nói nhầm, tôi không sao!"
An Nhất rưng rưng nước mắt, mang theo sự hồn nhiên của động vật nhỏ nói: "Thật sao? "
Vốn là định chọc cậu, nhưng nhìn đối phương, giọng điệu của Hoắc Bắc Hành nhẹ hơn không ít, giống như biến thành một người khác nói chuyện vậy: "Thật mà. "
An Nhất mím môi, quay đầu, lẩm bẩm nói: "Tôi không tin."
Đối phương nhất định là không muốn để cho cậu lo lắng nên mới nói như vậy.
Hoắc Đại Bảo, anh là một cậu bé ngoan.
Hoắc Bắc Hành bật cười, cảm thấy người trước mắt thú vị, anh cúi người, giúp cậu xoay đầu lại, An Nhất có thể cảm nhận được hơi nóng phía sau.
Hoắc Bắc Hành hỏi cậu, sợ lại nói sai, khiến người ta thương tâm: "Vậy tôi nên nói như thế nào đây? "
An Nhất nói: " Anh đau nên nói đâu, khó chịu nên nói khó chịu"
Hoắc Bắc Hành nghe xong nói qua loa cho có lệ nói một câu đau.
Anh ngược lại cảm thấy không cần thiết, dù sao nói cũng không thay đổi được cái gì, đối phương cũng không thể để cho vết thương của mình lập tức khôi phục hết đau..
Ai ngờ dứt lời, Hoắc Bắc Hành đột nhiên cảm thấy cổ trầm xuống, theo lực cúi người xuống, An Nhất nghiêng người ôm lấy đối phương, tư thế có chút không được tự nhiên nhưng vẫn ôm chặt người.
Hoắc Bắc Hành:...
Mẹ nó, thật đúng là không đau nữa.
Đưa mắt nhìn cổ trắng nõn của cậu, có lẽ do đối phương quá mức tự trách, khi anh vừa nói đau trong lòng liền cảm thấy khó chịu.
An Nhất ôm người, trong lòng nghẹn ngào, sau đó cảm thấy thân thể bay lên không trông lúc phục hồi lại tinh thần thấy mông đã đặt trên đùi rắn chắc của Hoắc Bắc Hành.
Hoắc Bắc Hành dựa lưng vào sopha, bàn tay to nhẹ nhàng đặt bên eo cậu, giọng nói từ tính truyền vào tai, nhẹ nhàng dỗ dành: "Lo lắng cho tôi à?"
An Nhất rưng rưng nước mắt, tay ôm cổ anh, gật đầu.
Hoắc Bắc Hành nhìn bộ dáng nhỏ nhắn của người vợ nam, trong lòng ngứa ngáy muốn ch.ết, tuy rằng lúc anh gặp dịp thì chơi bên cạnh loại hình gì cũng có, kiểu gì cũng thấy qua giống như đối phương nhìn ngoan ngoãn cũng gặp qua rồi nhưng bộ dáng non nớt đáng thương như thế, vẫn là lần đầu tiên cái khí chất này có học cũng học không được.
1
Anh theo bản năng tách bản thân mình ra khỏi thời gian bị ngốc, dù sao tất cả cũng đều là mình làm nhưng hiện tại anh giống như một người ngoài cuộc chỉ có kí ức.
Nhưng phải công nhân kẻ ngốc đó có chút may mắn.
Người vợ nam này, anh ta thừa kế.
" Tôi chỉ là bị thương một chút" ngón tay thon dài của Hoắc Bắc Hành đè chặt lông mày đang cau chặt của đối phương: "Hơn nữa đây cũng không phải lỗi của em. "
Nghe được lời nói của anh, An Nhất rốt cục cũng không nhịn được nữa, nhào mạnh vào trong lòng anh, cảm xúc được phóng thích ra, nhìn nước mắt của người, trái tim Hoắc Bắc Hành không hiểu sao lại trầm xuống, An Nhất từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng khóc thảm như vậy, như một đứa trẻ dựa vào vai anh, mắt khóc đỏ hoe, chóp mũi thỉnh thoảng dán vào da cổ anh, nức nở nói cái gì Hoắc Bắc Hành cũng nghe không hiểu, nhưng ngược lại rất hưởng thụ.
Quả nhiên buồn vui của con người không thể nghĩ thông suốt.
Hoắc Bắc Hành đang ôm người thật thích thì cửa phòng bệnh bị gõ.
"Xin hỏi An tiên sinh ở bên trong sao, chúng tôi là công an thành phố, chúng tôi cần nắm rõ tình hình vụ án của anh"
An Nhất nghe là cảnh sát, liền đứng dậy cũng không khóc nữa, hiện tại cậu phải đến cục công an cung cấp thêm thông tin.
Hoắc Bắc Hành chỉ cảm thấy cánh tay mình trống rỗng, An Nhất đi rất dứt khoát, không để ý ấm ấp hay không chút lưu luyến nào y như một tên cặn bã làm xong chuyện xách quần bỏ đi.
An Nhất mở miệng: "Hoắc Bắc Hành, anh nghỉ ngơi trước đi, tôi làm xong việc rồi đến thăm anh. "
Dứt lời, mở cửa đi ra khỏi phòng bệnh, đi theo cảnh sát rời đi.
Lúc đi ngang qua bàn y tá, cậu vẫn còn lo lắng hoắc Bắc Hành, liền hỏi y tá vừa rồi dẫn Hoắc Bắc Hành đến phòng bệnh một câu.
"Xin hỏi, vết thương trên đầu bệnh nhân có để lại di chứng gì không?"
Y tá nhớ người kia bị thương ở đầu: "Có lo lắng rằng bệnh nhân sẽ bị ảnh hưởng thần kinh?" "
An Nhất lắc đầu: "Cái này tôi cũng không lo. "
Y tá nhìn cậu, không nghĩ rằng người này vẫn lạc quan.
An Nhất: "Bởi vì anh ấy vốn đã có. "
Y tá:...
Vốn đã có?
Y tá nhất thời có chút đau lòng.
Không vì cái gì khác, chủ yếu là vừa rồi vị kia ngoại hình thật sự quá đẹp, người cao chân dài, bờ vai rộng thái bình dương nhìn qua rất phong lưu tiêu sái, nhưng mà không nghĩ tới một người đẹp trai như vậy thế mà lại mắc bệnh thần kinh.
Quả nhiên ông trời là công bằng, khi mở cánh cửa ra thì cửa sổ sẽ đóng lại.
Chờ y tá giải thích xong mức độ thương tích của Hoắc Bắc Hành cũng không quá nghiêm trọng, An Nhất lúc này mới yên tâm, đi theo cảnh sát đến đồn cảnh sát.
Trên đường đi, Lâm Cứu và Cố Linh Linh gọi điện thoại cho cậu, bởi vì sau lưng chủ mưu là mấy người ở Sky Studio. Cảnh sát để hiểu rõ tình hình và phân tích động cơ gây án của bọn họ, điều tr.a từ những mâu thuẫn gần đây của bọn họ.
Lời khai của Lâm Cứu và Cố Linh Linh cũng có thể cung cấp chứng cứ cho vụ án.
Nghe nói sau khi người nhà An Nhất bị bắt cóc, trong lòng Lâm Cứu và Cố Linh Linh cũng lo lắng.
Ba người gọi điện thoại.
Lâm Cứu muốn an ủi cậu một chút, nghẹn nửa ngày, nói một câu: "Người trong nhà có khỏe không, còn sống không? "
Cố Linh Linh:...
Cám ơn cậu là người rất biết quan tâm.
Bởi vì phải phối hợp lấy lời khai nên cả một đêm An Nhất không có quay lại, Hoắc Bắc Hành phòng không gối chiếc ở bệnh viện, ngửi mùi nước khử trùng ngủ qua một đêm.
Ngày hôm sau khi thức dậy, liền nhìn thấy trong phòng có một người đứng, là một nam hộ lý khoảng hơn hai mươi tuổi.
Nam hộ lý nhìn thấy đối phương tỉnh lại, trên mặt chủ động mang theo nụ cười, tự giới thiệu: "Tôi là hộ lý do trợ lý Phương tìm tới, trong khoảng thời gian này phụ trách cho cuộc sống sinh hoạt của ngài. "
Hoắc Bắc Hành:...
Trợ lý Phương là cấp dưới của Hoắc Chiêm Lâm, sự hiểu biết của anh ấy đối với Hoắc Bắc Hành rất phiến diện, dựa vào hình tượng phong lưu của đối phương tìm một hộ công nam nhìn khá là đẹp mắt dù sao người đa tình thì đều thích người đẹp.
Loại hộ lý này đều được đào tạo đặc biệt, có ngoại hình đẹp và kiến thức chuyên môn nhưng cũng có một khuyết điểm ch.ết người là mắc tiền.
Nhìn nam hộ lý trước mắt Hoắc Bắc Hành không nói nên lời, rõ ràng có thể xuất viện ngay cũng không cần làm điều dư thừa này nhưng mà xem ra trong mắt người khác anh bị thương không nhẹ.
Nam hộ lý mở miệng nói: "Tiên sinh, lát nữa sẽ có bác sĩ và y tá tới thay thuốc cho ngài và kiểm tr.a bệnh tình, hiện tại tôi đi lấy bữa sáng cho ngài, tiên sinh muốn ăn cái gì? "
Hoắc Bắc Hành làm sao có thể suy nghĩ những thứ đó, cầm lấy điện thoại xem báo cáo công việc: "Cậu xem có gì thì mang lên"
Nam hộ lý gật gật đầu, xoay người ra cửa lấy bữa sáng cho đối phương, người này hắn nhìn thấy trên tin tức không ít lần, ngoại hình thuộc dạng cực phẩm, huống chi còn có một ưu điểm không cách nào khiến người ta bỏ qua, chính là có tiền.
Lúc nam hộ lý trở về, trong tay cầm không ít thức ăn, lúc vào Hoắc Bắc Hành đang thay đồ, áo rộng mở lồng ngực và cơ bụng săn chắc mạnh mẽ đập vào mắt, cộng thêm tỷ lệ một đầu chín thân, chính là hormone bùng nổ. * tỉ lệ vàng đó bà con.
Trên người đối phương mang theo một cỗ phong lưu lãng tử, một đôi mắt đào hoa thâm tình cực điểm, nhìn ai cũng như yêu người đó sâu đậm.
Hoắc Bắc Hành cài nút, thấy người nọ đi vào, nhíu mày có chút không vui: "Sao không gõ cửa. "
Cái liếc mắt này mang theo uy hϊế͙p͙, đối phương vẫn luôn có tin đồn sở thích biến thái, nam hộ lý vội vàng cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi tiên sinh, lần sau tôi sẽ chú ý. "
Sau đó nâng bàn lên đem đồ ăn đặt lên trên, hắn không biết khẩu vị của đối phương như thế nào nên lấy không ít món, mở một phần cháo ra, hơi nóng bốc lên, hộ lý lấy thìa, sau đó múc một muỗng đưa đến bên miệng Hoắc Bắc Hành.
Hoắc Bắc Hành giương mắt nhìn hắn giọng nói đùa giỡn: "Muốn đút cho tôi ăn à? "
Cái liếc mắt này ý tứ sâu xa, nam hộ công giả bộ thanh thuần, không hiểu đối phương có ý gì gật gật đầu.
Một giây sau phần cháo trong tay bị cướp đi, nam hộ lý sửng sốt.
Hoắc Bắc Hành không nhìn cậu ta: "Tôi không bị thương ở tay, ăn không cần người khác đút"
Nam hộ lý:...
Hoắc Bắc Hành đặt cháo lên bàn, không ăn, mà nhìn tin nhắn trên điện thoại.
Cửa phòng bệnh lại mở ra, An Nhất từ sở cảnh sát đi ra, về nhà tắm rửa thay quần áo, liền tới bệnh viện tìm Hoắc Bắc Hành.
Nhìn thấy An Nhất, Hoắc Bắc Hành nhìn chằm chằm người vài giây, đem điện thoại di động để lại trên bàn, tận lực biểu hiện mình không quá thông minh.
An Nhất nhìn thức ăn trên bàn, không có dấu hiệu động vào mà Hoắc Bắc Hành cũng không có ý muốn ăn.
An Nhất hỏi anh: " Anh đã ăn sáng chưa?"
Hoắc Bắc Hành lắc đầu, mắt dính chặt lên người An Nhất..
An Nhất lộ vẻ khó xử ngồi bên giường lo lắng hỏi: " Sao anh không ăn?"
Giọng nói mềm mại như bông, mang theo oán giận nhàn nhạt, oán giận anh không ăn cơm.
" Không muốn ăn"
An Nhất bưng bát cháo nóng hổi lên: "Ăn cháo nhé?"
Hoắc Bắc Hành: "Vậy em đút cho tôi đi. "
Nam hộ lý ở một bên:...