Chương 61: Trái tim của người chồng

Hoắc Bắc Hành nhìn bìa sách đơn giản trong tay Triệu Ninh Trác, ngoại trừ mặt ngoài đứng đắn ra, khắp nơi đều lộ ra vẻ không đàng hoàng.
Triệu Ninh Trác ho khan một tiếng, định dùng giọng nói của chim sơn ca để giới thiệu cuốn sách bán chạy  nhất này cho đối phương.
"Cuốn sách này..."


Hoắc Bắc Hành giơ tay ném trả trở về.
Triệu Ninh Trác nhìn cuốn sách chưa đưa ra ngoài chưa một phút đã trở về: "Cậu không cần?"
Hoắc Bắc Hành chưa kịp trả lời đã nghe Triệu Ninh Trác nói: " Không lẽ vì không biết đọc chữ sao?"
Hoắc Bắc Hành:...


Triệu Ninh Trác giống như bán hàng, nhỏ giọng nói: "Đây chính là thứ tốt, nếu cậu có chữ nào không biết, liền lấy điện thoại di động tra, thời đại 5.0 rồi cái gì không biết cứ thì cứ lên mạng nó sẽ cho cậu đáp án. "


Hoắc Bắc Hành quay đầu tiếp tục nhìn "Cuộc phưu lưu của Dora" của mình: " Tôi không xem"
Vấn đề không biết chữ đã giải quyết cho cậu rồi, sao lại không xem chứ?
Triệu Ninh Trác khó hiểu: "Vì sao? "
Hoắc Bắc Hành suy nghĩ một lát, ném ra ba chữ, "Không có ích. "


Triệu Ninh Trác đưa tay chỉ về phía " Cuộc phưu lưu của Dora" trên TV:  "Cái này đối với cậu có ích?"
Hoắc Bắc Hành:...
Chung bá tới đưa nước cho Triệu Ninh Trác, nghe được những lời này, ho khụ nói: "Bộ phim hoạt hình này đối với trẻ nhỏ có ý nghĩa giáo dục. "
Triệu Ninh Trác:...


"Cuộc phưu lưu của Dora", tôi xin lỗi.
Chờ Chung bá đi, Triệu Ninh Trác mới không biết xấu hổ đem quyển "Mười tám bước khiến chồng yêu tôi không buông tay"
Dù sao tên sách này vẫn có chút xấu hổ, nhưng không sợ, Hoắc Bắc Hành da mặt dày.


available on google playdownload on app store


Ngay cả khi xem heo cộng trước mặt người khác, con hàng này cũng sẽ không đỏ mặt.


Triệu Ninh Trác đem sách một lần nữa nhét vào tay Hoắc Bắc Hành: "Cậu nhất định phải xem, điều này đối với cuộc sống hôn nhân của cậu rất có ích, tôi đây chính là nhìn không được hôn nhân của bạn mình gặp phải nguy cơ tan vỡ nên mới đặc biệt mua cho cậu, đừng có mà thờ ơ với lòng tốt của người khác như vậy".


Hoắc Bắc Hành vịt ch.ết còn cứng miệng: "Khủng hoảng hôn nhân? Tôi có không? "
Triệu Ninh Trác: "Cậu không có sao? "
"......"
Có hay không, trong lòng cậu còn không rõ sao?
Chỉ cần anh không ngốc, vợ lập tức ly hôn với anh, cho dù anh vẫn ngốc thì  nửa năm sau vẫn ly hôn với anh.


Trái phải đều trốn tránh không được, còn không bằng để cho đối phương đối với bản thân anh sinh ra tình cảm, không nỡ ly hôn.
Nhưng xét tới tính tình chó của đối phương thì tương đối khó nên cuốn sách này nhất định phải đọc.


Triệu Ninh Trác một hồi còn có một cuộc họp, dặn Hoắc Bắc Hành đọc sách, cầm lấy đồ uống vừa rồi Chung bá đưa tới uống một hớp rồi lau miệng, đứng dậy ra cửa.
Hoắc Bắc Hành nhìn chằm chằm Dora trên TV, ánh mắt thỉnh thoảng dừng lại ở cuốn sách kia.


Nhàm chán thì cũng nhàm chán rồi thôi thì xem một chút cũng không sao.
Đưa tay cầm lấy cuốn sách, mở trang đầu tiên, như sét đánh.
[Muốn nắm lấy trái tim của chồng bạn, muốn trở thành người chiến thắng trong cuộc sống?"]
Hoắc Bắc Hành giật chân mày.


Nắm bắt trái tim của người chồng là người chiến thắng trong cuộc sống?
Anh cảm thấy hơi buồn cười.
Cuốn sách chứa đầy những thứ cặn bã.
Nhưng mà nhìn thấy câu thứ hai, khóe miệng Hoắc Bắc Hành mím lại, thu hồi suy nghĩ lúc nãy.


[Bất kể là nam hay nữ, 1 hay 0 đều nên có một người chồng/ vợ yêu thương và chăm sóc mình. Nếu không có một thì đừng ngại chúng tôi có thể giúp bạn có nhiều hơn. Ó ~~]
Hoắc Bắc Hành:...
Cuốn sách này không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Nín thở ngưng thần tập trung xem điều thứ nhất.


Mười tám bước:
1.  Bước đầu tiên.


Bất cứ điều gì chồng / vợ làm đều phải được khen ngợi, ngay cả một điều nhỏ cũng phải động viên hoặc cổ vũ cho đối phương, chẳng hạn như: Bạn làm điều đó ư? Thật tuyệt vời.  Hoặc là không thể tin được bạn có thể làm được tuyệt vời như vậy. ( Phiên bản nhỏ nhỏ của chị Lâm Chí Linh) *


*Lâm Chí Linh người đẹp số 1 của Đài Loan. Ở đây tác giả ví khen phải thật như vẻ đẹp và tài năng của Chí Linh vậy
Không ai không thích những lời khen ngợi, không ai không thích sự hài lòng và cổ vũ về mặt cảm xúc, cũng giống như người khác khen bạn thật tuyệt vời, càng nhiều càng tốt.


Nhưng đừng quên một điều, khen ngợi là khen ngợi, lần sau bạn gặp phải một chuyện nào đó bạn có thể giả vờ rằng mình không làm được không thể giải quyết được để đối phương giúp đỡ bạn làm, nhưng lúc này phải chú ý ngôn ngữ nhé, ví dụ:


[Trời ơi, chuyện này tôi không thể làm được, bạn có thể giúp tôi không? ]
Hay là:
[Ôi bạn làm tốt thật. Tôi đúng là không thể làm mà không có bạn]
Hoặc là: [ Nén giỏi quá đi, êm không thể sống thiếu nén được rồi!] ( phiên bản làng quê)
1


Bằng cách này, bạn có thể đẩy mọi thứ cho đối phương, bạn lười biếng nhưng đối phương lại thấy bạn yếu đuối cần phải có sự che chở của họ, một mũi tên trúng hai con chim.
Hoắc Bắc Hành sắc mặt âm trầm nhìn cuốn sách.


Mặc dù không biết đó là sự thật hay không nhưng có lẽ nên thử một lần.
Hoắc Bắc Hành tâm tình phức tạp khép sách lại.
——
Trong thư phòng


An Nhất gởi thông tin cho Cố Linh Linh, phòng làm việc của bọn họ bởi vì được nhà thiết kế thương hiệu tiến cử nên đã thành công đăng ký tham gia cuộc thi thiết kế tổ chức vào cuối năm nay.
Nhưng Cố Linh Linh có chứng lo lắng nghiêm trọng trước trận đấu, giống như mấy lần trước, lo lăng muốn rụng hói đầu luôn.


Ba người mở video, bởi vì muốn làm cho nghiêm túc một chút, không dùng  video call màn hình ảo trên wechat trò chuyện, mà là mở hẳn cuộc họp video qua google meet.
Cuộc sống cần phải có một số nghi thức.
Cố Linh Linh: "Tư liệu của chúng ta thì sao? "


Tư liệu này là vải, phụ liệu trang trí của các tác phẩm tham gia cuộc thi thiết kế quốc tế, v.v., thông thường sẽ không cung cấp tư liệu cho thí sinh vì để tham gia được những cuộc thi như thế này đều là những người đã có địa vị và tiền bạc trong giới thiết kế, vải dùng khẳng định cũng được chọn kỹ.


Phòng làm việc của họ bây giờ có một số vốn nhỏ, nhưng studio chỉ mới bắt đầu, nơi nào cũng cần tiền, không quá giàu có.
An Nhất: "Chuyện tư liệu giao cho tôi là được rồi, cậu không cần bận tâm. "
Lâm Cứu: "Đúng vậy, giao cho tôi và An Nhất đi. "
Cố Linh Linh mím môi trước ống kính: "Các cậu..."


Tưởng rằng đối phương muốn nói những lời cảm động gì đó, An Nhất và Lâm Cứu bảo cô không nên khách khí như vậy.
Cố Linh Linh: "Các cậu sẽ không đi bán thận chứ. "
"......"
"......"
Đại tỷ ơi, suy nghĩ của chị thật là táo bạo quá.


An Nhất phủ nhận lắc đầu, "Không phải, cậu đừng nghĩ lung tung, tóm lại chúng ta sẽ nghĩ biện pháp, đừng lo lắng. "
An Nhất lắc đầu phủ nhận: "Không, đừng nghĩ nữa, dù sao chúng tôi cũng sẽ nghĩ ra cách, đừng lo lắng."
Lâm chiến sĩ: "Đừng lo lắng, đừng lo lắng."


​Sau khi hai người nhiều lần cam đoan sẽ không đi bán thận, lúc này Cố Linh Linh mới yên lòng.
Lúc ăn tối, An Nhất sau khi ăn xong một chén cơm định làm chén thứ hai.
"Ồ, thật tuyệt vời."
An Nhất:?
Chỉ thấy Hoắc Bắc Hành ngồi đối diện cậu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình.
Tuyệt vời?


Chẳng lẽ là bởi vì cậu ăn hai chén cơm?
An Nhất sờ sờ đầu: " Thật ra cũng không có gì."
Hoắc Bắc Hành: "Không, rất lợi hại, làm cho tôi rất sùng bái em"


An Nhất nhìn chén cơm thứ ba trong tay anh, không biết đối phương đang sùng bái cái gì, nhưng cũng không hỏi, dù sao mấy đứa con nít thường sùng bái những thứ rất kỳ quái.
Sau khi ăn xong An Nhất vẫn như thường lệ cùng Hoắc Bắc Hành xem " Bà xã ngọt ngào chạy nơi đâu?"
Hoắc Bắc Hành không muốn xem: " Không coi Dora sao?"


An Nhất lắc đầu: "Anh càng thích xem cái này hơn. "
Nói xong tập trung tinh thần nhìn Tivi.
Nhìn ra, đối phương cũng rất thích.
Nếu An Nhất thích Hoắc Bắc Hành cũng không nói gì, ở bên cạnh cùng đối phương xem, muốn biết bộ phim này rốt cuộc có chỗ thần kỳ gì.
5 phút sau...
Tốt, quả nhiên có gì đó.


An Nhất ăn nho, ăn một cái thuận tay đút cho Hoắc Bắc Hành một cái, đầu ngón tay hơi lạnh của đối phương chạm nhẹ lên môi, có chút thoải mái.
Nam nữ chính trong phim truyền hình đang ôm nhau xoay quanh, ngay khi An Nhất nghĩ rằng màn bắn pháo hoa là dấu chấm hết cho tập phim hôm nay thì hai người đột nhiên hôn nhau thắm thiết.


Phụt!!
Nho ăn vào miệng thiếu chút nữa bị kẹt lại, nghiêng người, nhanh tay đi che mắt Hoắc Bắc Hành.
"Đừng... Đừng nhìn, đừng nhìn!! "
Hoắc Bắc Hành nhìn khuôn mặt đỏ bừng như quả táo chín của đối phương: "Tại sao?"


An Nhất cảm thấy tai đều nóng lên, hai người hôn môi, đây chính cảnh ở trong thôn cậu cũng không dám nhìn,  cho dù là thôn tổ chức tiệc cưới, cô dâu và chú rễ cũng chỉ là ôm nhau nắm tay... chỉ nhiêu đó thôi họ đều hoảng hốt, ngượng ngùng.


Hoắc Bắc Hành bắt lấy tay An Nhất, lúc này tai An Nhất đỏ bừng, anh theo bản năng nhéo vành tai đối phương.
"Bà xã, tai em sao đỏ vậy?"
An Nhất: "Thích giúp đỡ người khác." "
Hoắc Bắc Hành:?
An Nhất chỉ vào hai người nương tựa lẫn nhau trên TV, "Thay bọn họ nổi tiếng. "
Hoắc Bắc Hành:...


Nhìn bộ dáng bối rối của An Nhất, Hoắc Bắc Hành xấu xa hỏi: "Em thay bọn họ xấu hổ, vậy ai thay em  xấu hổ? "
An Nhất đỏ mặt se se góc quần, Hoắc Bắc Hành híp mắt.
An Nhất: "Chuyện của người lớn, trẻ con đừng hỏi. "
Hoắc Bắc Hành:...
Dứt lời, ếch xanh nhỏ chạy ù vào toilet rửa mặt, muốn hạ nhiệt cho mình.


Ngay khi An Nhất cầm khăn mặt lau mặt, bóng dáng cao lớn của Hoắc Bắc Hành đi tới trước cửa toilet.
"Bà xã, em đang đi vệ sinh à?"
An Nhất nói lung tung đáp một tiếng.
Sau một giây chỉ nghe ngoài cửa truyền đến một giọng điệu kỳ quái.
"Cố lên, cố lên~~"
An Nhất:


Lời nói vừa nói ra, Hoắc Bắc Hành cảm thấy nhân sinh của mình u ám không ít, nhưng trên sách chính là viết như vậy.
Cảm giác xấu hổ đánh ập đến, điều này làm cho anh không khỏi nghi ngờ tính khả thi của quyển sách này.


Buổi tối,  An Nhất tắm rửa xong ngồi trên giường, Hoắc Bắc Hành cởi trần thân trên từ trong phòng tắm đi ra liền nhìn thấy An Nhất đang ở trên giường bóp chân.
"Bà xã, em đang làm gì vậy?"
An Nhất: "Bóp chân để thư giãn cơ bắp." "
Hoắc Bắc Hành: "Thật lợi hại nha. "


"Anh có muốn thử không? Tôi bóp cho anh nhưng có chút đau á."
Bước chân Hoắc Bắc Hành dừng lại.
Cuốn sách đó thực sự hữu ích.
Có thể tiếp xúc với thân thể, Hoắc Bắc Hành không cự tuyệt, nhìn cánh tay nhỏ của cậu vợ nhỏ, chắc cũng không đau được bao nhiêu.


Mười phút sau, Hoắc Bắc Hành vùi đầu vào gối, gân xanh trên cổ sụp nổi lên, cơ bắp trên lưng căng cứng, thoạt nhìn cực kì dã tính.
Đau quá!!
An Nhất ngồi sau lưng Hoắc Bắc Hành, tay đang bóp chân anh: " Anh thả lỏng xíu đi"


Chờ xong, An Nhất đẩy đẩy lật người anh lại, lúc này gương mặt của Hoắc Bắc Hành căng thẳng,  An Nhất cười nói: "Có phải hơi đau không? "
Hoắc Bắc Hành khàn giọng mở miệng: "Cũng còn chịu được. "


Nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười của An Nhất, Hoắc Bắc Hành đột nhiên cảm thấy đau đến ngu người luôn.
An Nhất cầm hai miếng khăn giấy ướt định lau mặt cho Hoắc Bắc Hành, cúi người thì phát hiện lông mi anh rất dài.


Cậu chưa từng thấy qua một người đàn ông nào có lông mi dài như vậy, không khỏi nhìn chằm chằm hồi lâu, lúc ngước lên thì vừa lúc đối diện với ánh mắt Hoắc Bắc Hành.
Đôi mắt đào hoa của đối phương nhìn cậu chăm chú không chớp mắt.
"Bà xã, em đang nhìn cái gì vậy?"


An Nhất nuốt nước bọt, gương mặt này có đôi khi khiến người ta phải sững sờ: " Lông mi của anh"
"Vậy em có thích không?"
Ếch xanh nhỏ thành thật gật đầu: " Thích"


Căn phòng rộng lớn yên tĩnh đến lạ thường, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, khi hơi thở của họ chạm vào mặt nhau, An Nhất đột nhiên lấy lại tinh thần,  lập tức bịt miệng Hoắc Bắc Hành
Thật khủng khiếp.
Suýt nữa, suýt chút nữa  cậu đã phạm pháp.


Cậu làm sao có thể có loại tâm tư đó với Hoắc Đại Bảo chứ.
Thật sự quá nguy hiểm.
Hoắc Bắc Hành nghiên đầu tránh đi bàn tay của An Nhất lên tiếng: " Bà xã, tôi đã không còn là trẻ con nữa!". "
An Nhất: " Tôi biết, anh đã là một đứa trẻ lớn rồi"
Hoắc Bắc Hành:...
~~~~~~*


Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Đại Bảo: Tôi đã là đứa nhỏ trưởng thành rồi... muốn thân thân cơ^o^/






Truyện liên quan