Chương 11: Chương 11
"Tóm lại, hắn thiếu một phách, không thể chịu đựng được một thân mây tía, chỉ có thể trả giá bằng tuổi thọ của mình."
Cố Thời Diệc nghe hắn nói này nói đó, hô hấp nháy mắt trở lên dồn dập.
Tuy rằng hắn cùng Cảnh Thiệu Từ chỉ là anh em họ, nhưng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm giống như huynh đệ ruột thịt.
Tự nhiên nghe Yến Tử Tu nói vậy, quả thật khó chấp nhận nổi:
"Anh lợi hại như vậy, chẳng lẽ không thể bù đắp một phách khuyết thiếu của Cảnh ca sao?"
Hắn tất nhiên là có thể vì Cảnh Thiệu Từ nghịch thiên sửa mệnh, nhưng lại phải trả một cái giá rất đắt.
Thấy hắn im lặng, Cố Thời Diệc lo lắng đến gần hỏi:
"Anh muốn bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần anh nói ra, nhà họ Cảnh và nhà họ Cố đều có thể đáp ứng anh."
Yến Tử Tu ngước mắt nhìn hắn: "Nghĩ nhiều không có lợi cho vết thương của cậu, cậu nằm xuống trước đi."
Lúc này, Cảnh Thiệu Từ đang đứng ở ngoài cửa nhẹ nhàng buông xuống tay nắm trên then cửa, sau đó liền xoay người rời đi.
Lúc Hạ Bội Lâm tỉnh lại liền điên rồi, một hồi nói muốn giết Cố Thời Diệc, một hồi lại thóa mạ Cố Kiến Phong.
Hóa ra khi Cố Kiến Phong ly hôn với vợ cũ, hai bên đã ký một thỏa thuận, bất kể sau này tái hôn hay sinh con khác, cổ phần công ty của họ đều phải do một mình Cố Thời Diệc sở hữu.
Chuyện này trước khi Cố Kiến Phong kết hôn cùng Hạ Bội Lâm, đều đã nói hết với bà ta, Hạ Bội Lâm cũng vui vẻ tiếp thu.
Nhiều năm như vậy, Hạ Bội Lâm vẫn luôn là hiền thê lương mẫu, tuy rằng Cố Thời Diệc cùng bà ta không thân cận, nhưng ít ra mặt ngoài còn tính hài hòa.
Không nghĩ tới bà ta mặt ngoài ôn nhu, bên trong tâm địa lại độc ác như vậy.
Cố Thời Diệc tưởng rằng bà ta là bị nữ quỷ dọa điên, nhưng Yến Tử Tu lại nói không phải.
"Bà ta đã hại người bằng tà thuật, hiện giờ bất quá là nghiệt lực phản phệ, gieo gió gặt bão thôi."
Cố Thời Diệc nghe xong lời này trầm mặc hồi lâu, sau đó chân thành hướng hắn nói lời cảm tạ.
Sau khi ra bệnh viện, Yến Tử Tu phát hiện Cảnh Thiệu Từ giống như đang chờ hắn, liền tiến lên vài bước, mở miệng nói:
"Anh còn chưa đi?"
Cảnh Thiệu Từ thần sắc hờ hững nhìn hắn, hỏi:
"Thời Diệc về sau còn chịu ảnh hưởng không?"
"Vốn dĩ hắn dĩnh tà túy là muốn xui xéo một thời gian, bất quá không quan hệ, tôi cho cậu ta phù đổi vận trong quả hồ lô bằng đồng mà trước đó đã đưa cho cậu ta." Yến Tử Tu nhìn hắn nói.
"Anh nhớ nhắc cậu ta mang theo bên mình."
Cảnh Thiệu Từ trầm thấp ân một tiếng, sau đó nói:
"Tôi đã chuyển tiền cho cậu."
Lời vừa dứt, hắn rõ ràng nhìn thấy mắt đối phương sáng rực lên, phảng phất được phủ một tầng lưu quang sáng ngời.
Sau khi nhìn thấy 200 vạn nhiều ra trong tài khoản, Yến Tử Tu lần đầu mỉm cười với Cảnh Thiệu Từ.
"Cảm ơn ông chủ Cảnh đã chiếu cố."
Sư phụ nói qua, đối đãi với những người giàu có và hào phóng, con nên nói ngọt như vải hấp đường phèn, nói ngọt, nói ngọt mới được.
Mấy ngày nay bận rộn, hắn đều không có tu luyện cho tốt, đang lúc Yến Tử Tu chuẩn bị tạm biệt Cảnh Thiệu Từ, đối phương lại bỗng nhiên mở miệng nói:
"Lát nữa cậu có việc không?"
Yến Tử Tu suy nghĩ vài giây trước khỉ trả lời: "Không có"
"Theo tôi đến công ty"
Khi nguyên chủ kết hôn với Cảnh Thiệu Từ, đã đến tổng bộ Vân Thăng một lần, nhưng đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất.
Sau khi tới văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất, Cảnh Thiệu Từ một lần nữa lấy ra một phần giấy thỏa thuận ly hôn khác đưa tới trước mặt hắn.
"Ký lại."
Yến Tử Tu suy nghĩ một lúc, sau đó nói:
"Tay tôi vừa mới bị thương, chỉ sợ sẽ không thể viết được nét chữ ban đầu."
Cảnh Thiệu Từ nghe vậy, xoay người đi đến bên cạnh bàn cầm lấy điện thoại:
"Bảo luật sư Trịnh từ bộ phận pháp lí lên."
Sau khi luật sư đến hiện trường lắng nghe sự việc, anh ta lấy điện thoại di động ra nói:
"Chỉ cần Yến tiên sinh đồng ý để phía chúng tôi ghi lại toàn bộ quá trình ký kết, thì bản thỏa thuận ly hôn này cũng có hiệu lực pháp luật."
Yến Tử Tu nghe xong lời này, rất đơn giản liền gật đầu nói:
"Được"
Nói xong liền cầm cây bút ký trên bàn, lật đến trang cuối cùng, ký tên.
Ký xong mọi thứ, hắn liền đứng dậy nói:
"Cảnh tiên sinh, còn việc khác nữa sao?"
Cảnh Thiệu Từ nhìn hắn biểu tình trước sau như một, qua vài giây mới nói:
"Không có."
"Lần sau anh kết hôn, chọn ngày lành tháng tốt có thể đến tìm tôi."
Giọng nói Yến Tử Tu đột nhiên vang lên khi nhìn thấy khẩu hiệu trên TV
"Nhị hôn, nửa giá."
Những gì hắn nói khiến luật sư Trịnh bên cạnh không nhịn được liếc hắn một cái.
Cảnh Thiệu Từ hít sâu một hơi, lạnh lùng nói.
"Tôi có phải hay không còn phải gửi thiếp mời cho cậu."
"Cái này thì không cần."
Nhận thiệp cưới còn phải chi tiền mừng, hắn luyến tiếc lãng phí món tiền này.
Sau khi ra khỏi tổng bộ Vân Thăng, Yến Tử Tu không có đến trạm xe buýt cũng không có giống lần trước đi thuê xe đạp.
Hắn đi lang thang không mục tiêu một lúc, sau đó lấy điện thoại mở ứng dụng ngân hàng.
Yến Tử Tu yên lặng nhìn con số hiển thị trên màn hình, qua thật lâu mới thấp giọng lẩm bẩm.
"Sư phụ, con lần này kiếm được thật nhiều bạc."
Đáng tiếc lần này không có người nào có đôi mắt sáng quắc kêu hắn đồ nhi ngoan.
Yến Tử Tu đi bộ trên phố thật lâu, sau đó liền ghé vào một cửa hàng điểm tâm Trung Hoa.
"Xin hỏi, có kẹo hồ lô sao."
Nhân viên cửa hàng lập tức trả lời: "Có, ngài muốn mua bao nhiêu."
Yến Tử Tu trầm mặc một hồi, sau đó ngẩng đầu nói
"Muốn mười một cái."
Sau khi thanh toán hóa đon, hắn cầm theo túi đi tới quảng trường phụ cận.
Ngồi vào bên cạnh bồn hoa, Yến Tử Tu đặt kẹo hồ lô lên đùi mình.
"Sư phụ, cái này là của người."
Hắn chỉ vào miếng thứ nhất, sau đó cười nói: "Cái này là sư bá."
"Còn có đại sư huynh.."
Yến Tử Tu nói, nói, một giọt nước mắt cứ như vậy từ hốc mắt lăn xuống dưới.
Môi hắn run nhè nhẹ, tiếng nói nghẹn ngào mang theo nức nở:
"Đừng tham ăn, lát nữa còn phải ăn cơm."
Nói xong, hắn cầm miếng đầu tiên lên cắn một miếng.
Yến Tử Tu cứ như vậy chậm rãi nhai, ăn hết miếng này đến miếng khác, khi hắn ăn đến miếng thứ sáu, đột nhiên có hạt mưa rơi xuống.
Nhưng hắn tựa hồ không nhận ra, vẫn cắn răng ăn từng ngụm từng ngụm, giống như một thiếu niên bướng bỉnh.
Không quá vài phút, toàn thân Yến Tử Tu đã bị nước mưa làm ướt hết.
Những giọt nước trong suốt men theo hàng lông mi tinh mịn rơi xuống, nhưng lại không biết đó là nước mưa hay vẫn là nước mắt.
Sau khi ăn miếng cuối cùng, Yến Tử Tu theo bản năng đưa tay vào túi một lần nữa, nhưng không tìm thấy gì cả.
Lúc này, hắn giống như hỏng mất, từ trong cổ họng bật ra một tiếng nức nở nghẹn ngào, sau đó ôm lấy chân đem mặt chôn thật sâu xuống.
"Sư phụ..
Người lại nhặt ta trở về được không."
Không biết qua bao lâu, mưa tạnh.
Yến Tử Tu nới lỏng những đầu ngón tay đang ôm bứt chân, sau đó dùng tay lau bừa bãi trên mặt.
Không ngờ vừa ngẩng đầu lên, cả người hắn nháy mắt liền ngơ ngẩn.
Cảnh Thiệu Từ đang đứng ở trước mặt hắn, giơ tay cầm một cây dù đen đang che trên đỉnh đầu hắn.
"Anh.."
Hắn còn chưa nói xong, người đàn ông kia đã cúi đầu nhìn hắn nói:
"Cậu đã thương tâm như vậy, tại sao còn đồng ý ly hôn.".