Chương 21: Chương 21
Yến Tử Tu không nói lời th ô tục, nhưng mỗi lần hắn mắng chửi người khác so với nói lời th ô tục còn chọc ngược khác tức nổ phổi hơn.
"Khó trách cậu ngóng trông tôi đoản mệnh,"
Cảnh Thiệu Từ khóe môi cười lạnh liền chưa từng hạ xuống:
"Tôi ch.ết rồi, cậu có phải sẽ cùng người yêu mới đồng sàng cộng chẩm có phải hay không?"
"Anh.." Yến Tử Tu bị chọc tức không nhẹ, nhưng hắn lại không giỏi tranh chấp cùng người khác, vì vậy lập tức vội vàng xắn tay áo lên.
Mắt thấy tình thế sắp trở lên khó vãn hồi, Cố Chi Xuyên chạy tới trước mặt hai người vội vàng nói:
"Cảnh tiên sinh hiểu lầm rồi, tôi đã kết hôn ba năm trước."
Nói xong, hắn liền vội vàng đem chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út tay trái đưa ra.
"Hiểu lầm?"
Cảnh Thiệu Từ trong mắt nổi lên trào phúng:
"Nếu cậu đã kết hôn, hơn nửa đêm tại sao không về nhà."
"Tôi.." Cái này Cố Chi Xuyên cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Cảnh Thiệu Tử thấy hắn ngập ngừng, lửa giận trong lòng càng lớn.
Đúng lúc này, chuông cửa lại vang lên lần nữa.
Nhìn bộ dáng hai người giương cung bạt kiếm, cũng không có ý tứ đi mở cửa, Cố Chi Xuyên thấy thế đành phải chính mình đi.
Cửa mới vừa mở ra, Lê Phong Trí liền trực tiếp ngây ngẩn cả người:
"Anh là?"
"Tôi tên là Cố Chi Xuyên, là bằng hữu của Yến tiên sinh." Hắn tự giới thiệu.
"Tôi là người đại diện của Tử Tu."
Sau khi Lê Phong Trí đi vào, liền nhìn thấy phu phu hai người đứng đối diện nhau, biểu tình quả thực không thích hợp, tiếp theo hắn lại nhìn thoáng qua Cố Chi Xuyên.
Xong rồi.
Tiến vào tu la tràng, chồng trước chạm mặt tình mới.
Lê Phong Trí cảm thấy mình nếu có thời gian rảnh, hẳn là nên đi chùa miếu thắp hương, bằng không như thế nào mỗi lần hắn tới nhà Yến Tử Tu đều không đúng lúc.
"Cảnh tiên sinh".
Hắn căng da dầu chào hỏi.
Cảnh Thiệu Từ lạnh lùng liếc hắn một cái, sau đó nhấc chân đi về phía cửa.
Mười mấy giây sau, cửa phát ra "Rầm" một tiếng vang lớn.
Cảnh Thiệu Từ đi rồi, Cố Chi Xuyên nhìn hai người xấu hổ cười cười, đưa Tấn Tê về phòng ngủ.
"Tử Tu, cậu đây là..
Lại cùng Cảnh tiên sinh cãi nhau?"
Yến Tử Tu không muốn nói nhiều về chuyện này, chỉ nói qua:
"Chính hắn vô cớ gây rối."
Nói xong câu đó hắn liền xoay người đi về phía sô pha phòng khách.
Sau khi ngồi xuống, Lê Phong Trí cũng lập tức đi tới.
"Tử Tu, kỳ thật Cảnh tiên sinh cũng rất quan tâm đ ến cậu."
Thấy đối phương biểu tình không một tia dao động, hắn lại nói:
"Lần này tài nguyên > là anh ta cho người an bài cho cậu.
Yến Tử Tu giữa mày nhíu lại một cái chớp mắt:
" Là anh ta? "
Lê Phong Trí lập tức gật đầu:
" Đúng vậy, bộ điện ảnh này chính là công ty điện ảnh dưới trướng Vân Thăng đầu tư.
"
Yến Tử Tu nhớ tới thái độ vừa rồi của Cảnh Thiệu Từ, nhìn về phía hắn nói:
" Tôi đây liền không đi thử vai.
"
" Cậu đừng giận dỗi.
"
Lê Phong Trí vừa nghe liền sốt ruột.
" Cơ hội này người khác muốn cầu đều cầu không được.
"
" Tôi không phải giận dỗi, chỉ là tôi không muốn nợ hắn.
"
Cảnh Thiệu Từ vì sao sẽ cho hắn cơ hội này, Yến Tử Tu đại khái cũng có thể đoán được nguyên nhân, nhưng chính vì như vậy, hắn mới càng không muốn đi.
Hắn nguyện ý bảo vệ Tạ Hoàn Hâm mẫu tử bình an chỉ là xuất phát từ sư huấn (lời dạy của sư phụ), nếu hắn cầm lấy chỗ tốt này, vòng tay kia liền biến thành giao dịch.
Lê Phong Trí thấy hắn không chịu thoái nhượng, bỗng nhiên linh cơ vừa động, thay đổi một loại phương thức khuyên nhủ khác:
" Kỳ thật lần này chỉ là đi thử vai, cũng không phải đem nhân vật trực tiếp đưa cho cậu, nếu cậu không cần, Cảnh tổng khẳng định còn chuẩn bị nhân vật khác cho cậu.
"
Nghe hắn nói như vậy, Yến Tử Tu cảm thấy chính mình tiếp theo khẳng định muốn cùng Cảnh Thiệu Từ dây dưa không dứt.
Suy nghĩ một hồi, hắn chỉ có thể gật đầu nói:
" Được, vậy tôi đi thử vai.
"
Lê Phong Trí lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, có chút cao hứng nói:
" Tôi đêm nay đặt vé, sáng sớm mai sẽ đến đón cậu.
"
Trước khi đi, hắn có chút do dự nhìn người đứng bên cạnh, mở miệng nói:
" Vị này Cố tiên sinh..
"
Yến Tử Tu biết hắn muốn nói gì, biểu tình đạm nhiên nói:
" Cậu ta là chồng của một vị bằng hữu của tôi, tạm thời ở lại đây mà thôi.
"
Thấy hắn nói thẳng ra, Lê Phong Trí cũng liền tin.
Mười phút sau, Cảnh Thiệu Từ ngồi trên xe nói chuyện điện thoại một hồi, nói được vài câu liền cúp máy.
Sáng sốm ngày hôm sau, Yến Tử Tu đang thu dọn đồ đạc, Tấn Tê liền bay đến,
" Đại nhân, ngài muốn đi thành phố D điện ảnh truyền hình sao? "
Hắn tối hôm qua ngồi nghe được một chút hai người nói chuyện.
" Ừm.
"
Tấn Tê vừa nghe, lập tức nói:
" Tiểu nhân cùng ngài đi, tôi sẽ ở phụ cận giúp người tìm một con quỷ diễn xuất tốt.
"
Yến Tử Tu giúp hắn nhiều như vậy, hắn cũng muốn báo đáp nhiều nhất có thể.
" Không, cậu không dễ dàng đoàn tụ với chồng mình, cứ ở yên trong nhà là được.
"
Cố Chi Xuyên nghe được bọn họ nói chuyện, đi tới nói:
" Trường học vừa lúc đang nghỉ hè, nếu thuận tiện chúng ta có thể cùng đi.
"
Hơn nửa giờ sau, Lê Phong Trí liếc nhìn thoáng qua Cố Chi Xuyên từ kính chiếu hậu, thấy thế nào cũng cảm thấy xấu hổ.
Nhưng người này dù sao cũng là bằng hữu của Yến Tử Tu, hắn cũng không tiện hỏi nhiều.
Tới gần giữa trưa, bọn họ ba người cùng nhau tới thành phố D.
" Tôi cùng phó đạo diễn hẹn nhau hai giờ chiều, chúng ta ăn cơm nghỉ ngơi trước rồi hẵng xuất phát.
"
Yến Tử Tu bình tĩnh gật đầu:" Được.
"
Vào khoảng một giờ ba mươi phút chiều, cả hai đến khách sạn nơi phó đạo diễn đang ở, Cố Chi Xuyên cùng Tấn Tê ở nơi khác.
" Lát nữa cậu đừng khẩn trương, tận lực chạm vào cảm xúc nhân vật.
"
Để tránh rò rỉ thông tin, trừ bỏ vai chính, thử vai vai phụ đều là lâm thời phân phối kịch bản.
Yến Tử Tu liếc Lê Phong Trí một cái, cảm thấy đối phương so với hắn còn khẩn trương hơn.
Hai người vào thang máy, khi cửa thang máy đang muốn đóng lại, đột nhiên xuất hiện một bàn tay chặn lại.
" Làm phiền.
"
Nhìn đến khuôn mặt người tiến vào, Lê Phong Trí đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lập tức mở miệng nói:
" Xin chào Trần tiên sinh, tôi là Lê Phong Trí người đại diện của Tinh Nguyệt Entertainment.
"
Vừa dứt lời, hắn ta lén dùng khuỷu tay chạm vào Yến Tử Tu.
" Trần tiên sinh, xin chào.
"
Trần Khải liếc nhìn Yến Tử Tu một cái, sau đó nói.
" Xin chào.
"
Khi nhìn thấy nút tầng sáng, Trần Khải chủ động hỏi:
" Hai người cũng đến đoàn phim > "
" Đúng vậy, chúng tôi tới thử vai.
"
Trần Khải mỉm cười gật gật đầu.
" Hy vọng có cơ hội hợp tác.
"
Lê Phong Trí tức khắc thụ sủng nhược kinh, liên tục nói cảm ơn, nhưng Yến Tử Tu trông vẫn bình tĩnh như trước, chẳng hề có phản ứng đặc biệt nào.
Sau khi ra khỏi thang máy, Trần Khải lập tức dẫn người đến chỗ của đạo diễn, còn hai người bọn họ hai người được nhân viên công tác đưa tới một phòng chờ, bảo bọn họ đợi một lát.
Ước chừng qua hơn mười phút, trợ lý phó đạo diễn lấy tới một cái kịch bản nói.
" Diễn viên đầu tiên làm quen với lời kịch một chút, lát nữa phó đạo diễn Lý liền tới đây.
"
" Được, làm phiền cậu.
"
> là một câu chuyện xưa nợ nước thù nhà, bên trong bao hàm chiến tranh, quyền mưu..
gần như có thể nói đó là một bộ phim của phái nam.
Yến Tử Tu thử vai là nhân vật Thái tử Hoành quốc-Phong Thù Huyến.
Lê Phong Trí sơ quấy rầy hắn, trước khi Yến Tử Tu nhớ lời kịch một câu cũng không nói.
Khi đã gần hai rưỡi, phó đạo diễn mang theo ba người đi đến.
Hai bên mới vừa nói chuyện với nhau vài câu, Trần Khải bỗng nhiên cũng xuất hiện.
" Tôi cũng tới tham gia náo nhiệt, mọi người không phiền chứ.
"
Phó đạo diễn quen thuộc với hắn tự nhiên cũng không phản đối, cười nói hai câu sau đó liền cùng nhau ngồi xuống.
Lúc này Lê Phong Trí vô cùng thấp thỏm nhìn nghệ sĩ nhà mình, sợ là có Trần Khải- diễn viên gạo cội ở đây, Yến Tử Tu sẽ càng thêm khẩn trương.
" Được rồi, bắt đầu đi.
"
Liền ở lúc Yến Tử Tu đứng lên, Trần Khải giống như tùy ý mở miệng nói:
" Nếu Tiểu Yến nhận vai này, cậu ấy sẽ diễn vai con trai tôi.
"
Nói xong, không đợi phó đạo diễn trả lời, liền đúng dậy nói:
" Vậy tôi sẽ tới phối diễn cùng cậu ấy đi.
"
Phó đạo diễn đầu tiên là liếc nhìn Trần Khải một cái, sau đó hiểu rõ cười cười:
" Cũng được.
"
Cảnh này vừa lúc là sau khi Hoành quốc bị công phá, hoàng đế Phong Nghiệp trước khi lâm chung cùng Thái Tử nói chuyện.
Trần Khải nằm ở trên thảm, Yến Tử Tu một tay nâng cổ hắn, tay khác cùng hắn gắt gao nắm chắt.
Sau khi chuẩn bị tốt, phó đạo diễn giơ tay nói:" Action "
" Phụ hoàng, phụ hoàng.
"
Yến Tử Tu mới vừa mở miệng, Phó đạo diễn liền nhăn mày lại, Trần Khải cũng tức khắc thất vọng.
Ngữ khí bình đạm phối hợp với biểu tình không chút biến hóa, quả thực không có bất luận thay đổi trạng thái nào đáng nói.
Trần Khải ngừng vài giây, dùng một loại ngữ khí cực kì suy yếu nói:
" Tiểu Tu, chúng ta Hoành quốc..
liền phải vong.
"
Hắn không gọi tên nhân vật, thay vào đó sử dụng tên thật của Yến Tử Tu để cố gắng đưa hắn nhập diễn.
" Sau khi phụ hoàng băng hà, ngươi chớ bị thù hặn che mắt, tìm một nơi tiêu dao tự tại, bình bình an an vượt qua quãng đời còn lại.
"
Vừa dứt lời, Trần Khải bỗng nhiên cảm giác Yến Tử Tu cả người
Run lên, ngón tay cũng đột nhiên siết chặt.
Trước khi sư phụ qua đời, người cũng nói với hắn những lời tương tự.
Người bảo hắn hãy quên đi thù giệt môn, tìm một chỗ rừng núi tu luyện cho tốt, không cần giữ mối hận cũ, bị vây trong trần thế.
" Sư phụ..
"
Ngắn ngủi mấy hơi thở, Yến Tử Tu sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt, trong đôi mắt nhuốm đầy thê lương tuyệt vọng.
" Người đừng ch.ết, ta, ta có biện pháp, nhất định có thể cứu người.
"
Trần Khải không nghĩ tới chỉ là thay đổi vài câu kịch bả, Yến Tử Tu lập tức tiến vào trạng thái.
Tuy rằng không rõ đối phương vì sao gọi hắn là sư phụ, nhưng để bảo trì trạng thái này, hắn lập tức nâng lên tay còn lại đặt ở một bên mặt Yến Tử Tu, cố gắng gượng cười cười nói:
" Tiểu Tu, sư phụ không phải đã ch.ết, chỉ là đến một nơi khác, về sau sẽ tiếp tục che chở con.
"
[ Tiểu Tu, kiếp sau gặp lại sư phủ, tiểu ăn mày, nhớ kỹ..
đừng tìm đến chỗ những người đánh ngươi, chỉ tới tìm ta xin nước uống.]
" Ngươi gạt ta, ngươi gạt ta.
"
Yến Tử Tu cánh môi run rẩy, từng giọt nước mắt theo cằm hắn nhỏ xuống, dừng ở mu bàn tay hai người đang nắm chặt.
" Ta sẽ không bao giờ được gặp lại các ngươi nữa, các ngươi đều đã ch.ết, ta không có nhà.
"
Lời nói rõ ràng tê tâm liệt phế, nhưng hắn lại lẩm bẩm cực nhẹ, phảng phất như đã hỏng mất tới nơi, không còn chút sức nào.
Phó đạo diễn lúc này nhìn vào đôi mắt trống rỗng Yến Tử Tu, cảm giác như bản thân mình như bị mắt kẹt trong bóng tối vô tận, không thể nhìn thấy một tia sáng nào.
Loại cảm xúc đau khổ tột cùng, cô đơn và kinh hoàng này đã hoàn toàn bắt được cảm xúc của nhân vật Yến Thù Huyền, chọn không ra một chút không đúng nào.
" Cắt "
Ngay lúc phó đạo diễn gọi dừng lại, một tia máu tươi từ khóe môi Yến Tử Tu tràn ra, ánh mắt hắn phảng phất như đang chịu một loại đau đớn tột cùng nào đó.
Khi hắn lần nữa ngẩng đầu lên, hai tròng mắt đã đỏ ngầu, đáy mắt chỉ có thô bạo cùng ngoan tuyệt, ngay cả Trần Khải nhìn vào cũng cảm thấy rung mình.
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp bỗng nhiên truyền đến từ ngoài cửa.
" Yến Tử Tu!".