Chương 45: Mất Mặt
Trong trí nhớ của Tô Tân, Giản Diệc Thận là người bất khả chiến bại, nếu đặt ở thời cổ đại thì phải là vị tướng bách chiến bách thắng trong mọi trận chiến.
Hôm nay tướng quân Giản Diệc Thận thế mà bị thương, miếng băng vải tay treo trêи người anh làm cho người nhìn có loại cảm giác không hài hòa.
Nhoáng một cái, Giản Diệc Thận từ trong xe đi xuống, bước đến trước mặt Tô Tân, ánh mắt rơi vào bó hoa hồng trong tay cô, trong mắt thoáng qua một chút chua xót.
Hai người kết hôn ba năm nhưng chưa từng có quà ngày lễ tình nhân, hôm nay nếu không phải do Giản Diệc Noãn lôi kéo anh đi dạo phố giải sầu, anh mới biết đến ngày lễ này.
Anh luôn khịt mũi coi thường những kiểu nghỉ lễ của nước ngoài, đây cũng chỉ là trò xiếc lừa gạt nữ sinh, nhưng nó lại mang lại mánh lớn cho các doanh nghiệp. Hơn nữa, nhìn Tô Tân thầm mong chờ những ngày lễ nhỏ nhặt này, anh lúc ấy muốn cô vừa ý, cố ý bỏ qua những ngày lễ này.
Khi đó, anh thật độc ác, anh tự tay đem ngọn lửa đang động trong mắt Tô Tân từng chút từng chút dập tắt.
Hiện tại, trong tay cô bó hoa hồng đỏ này do ai tặng? Của tên tiểu thịt tươi kia hay của vị hoa hoa công tử thủ đoạn vô biên Trình Tử Hạo tặng? Hay là một người khác mà anh không biết?
Giản Diệc Thận trong lòng ảm đạm.
“U, Giản đại tổng tài đây là thế nào?” Điền Chỉ Lam nhìn cánh tay anh, không khỏi hả hê “Gần sang năm mới làm sao lại bị thương? Thật xui xẻo.”
“Một chút vết thương nhỏ, sẽ nhanh lành thôi.” Giản Diệc Thận hời hợt trả lời.
Tô Tân cũng không có hứng thú tìm tòi nghiên cứu thương thế của anh, lãnh đạm lui về sau một bước, kéo cánh tay của Điền Chỉ Lam: “Đi thôi.”
Giản Diệc Thận không tự giác tiến lên hai bước, mấy ngày nay anh cố tình tránh Tô Tân, nhưng hôm nay gặp phải, anh muốn nhìn thêm một chút, có thể nghe nhiều thêm vài câu nói của Tô Tân cũng rất tốt.
Hơn nữa anh rất muốn biết liệu Tô Tân có cuộc hẹn nào vào hôm nay hay không và đi với ai.
“Đi đây? Có muốn anh đưa một đoạn hay không?” Anh ngập ngừng hỏi.
Điền Chỉ Lam nói móc: “Hai chúng tôi có đi chân đất trở về cũng không dám làm hao tốn thời gian của anh, nếu không sẽ bị Giản đại tổng tài chế giễu hai chúng tôi không biết xấu hổ quấn quít anh không buông, khiến anh phiền lòng.”
Giản Diệc Thận nghẹn lời, lâu sau mới nói: “Trước kia là tôi không đúng.”
Điền Chỉ Lam sửng sốt một chút, nhanh chóng kéo Tô Tân đi nhanh về phía trước, Tô Tân bị kéo lảo đảo hai bước mới theo kịp cô nàng.
“Trời ạ ” Điền Chỉ Lam nhìn lại đằng sau thấy Giản Diệc Thận không bám theo, lúc này mới hạ giọng hỏi “Tớ có nghe nhầm hay không? Vừa rồi Giản Diệc Thận nói với tớ, trước kia là anh ta không đúng? Hôm nay mặt trời mọc từ phía Tây sao?”
Tô Tân dở khóc dở cười, nhéo lỗ tai của cô nàng: “Có đau không?”
“Ai u! Đau!” Điền Chỉ Lam sờ sờ lỗ tai kêu lên.
“Vậy là không có nghe nhầm ” Tô Tân trừng cô nàng một cái “Nhanh đi tới chỗ bại gia [ ], anh ta trước kia đúng hay không, cùng tớ và cậu không có liên quan.”
[ ] Bại gia: phá của, tiêu nhiều tiền.
Lần bại này hết mấy vạn, sắc trời cũng tối dần, Điền Chỉ Lam rõ ràng có chút không yên lòng, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đeo tay.
Tô Tân biết rõ.
Khuê mật này của cô tuy miệng luôn luôn nói không yêu, nhưng thật ra lại rất mềm, cô ấy có cảm giác không thể nào tả nổi với khách sạn nơi cô đến làm việc ngay khi vừa tốt nghiệp, ngày lễ tình nhân là kế hoạch quan trọng nhất của khách sạn trong năm qua, Điền Chỉ Lan thân là người quản lý, lúc này bỏ gánh chạy, trong lòng khẳng định nhớ nhung cực kì.
Cô đang muốn tìm cớ khuyên Điền Chỉ Lam đi đến khách sạn xem một chút, Wechat nhắc nhở có tin nhắn mới.
Mở ra xem, là Trình Tử Hạo gửi tới: Mau tới tiệc tối của khách sạn Hương Duyệt, Hoắc Chí Từ mời khách, có rất nhiều bạn bè đến, để em và khuê mật cùng nhau tới tham gia.
Hôm nay khách sạn Hương Duyệt từ trong ra ngoài đều lấy màu hồng làm chủ đạo.
Cửa ra vào khách sạn được trang trí bằng đèn màu hồng được xếp thành hình trái tim; trong đại sảnh thì có một tường hoa hồng làm thành mái vòm, trêи trần nhà lộng lẫy, đèn chùm pha lê rủ xuống trăm tầng phủ sáng màu hồng, kể câu chuyện tình yêu lãng mạn.
Các cặp đôi bước vào không khỏi cảm thán, lần lượt chen nhau chụp ảnh trước tường hoa làm kỷ niệm.
” Chỉ Lam ” Tô Tân cũng rất ngạc nhiên “Cậu làm về hoa thuỷ tiên vàng và hoa hồng.”
“Đúng vậy ” Điền Chỉ Lam rất tự hào”Ý tưởng của tớ là yêu bản thân như một bông hoa thủy tiên vàng, sau đó sử dụng hoa hồng yêu người yêu, đây là cách yêu hoàn hảo nhất.”
Tô Tân cười nghĩ: “Tốt lắm, rất có ý nghĩa.”
Nếu như cô có thể sớm hiểu ra đạo lý này, vậy thì nhiều năm qua cũng không đi con đường quanh co như vậy.
“Đáng tiếc, có một số người không hiểu ” Điền Chỉ Lam nghĩ tới liền tức giận “Anh ta nói hoa thuỷ tiên của tớ không phù hợp với thực tế, còn nói thủy tiên và hoa hồng không hợp nhau, không học thức thật đáng sợ. Cậu nói đi, nếu tất cả đều tả thực, còn có chỗ nào lãng mạn nữa, vậy thì chỗ này nên đặt củi, gạo, dầu, muối.” Đang nói, nhân viên thấy Điền Chỉ Lam tới, lập tức tới báo cáo một số chuyện ngoài ý muốn, muốn cô quyết định.
“Hôm nay tôi nghỉ, mọi người đi tìm quản lý Hoắc đi.”
“Quản lý Hoắc nói cô sẽ đến, kêu chúng tôi tìm cô.” Nhân viên khó xử nói.
Điền Chỉ Lam sững sờ một lúc, cuối cùng thở dài một hơi, bất lực nói: “Tiểu Tân, cậu đi vào trước, tớ đi một chút liền đến.”
Tô Tân gật đầu rồi tiến vào phòng ăn bữa tiệc lễ tình nhân.
Trong nhà ăn cũng mang sắc hồng, hai bên có bàn ăn kiểu Tây, có sân khấu ở giữa, có dàn nhạc đang diễn chơi nhạc nhẹ. Các cặp tình nhân đều đã đến, tất cả đều đã thành cặp, ngoại trừ có một chiếc bàn dài ở góc phía Đông, Hoắc Chí Từ và Trình Tử Hạo ngồi ở đó, ngồi đối diện hai cặp tình nhân, cùng nhau trò chuyện rất vui.
Xem ra ông chủ căn bản không có đem công việc để trong lòng.
Tô Tân cảm thấy Điền Chỉ Lam làm công cho người này thật sự có chút thảm.
Hoắc Chí Từ là người đầu tiên phát hiện ra Tô Tân, nhìn cô vỗ tay: “Tiểu Tân, chỗ này.”
Trình Tử Hạo lập tức đứng lên, lịch sự kéo ghế ra: “Nữ thần, mời ngồi.”
Tô Tân dở khóc dở cười: “Xưng hô này em không nhận nổi.”
“Em không chịu làm bạn gái anh, vậy đành phải làm nữ thần của anh thôi” Trình Tử Hạo cười nói “Anh sẽ cố gắng để em đồng ý đổi xưng hô.”
Hai người vui đùa, bên kia Hoắc Chí Từ nghe điện thoại, sắc mặt lập tức thay đổi, hơn nửa ngày mới trả lời “Được” rồi cúp điện thoại.
“Sao vậy?” Trình Tử Hạo băn khoăn hỏi “Có chuyện lớn gì mà có thể khiến Hoắc nhị thiếu hoảng như vậy?”
Hoắc Chí Từ nhịn không được nói “Dựa vào”: “Trình Tử Hạo, lần này không chỉ có cậu phải ch.ết, tớ cũng muốn ch.ết, Diệc Thận nói muốn đến đây.”
Trình Tử Hạo cũng trợn mặt hỏi lại: “Đến đây làm gì?”
“Còn có thể làm gì?” Hoắc Chí Từ cười lạnh một tiếng “Ai bảo cậu đắc chí phát trong vòng bạn bè nói muốn cùng nữ thần ở cùng một chỗ qua lễ tình nhân? Cậu ấy khẳng định thấy được.”
Trình Tử Hạo căm tức nói: “Anh ta lần trước không có vòng bạn bè của tớ mà? Tớ thấy anh ta đã hơn một tuần không đến chỉ điểm giang sơn [ ].”
[ ] Chỉ điểm giang sơn: người đến đầu tiên.
“Tớ làm sao biết được?” Hoắc Chí Từ thở dài “Tớ cũng hỏi cậu ấy muốn đến không thì bị cự tuyệt, tớ mới tìm cậu, hiện tại thì tốt rồi, hai người các cậu đúng là oan gia [ ], dù có nhân bánh bích quy nhưng làm sao bây giờ?”
[ ] Oan gia: kẻ thù.
Trình Tử Hạo thâm trầm cười: “Được lắm Hoắc Chí Từ, tôi trong lòng cậu hóa ra chỉ là lốp xe dự phòng.”
...
Hai người cãi nhau nghe rất thú vị, nhưng Giản Diệc Thận muốn tới, Tô Tân lập tức không nghĩ đến việc ở lại. Vừa định rời đi, Trình Tử Hạo nhìn cô một cái, hạ giọng hỏi: “Sao, em muốn đi?”
Tô Tân nhẹ gật đầu.
Trình Tử Hạo cô chằm chằm, bỗng nhiên cười: “Em cứ trốn tránh không xuất hiện trước mặt Giản Diệc Thận như vậy? Tiểu Tân, bộ dạng hiện tại của em mãi mãi cũng không có cách quên đi anh ta.”
Tô Tân trong lòng run lên.
Nội tâm cô rất rõ chuyện này, cho nên luôn hi vọng có thể bình tĩnh khi đối mặt với Giản Diệc Thận, thế nhưng lại làm điều ngược lại.
Chiếc ghế bên cạnh bị kéo ra, Điền Chỉ Lam ngồi xuống, tựa vào vai cô hít sâu vài cái.
Tô Tân lấy lại bình tĩnh, vội hỏi: “Sao vậy?”
Điền Chỉ Lam cay đắng nhìn Hoắc Chí Từ: “Không có gì, lát nữa chúng ta phải liều mạng ăn, ngày nghỉ nhưng tớ lại phải làm việc nên phải kiếm gì đó an ủi.”
Hoắc Chí Từ như không có việc gì nâng ly chúc: “Quản lý Điền, vất vả rồi.”
Bữa tiệc bắt đầu, Tô Tân ổn định tâm trạng, quyết định mặc kệ ai tới đều phải cẩn thưởng thức bàn tiệc Điền Chỉ Lam tỉ mỉ bày kế.
Trêи sân khấu một nam một nữ hát bản tình ca sâu lắng, món khai vị được mang lên, là món Tây có tên “Như cá gặp nước” với phần trêи là trứng cá muối, bên dưới là nước sốt, ý dụ muốn đôi tình nhân hài hòa mỹ mãn, tận hưởng cá nước thân mật.
Nước sốt do đầu bếp đặc biệt làm bằng tay rất ngon, còn trứng cá muối thì ngon không thể tả, Tô Tân ăn được một nửa, khóe mắt cong lên, Giản Diệc Thận từ cửa sải bước vào.
Có tổng cộng tám bàn dài đã đầy chỗ, Giản Diệc Thận tạm thời được thêm vào bàn, ngồi ngồi ở vị trí đầu tiên gần Hoắc Chí Từ, toàn bộ bữa ăn như có thêm một góc, chỗ này có đôi tình nhân, vợ chồng son nên đột ngột có chút để khiến người ta khó chịu.
Những ánh mắt gần đó đều tò mò nhìn anh, nhưng Giản Diệc Thận trông rất bình tĩnh, cánh tay đung đưa của anh không khiến anh cứng đờ hay co quắp.
Trình Tử Hạo kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bàn tay phải của anh một lúc, mới hiểu ra: “Ra là tay bị thương nên mới không đến chỗ tôi chỉ điểm giang sơn, tôi còn tưởng bị anh kéo vào danh sách đen.”
Giản Diệc Thận môi mỏng hếch lên: “Cậu có cái gì đáng giá để tôi phải kéo vào danh sách đen?”
Hai người bốn mắt trao đổi, như đao kiếm va chạm trong không khí, mùi tia lửa xông thẳng vào mặt.
Hoắc Chí Từ nhìn trái nhìn phải, thật muốn lập tức biến mất.
Từ khi Giản Diệc Thận và Tô Tân ly hôn, hắn cảm thấy Giản Diệc Thận có chút không bình thường.
Hắn và Giản Diệc Thận là bạn bè nhiều năm, biết rõ bản tính của anh, người này có lòng tự trọng rất cao, đối đãi người khác rất tự ngạo, trong lòng anh sự nghiệp là quan trọng nhất, chuyện tình cảm là lời nói vô căn cứ. Nhưng bây giờ, vì trong vòng bạn bè có thông tin liên quan tới Tô Tân, ban đầu không đi cuối cùng vẫn đến, còn cùng Trình Tử Hạo đánh võ mồm, ngay cả việc tay tổn thương cũng ném đến tận chín tầng mây.
Điều này hoàn toàn khác với Giản Diệc mà hắn biết.
Đều do Tô Tân, lúc trước theo đuổi anh ba năm, anh không nhúc nhích chút nào, khiến mọi người đều cười nhạo Tô Tân, về sau kết hôn ba năm, anh lại đối xử lãnh đạm vô tâm, để người ta thấy được anh hận không thể một giây sau cùng Tô Tân phân rõ giới hạn.
Kết quả là Tô Tân như ý muốn của anh hoàn toàn rời đi, anh lại không buông được, đúng là mất mặt mà!
Điều khiến Hoắc Chí Từ không hiểu chính là Giản Diệc Thận đã tình cũ khó quên muốn gương vỡ lại lành, vậy tại sao còn muộn tao [ ] mạnh miệng, cũng không biết giống như Trình Tử Hạo nói vài lời dỗ ngon dỗ ngọt? Ai cũng không biết Tô Tân yêu Giản Diệc Thận đến cả tâm can, chỉ cần anh nói vài lời dễ nghe dỗ người, Tô Tân sẽ ngoan ngoãn cùng anh về nhà.Thực tế không được, những thủ đoạn sấm rền gió cuốn [ ] đều lấy ra, dùng mạnh mẽ đâu cũng có thể khiến Tô Tân đi vào khuôn khổ, Trình Tử Hạo cũng không vì một người phụ nữ mà cùng anh tranh chấp.
[ ] Muộn tao ( 闷骚): kiểu người ngoài lạnh trong nóng. Dù ngoài tỏ vẻ lạnh nhạt thờ ơ, nhưng nội tâm bên trong lại mãnh liệt như lửa.
[ ] Sấm rền gió cuốn: mạnh mẽ, kiên quyết.
Hoắc Chí Từ ở trong lòng nói thầm một hồi lâu, bữa ăn chính được mang lên, hai người đối chọi gay gắt cuối cùng tạm thời bỏ chiến.
Bữa ăn chính trước lên nửa cái úc long, vừa rồi món trứng cá muối Giản Diệc Thận còn có thể dùng tay trái miễn cưỡng thao tác, nhưng ăn úc long có chút khó khăn, Hoắc Chí Từ đang muốn hỏi có muốn nhân viên tới phục vụ hay không, thấy ánh mắt Giản Diệc Thận đảo qua, nhìn tay phải hắn.
Hắn nhìn lại, Trình Tử Hạo đầy phong thái bưng đồ ăn tới cho Tô Tân, giúp cô bột vỏ tôm hùm.
*Tác giả có lời muốn nói: Mỗi ngày đều bị nội thương, Giản tổng có thể bị hắc hóa hay không [ sờ cằm suy nghĩ ing ]