Chương 82: Tức Giận

Có tiếng “cạch” ở cửa, tiếng nói chuyện truyền đến, có người định ra ngoài.
Tô Tân nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Giản Diệc Thận, mở cửa, Giản Diệc Thận tự nhiên đi theo vào phòng. Tô Tân ngầm cho phép, rót một chén trà và đặt trước mặt anh, sau đó bật TV lên.


Giản Diệc Thận ngồi ở trêи ghế sofa, cuối cùng cũng có tâm trạng gọi cho Giản Diệc Noãn, dạy dỗ cô nàng vài câu. Từ ngày mai đến khoa học kỹ thuật Thận Ngôn, làm việc trong nhóm Đêm Tinh Quang “Em muốn truy tinh, vậy phải làm triệt để, để em theo tới nôn mới thôi.”


Đêm Tinh Quang sẽ được tổ chức vào tháng sau. Đây là nơi quy tụ các ngôi sao, nhưng tổ chuẩn bị rất bận rộn trong một tháng qua, tiêu chuẩn chín sáu, Giản Diệc Noãn nghe xong liền sợ, ở trong điện thoại chơi xấu không chịu đi nhưng cũng bị Giản Diệc Thận trấn áp.


Tô Tân nghe được cảm thấy buồn cười, chờ Giản Diệc Thận máy mới tò mò hỏi, vòng bạn bè của Giản Diệc Noãn đến cùng phát cái gì.


Giản Diệc Thận lấy điện thoại ra, bấm vài lần rồi đặt trước mặt Tô Tân, nghiến răng: “Nhìn đi, phiên thiên.” Giản Diệc Noãn đăng một bức ảnh có chữ ký của ba người họ vào buổi trưa: [ Viên mãn, chữ ký của Tâm Nam Cực, thật vui vẻ, tôi là một NPC tận tâm. ]


Tô Tân nhìn chằm chằm một lúc, nhịn không được cười.
Lần trước ăn cơm Giản Diệc Noãn nói về ” Tâm Nam Cực”, cô còn tưởng nói đùa, không ngờ vị đại tiểu thư này đúng thật là gặm đến CP ảo này, chẳng trách Giản Diệc Thận lại tức giận.


available on google playdownload on app store


Giản Diệc Thận tức giận đến nghiến răng, đem cô áp đảo trêи ghế sofa, uy hϊế͙p͙ hỏi: “Em còn cười? Còn cười nữa anh sẽ không khách khí.”
“Đừng . . . Em không cười . . .” Tô Tân cố gắng khắc chế, nhưng vẫn không nhịn được ý cười, nước mắt gần như trào ra.


Giản Diệc Thận nhìn cô chằm chằm nửa ngày, rồi đột nhiên thở dài, cúi đầu hôn lên cổ cô hai cái.
“Ngứa . . . Đừng làm rộn . . .” Tô Tân liên tục cầu xin.


“Dây chuyền đâu? Sao không đeo?” Giản Diệc Thận vừa hôn vừa chất vấn, cổ thon dài trắng nõn, đường cong duyên dáng, nhưng chiếc vòng cổ anh đưa ra thì không thấy đâu.


Tô Tân cứng họng: “Dây chuyền đắt tiền như vậy, chẳng lẽ em có thể một mực mang theo sao? Chiếc váy này không hợp, sau này chắc chắn sẽ đeo vào những dịp quan trọng, được chứ?”
Giản Diệc Thận khẽ hừ một tiếng: “Có một cái nữa? Sao không đeo?”


Tô Tân sửng sốt, bỗng nhiên hiểu ra anh đang nói sợi dây chuyền nào, liền đứng dậy.
Giản Diệc Thận không hỏi thêm mà liên tục hôn lên cổ và cằm cô. Một lúc sau cả hai người không tự chủ được mà hô hấp dần dần gấp rút.


“Chờ . . . Chờ đã . . .” Tô Tân lấy hết tỉnh táo còn lại muốn ngăn lại, nhưng giọng nói của Giản Diệc Thận lại càng thêm ôn nhu, nhẹ giọng nỉ non: “Không phải em đã nói đêm đó . . . Rất tốt sao . . . Anh cố gắng khiến đêm nay tốt đẹp hơn . . .”
Nó thực sự đẹp, quá đẹp để cưỡng lại.


Khi ôm nhau, cái vuốt ve ôn nhu giống như luồng gió xuân quét qua những ngọn liễu, thậm chí Tô Tân còn nghe thấy tiếng mầm non rơi trêи cành liễu . . . Khiến người vui vẻ rung động . . .

Quan hệ của hai người cứ như vậy dần dần ổn định lại.


Giản Diệc Thận rất bận, một số nhiệm vụ quan trọng của tập đoàn công ty, Giản Thành Trạch đã dần thúc ép anh, mà khoa học kỹ thuật Thận Ngôn phát triển càng nhanh chóng, số lượng khách hàng trong nước đã đứng đầu trong cùng loại phương tiện truyền thông, ở nước ngoài số lượng tải xuống ứng dụng trêи các nền tảng lớn cũng đã vượt qua một số phần mềm tự truyền thông địa phương.


Anh bình thường không làm gì liền chạy tới chung cư Tô Tân ở lại vài đêm. Đôi khi Tô Tân đi làm về muộn, anh liền chờ ở cửa, chậm rãi gửi tin nhắn cho Tô Tân nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng giả vờ đáng thương. Những người hàng xóm đối diện đều quen mặt anh.


Có một lần Tô Tân trong thang máy tình cờ gặp chú dì nhà đối diện, còn bị nhắc nhở một câu “Bạn trai cháu mỗi ngày đều chờ ở cửa, sao cháu không đưa chìa khoá cho cậu ấy?”
Cuối cùng, Tô Tân biết đó là một kế hoạch, cũng không thể không phối hợp đưa chìa khoá cho Giản Diệc Thận.


Kỹ năng nấu nướng của Giản Diệc Thận đã tiến bộ rất nhanh, ngoại mọt vài món ăn anh cẩn thận học trong thời gian trước, anh còn học được vài điều. Lúc ở chung cư, mỗi sáng sớm đều sẽ tràn đầy phấn khởi thay Tô Tân rán trứng, nướng bánh mì, mặc dù trứng thường hơi quá lửa và bánh mì hay bị cháy.


Mỗi khi Tô Tân thức dậy đều thấy bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn trêи bàn, luôn có một hương vị phức tạp xuất hiện trong đầu.
Trước kia những điều này đều là cô làm, nhưng bây giờ đã đổi thành một người khác.


Lần này, Giản Diệc Thận đang toàn lực cố gắng, mà cô vẫn còn không có cách nào toàn tâm toàn ý.
Cô hưởng thụ một cuộc sống được yêu thương và chăm sóc, lại keo kiệt với Giản Diệc Thận một lần nữa đi vào hôn nhân, không muốn chấp nhận sự ràng buộc của hôn nhân.


Nghe có vẻ hơi đê tiện, nhưng cô không muốn ép mình.


Có thể là bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng đi. Mặc dù Giản Diệc Thận hiện tại đối xử với cô rất tốt, cô cũng tin tưởng vào lòng chân thành của Giản Diệc Thận, nhưng cái bóng của cuộc hôn nhân trước kia quá nặng, cô chưa chuẩn bị sẵn sàng để bắt đầu đoạn hôn nhân thứ hai.


Thấy rằng cuối năm đã đến, các cuộc họp và hội nghị khác nhau ngày một nhiều hơn, Tô Tân tạm gác lại những cảm xúc do dự sau đầu.


Ngay kh cuộc họp tổng kết cuối năm của bộ phận được tổ chức vào ngày hôm đó, Tô Tân trở lại văn phòng, trưởng phòng Lý bộ phận quản lý nghệ sĩ đi vào, đem một phần kế hoạch nghệ sĩ đặt trước mặt Tô Tân: “Tô tổng, cô nhìn một chút, năm nay chiêu mộ được một số tân binh « Người Đi Ngược Chiều » có thể cân nhắc đưa họ vào.”


Tô Tân cầm lên mở ra, người thứ hai là Diêu Thần Lịch cháu trai chị Diêu. Vào tháng bảy, cậu ta đã tham gia chương trình thử giọng do Thích Xem Video khởi xướng và ra mắt ở vị trí thứ ha, trước mắt là ca sĩ chính của nhóm nhạc nam và rất nổi tiếng.


“Được rồi, đến lúc đó đem tư liệu cho Triệu lão sư xem, nam hai và nam phụ vẫn chưa có người thích hợp, để bọn họ chuẩn bị thử sức ” Tô Tân dặn dò “Bên Triệu lão sư tôi sẽ đánh tiếng chào hỏi.”


Trưởng phòng Lý vừa định rời đi, chợt nhớ tới điều gì, ngập ngừng hỏi: “Tô tổng, cô nhìn Dư Nhất Tùng phải làm sao bây giờ? Hôm qua cậu ta tới tìm tôi, nói muốn đến nhận lỗi trước mặt cô, còn nói lúc ấy bị người khác mê hoặc, mong cô có thể thả cho con đường sống, cho cậu ta một phần thông cáo sống tạm hoặc kết thúc hợp đồng đều được.”


Lúc này Tô Tân mới nhớ tới người này: “Anh còn liên lạc với cậu ta sao?”


Trưởng phòng Lý vội vàng lắc đầu: “Không có, loại tiểu nhân này, tôi có thể có quan hệ gì với cậu ta, hôm qua tới khóc lóc đau khổ lưu thế, nói đã nghèo túng đến nỗi phải đến quán bar hát, còn không ngừng muốn lên lầu tìm cô, tôi đem cậu ta kéo lại, cậu ta hiện tại chân trần không sợ mang giày, náo lên rất khó coi.”


Tô Tân suy nghĩ một chút: “Thông cáo là không thể, thanh danh hiện tại của cậu ta, ai điên mới đến mời? Chuyện kết thúc hợp dồng, chỉ có thể thông qua toà án giải quyết, cậu ta nên đến toà khởi tố, chúng ta sẽ cân nhắc.”


Hiện tại Dư Nhất Tùng cơ hồ đã thân bại danh liệt, cho dù kết thúc hợp đồng, sẽ không còn cơ hội, nếu như Dư Nhất Tùng không còn dùng tới bộ não của mình, ngược lại cô có thể cân nhắc chấm dứt hợp đồng một cách hòa bình.
Trưởng phòng Lý đáp lại và rời đi.


Vừa mới an tĩnh lại, điện thoại Tô Tân vang lên, cô cầm lên xem, là Giản Diệc Thận.
Nhận nghe điện thoại, vừa lúc chị Diêu trêи máy tính tìm cô nói chuyện, cô vừa dùng bả vai kẹp lấy điện thoại vừa đánh chữ, ” Xin chào” một tiếng vào micro.
“Đang bận sao?” Giọng Giản Diệc Thận trầm thấp vang lên.


“Còn tốt, đợi lát nữa sẽ có một cuộc họp video được tổ chức với công ty hiệu ứng đặc biệt của Mỹ” Tô Tân nhìn đồng hồ, còn có nửa giờ.


“Đừng làm quá sức, đặc biệt là không được thức đêm, ở Mỹ có việc cũng cố gắng giải quyết nó vào ban ngày.” Giản Diệc Thận dặn dò.
Tô Tân cười: “Mỗi ngày anh đều nhìn em chằm chằm như vậy, em nào dám thức đêm sao?”


“Mấy ngày nữa anh đi công tác, hôm nay sẽ đi, không thể canh chừng em được nữa ” Giản Diệc Thận có chút không nỡ “Chờ anh về lại kiểm tra, xem có nghe lời hay không.”
Tin tức về chuyến công tác này đến có chút bất ngờ, Tô Tân sửng sốt: “Đi đâu?”


“Thành phố Bắc Châu, anh sẽ nhanh về thôi ” Giọng Giản Diệc Thận dừng lại, trở nên ôn nhu “Tiểu Tân, anh nhớ em.”
Đột nhiên nói lười ngọt ngào, mặt Tô Tân hơi nóng: “Không phải mới gặp sáng hôm qua sao?”


“Thật sao?” Giản Diệc Thận chợt nhận ra “Vậy sao anh cảm thấy như đã lâu không gặp? Đúng là một ngày không gặp như cách ba năm.”
Tô Tân bó tay: “Anh có thể đừng như vậy được không?”


Hai người tán gẫu không thành tiếng, đợi tiểu Lâu đi vào nhắc nhở cuộc họp, Tô Tân mới cúp điện thoại, chạm vào điện thoại, nóng đến phỏng tay.


Hội nghị video hiệu ứng đặc biệt của « Ác Mộng » do Christian và Tô Tân đích thân chủ trì. Đội ngũ sáng tạo của cả hai bên đều tham gia, Tần Văn Uyên không hài lòng với một số cảnh quay hiệu ứng đặc biệt trong giai đoạn đầu, cố ý bay qua cùng họ tự mình câu thông, cảnh nhân vật phản diện Kỷ Mạc Xuân hắc hoá và cảnh nam chính Cảnh Trường Diễn huyễn hóa thành ác mộng heo vòi lặp đi hơn mười lần, đổi thành người khác làm, lúc này mới đạt yêu cầu của Tần Văn Uyên.


Sự kén chọn này được kéo dài thành mọt chu kỳ, bây giờ nhìn lại, giờ dường như không thể lấy được hồ sơ Lễ hội mùa xuân, chỉ có thể chờ kỳ nghỉ hè, điều này đặt ra thách thức đối với hoạt động vốn của công ty.


Trần Khuông Minh làm một nhà sản xuất, rất lo lắng. Anh ta hiểu Tần Văn Uyên muốn mỗi một khung hình đều làm hoàn hảo nhất, nhưng nếu nắm trong tay khoản đầu tư lớn như vậy, nếu không thể chuyển hóa thành lợi nhuận sớm nhất có thể, thì mỗi ngày đều sẽ lỗ rất lớn.


May mắn, cuộc hội thảo video này đã diễn ra suôn sẻ, Tần Văn Uyên khẳng định hầu hết các cảnh quay, chỉ phủ nhận hiệu ứng đặc biệt khi Cảnh Trường Diễn lần đầu tiến vào cơn ác mộng của nạn nhân, đây là cảnh đầu tiên mà Cảnh Trường Diễn dẫn đồng môn vào nhập yểm, cũng là cuộc đối đầu trực tiếp đầu tiên với Kỷ Mạc Xuân, là cao trào đầu tiên của toàn bộ phim nên nó rất quan trọng. Sau hơn một giờ thảo luận, nhóm của Christian đã đồng ý với yêu cầu thêm các yếu tố để làm lại.


Hội nghị kết thúc, nơi Christian đã là buổi tối, mà bên Tô Tân đều đã bụng đói, đến cả cơm trưa cũng không ăn. Christian hài hước nói: “Trời ạ, cô phải biết, những nhân viên của chúng tôi chưa từng vì tôi mà làm thêm giờ, hôm nay vì cô và phim của cô mà phá lệ.”


Tô Tân bật cười, cô biết các quy tắc công nghiệp ở nước Mỹ, khối lượng công việc hôm nay thực sự mang lại cho cô rất nhiều mặt mũi: “Cảm ơn anh, sao không nhân cơ hội này đến quán bar thư giãn, tôi sẽ mời mọi người uống ly rượu.”
“Vậy chúng tôi liền không khách khí, cảm ơn Tô tổng.”


Hai người tạm biệt nhau và cúp video.
Tô Tân thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc thức ăn ngoài đến, trong phòng họp mùi thức ăn lập tức tràn ngập khiến người ta cảm thấy đói bụng. Mọi người nói chuyện cười đùa, cùng nhau ăn xong cơm trưa lúc này mới nhao nhao cáo từ.


Trước khi chia tay, Tần Văn Uyên cảm khái nói: “Tô tổng, không cần biết bộ phim này có bạo hay không, nhưng tôi rất vinh dự được biết một đội ngũ của cô, đây thật sự là vinh hạnh của tôi, nghiêm túc, tận tụy, còn có thể chịu đựng được tính khí xấu của tôi.”


“Đạo diễn Tần, tính tình của anh không gọi là thối ” Tô Tân nghiêm nghị nói “Gọi là độc, càng độc càng có thể mài ra tác phẩm tốt, đạo diễn Trần, tôi nói đúng chứ?”


Trần Khuông Minh tức giận nói: “Tô tổng, cô quá đề cao anh ta rồi, tính tình này quả thực là vừa thối lại vừa độc.”
Tần Văn Uyên đấm Trần Khuông Minh một quyền: “Tốt lắm, lão Trần anh dám ở trước mặt mỹ nữ nói xấu tôi, mặt mũi của tôi đặt ở đâu?”


Hai người này ở chung ròng rã một năm, rất quen thuộc với nhau. Mọi người nói cười vui vẻ, không khí rất hòa thuận, Tô Tân cũng rất vui vẻ, một đoàn đội có thể hòa thuận như vậy vô cùng quan trọng, chỉ những tác phẩm được tạo ra trong một bầu không khí vui vẻ và yêu thương mới có sự sáng tạo vô tận.


Sau hai ngày làm việc bận rộn, sự cố « Ác Mộng » tạm thời kết thúc, cuối cùng Tô Tân cũng có thời gian rảnh trước đuầ năm mới, buổi tối có một bữa tiệc tại Phòng Thương mại Thành phố, Tô Tân xem xét thời gian, đã ba giờ chiều, dứt khoát liền tan làm sớm, chuẩn bị trở về nhà chăm sóc bản thân thật tót.


Đổ đầy nước vào bồn tắm, đặt một giá đỡ bằng gỗ trêи đó, đặt đĩa, đồ ăn nhẹ và nước chanh, Tô Tân đem hơn phân nửa thân thể chìm vào đáy nước, tận hưởng sự thoải mái khi tắm.


Một bản nhạc nổi tiếng về cuộc sống và du lịch được chơi phát máy tính bảng. Một nhóm người nổi tiếng đang nói về tình yêu và hôn nhân, trong đó có một người cô đã từng gặp một lần trong đoàn làm phim « Ác Mộng » Trần Tử Thiên.


Chương trình tạp kỹ này là một tấm thiệp ấm áp, thường có một số món súp gà truyền cảm hứng về tình yêu và lòng bao dung.


Tô Tân lơ đãng quan sát một lúc, rồi chợt nhớ ra từ khi Giản Diệc Thận đi công tác ở thành phố Bắc Châu, dường như không gọi cho cô, mỗi ngày chỉ có bền lòng vững dạ nhắn “chúc ngủ ngon”.
Cô suy nghĩ một lúc, gọi cho Giản Diệc Thận, cuộc gọi được kết nối nhưng không có ai trả lời.


Không hiểu sao mi mắt Tô Tân giật một cái, trong lòng đột nhiên có linh cảm không tốt.
Cô nhớ câu “Anh nhớ em” trước khi Giản Diệc Thận đi.
Vào ngày lên núi tuyết giải cứu Tô Hà, Giản Diệc Thận cũng làm như vậy.


Suy nghĩ một hồi, cô mở Weibo. Thông tin hiện tại lan truyền theo mọi hướng. Nếu Giản Diệc Thận gặp rắc rối, cô sẽ có thể tìm ra manh mối trêи Internet. Vừa mở hot search ra, một đầu hot search đột ngột lọt vào tầm mắt cô.
# APP Nhanh Chụp bị cưỡng chế loại bỏ chỉnh đốn và cải cách #


Trong đầu bỗng nhiên vang lên một trận âm thanh vù vù, Tô Tân không kịp suy nghĩ, ngồi dậy khỏi bồn tắm một lúc, tay cầm điện thoại run rẩy.
Tỉnh táo.
Sẽ không có gì xảy ra.
Phải tin tưởng Giản Diệc Thận.
Cô tự nhủ trong lòng nhiều lần, nhưng trái tim gần như đập loạn xạ không thể bình tĩnh lại.


Thảo nào mấy ngày nay Giản Diệc Thận đều không có tin tức, trách không được anh gọi điện thoại nói “Nhớ em”.
Nhưng cô đắm mình trong sự nghiệp, thoát khỏi cảm xúc và vô thức bỏ qua sự bất thường của Giản Diệc Thận mà không biết rằng anh đang gặp khủng hoảng.


Trong một chương trình tạp kỹ, một số ngôi sao đã đẩy Trần Tử Thiên đến rìa của bức tường trái đất.
“Đến lượt cậu!”


“Được rồi, tôi sẽ tới, mọi người đừng phạt tôi ” Trần Tử Thiên lớn tiếng xin khoan dung “Tôi đã đọc một đoạn thơ yêu thích của mình, không biết mọi người đã nghe chưa « Go To Love » của Alfred.”
Giọng cô ấy dừng một chút, trầm bồng du dương đọc diễn cảm.
“to love, like never been hurt.


to dance, like no one appreciate.
to sing, like no one listen to.
. . .”
Như thể một tia lửa phát nổ trong não, tất cả ngụy trang, giãy dụa, do dự, thống khổ tại thời khắc này đều cháy thành tro tàn, trong đầu Tô Tân thanh minh một mảnh.
Đúng.
Đừng trốn tránh, cũng không cần lừa gạt mình.
Yêu đi, tựa như chưa từng nhận qua tổn thương.


* Tác giả có lời muốn nói: Giản tổng đang gặp nguy cơ! Có thể phá sản hay không? Sau đó bị tiểu Tân của chúng ta bao nuôi →_→
Giản tổng: . . .






Truyện liên quan