Chương 89: Kết Thúc
Bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt của Trung tâm điều trị bệnh gan của Bệnh viện Thành phố I, Triệu cảnh sát tiếp đãi Tô Tân và Giản Diệc Thận, giới thiệu sơ lược tình hình.
Sua khi bị bắt, Lữ Thành Chiêu bị toà án xét xử kết án 8 năm tù, thụ án ở nhà tù An Châu.
Vào tháng thứ ba sau khi vào tù, hắn được chẩn đoán mắc bệnh ung thư gan, sau khi trị liệu vẫn chuyển biến xấu, cuối cùng tế bào ung thư di căn và không có cách nào chữa khỏi.
“Hắn ta không có người thân, mẹ hắn đã ch.ết, cha hắn tái hôn, đến thăm cũng không quá hai lần liền biến mất, nói đã sớm cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ ” Cảnh sát Triệu cũng có chút đau đầu “Hậu sự chúng ta sẽ thay hắn xử lý.”
Mặc dù Lữ Thành Chiêu có kết cục như ngày hôm nay là gieo gió gặt bão, nhưng một cảnh ảm đạm như vậy khiến Tô Tân không ngờ tới.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, Lữ Thành Chiêu nằm trêи giường bệnh đầy tử khí âm u, trêи người cắm đầy các loại ống khác nhau, toàn thân gầy gò.
Cảnh sát Triệu ghé vào lỗ tai hắn kêu vài tiếng: “Lữ Thành Chiêu, người anh muốn gặp đang ở đây, nhìn đi.”
Sau một lúc, Lữ Thành Chiêu cuối cùng cũng mở mắt ra, hai mắt đục ngầu, ánh mắt mờ mịt giữa không trung, cuối cùng tập trung trêи mặt Tô Tân, trong mắt bỗng nhiên sáng lên: “Là cô sao . . . cô đến rồi. . .”
Tô Tân lạnh lùng nhìn hắn, không nói lời nào.
Đối với kẻ thủ đoạn âm hiểm độc ác này, kém chút khiến Tinh Hà phá sản, gián tiếp hại cô cửa nát nhà tan, cô không có tâm tư thánh mẫu, cũng không muốn tha thứ. Tới phòng bệnh này, chỉ muốn xem kết cục của người này, xem hắn còn muốn giở trò gì.
Lữ Thành Chiêu đột nhiên hăng hái hơn, ánh mắt lướt qua mặt Tô Tân và Giản Diệc Thận, lẩm bẩm: “Tôi thua rồi . . . Tôi muốn đi gặp Tú Nhĩ . . . Đúng . . . Tôi xin lỗi . . . Trước kia là tôi sai . . .”
Tô Tân sửng sốt một lúc, cái tên “Tú Nhĩ” này có chút quen thuộc, nhất thời cô lại nghĩ không nhớ ra.
“Nhận sai . . . Hẳn là có thể tạo ra một thai nhi tốt . . .” Lữ Thành Chiêu hai mắt trống rỗng, mang theo mong đợi rơi vào hư không “Cô ấy nhất định . . . Vẫn yêu tôi . . . Tôi muốn gặp lại cô ấy . . .”
Tô Tân chợt nhớ ra rằng cô gái đáng thương được chôn cất trong nghĩa trang có tên là Trịnh Tú Nhĩ. Hoá ra, Lữ Thành Chiêu gọi cô đến gặp một lần cuối, là có chủ ý này, muốn nhận sự thông cảm của bọn họ, sau đó đi đến một thế giới khác gặp người phụ nữ mà hắn tâm tâm niệm niệm.
Nhất thời, Tô Tân không biết nên đáng thương hay chán ghét, nếu cô gái kia bị hắn quấn lên tam sinh tam thế, thì quả thật là xui xẻo.
“Buông tha cô ấy đi ” Cô khẽ thở dài “Cô ấy dùng mạng sống để rời khỏi anh, sẽ không hy vọng lại cùng anh vướng bận lấy nhau.”
Lữ Thành Chiêu đột nhiên trở nên kϊƈɦ động, “khụ” trong cổ họng: “Nói bậy! Lần này tôi nhất định sẽ không để cho cô ấy rời đi! Cô ấy nhất định cũng đang hối hận vì bỏ lỡ tôi . . . Nếu cô ấy còn sống, tôi sẽ không cùng các người kết thù, tôi sẽ không thua, cũng không mất đi cô ấy . . . Tú Nhĩ . . . Là em sao. . . Có phải em vẫn luôn chờ anh không . . . Em vẫn còn yêu anh đúng không . . .”
Hắn nói năng lộn xộn, đột nhiên vùng vẫy ngồi dậy khỏi giường, hai tay duỗi thẳng vồ về phía Tô Tân.
Giản Diệc Thận tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng kéo Tô Tân vào lòng.
“Chỉ nói một câu xin lỗi thì có ích gì? Nếu bây giờ anh không nằm ở đây, nói không chừng còn đang suy nghĩ những chiêu trò thâm độc để hãm hại hai chúng tôi. Cô gái kia chỉ cần thông minh một chút liền sẽ cách xa anh” Giản Diệc Thận cười lạnh nói “Còn nữa, làm nhiều chuyện xấu như vậy, nói không chừng sẽ xuống mười tám tầng địa ngục, kiếp sau cũng là cùng người gặp thoáng qua.”
Con mắt Lữ Thành Chiêu trừng lớn, hung tợn nhìn chằm chằm anh, khàn giọng hét lên: “Anh dám rủa tôi! Anh chờ tôi —— ” Giọng hắn đột ngột dừng lại, thân thể ngã xuống giường, cánh tay rủ xuống.
Nhịp tim hiển thị trêи thiết bịvẽ thành một đường thẳng dài.
Ra khỏi bệnh viện, bên ngoài nắng chói chang, một đợt nắng nóng ập đến, hơi lạnh trong phòng bệnh đột nhiên tản ra.
Dưới bầu trời trong xanh, những khu vườn tỏa ra mùi thơm ngát, xung quanh là cây xanh, xe cộ qua lại, dòng người nhộn nhịp, ưu sầu, vui vẻ, vội vã. . . tất cả những khuôn mặt bình thường đều hình thành cuộc sống muôn màu, sinh động và sống động.
Thật tốt khi được sống, người bạn yêu trong tầm tay thì càng tốt.
“Em không sao chứ?” Giản Diệc Thận nhìn cô có chút lo lắng.
Tô Tân tham luyến nhích lại gần cơ thể anh: “Không sao, chỉ là hơi xúc động thôi, tại sao người ta luôn làm điều này, không trân trọng khi ở bên, khi mất đi hối tiếc cũng không kịp.”
Giản Diệc Thận nắm chặt tay Tô Tân.
Anh cũng như vậy nhưng so với Lữ Thành Chiêu may mắn hơn, anh còn có cơ hội chuộc lỗi, cũng thành tâm chuộc lỗi.
“Chúng ta không nhắc đến hắn nữa” Tô Tân không muốn lãng phí thời gian quý báu cho cái tên đó “Đi xem doanh thu phòng vé bộ phim của chúng ta.”
Nghe đến từ “Bộ phim của chúng ta”, Giản Diệc Thận tâm hoa nộ phóng: “Đúng, quan tâm phim của chúng ta mới là chính sự.”
Tô Tân tràn đầy phấn khởi mở phần mềm theo dõi phòng vé, làm mới mất lần, cơ hồ không dám tin vào hai mắt mình: “Hệ thống không bị bug chứ?”
“Sao vậy?” Giản Diệc Thận đến gần cúi đầu xem thử, cũng ngây ngẩn cả người.
Hijen tại là 3 giờ 30 chiều, trang này cho biết phòng vé ngày hôm phòng vé đã gần 200 triệu, cứ thế này, phòng vé hôm nay ước tính có thể vượt hơn 400 triệu, vượt xa doanh thu phòng vé vào ngày đầu tiên.
“Thật lợi hại ” Giản Diệc Thận than khẽ “Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao đầu tư truyền hình điện ảnh lại phát hỏa như vậy, tốc độ tiền lưu động như này, thật khiến người điên cuồng.”
“Em nghĩ bộ phim này hẳn là có thể kiếm tiền, nhưng không nghĩ tới sẽ bạo như vậy. . .” Tô Tân cũng cảm thấy mình đang nằm mơ, cần nhéo một cái để thanh tỉnh.
Vốn đầu tư của « Ác Mộng » là 700 triệu, cứ tiếp tục đà này thì chưa đầy một tuần nữa là có thể hồi vốn, còn lại là lãi thuần, con số này quả là đáng kinh ngạc.
Quả nhiên, sau ngày đầu tiên chiếu nóng, danh tiếng « Ác Mộng » đồng loạt lên men, trong phòng vé mới không còn là fan hâm mộ của vai chính, mà là những người mê phim, thích khoa học viễn tưởng, người qua đường và những người hâm mộ phim khác, . . . Doanh thu phòng vé ngày thứ hai đã vượt ngày thứ nhất và đạt 400 triệu, đoạt giải quán quân phòng vé một ngày hàng năm.
Trong tuần tiếp theo « Ác Mộng » với sự hỗ trợ của các diễn viên chính và người qua đường, cứ như chẻ tre, ngày thứ tư mười hai giờ trưa liền phá vỡ một tỷ, số điện thoại trong văn phòng Tô Tân sắp bị nổ tung, tất cả đối tác và đồng nghiệp đều đến chúc mừng, tổng giám Ninh, Phàn tổng cũng vui vẻ đến không ngậm miệng được, liên tục nói rằng chờ phim hạ chiếu nhất định phải tổ chức một bữa tiệc ăn mừng lớn, thưởng cho đoàn phim thật tốt, đồng thời thúc giục Tô Tân bắt đầu chuẩn bị cho phần 2, rèn sắt khi còn nóng, đến lúc đó đầu tư ngàn vạn không thể đem bọn họ kéo xuống.
Một tuần sau khi công chiếu, « Ác Mộng » xâm nhập thị trường Mỹ. Lần này việc phát hành ở nước Mỹ do chị Diêu hợp tác với Center film, song phương đều rất xem trọng nó, đã chuẩn bị đầy đủ. Cơn sốt từ phim khoa học viễn tưởng phương Đông tiếp tục từ đại lục và bắt đầu hành trình xuất khẩu văn hóa.
Mức độ phổ biến của « Ác Mộng » ở trong nước ngày càng cao, ngay cả tiểu thuyết gốc của văn học mạng Hồng Giang cũng nằm trong danh sách bán hàng của trang web, vững vàng vị trí bán chạy nhất trêи các diễn đà, các phương tiện truyền thông đều thảo luận về bộ phim.
Kỷ Mạc xuân đến cùng có nên ch.ết hay không?
« Ác Mộng » phần 2 liệu Kỷ Mạc Xuân có thể sống lại hay không?
Cảnh Trường Diễn đến cùng thích nữ nhân nào?
Những câu chuyện và thần thoại nào được nhắc đến trong phim?
. . .
Cuối cùng, tiếng nói của hàng nghìn cư dân mạng đã trở thành một hot search: Tô tổng, « Ác Mộng » phần 2 lúc nào khai mạc?
Kỳ thật, Tô Tân đã lên ý tưởng cho phần 2 khi phần 1 được khởi chiếu. Cô quyết tâm làm một loạt phim giả tưởng phương Đông, cùng nhóm diễn viên chính ký kết hợp đồng, ký trước ba người trong số đó để đảm bảo dàn diễn viên gốc sẽ xuất hiện trong loạt phim tiếp theo.
Khi doanh thu phòng vé của « Ác Mộng » vượt mốc 3 tỷ, chỉ 20 ngày sau khi công chiếu, các nhà đầu tư chung của giải trí Tinh Hà đã tổ chức một bữa tiệc ăn mừng cho đoàn làm phim tại khách sạn Hương Duyệt.
Bộ phim rất ăn khách, phòng vé đang bán rất chạy, nửa năm này làm mưa làm gió quay chụp không uổng phí vô ích, các diễn viên chính đều vui mừng hớn hở, nhao nhao cùng Tô Tân chụp ảnh chung, nói muốn chung vui với “Kim chủ”, sau này cùng nhau kiếm nhiều tiền.
Từ Đông Tô cũng đến, sau khi chụp ảnh xong anh còn đặc biệt đăng lên weibo: Phí bản quyền cuối cùng cũng được trả, cũng đầy tiền rồi, cảm ơn đại lão @Tô Tân.
Tô Tân trả lời: Đã cập nhật chưa? Nếu không, phí bản quyền sẽ không được thanh toán.
Ngay khi câu trả lời này xuất hiện, ngay lập tức nó đã được hơn một nghìn lượt thích bởi người hâm mộ sách và trở nên phổ biến nhất.
Xem ra, Từ Đông Tô trì hoãn bản thảo như thường lệ, đám fan hâm mộ oán niệm cực lớn.
“Tiểu Tân.” Cửa có người kêu một tiếng, Tô Tân quay đầu lại thì thấy Trình Tử Hạo và Hoắc Chí Từ cũng tới, theo sau là Điền Chỉ Lam.
Bữa tiệc ăn mừng ngày hôm nay tương đối buông lỏng, Tô Tân đã gọi tất cả những người bạn này đến để chung vui, Điền Chỉ Lam tiến vào hội trường như cá gặp nước, cùng Tô Tân lên tiếng chào hỏi liền đi truy tinh, khuôn mặt bình tĩnh của Hoắc Chí Từ nhìn cô nàng hồ điệp đồng dạng xuyên qua nhóm tiểu thịt tươi, tức giận đến nghiến răng.
“Chúc mừng chúc mừng ” Trình Tử Hạo một mặt khâm phục chúc “Em đã không lên tiếng thì thôi, một tiếng hót cũng làm kinh người, không hổ là nữ thần của anh.”
“Anh đừng nói vậy ” Tô Tân nhịn không được cười lên “Lại nâng nữa thì em sẽ bay lên trời mất.”
“Tiểu Tân, em cũng quá tệ” Hoắc Chí Từ bất mãn nói “Nghe nói Diệc Thận từ chỗ em vụng trộm mua cổ phiếu, sao không gọi hai bọn anh tới?”
“Đây không phải sợ Hoắc nhị thiếu chướng mắt sao?” Tô Tân nói đùa.
Mọi người nói cười rôm rả, chẳng mấy chốc, đại tiệc ăn mừng chính thức bắt đầu. Bữa tiệc diễn ra thân mật, không có giới truyền thông, bầu không khí cũng tương đối thoải mái, mọi người vừa ăn vừa nghe Trần Khuông Minh tóm tắt quá trình sản xuất phim trêи sân khấu.
Tô Tân lơ đãng nhìn về phía cửa chính mấy lần, không biết làm sao, Giản Diệc Thận còn chưa tới. Nhìn đồng hồ, đã nửa giờ trôi qua, cô nhịn không được gửi tin nhắn trêи Wechat: Khi nào thì anh đến nơi? Bữa tiệc bắt đầu rồi.
“Tô tổng, đến, cô tới nói hai câu đi.” Trần Khuông Minh ở phía trêи gọi cô.
Tô Tân lấy lại bình tĩnh, trong tiếng vỗ tay của mọi người bước lên sân khấu. Nhìn xung quanh, trong lòng cô bùi ngùi mãi không thôi. Hai năm trước, cô lần đầu đọc quyển tiểu thuyết « Cơn ác mộng này tôi đã trải qua » cô chưa bao giờ nghĩ rằng cuốn tiểu thuyết này sẽ được dựng thành một bộ phim lớn, trở thành cột mốc cho sự tái xuất của Tinh Hà trong ngành công nghiệp điện ảnh và truyền hình.
“Điều tôi muốn nói, vừa rồi Trần lão sư đã thay tôi nói một nửa ” Cô cười nói “Cảm ơn vì sự chăm chỉ làm việc của toàn bộ đoàn làm phim, dù kịch bản do biên kịch viết ra hay đội đạo cụ thiết kế công phu, cảm ơn đạo diễn. Và các diễn viên chính vì bộ phim mà cố gắng tô diễn thật tốt nhân vật mình đảm nhận, càng phải cảm ơn Ngao Đông dốc hết tâm huyết viết ra tác phẩm xuất sắc này. Hàng ngàn lời nói, hóa thành một câu, hy vọng mỗi tác phẩm của chúng ta sẽ làm phụ lòng các nhà đầu tư vàng ròng bạc trắng, đáp ứng sự mong đợi của hàng triệu khán giả, góp phần vì sự phát triển của phim nội địa.”
Những tràng pháo tay nổi lên bốn phía.
Tô Tân nhìn vào nghi thức, trong lòng có hơi khó hiểu, theo nghi thức sẽ có bánh kem đẩy lên, cô sẽ cùng bốn diễn viên chính cắt bánh chúc mừng, nhưng bây giờ bánh kem cũng không thấy bóng dáng.
Ánh đèn bỗng nhiên tối sầm lại, vài giây sau, một dải Ngân Hà rực rỡ xuất hiện phía trêи sảnh tiệc, vô số ngôi sao lấp đầy bầu trời đêm xanh thẫm.
Phía dưới phát ra từng đợt tiếng động nhẹ.
Tô Tân cũng ngây ngẩn cả người, cô đã từng nhìn thấy bầu trời đầy sao lãng mạn và quyến rũ này.
Màu sắc đột ngột thay đổi, từ xanh đen biến sắc thành màu hồng nhạt kiều diễm, cách đó không xa, mộtchiếc xe đẩy bánh kem chậm rãi đẩy tới. Chiếc bánh hình trái tim ba tầng rất đẹp, trông giống như một tòa lâu đài, trước tòa lâu đài có một cô công chúa ngồi trong xe bí ngô, chàng hoàng tử đang nắm tay cô ấy, hai con búp bê bốn mắt nhìn nhau, thâm tình chậm rãi.
Giản Diệc Thận đứng sau xe bánh.
Hôm nay Giản Diệc Thận mặc áo sơ mi trắng, khoác lên mình bộ âu phục đen, dáng người thẳng tắp được cắt may tỉ mỉ, khí chất xưa nay trầm ổn ngạo khí, vậy mà lộ ra một chút khẩn trương.
Cảnh tượng này còn thót tim hơn nhiều so với ký hợp đồng đầu tư nhiều tỷ đồng.
“Tiểu Tân, chúc mừng em, « Ác Mộng » đại bạo, Tinh Hà náo nhiệt.” Giản Diệc Thận nhìn Tô Tân chăm chú, trái tim bắt đầu đập mạnh, như muốn bật ra khỏi lồng ngực.
Tô Tân lờ mờ hiểu ra điều gì đó, lại nhất thời thẫn thờ, vô thức nói: “Cảm ơn . . .”
“Tuy nhiên, hôm nay anh còn có một chuyện quan trọng phải làm ” Giản Diệc Thận hít một hơi dài, từ trong túi móc ra hộp trang sức, lấy ra chiếc nhẫn, quỳ một chân xuống.
“Tiểu Tân, gả cho anh ” Anh trịnh trọng nói “Lần này, anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt, không để em chịu một chút ủy khuất.”
Ánh sao từ nhẫn kim cương, phản chiếu ánh sáng rực rỡ mê người.
Tô Tân nháy mắt xuất thần.
Chung tình từ khi nghe « Bạch Hoa Lâm », ba năm kiên trì theo đuổi, ba năm hôn nhân cay đắng . . . mọi thứ đều vụt qua trước mắt và cuối cùng dừng lại trước mắt là cảnh hai người quen nhau hơn một năm chung đụng từng li từng tí.
Bởi vì những trận mưa rào trước đó, mới có thể thực sự cảm nhận được sự yên tĩnh của bầu trời sau cơn mưa, cảm nhận được niềm hạnh phúc khó có được.
Sau khi lang thang qua ngã ba đường, cô tin rằng lần này mình sẽ không đi nhầm hướng nữa.
“Được.” Cô nói khẽ, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhẹ.
Như thể những bông hoa đang nở trước mắt, dây thần kinh căng thẳng của Giản Diệc Thận lập tức thả lỏng, anh nóng lòng đứng dậy đeo nhẫn vào ngón áp út của Tô Tân.
Xung quanh là tiếng nhạc, những quả bóng sơn phun ra những dải ruy băng đầy màu sắc, bạn bè lần lượt hò reo, tiếng vỗ tay liên tiếp, hai người nắm chặt tay, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đan xen trong giây lát rồi bất ngờ ôm lấy nhau.
Lần này, là cam tâm tình nguyện quyết định khế ước cả một đời.
* Tác giả có lời muốn nói: Hoàn chính văn, khi gõ chữ cuối cùng trêи bàn phím, tôi cảm thấy rất bất đắc dĩ. Tiếp theo là sự phụ họa ngọt ngào của các thiên thần nhỏ Giản Diệc Thận và Tô Tân, các bạn đừng quên tiếp tục tham gia nhé! Kế hoạch tiếp theo sẽ viết về câu chuyện của Hoắc Chí Từ và Điền Chỉ Lam. Mong mọi người đón đọc
— Hoàn Chính Văn —
26/12/2019
19/08/2020
08/01/2021