Chương 26: “Cư dân mạng: Nguyên Dã à anh còn theo đuổi không?”
Một cuộc điện thoại dây dây dưa dưa vương vương vấn vấn.
Cát Tiểu Đào còn chưa biết hai người đã trò chuyện điện thoại lúc đêm thâu, vẫn cứ lo lắng không đâu, trong lòng buồn bã, lại không dám nhiều lời.
Phương Thiệu Nhất quá bình tĩnh, con người hắn mãi mãi như vậy, bạn nhìn hắn căn bản không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, cũng không thể nào đoán được.
“Anh Đào, đang bận gì vậy?” Trợ lý của Dương Tư Nhiên tên là Trần Đồng, cũng là người cũ trong công ty, Cát Tiểu Đào cũng coi như quen với cậu ta.
Phương Thiệu Nhất đang luyện tập kịch bản với Dương Tư Nhiên, Trần Đồng tới chỗ Cát Tiểu Đào, ngồi xuống cất tiếng chào hỏi với cậu.
Cát Tiểu Đào đáp lời, dịch mông sang ghế Phương Thiệu Nhất, chỉ sang chỗ bên cạnh mình vừa ngồi, nói: “Ngồi đi.”
Trần Đồng nở nụ cười, ngồi xuống.
Cát Tiểu Đào ôm bọc quần áo hóa trang của Phương Thiệu Nhất, nói chuyện với Trần Đồng: “Cậu theo cậu ta lâu dài à?”
“Không biết nữa, nghe sắp xếp thôi.” Trần Đồng thở dài nói, “Thực ra để em theo người ta có phần không kham nổi, hai năm gần đây cảm thấy không chống đỡ được.”
Cát Tiểu Đào buồn cười, liếc nhìn cậu ta một cái: “Cậu mới có bao nhiêu chứ, gì mà không chống đỡ nổi.”
Trần Đồng nói: “Tố chất thân thể em không tốt, kém xa anh Đào, em không thức đêm được, cứ thức đêm là đau đầu.”
Điện thoại có hai tin nhắn mới, là trợ lý của Giản Tự, không nói gì, chỉ gửi hai biểu cảm ngu người tới. Cát Tiểu Đào vừa gửi biểu cảm trả lời, vừa nói: “Thế cậu xin lãnh đạo một tiếng đi, để cậu chuyển sang làm quản lý, như thế sẽ dễ dàng hơn, nhưng theo người mới chắc phải theo nửa năm tới một năm đấy.”
“Vâng, lần trước em nói với anh Lâm rồi.” Trần Đồng nói, “Theo đóng phim như vậy đúng là có phần không chịu được nổi.”
Cát Tiểu Đào tán gẫu câu được câu chăng cùng cậu ta, tiện tay đấu biểu cảm với trợ lý của Giản Tự trên wechat. Bây giờ Giản Tự vẫn đứng vững với danh thị đế, có anh ta thì gánh được tỉ suất người xem, chỉ cần kịch bản không quá tệ thì chế tác không có trở ngại gì, doanh thu phòng vé sẽ không quá kém. Quan hệ của Phương Thiệu Nhất với anh ta vẫn rất tốt, trong nhóm bạn học năm đó có không ít người làm minh tinh, nhưng cũng chỉ có hai người họ là có vị trí cao. Trợ lý của Giản Tự mới hai mươi tư, năm ngoái bắt đầu làm nghề này, luôn tự coi mình là dân gà mờ. Nhưng cậu nhóc này hơi ngốc nghếch, còn rất thích gửi biểu cảm.
Cát Tiểu Đào hỏi cậu ta trên wechat: Còn ở Bắc Kinh à?
Trợ lý của Giản Tự tên là Đông Lâm, cậu trả lời: Hổng có đâu, em ở thành phố X đấy, chúng mình gần nhau lắm à nha.
Cát Tiểu Đào: Cậu nói chuyện cẩn thận.
Đông Lâm: Hahahaha anh tưởng em tán tỉnh gì anh à, anh Giản em bảo mình gần như vậy thì có thể hẹn hò một chút.
Cát Tiểu Đào: Thật á? Tới đây đóng phim à?
Đông Lâm: Thiệt mừ.
Cát Tiểu Đào: Gay vãi nồi.
Thực ra cậu nhóc này cũng là trai thẳng, cũng không ẻo lả, chỉ là cậu ta cố ý dặt dẹo. Cát Tiểu Đào nói chuyện với cậu một hồi, Phương Thiệu Nhất đóng phim xong Cát Tiểu Đào nói với hắn: “Anh Giản ở thành phố X này, hẹn ăn cơm.”
Phương Thiệu Nhất hỏi: “Cậu ấy tới đây làm gì? Đóng phim à?”
Cát Tiểu Đào nói: “Vâng, em nghe Đông Lâm bảo định ở đây quay 40 ngày.”
Phương Thiệu Nhất gật đầu nói: “Thế cậu xem thời gian đi, khi nào rảnh có thể qua tìm cậu ta ăn một bữa.”
Dương Tư Nhiên và Trần Đồng đứng cách hai người họ không xa, Cát Tiểu Đào nghe thấy Dương Tư Nhiên thấp giọng nói: “Sau này anh có thể đừng xem điện thoại của tôi được không? Có tin tức cứ để đó là được.”
Trần Đồng trả lời thế nào họ không nghe thấy rõ, giọng cậu ta quá nhỏ, có lẽ bởi đứng gần Phương Thiệu Nhất, nên không dám lớn tiếng. Cát Tiểu Đào liếc nhìn về phía bên đó, quay đầu lại tiếp tục nói chuyện với Phương Thiệu Nhất.
Cảnh ban nãy chưa qua, đợi một lúc sau quay lại. Khoảng thời gian nghỉ giữa chừng khi đóng phim này Phương Thiệu Nhất thường không nói gì, duy trì tâm trạng, nói những chuyện không liên quan sẽ làm nguội đi dòng cảm xúc.
Dương Tư Nhiên liền bước vài bước về phía khác, Trần Đồng cũng đi theo, bọn họ ở phía bên đây không nghe thấy hai người họ nói chuyện gì nữa. Dương Tư Nhiên khẽ chau mày, giống như không đồng ý với Trần Đồng, vẫn nhỏ giọng nói gì đó với cậu ta.
Cát Tiểu Đào đưa một cốc nước cho Phương Thiệu Nhất, Phương Thiệu Nhất trầm mặc nhận lấy thấm giọng.
Lần này Giản Tự tới khu vực ảnh thị đóng một bộ phim, cách phía Phương Thiệu Nhất còn chưa tới hai giờ đi xe. Phương Thiệu Nhất tranh thủ thời gian rảnh tới chỗ anh ta thăm đoàn phim.
Đạo diễn là một đạo diễn mới, vẫn còn trẻ tuổi, Phương Thiệu Nhất chưa từng hợp tác qua, thế nhưng đã gặp mặt mấy lần trong các lễ trao giải điện ảnh, cũng từng nói chuyện với nhau. Bọn họ ở đây quay một bộ phim tình yêu hiện đại theo hướng thoải mái, Giản Tự trong vai một giáo viên thể dục muộn tao. Phim điện ảnh mô-típ điển hình cho dịp lễ tình nhân, ăn bỏng xem phim cũng thấy vui vẻ thoải mái. Đạo diễn không có dã tâm gì, quay phim điện ảnh kiểu này cũng không thấy mệt mỏi.
Lúc Phương Thiệu Nhất tới Giản Tự đang để trần nửa người khoe cơ bắp, trên da bôi một lớp dầu mỏng, dưới ánh mặt trời vẫn rất thu hút sự chú ý.
Đạo diễn uống trà lạnh Cát Tiểu Đào mang tới, cười hì hì nói chuyện với Phương Thiệu Nhất. Đạo diễn so ra còn trẻ hơn Phương Thiệu Nhất một tuổi, trong giới đạo diễn là một anh chàng chân chất, anh ta nói: “Anh Thiệu Nhất, lát nữa chụp một bức ảnh thăm đoàn, bọn em đăng lên weibo nhé.”
Phương Thiệu Nhất cười nói: “Được rồi.”
Giản Tự khoác áo đi tới, đạo diễn nhờ người bên cạnh chụp cho họ ba tấm hình, sau đó nhìn mình một chút: “Trước khi đăng nhớ chỉnh sửa cho tôi một chút, đứng chụp ảnh cùng hai người họ áp lực quá lớn, vừa lùn lại vừa xấu.”
Mọi người bên cạnh bật cười, Giản Tự hỏi: “Hay là chúng ta ngồi chụp nhé?”
“Thôi bỏ đi, ở đâu mà chẳng như nhau, lúc đăng photoshop kéo dài chân tôi một chút.” Đạo diễn nói.
Hôm đó Phương Thiệu Nhất và Giản Tự cùng đi ăn một bữa, có Cát Tiểu Đào và Đông Lâm theo cùng. Người quen cũ, trợ lý đi theo ngồi ăn cùng cũng không có gì, không cần kiêng kỵ nhiều như vậy. Thực ra hai năm qua Phương Thiệu Nhất và Giản Tự cũng không gặp mặt nhau nhiều, nhưng quan hệ của họ cũng không xảy ra sự xa cách, mỗi lần gặp gỡ đều có thể nói chuyện vui vẻ. Mọi người đều biết quan hệ giữa hai người họ rất tốt, và cũng đúng như vậy.
Trong phòng Giản Tự cởi áo khoác, chỉ mặc mỗi áo ba lỗ, Cát Tiểu Đào cười nói: “Dạo này anh Giản cơ bắp phết nhá.”
Giản Tự cười “Xùy” một tiếng, lườm xéo cậu: “Nói mỉa anh à? Trước mặt anh cậu, anh còn mặt mũi mà nhắc tới cơ bắp à?”
“Chỉ thua anh em có chút xíu,” Cát Tiểu Đào cười “hề hề”, “Nhưng nếu không nhìn anh em chỉ nhìn anh thôi thì cũng đẹp đáo để.”
“Lời này không biết là khen anh hay khen anh cậu đây.” Giản Tự tự mở chai bia cho mình, hỏi Phương Thiệu Nhất, “Có muốn không?”
Phương Thiệu Nhất không uống bia rượu, rót tách trà.
Giản Tự cụng cốc với tách trà của hắn, đoạn nói: “Cụng một cái nào, người anh em, hơn nửa năm không gặp.”
Phương Thiệu Nhất hỏi anh ta: “Phía sau còn phim gì khác không?”
“Có, quay phim này xong còn một bộ cổ trang, sau đó tạm thời không nhận gì khác, muốn nghỉ ngơi một chút.” Giản Tự nói.
Lúc ăn cơm Giản Tự cũng không ăn gì mấy, anh ta ăn rất ít, sau đó gọi một đĩa salad rau rồi ngồi từ tốn nhai, vừa ăn vừa thở dài nói: “Huấn luyện viên không cho ăn, còn bảo tôi ăn trứng gà nữa mà tôi không ăn, móa nó chứ tôi ghét nhất là trứng.”
Phương Thiệu Nhất nói: “Ăn những thứ khác thay thế, cũng tương tự.”
Giản Tự bằng tuổi Phương Thiệu Nhất, mấy năm này Phương Thiệu Nhất không đóng phim tình yêu hài kịch nhẹ nhàng, nhưng Giản Tự thì đóng rất nhiều phim thể loại này. Thế nhưng anh ta cũng ba mươi sáu tuổi rồi, không thể ăn mãi chén cơm này được, anh ta bắt đầu cân nhắc tới chuyện chuyển hình tượng.
Phương Thiệu Nhất và anh ta như người nhà với nhau, không có gì là không thể nói, năm đó đi học ngày nào cũng sánh vai bên nhau, mấy năm trở lại đây cũng không có mâu thuẫn gì, là anh em tốt trong giới này. Phương Thiệu Nhất nói với anh ta: “Ông muốn chuyển hình tượng, thì bớt nhận mấy phim này đi. Một bộ hai bộ khán giả còn xem cho ông, fans còn có thể gánh phòng vé cho ông, nhưng cố định phong cách này trong thời gian dài, không có điểm gì tốt.”
Giản Tự rót chén trà cho hắn, cười khổ nói rằng: “Không ai tìm tới tôi, anh giai ạ, giờ tìm tôi đều là nam ba trở xuống, đến nam hai cũng không có, có cũng chỉ là mấy kịch bản nhảm nhí tệ hại, bộ phim lần này cũng coi như không tồi rồi, chí ít kịch bản còn có thể xem được. Nhân vật khách mời còn được, chứ nam ba nam bốn tôi đóng thế nào đây?”
Giản Tự ở trong giới phim truyền hình mãi, bao nhiêu năm như vậy không đi xuống. Thế nhưng bây giờ anh không còn nhận phim truyền hình nữa, cái ngành công nghiệp này bây giờ quay phim là có thể phát sóng ngay, cứ tiếp tục đi con đường này sẽ bị tụt xuống. Thể loại chiến kịch, phim có thể quay thì lại có hạn. Năm ngoái anh ta đóng một bộ phim luân lý sau hôn nhân, tiếng vang không tệ lắm, nhưng đóng thể loại phim này nhiều bản thân cũng thấy phiền hà, những bộ phim tranh đấu mưu quyền của các nhà sản xuất lớn một năm cũng không ra được một bộ, không đợi nổi.
Tình cảnh lúc này rất khó xử. Tài nguyên tới studio và công ty đều theo hướng phim truyền hình, phim điện ảnh không tới tay, phim của đạo diễn và nhà sản xuất lớn cũng không nhận được, có rất nhiều người chỉ hợp tác với một vài diễn viên cố định, mà những bộ phim nhảm thì không muốn nhận, bởi vậy nên kéo dài hết năm này tới năm khác, vẫn cứ đóng mấy bộ phim như vậy tới bây giờ.
Phương Thiệu Nhất nói: “Có một vài bộ phim nam ba nam tư cũng không tệ, năm ngoái đạo diễn Vi còn bảo tôi đưa cho ông. Để tôi chú ý giúp ông, sau này có kịch bản thích hợp tôi sẽ nhắc với ông, cụ thể có được hay không để công ty ông thảo luận.”
Hằng năm vì lịch trình mà Phương Thiệu Nhất từ chối không ít bộ phim, nhưng hắn và Giản Tự không theo cùng một hình tượng, những phim bình thường mời hắn chưa chắc đã hợp với Giản Tự. Hơn nữa anh ta cũng không giống các diễn viên nhỏ trong công ty, thương lượng với đạo diễn là có thể nhét một nhân vật vào, Giản Tự cần những nhân vật quan trọng hơn, mà những nhân vật này trong phim của các đạo diễn có tên tuổi không phải cứ nói là sẽ sắp xếp được.
“Cảm ơn người anh em. Bộ phim kia của đạo diễn Vi.. nữ chính là người yêu cũ của em anh giai ạ!” Giản Tự lắc đầu nhoẻn cười, nhìn Phương Thiệu Nhất nói, “Thôi đừng nói tôi nữa, nói ông đi. Dạo gần đây ông cũng náo nhiệt ghê nhỉ?”
Đông Lâm nhịn nửa buổi, cuối cùng cũng có thể chen một câu: “Hahaha, anh Nguyên Dã theo đuổi anh à? Anh Thiệu Nhất.”
Người bình thường thấy Phương Thiệu Nhất thì không dám tùy tiện lấy chuyện này ra đùa giỡn, nhưng Giản Tự không có gì là không thể nói, đừng nói là Phương Thiệu Nhất, anh còn thân quen với Nguyên Dã như vậy. Năm đó Nguyên Dã quen cả hai người họ, ba người còn thường đi ăn với nhau, lúc đó anh xem Nguyên Dã như cậu em, không ngờ sau đó cậu em này và Phương Thiệu Nhất lại thật sự đến với nhau.
Rồi cũng thật sự chia tay nhau.
Cát Tiểu Đào chỉ tay về phía Đông Lâm nói: “Hỏi linh tinh cái gì vậy.”
Giản Tự nói cậu: “Đừng trách trợ lý anh, nào Đông Lâm, hỏi đi. Hỏi anh Thiệu Nhất của cậu đi, xem đã làm lành với Nguyên Dã chưa.”
Lúc đó Phương Thiệu Nhất không để ý tới bọn họ, ăn đồ của mình, không hé răng.
Giản Tự nói: “Hai người yên ả quá lâu đâm ra khó chịu à? Năm ngoái tôi đã bảo hai người rảnh quá nên chơi trò tình thú gì rồi mà.”
Trên bàn ăn Phương Thiệu Nhất không thích lấy chuyện của mình và Nguyên Dã ra nói, cũng không muốn đề cập tới, dù có là Giản Tự thì hắn cũng không muốn trả lời.
Hơn nữa Phương Thiệu Nhất cũng không hé miệng được, bảo hắn nói thế nào đây? Nói rằng thực ra Nguyên Dã đăng weibo kia xong vốn không theo đuổi à? Người bên kia chẳng có chút ý tứ muốn theo đuổi nào, nhưng bây giờ thi thoảng buổi tối có thể gọi điện thoại, tán gẫu với nhau một chút.
Ăn ngay nói thật thì mất mặt quá. Hầu tử chẳng đáng tin chút nào.
Dạo này hầu tử bận rộn cái gì mà chẳng đáng tin chút nào thế?
Nguyên Dã kẹp điện thoại bên tai, vừa pha trà vừa “ừ, ừ” đáp lời.
“Thế nên chú nói một tràng, lại là cái kịch bản nhảm nhí này à.” Nguyên Dã bưng trà quay về bàn mình, sau đó duỗi cánh tay, nói rằng: “Trước đó chú làm gì hả, sao trước khi mua không hỏi anh trước.”
“Không qua quít chú đâu, anh xem từng từ từng chữ, xem hết rồi, không được là không được.”
“Lại còn sáu mươi triệu, lỗ vốn tiền mua kịch bản này thì thôi quên đi, nếu ném sáu mươi triệu vào trong thì sau này chú phải khóc đấy, không thì chú thuê mấy người, viết lại một lần nữa cho chú, thay hình đổi dạng hết.”
“Đừng nghĩ tới cốt truyện nữa, có cái cốt truyện quái gì đâu.”
“Anh á? Anh không viết, anh không viết được cái này, không phải chuyện tiền nong. Có cho mười triệu cũng không viết, tám mươi triệu cũng không viết, có hại ch.ết anh anh cũng không viết đâu.”
“Sau này trước khi dùng tiền nhớ động não một chút, bye bye em trai cưng.”
Nguyên Dã cúp máy liền tiện tay ném điện thoại xuống bàn, bàn tay đưa ra phía sau vặn cổ. Dạo gần đây chạy bản thảo căng quá, cảm giác xương cốt trên người đều cứng căng, hơi động đậy một chút cũng kêu răng rắc.
Ban nãy là Ninh Lục gọi điện thoại cho anh, tháng trước anh ta bỏ một số tiền lớn để mua kịch bản từ trong tay một biên kịch đẳng cấp, tự cảm thấy có thể kiếm được nhiều tiền lời, gửi cho Nguyên Dã, dự định đầu tư sáu mươi triệu làm một bộ phim điện ảnh, muốn vùi dập bộ phim “Đồng thoại hoang dã” năm ngoái.
Nguyên Dã cầm trong tay nhưng cũng không xem, dạo gần đây anh nhiều công việc quá. Hôm qua Ninh Lục giục anh xem, Nguyên Dã cầm lên nhìn mấy lần, cảm thấy không tốt lắm. Sau đó nghiêm túc xem một lúc, cảm thấy thật sự không ổn, đến khi lật tới đoạn kết, cái này dù có lỗ vốn cũng phải bỏ đi.
Thứ đồ lừa gạt mấy tay nhà giàu ngốc nghếch đầu tư vào, Ninh Lục chính là tay nhà giàu ngốc nghếch đó.
Chuyện này cũng trùng hợp, trước khi Ninh Lục mua cũng có tìm Nguyên Dã nhờ anh xem, nhưng khi đó Nguyên Dã đăng weibo xong thì mất liên lạc điện thoại nhiều ngày, Ninh Lục không thể liên lạc với anh. Bị biên kịch lừa gạt cũng không để ý, nói mua liền mua, còn đang đợi Nguyên Dã khen nữa. Nay bị Nguyên Dã đánh một đòn trái tim nguội lạnh một nửa, nhưng cứ ném mấy triệu đi như vậy thì không phục.
Ninh Lục là một nhà đầu tư, một cậu ngốc lắm tiền nhiều của, dự án nào bày ra cậu cũng rất hớn hở. Nguyên Dã nghiêng đầu, xoay đi xoay lại cần cổ, chơi với anh chàng đại gia ngốc bạch ngọt này đúng là mệt tim.
Qua một lúc Nguyên Dã vẫn không nhẫn tâm, anh lấy kịch bản nhảm nhí của Ninh Lục ra, viết cho cậu ta một dàn ý hơn một ngàn chữ. Viết ngắn gọn kết cục của những nhân vật quan trọng.
—— Tin tôi thì đừng quay nữa, xem có thể bán rẻ lại không. Còn nếu chú khăng khăng muốn quay thì đây, đây là những gì anh có thể nghĩ ra, chú xem lại một chút.
Nguyên Dã gửi vào hòm thư của Ninh Lục, sau đó nhắn tin wechat báo cậu ta một tiếng.
Trước đó anh nhàn rỗi một năm, nợ nần nhiều thứ, khoảng thời gian này những cái cần làm đều đã làm tạm ổn thỏa. Cuốn sách kia anh viết hai năm, chỉ thiếu một cái kết, có lẽ còn mất mấy ngày nữa.
Anh liếc nhìn đồng hồ, đã mười giờ tối. Anh gọi cho Phương Thiệu Nhất, điện thoại đổ chuông nửa buổi, cuối cùng bên kia cũng nghe máy, nhưng không phải Phương Thiệu Nhất.
“Anh Dã à? Anh Dã tìm anh em à? Anh em qua chỗ đạo diễn họp rồi!” Cát Tiểu Đào nói.
“Được rồi, không có chuyện gì đâu.” Nguyên Dã nói xong muốn cúp máy.
Cát Tiểu Đào lại gọi anh: “Anh Dã!”
Nguyên Dã bất đắc dĩ nói: “Cậu đừng gọi anh tan nát cõi lòng như vậy, giống như anh bị làm sao ấy.”
“Anh Dã à cuối cùng anh cũng có động tĩnh rồi!” Cát Tiểu Đào nghe mà hết sức kích động, “Em còn tưởng anh biến mất rồi!”
Nguyên Dã chau mày, xem ra anh mập mập mờ mờ liên lạc với Phương Thiệu Nhất cậu ta không hề hay biết. Nguyên Dã nhoẻn cười, “Ờ.”
Cát Tiểu Đào nói, “Anh Dã đang bận gì à?”
Nguyên Dã lấy đâu ra thời gian rảnh để tám nhảm với cậu chứ, anh nói với cậu ta: “Đúng là bận thật, Đào à, anh còn một đống chuyện, trước mắt không nói nữa.”
Cát Tiểu Đào lưu loát nói “Được rồi bye bye anh nhá” rồi cúp máy, lát nữa sẽ bảo anh cậu gọi lại. Thực ra Cát Tiểu Đào không nhòm ngó điện thoại của Phương Thiệu Nhất, chứ nếu xem sẽ biết ngay thôi, ghi chép cuộc gọi và wechat đều đầy đủ cả, có thiếu gì đâu.
Một lúc sau Phương Thiệu Nhất gọi tới, Nguyên Dã bắt máy liền bật loa ngoài đặt xuống bàn: “Anh Nhất.”
“Mới ra ngoài một chút.” Phương Thiệu Nhất nói.
“Biết rồi,” Nguyên Dã nở nụ cười, “Tiểu Đào nói rồi.”
Phương Thiệu Nhất đi tắm rửa đặt điện thoại ở bên ngoài, Nguyên Dã cũng để điện thoại trên bàn, không cúp máy, cứ treo máy như vậy. Lúc Phương Thiệu Nhất đi ra Nguyên Dã nghe thấy tiếng, hỏi hắn: “Tắm xong rồi à?”
Phương Thiệu Nhất “Ừ” một tiếng, Nguyên Dã còn nói: “Thế đã bôi mặt chưa?”
Bây giờ có những lúc họ sẽ gọi điện thoại như vậy, thực ra cũng không nói gì, nhưng thời gian nói chuyện rất lâu. Cảm giác này rất mới mẻ, cũng rất thú vị.
Phương Thiệu Nhất nói với anh: “Hôm nay qua chỗ Giản Tự thăm đoàn làm phim.”
“Anh ấy cũng ở đó đóng phim à? Thành phố điện ảnh?” Nguyên Dã chau mày hỏi.
“Ừm, cậu ấy quay phim điện ảnh.”
“Anh ấy nhận phim điện ảnh á?” Nguyên Dã hỏi một câu, “Phim gì vậy.”
“Phim nhẹ nhàng, yêu đương.” Phương Thiệu Nhất trả lời.
“Ồ,” Nguyên Dã nói, “Anh Tự vẫn chưa chuyển hình tượng à?”
“Không dễ thay đổi.” Phương Thiệu Nhất cầm tập kịch bản mới lấy từ chỗ đạo diễn về, vừa xem vừa nói chuyện với Nguyên Dã, “Phim hay thì không đến tay, phim dở thì không muốn nhận.”
Nguyên Dã nói chuyện với Phương Thiệu Nhất nửa buổi, anh rất thích tán gẫu với Phương Thiệu Nhất như vậy, tuy rằng xem chừng hành động này chẳng trưởng thành chút nào.
Hai người nói chuyện xong cũng đã gần mười hai giờ, thực ra Nguyên Dã rất mệt, nhưng không muốn ngủ. Không muốn ngủ thì làm việc đi, nhanh chóng làm cho xong.
Mấy hôm sau Phương Thiệu Nhất có cảnh đêm, Nguyên Dã gửi mấy tin nhắn wechat cho hắn, nhưng không gọi điện thoại. Lúc Phương Thiệu Nhất đóng phim Nguyên Dã không gọi điện thoại cho hắn, sợ ảnh hưởng tới công việc của hắn. Hơn nữa hai người họ vốn không có chuyện gì để nói, lúc đóng phim mà gọi điện tới thì hơi quá đáng.
Thứ sáu, Nguyên Dã gửi một văn bản qua hòm thư. Sau đó Nguyên Dã gửi tin nhắn thoại qua wechat: “Trương tổng, tôi gửi văn kiện tới hộp thư của cậu rồi đấy. Những chuyện khác tôi mặc kệ, cậu kiểm tr.a xong thì gửi vào hộp thư của tôi, bản này không kèm hình, những cái khác cậu xem đó mà làm.”
Đối phương nói: “Được rồi anh Dã, để lát em xem một chút.”
Nguyên Dã cười nói với cậu ta: “Vất vả rồi, tôi toàn biến mất dạng, cậu gọi điện thoại tìm tôi không được thì nhắn tin cho tôi, tôi thấy sẽ trả lời cho cậu.”
Đối phương trả lời: “Vâng anh.”
Nguyên Dã đứng dậy duỗi eo, trước đây nếu có Phương Thiệu Nhất ở đó, anh mà ngồi lâu nhất định Phương Thiệu Nhất sẽ cưỡng chế kéo anh lên. Bình thường thầy Phương ra quy tắc sẽ rất nghiêm khắc, không chấp hành sẽ xử lý. Bây giờ tự do tự tại không ai quản, lại vô pháp vô thiên.
Nguyên Dã bật cười, cúi xuống, muốn tắt hộp thư.
Trên màn hình tự động nhảy ra tin tức, Nguyên Dã không chú ý click vào. Những tin tức bắn ra cửa sổ như vậy rất phiền, muốn tắt cũng không tắt được. Lúc định tắt thì tin tức chạy tới phần tin giải trí, bàn tay Nguyên Dã khựng lại theo bản năng.
Con người đều nhạy cảm với tên của mình theo bản năng, huống hồ còn có Phương Thiệu Nhất.
Tầm mắt Nguyên Dã lướt xem một lượt, xem xong thì thở dài trầm mặc.
Weibo thì gỡ cài đặt, xưa nay cũng không xem tin tức trên điện thoại, wechat không phát tin thì không thể nào xem được. Thế nhưng xã hội hiện đại, bạn muốn cắt đứt hoàn toàn với thế giới mạng cũng không thể, giống như lúc này đây, có tránh cũng không thoát.
Nguyên Dã lắc lắc đầu, tắt máy tính đi.
Trang báo ban nãy đi kèm hình ảnh, cả trang toàn là tin lá cải.
Tiêu đề in đậm: Phương Thiệu Nhất và ngôi sao nam trẻ tuổi ở chung một phòng đến sáng. Cư dân mạng: Nguyên Dã à anh còn theo đuổi không?
Ảnh chụp đi kèm thì mờ mịt, trên tất cả các bức ảnh đều có watermark của “Độc quyền giải trí XX”, mấy bức hình là quá trình Phương Thiệu Nhất mở cửa cho cậu trai đi vào, và sau khi cậu trai rời đi.