Chương 51: “Lời yêu thương đương nhiên rất êm tai, nhưng nó không phải lời nói thật.”
Khái niệm chia tay này xưa giờ chưa từng nghĩ tới, sao lại phải chia tay? Sao có thể chia tay?
Bạn bè bên cạnh tan tan hợp hợp, trong giới giải trí lại càng nhiều vụ ly hôn hơn, nhưng trước giờ Phương Thiệu Nhất và Nguyên Dã đều là một thể thống nhất. Ban đầu không ai tin họ có thể bên nhau dài lâu, nhưng dần dà, bạn bè người thân bên cạnh không còn ai nghi ngờ tình cảm của họ nữa. Nhất định họ sẽ bên nhau mãi thôi, dù ai chia tay chứ hai người họ sẽ không chia tay.
Nhưng khi đó giữa hai người thực chất cũng xảy ra vấn đề, hơn nữa kéo dài trong suốt một thời gian dài.
Ngoài mặt bắt đầu từ chuyện ở đoàn phim kia, kể từ đó bắt đầu nảy sinh vấn đề, hai người cố gắng thế nào cũng không thể quay trở lại hình thức bên nhau như trước kia. Rõ ràng đã nói hết ra, rõ ràng trong lòng không còn nhớ tới chuyện lần đó nữa, nhưng dù thế nào cũng không thể quay trở lại trạng thái trước đây.
Nguyên Dã nói muốn tìm lại chính mình, nhưng rốt cuộc “chính mình” là thứ gì, nên tìm ở đâu đây. Mười năm qua kết hôn họ đã quen với hình thức bên nhau như vậy, lấy thời gian của Phương Thiệu Nhất để lên kế hoạch, bất kể chuyện gì cũng phải cân nhắc về phía Phương Thiệu Nhất đầu tiên, bao nhiêu năm trôi qua cũng không cảm thấy có gì là không đúng. Nhất là mấy năm trở lại đây, có rất nhiều lúc Nguyên Dã cũng không nhớ mình chính là “Nguyên Dã”, thân phận đầu tiên của anh là bạn đời của Phương Thiệu Nhất, sau đó mới đến chính bản thân anh. Có rất nhiều lúc trong đầu có suy nghĩ, từ một con người luôn buột miệng nói ra trở thành cân nhắc có nên nói không, hay là không nên nói, cuối cùng không nói gì cả.
Những suy nghĩ trong lòng anh đều dồn xuống ngòi bút, văn phong càng ngày càng sắc sảo thực tế, nhưng không còn thẳng thắn như trước đây, như mũi dao nhằm về một thứ, nhưng luôn cách một tầng. Trước kia ngòi bút của anh ghìm sâu vào lòng đất, có người nói ở anh toát lên linh khí lãng mạn nơi sơn dã. Sau đó khí chất lãng mạn ấy dần dần mai một. Có lẽ do tuổi tác, ngoài ba mươi, mỗi giai đoạn đời người lại có một tư tưởng khác.
Nhưng rốt cuộc sự thay đổi này có đúng hay không, liệu nó có ổn với cách thức họ ở bên nhau từ trước tới nay hay không, khi hai người họ tách ra làm hai cá thể, không bị bó buộc lại với nhau, suy nghĩ này càng nhiều, cũng càng lúc càng in sâu.
Phùng Lôi Tử thường xuyên gọi điện thoại cho Nguyên Dã, giới điện ảnh lúc nào cũng thiếu biên kịch, biên kịch có kinh nghiệm thì lúc nào cũng không đủ dùng, biên kịch non tay lại tràn lan, chênh lệch đến dị dạng. Nguyên Dã là một miếng thịt béo bở thơm phức trong đó, mọi người trong giới văn học vẫn luôn dán mắt nhìn chòng chọc, Phùng Lôi Tử dựa vào mối thâm giao với Nguyên Dã, luôn lôi kéo anh vào dự án của mình.
“Em Dã à, cứu cái nào.” Phùng Lôi Tử nói với anh trong điện thoại, “Ông chủ bảo anh tìm một người, ông ấy liệt kê yêu cầu kia, anh nghe xong, trời ạ kia không phải em Dã nhà anh hay sao?”
Nguyên Dã bật cười mắng anh ta, sau đó bảo, “Truyện của sếp nhà anh em không viết được đâu, ông ấy kì kèo lắm.”
“Không kì kèo thì sao ra thứ hay được?” Phùng Lôi Tử hơi suốt ruột, thấp giọng mắng, “”Lư hỏa” đó em giai, bọn anh giành bản quyền từ ba đạo diễn liền, cốt truyện ở đây, nhất định sẽ giành được giải thưởng.”
“Sao anh không tự viết luôn đi?” Nguyên Dã cười “xùy” một tiếng, vạch trần ý đồ của anh ta, “Truyện càng hay sau này mà không giành được giải thưởng thì biên kịch phải gánh tội.”
“Anh không viết được mà!” Phùng Lôi Tử bắt đầu chơi xấu, “Em Dã ơi, anh Dã à, chú Dã hỡi! Chú giúp anh một lần đi có được không, chú giúp anh đi mà, anh không tìm được người thì chẳng lăn lộn trong cái nghề này nữa đâu.”
Ông chủ của Phùng Lôi Tử là Lâm Phong, là một đạo diễn điện ảnh, từng giành vô số giải thưởng nước ngoài, trong nước lại bị thờ ơ, không thể nào thu hút khán giả. Nhưng chí của người ta không ở đây, ông theo đuổi cốt truyện, không mấy để ý tới thị trường trong nước. Nếu Nguyên Dã nhận dự án này, chẳng khác nào bị trói buộc vào nó, Lâm Phong nổi tiếng lằng nhằng khó chiều, anh không thể đi đâu được, ít thì một năm rưỡi, có đôi khi phải tới hai ba năm.
Phản ứng đầu tiên của Nguyên Dã là không nhận, không chịu dày vò được. Nhất là sau đó Phương Thiệu Nhất có một bộ phim phải tới Anh quay, Nguyên Dã chưa từng để hắn xuất ngoại đóng phim một mình
Cuối cùng Nguyên Dã vẫn từ chối, nhận một dự án khác trong tay Phùng Lôi Tử, là một bộ phim điện ảnh thương mại, không dày vò lắm, thời gian cũng thoải mái hơn nhiều.
Khoảng thời gian sau đó Phương Thiệu Nhất một mình ở châu Âu, Nguyên Dã không ở lại, anh chỉ ở một tuần đầu tiên, sau đó quay trở về.
Chênh lệch múi giờ, chênh lệch thời gian làm việc và nghỉ ngơi, có đôi khi mấy ngày liền họ không liên lạc điện thoại. Những khi nói chuyện điện thoại hai người lần lượt kể về nhau, nói chuyện mấy phút, vẫn thân mật như cũ. Đôi khi rảnh rỗi Nguyên Dã sẽ bay tới thăm đoàn phim, ở mấy ngày rồi lại quay về, tuy hơi vất vả, lịch trình dày đặc, nhưng tới để thăm Phương Thiệu Nhất nên cảm thấy rất đáng giá.
Nhưng điều này vẫn không thể giúp trạng thái quan hệ của hai người quay trở lại như trước kia, luôn thiêu thiếu điều gì đó.
Trong khoảng thời gian ấy Phương Thiệu Nhất có gửi cho Nguyên Dã thư kế hoạch của một chương trình thực tế, hỏi anh có muốn tham gia hay không. Nguyên Dã xem hai ngày, đó giờ hai người họ đều không tham gia mấy hoạt động này, Nguyên Dã ghét những chuyện này, Phương Thiệu Nhất cũng không thích. Nhưng lần này Phương Thiệu Nhất gửi cho anh, là chương trình du lịch thực tế của các cặp đôi, sẽ đi mấy nơi, dựa vào chương trình để thể hiện tình yêu.
Không rõ vì sao, hai người họ đều ký.
Hai bên ra sức biểu hiện sao cho thật tự nhiên hài hòa, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là giả tạo hư ảo, chỉ một chuyện nhỏ là đủ để phá vỡ sự yên ả hiểu ngầm này.
Trong quá trình đóng phim, vì liên quan tới những diễn viên khác, Phương Thiệu Nhất được nghỉ khoảng mười ngày. Nguyên Dã phải tham gia hai công việc, sau đó nếu không có gì bất ngờ anh sẽ bay qua mấy ngày, họ đã hẹn trước như vậy rồi. Đã gần hai tháng rồi hai người không gặp nhau, nói không nhớ là chuyện không thể nào.
Nguyên Dã gửi tin nhắn cho Phương Thiệu Nhất: Bảo bối à đợi em nhé, đến thăm anh.
Phương Thiệu Nhất không trả lời, Nguyên Dã gửi tin nhắn xong liền cất điện thoại, thay quần áo ra ngoài ăn cơm cùng người ta, trên bàn ăn muốn bàn bạc một số chuyện, đến khi ăn xong đã là chín giờ tối rồi. Anh cũng mới trở về đây, trước đó vẫn luôn ở thành phố khác, không chú ý tới chênh lệch nhiệt độ, ăn mặc rất phong phanh.
Nguyên Dã vừa về đến nhà mở cửa ra đã cảm thấy có gì đó không đúng, anh thấy giày của Phương Thiệu Nhất, Nguyên Dã lập tức ngẩng đầu lên xem, liền thấy áo khoác vắt trên sofa.
Đôi mắt Nguyên Dã lập tức vương đầy ý cười, người yêu tạo chút bất ngờ, thật hạnh phúc.
Thế nhưng sau đó anh liền chau mày.
Nguyên Dã lên tầng, cửa phòng ngủ không đóng, đèn điện cũng tắt ngóm, Phương Thiệu Nhất nhắm mắt nằm ngủ trên đó, mặt bợt bạt như giấy. Nguyên Dã thả nhẹ bước chân, một bên đầu gối gác lên giường, rướn người qua, kề trán mình lên trán hắn, thử nhiệt độ trên người hắn.
Hơi nóng, Nguyên Dã thở dài trong lòng, còn chưa kịp đứng dậy, Phương Thiệu Nhất đột nhiên duỗi tay ra kéo đầu anh xuống, hôn lên đôi môi anh.
Nguyên Dã nhỏ giọng hỏi hắn: “Không ngủ à?”
“Ừm,” Giọng mũi Phương Thiệu Nhất nặng nề, còn không buông tay ra, duy trì tư thế giữ người anh, dán bên môi anh nói, “Đợi em đấy.”
Hơi thở nặng nề tới vậy, giọng nói khàn như thế, Nguyên Dã nhắm mắt lại, lúc mở ra đôi mắt đã đỏ au.
Lần này Phương Thiệu Nhất cũng hứng trí nhất thời mà trở về, trước đó không uống thuốc, từ sân bay trở về bị lệch múi giờ, chuyện này như muốn đòi mạng người. Nguyên Dã hỏi hắn: “Sao không đợi em qua chứ..”
“Không đợi được,” Phương Thiệu Nhất cười cười, khẽ nói, “Không thể đợi thêm hai ngày nữa.”
Đây là lời tâm tình, lời yêu thương bao giờ chẳng êm tai, nhưng không phải lời nói thật. Nguyên Dã hiểu rõ hắn như vậy, sự thật là Phương Thiệu Nhất sợ Nguyên Dã mệt mỏi, sợ anh tranh thủ thời gian bay sang châu Âu, sợ tình cảm này chỉ có thể dựa vào một bên đánh đổi và gìn giữ.
Lúc đó Nguyên Dã nằm nhoài trên người Phương Thiệu Nhất, cánh tay vòng lấy cơ thể, chôn đầu bên hốc cổ Phương Thiệu Nhất, lặng lẽ ôm hắn một lúc lâu. Cơ thể Phương Thiệu Nhất ấm áp, khô ráo mà ấm áp, khiến người ta say sưa, cũng khiến người ta mê luyến.
Phương Thiệu Nhất bay trở về, mười ngày bỏ đầu bỏ đuôi vì chứng bệnh lệch múi giờ, cũng chẳng còn được bao lâu.
Nguyên Dã nhìn Phương Thiệu Nhất mệt mỏi như vậy trong lòng rất khó chịu, anh chỉ có một cái miệng, mấy lần mở miệng ra lại không biết nên nói gì. Đổi lại là trước đây có lẽ Nguyên Dã đã nổi đóa, vừa đau lòng vừa giận Phương Thiệu Nhất làm chuyện không đâu, anh chỉ có mười ngày sao còn hành hạ bản thân như vậy, anh đợi em là được rồi, chẳng lẽ anh không biết mình bị chứng lệch múi giờ?
Thế nhưng lúc này đây Nguyên Dã lại chẳng nói được lời nào, những dòng cảm xúc rối ren hỗn loạn ứ đọng lại. Một người cầm bút viết lách như Nguyên Dã, thế mà lại không tìm được từ ngữ để diễn tả.
Vì đâu mà hai người họ thành ra như vậy? Chuyện này nhìn thế nào cũng có chút thất bại. Càng cố gắng lại càng thất bại.
Buổi sáng nọ, Nguyên Dã chuẩn bị xong bữa sáng, Phương Thiệu Nhất từ trên tầng đi xuống, rót cốc nước uống một ngụm, Nguyên Dã mỉm cười với hắn.
Thực ra mấy bữa nay Phương Thiệu Nhất ăn gì cũng không vô, nhưng để anh an tâm, vẫn cố ăn một chút cháo. Sắc mặt hắn vẫn rất khó coi, vẫn chưa thể đỡ được. Nguyên Dã nhìn đôi môi bợt nhạt khô khốc của hắn, đột nhiên mở miệng nói một câu: “Anh Nhất à, anh có mệt hay không?”
Phương Thiệu Nhất nhìn anh, hỏi rằng: “Cái gì có mệt hay không?”
“Bên em.” Nguyên Dã cúi đầu, một lúc sau lại nói, “Em cảm thấy anh bây giờ rất mệt mỏi.”
Phương Thiệu Nhất đặt món đồ trong tay xuống, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nhau, hỏi anh: “Em mệt à?”
Nguyên Dã không lên tiếng, chỉ lắc lắc đầu.
“Hai chúng ta…” Nguyên Dã mở lời, sau đó lại không biết nên nói tiếp thế nào. Hai người họ làm sao, thực ra cũng không làm sao cả, nhưng sao lại khó chịu như vậy chứ. Những gì cần nói đều đã nói, có nói nữa cũng chỉ là mấy lời cũ kỹ.
Hai người đàn ông trưởng thành hơn ba mươi, khiến một đoạn tình cảm vốn lành lặn không vấn đề gì trở nên rối ren hỗn loạn.
Ngoài mặt Phương Thiệu Nhất không thể hiện gì, nhưng ánh mắt trầm lắng, hắn nhìn chòng chọc Nguyên Dã, đoạn hỏi anh: “Em muốn nói gì?”
Nguyên Dã ngẩng đầu lên nhìn hắn, không nói nữa, cái gì có thể nói đã nói rồi.
“Em muốn cái gì,” Phương Thiệu Nhất lại hỏi anh, giọng nặng nề trầm thấp, “Em muốn gì thì nói đi.”
Nguyên Dã thở dài, vuốt cái đầu đinh của mình, thậm chí còn muốn cười, anh vô tội nói: “Em không muốn gì cả, em thì muốn cái gì chứ.”
Dứt lời anh bật cười thật, anh duỗi tay ra vuốt ve bàn tay hắn, lắc đầu bảo: “Thôi đừng nói nữa, em chỉ muốn anh vui thôi, đừng xụ mặt nữa.”
Phương Thiệu Nhất trở tay nắm lại bàn tay anh, ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn trên tay anh.
Nguyên Dã nở nụ cười với hắn.