Chương 14: Phỏng vấn
“Cứ như vậy bị loại ra khỏi cuộc sao ?”
Không muốn suy nghĩ nhiều, cô đứng dậy trở về phòng, làm một bộ hồ sơ xin việc điện tử, tìm kiếm trên Internet quảng cáo tuyển dụng của tập đoàn thời trang Thâm Khang, theo địa chỉ emai của họ được đăng trước đó mà gửi hồ sơ của cô đi.
Một tuần sau mới nhận được thông báo phỏng vấn, vì cuộc phỏng vấn ngày hôm đó nên tự nhiên sẽ thức dậy sớm hơn thường lệ. Sau khi nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, chọn một bộ trang phục văn phòng để có bộ dạng nghiêm chỉnh, nhưng sau đó lại thay đổi một chút hình thức trông năng động hoạt bát hơn vì để như vậy thì thấy trầm tĩnh quá. Cô đứng trước gương kiểm tr.a lại toàn thân mình thật tốt, trang điểm, tóc cô được buộc lên, khuôn mặt hồng hào, cả người dường như được làm mới, nắm hai tay thành quyền nhìn lại mình trong gương, sau đó tự tặng cho mình ánh mắt khích lệ rồi xách lấy túi đi ra khỏi cửa .
Sau khi ngồi xe taxi đi đến trước cửa chính Thâm Khang, ngẩng đầu nhìn lên toà nhà cao chọc trời, cô hít một hơi thật sâu và bước vào trong đi qua cửa xoay để đến tầng trệt. Trước quầy làm việc của nữ lễ tân, cô nhanh chóng tìm thấy địa điểm của ứng cử viên, sau khi bước vào cửa, cô vô cùng choáng váng.
Thâm Khang tuyển dụng hai trợ lý thiết kế, nhưng người đã đến nộp đơn trước đó không ít hơn một trăm ứng cử viên, ai ai cũng chen chúc chịu đựng cảnh đông đúc ở phòng khách, phòng khách đã đông đến độ gió thổi không lọt, một khối đen thật lớn, cô nhận lấy thẻ thứ tự, nhìn lại được xếp hạng số 116 .
Chọn một vị trí thoáng hơn ngồi xuống, cô theo bản năng lướt mắt qua người chung quanh, các nam và nữ ứng cử viên đều mặc quần áo đặc biệt, độc đáo như nhau, họ có một khuôn mặt trẻ trung và năng động, có lẽ hầu hết trong số đó là sinh viên đại học sắp tốt nghiệp.
Cánh cửa phòng phỏng vấn liên tục có người đi ra, có người đi vào, chờ bên trong phòng khách người thì rời đi người thì chạy tới. Mọi người sắc mặt mỗi người một kiểu, trong đó không thiếu những người rơi nước mắt mà ra về.
Có một khắc, Ôn Noãn nhìn thấy Cố Khang Khang mặc trang phục Office Lady đứng đắn, theo phía sau là vài người trông rất khí phái, khi đi qua đến cửa sảnh thì từ từ dừng bước chân, quét nhìn bên trong phòng khách sau khi thấy người trong góc là cô, quay đầu hướng đến cô ánh mắt động viên, sau đó rời đi không dấu vết.
Trải qua hai giờ đồng hồ chờ đợi thật lâu, phòng phỏng vấn cuối cùng truyền ra:
“ Số 116 Ôn Noãn . ”
Ôn Noãn lập tức đi qua, hướng mắt đến cửa sổ thủy tinh bên cạnh điều chỉnh lại trang phục, đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa, đợi bên trong truyền ra “ Mời vào ”, cô mới đẩy cửa đi vào .
Mắt sáng nhẹ đảo nhìn bên trong, tổng cộng có bốn vị phỏng vấn viên, hai nam hai nữ, bên cạnh còn có một người đang ngồi ăn mặc trông rất độc đáo, là một cô gái , tuổi không vượt quá ba mươi lăm, mang một phong cách kiểu Mỹ.
Trong đó một phỏng vấn viên ý bảo cô ngồi, cô gật đầu cám ơn sau đó mới ngồi xuống vững vàng. Quần áo nghiêm trang biểu tình nghiêm nghị, vị trưởng đoàn phỏng vấn cầm sơ yếu lý lịch của cô xem qua rồi đổ ập xuống bàn gắt giọng hỏi:“Ôn tiểu thư, mặc dù là tốt nghiệp ngành thiết kế thời trang nhưng cô không có bất kỳ kinh nghiệm trong việc thiết kế trang phục, tuổi đời lại gần ba mươi, cô cảm thấy cô có ưu thế gì là đáng giá để chúng tôi cân nhắc mà tuyển dụng cô?”
Trong năm năm sau khi Đồng Diệu ra đi, Ôn Noãn từng lấy phương thức bí ẩn nhất mà hô mây gọi gió ở trong giới thiết kế thời trang, đó là một bí mật chưa ai được biết, ngay cả Khang Khang cũng như thế. Cô không muốn đem những điều này công khai với công chúng. Trong bản sơ yếu lý lịch, ở cột kinh nghiệm công tác, cô chỉ điền là nhân viên công ty quảng cáo hàng đầu, không nghĩ rằng vị trưởng đoàn phỏng vấn lại thẳng thắn đề cập đến tuổi của cô, nhưng cô vẫn bình tĩnh ung dung trả lời: “ Tôi có một niềm đam mê đối với thiết kế thời trang ...... “
Lời chưa nói hết, bên cạnh mấy phỏng vấn viên khác không hẹn mà cùng phát ra tiếng cười, một người trong đó mặc áo sơ mi hoa, tóc ngắn vuốt keo dựng thẳng, anh ta bộ dạng quyến rũ như yêu ma cười đến độ càn rỡ hung hăng nhất :“Cô cảm thấy nhiệt tình của cô cùng những đứa nhỏ mới ra trường bên ngoài kia đem so sánh mãnh liệt hơn sao ? ”
Tiếng cười lần nữa phát ra lớn hơn, Ôn Noãn mắt muốn trợn trắng, cô đã nói xong đâu, vừa muốn mở miệng, vị trưởng đoàn phỏng vấn ho nhẹ một tiếng, ba người khác an tĩnh lại.
“ Ôn tiểu thư xin mời đi về trước , chúng tôi trong vòng một tuần lễ sẽ gửi cho cô thông báo cụ thể.” vị trưởng ban phỏng vấn nói.
Cứ như vậy bị loại ra khỏi cuộc sao ?
“ Hứa quản lý xin chậm chút! ” Ôn Noãn đang dự tính tìm đối sách, một thanh âm nhẹ nhàng khoan khoái truyền đến, “ Tôi có vấn đề muốn hỏi Ôn tiểu thư . ” Cô quay đầu lại, thấy người vừa mở miệng nói chính là cô gái vẫn ngồi ở bên cạnh không lên tiếng cũng không từng cười nhạo cô.
“ Trên người cô đang mặc chính là bộ sưu tập Hằng Phong ‘Bianfoer’OL mùa xuân 09" phiên bản hạn chế? ” Cô gái nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt đẹp lẳng lặng lưu động ánh sáng nhạt .
“ Uh ……” Ôn Noãn theo bản năng nhìn lại mình một chút, nhẹ gật đầu, “ Đúng vậy ” đây là bộ mà Đường Tử Khoáng từng tặng cho cô trước khi ly hôn.
Cô gái ánh mắt bắt đầu tìm tòi nghiên cứu toàn thân cô trên dưới trái phải rồi băn khoăn, đầy nghi ngờ : “ Bộ sưu tập "Bianfoer"OL cao cấp chủ trương cổ điển, phiên bản hạn chế càng tôn thêm một phần cao quý và thanh lịch , nhưng bộ trên người cô đang mặc như thế nào so với nguyên bản làm cho người ta cảm giác không giống nhau ? ”
Cuối cùng đã gặp người tinh mắt nhìn xa trông rộng !
Ôn Noãn khẽ mỉm cười: “ Tôi cảm thấy nó quá nghiêm trang và cứng nhắc, tự mình thay đổi tăng thêm chút ít yếu tố tự nhiên và sống động, thích hợp với bản thân mới là tốt nhất . ”
Nam Phong Lâm giống như có điều ngộ ra gật gật đầu, cô ấy nhìn Ôn Noãn, từ từ cười một cái, ưu nhã lịch sự gật nhẹ đầu, lại chỉ nói một câu: “ Ôn tiểu thư gặp lại sau.”
Chỉ như vậy thôi sao?