Chương 17: Bị thương
“Nguyện vọng lớn nhất đời mình là làm vợ Đồng Diệu, nguyện vọng thứ hai mới là nhà thiết kế nổi tiếng thế giới”
Ôn Noãn không ghét Cố Dạ Thâm còn có một nguyên nhân rất quan trọng chính là mỗi lần ăn xong anh đều dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, ngăn nắp, có thể nhìn ra được anh là một người đàn ông thích sạch sẽ.
Sau khi trở về phòng thay quần áo mặc ở nhà, cô liền ở trong phòng bếp bạn rộn vo gạo, nấu cơm, rửa cà chua, ớt, cắt miếng…. Tất cả đều được làm đâu vào đấy.
Tay nghề nấu cơm của cô được luyện thành tại phòng trọ của Đồng Diệu. Khi đó cô còn học năm bốn đại học, Đồng Diệu mới tốt nghiệp đi tìm việc làm, thường không để ý tới cơm nước, khi tìm được việc cũng bởi vì là người mới nên cần cố gắng nhiều hơn nên càng bữa được bữa không, vì vậy mà mỗi ngày cô đều chạy đến nấu cơm cho anh.
Mặc dù từ nhỏ cuộc sống của cô không được tính là an nhàn, sung sướng nhưng vẫn là báu vật trong lòng cha mẹ, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng làm công việc nặng nhọc như nấu cơm cho nên ngay từ đầu đồ ăn cô làm đặc biệt tệ, rau xào chưa chín nhưng đã bị cháy vàng, thịt kho tàu thì thành một khối đen xì, nhưng mà mặc kệ đồ ăn có tệ bao nhiêu, Đồng Diệu cũng ăn rất ngon lành.
Đồng Diệu càng thể hiện như vậy, cô càng cảm thấy khó chịu, khổ sở trong lòng. Chung quy là do cô muốn gả cho Đồng Diệu nhưng không thể để dạ dày của anh chịu khổ sở cả đời như vậy. Vì vậy, phần lớn thời gian rảnh rỗi lúc học đại học cô đều dùng để luyện tập nấu cơm, chế biến đồ ăn. Bạn bè cùng phòng luôn giễu cợt cô trời sinh đã là “ Hoàng Kiểm Bà”
(“ Hoàng Bà Kiểm” là mấy người phụ nữ luống tuổi có chồng, dài dòng lắm chuyện)
Bị chế nhạo như vậy, cô có chút uất ức, nhưng thấy cố gắng của mình, lúc ăn cơm Đồng Diệu càng ngày càng hưởng thụ, trong lòng cô cảm thấy vui vẻ. Sau đó sẽ hiên ngang oai vệ hét to với nhóm bạn cũng phòng:
“Hoàng Bà Kiểm thì sao, Ôn đại tiểu thư mình thích là được, nguyện vọng lớn nhất đời mình là làm vợ Đồng Diệu, nguyện vọng thứ hai mới là nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, như thế nào!”
Không có như thế nào, chỉ là chọc cho đám bạn cùng phòng của cô lắc đầu nói thẳng “Ý tưởng thật vĩ đại”
Ôn Noãn không nghĩ tới, nguyện vọng thứ hai là mộng tưởng hão huyền khó thực hiện, nguyện vọng thứ nhất nằm trong lòng bàn tay lại thành đầm rồng hang hổ. Thoạt nhìn thì dễ dàng thực hiện nhưng cả đời cô có cố gắng thế nào cũng không thực hiện được. Nghĩ đi nghĩ lại, Ôn Noãn không khỏi cảm thấy đau buồn, nhất thời tinh thần hoảng hốt.
“ Ai ui”
Cô bất chợt hô nhỏ một tiếng, dao thái đã cắt vào đầu ngón trỏ, máu tươi chảy ra. Để dao xuống đang định xem vết thương thì đã có người dùng sức bắt lấy tay cô đè lại: “Ôn tiểu thư muốn ăn thịt cũng không nên dùng phương pháp này chứ”. Giọng nói của Cố Dạ Thâm nghe tựa như nhạo báng nhưng lại không che dấu được sự lo lắng trong đó.
Ôn Noãn định rút tay về lại không làm gì được, dù sao anh cũng có ý tốt nên đành để mặc cho anh giúp đỡ. Khoảng cách hai người rất gần, trên người anh có mùi thuốc lá trộn lẫn mùi khói dầu, nhưng mùi vị lại dễ ngửi. Ánh hoàng hôn rực rỡ theo cửa sổ đi vào phòng bếp, rơi vào một bên má anh làm cho ánh mắt trở nên lung linh.
Gò má của anh làm cô muốn nhìn thêm lần nữa, không giống với Đồng Diệu có gò má hiền hòa, mượt mà, cũng không giống Đường Tử Khoáng có đường cong duy mỹ, nó giống như được chạm khắc, góc cạnh tản ra sự chững chạc, thành thục từ hơi thở. Ôn Noãn nhìn một chút, không tự chủ mỉm cười, đầu ngón tay của anh mang theo sự ấm áp.
“ Ôn tiểu thư còn có thể cắt được thức ăn được không?” Cầm máu xong, băng bó miệng vết thương, Cố Dạ Thâm vừa cầm chổi lau vết máu trên sàn vừa hỏi.
“ Hả…….” Ôn Noãn nhìn băng gạc trên ngón trỏ, nghĩ đến việc cắt thức ăn thật sự khó khăn.
“ Vậy cô muốn ăn đồ ăn mình mua về, hay là chấp nhận ăn đồ ăn có sẵn trên bàn để lấp đầy bụng rồi nói sau?” Cố Dạ Thâm dọn dẹp xong, ánh mắt thật sâu nhìn cô: “Tôi mới vừa đi ra ngoài mua đồ ăn, còn chưa ăn, nếu không để ý, cùng nhau ăn thôi”.