Chương 52: Không cự tuyệt

Anh nhẹ nhàng hôn vào trán cô, giống như bươm bướm lướt qua đài sen, sáng rõ trong suốt rất yên tĩnh như mặt nước, không có quấy nhiễu, không có đắm chìm, cũng không có dục vọng, chỉ là ấm áp thỏa đáng.
Cố Dạ Thâm
Lúc Cố Dạ Thâm trở về Tân Giang Hoa Uyển đã là nửa tháng sau.


Thật ra anh đi công tác ở Thượng Hải chỉ có hai ngày, sau khi trở lại thì đến tổng bộ tập đoàn Thâm Khang bắt tay vào xử lý công việc mở rộng thị trường bất động sản, những ngày này anh cũng ở lại chỗ cha mẹ mình.


Bất động sản của công ty hiện nay đã có Tổng Giám đốc mới đến nhận chức, buổi tối có mở tiệc chúc mừng nên anh tiện đường trở về bên này. Anh không biết trong khoảng thời gian này tâm tình Ôn Noãn có được tự nhiên, có điều chỉnh tốt hay không.


Thời điểm anh vào nhà, đèn trong phòng khách sáng rõ, TV cũng bật nhưng lại không có một bóng người. Anh điều chỉnh nhỏ âm lượng TV khiến anh sắp điếc tai đến nơi mới nghe được tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm. Anh ghé đầu nhìn lại, cửa mở một ít, bóng dáng Ôn Noãn như ẩn như hiện.


Anh để cặp tài liệu xuống ghế salon, đi tới kéo cửa ra.
Ôn Noãn đang khom người gội đầu, nghe thấy tiếng động, cô quay đầu lại nhìn thấy Cố Dạ Thâm thì bỗng nhiên tươi cười: “Anh đi công tác về rồi à?”


Giọng nói của cô có chút vui mừng, trong lòng Cố Dạ Thâm cảm thấy nhẹ nhõm, “Ừ, đã về.”
“Anh muốn tắm à? Đợi tôi một lát, tôi sắp xong rồi.”


available on google playdownload on app store


“Không vội.” Cố Dạ Thâm đi vào, tự nhiên cởi khua tay áo ra, sắn ống tay áo sơ mi, lấy tay Ôn Noãn đang gãi tóc ra, mười ngón tay ở trên tóc dính đầy bọt, anh không nhanh không chậm xoa bóp cho cô.


Ngón tay của anh lướt qua da đầu cô, mang theo cảm giác hơi lành lạnh, cảm giác lành lành truyền đến đại não của cô tạo thành một dòng điện, động nhiên chạy khắp toàn thân, Ôn Noãn cứng ngắc không thể nhúc nhích.


Cố Dạ Thâm không lên tiếng, cầm vòi nước dội sạch bọt trên đầu cô, tỉ mỉ đưa đưa tay ngăn ở phía sau tai cô để tránh nước bắn vào trong tai, sau đó như bình thường anh xoa bóp, gội sạch, lấy khăn bông lau nước trên tóc cô, vân vê lau tóc ướt cho cô xong thì anh lấy máy sấy sấy tóc cho cô…..


Trong lúc tiếng máy sấy kêu ù ù, Ôn Noãn nghe thấy nhịp tim của mình, hình như tần suất đập không giống với mọi ngày.
Cô có chút đắm chìm trong bàn tay dịu dàng của anh.


Ngày hôm sau, Ôn Noãn lại ngồi xe Cố Dạ Thâm đi làm, cũng không phải do hai tuần xa cách mà cô trở nên ung dung bình thản, mà vì nếu cô có ý định tìm chỗ ở và việc làm mới thì hai người vẫn ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp, còn không bằng thể hiện tự nhiên thanh thản một chút. Lần này anh đi công tác cô cũng ít nhiều đoán được là vì để cho cô có thời gian và không gian điều chỉnh tâm tình cho thoải mái.


Hơn nữa, chẳng qua cô cảm thấy vẫn chưa được tự nhiên, bởi vì cô thật sự khó mà tin được anh sẽ nhất kiến chung tình với mình, cảm giác rất khó tin, trong lòng cô mơ hồ cảm thấy không phải đơn giản như vậy, nhưng chẳng qua là nghĩ vẫn chưa ra.


Lần này lúc cô xuống xe ở trạm xe buýt không may mắn như trước, xe Cố Dạ Thâm vừa mới lái đi thì sau lưng đã có người bấm còi, cô quay lại thì thấy Nam Phong Lâm đang ngồi trong chiếc Ferrairi màu đỏ cười với mình.


Không cần nói cô cũng biết nhất định cô ấy đã nhìn thấy cô từ trên xe Cố Dạ Thâm xuống, cô ngượng ngùng không biết mình nên mỉm cười chào hỏi hay làm như không biết mà quay đầu đi, may mà Nam Phong Lâm rất nhanh đã lái xe đi về phía công ty.


Buổi trưa, Ôn Noãn gặp Nam Phong Lâm trong thang máy, hơn nữa còn có Hứa Úy Nhiên. Cô lễ phép chào hỏi, Nam Phong Lâm mỉm cười ý chào, cũng không có ánh mắt kỳ quái gì làm cô nhẹ nhõm yên tâm, có lẽ buổi sáng Nam Phong Lâm không nhìn thấy gì, cô ấy chỉ đơn giản là chào hỏi thôi.


Chẳng qua đứng bên cạnh cô ấy là Hứa Úy Nhiên Hứa quản lý, con mắt sắc bén quét tới quét lui cô từ trên xuống dưới một vài lần, cô có cảm giác đến nội tạng cũng bị nhìn thấu, rất khủng bố làm cả buổi chiều cô đều cho rằng có người nhìn mình.


Trước khi tan làm, Tang Lạc Vi ở trong phòng làm việc nhắc nhở Cố Dạ Thâm: “Tổng Giám đốc, tối nay anh phải tham dự tiệc từ thiện ở Nguyên Dã của Tổng Giám đốc Trần Tập đoàn W.D, thời gian là 7h00.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Cố Dạ Thâm cũng không ngẩng đầu lên, “Cô cũng chuẩn bị một chút.”


“Tổng Giám đốc……” Tang Lạc Vị nháy mắt mấy cái, sụ mặt xuống, “Có thể được kháng nghị không?” Cô không nhớ rõ bắt đầu từ ngày nào, Tổng Giám đốc đại nhân đối đãi với cô đã không hề lạnh lừng xa cách nữa, gần đây dáng vẻ nói chuyện càng tốt hơn, cho nên cô đánh bạo từ chối, cô thật vất vả mới tìm được bạn trai, đương nhiên là hẹn hò tương đối quan trọng.


“Trước kia đều là cô và Trợ lý Tiêu thay phiên nhau, hiện tại cô ấy đi thì chỉ còn lại cô, kháng nghị không có hiệu quả.” Cố Dạ Thâm vẫn vùi đầu vào công việc.


“Không phải vẫn còn trợ lý Ôn sao!” Tang Lạc Vi tiếp tục kháng nghị, với lại căn cứ vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình, “Cô ấy có một khuôn mặt của Trương Mỹ Lệ đầy thiện tâm, so với tôi thì thích hợp tham gia tiệc từ thiện hơn!”
Logic gì đó!


Cố Dạ Thâm nhìn qua vách thủy tinh một cái. “Đàm phán ngoại giao, chính cô phải đi.”


Tang Lạc Vi kích động, “Tổng Giám đốc ngài càng ngày càng có nhân tính!” Sau đó ngoài phòng làm việc truyền đến tiếng đeo bám dai dẳng của cô ấy, khoảng chừng mười phút sau, cô ấy ló đầu vào: “Báo cáo Tổng Giám đốc, ngoại giao đàm phán xong, đã thu phục!”


Cố Dạ Thâm khẽ mỉm cười, đây là kết quả mà anh mong muốn. Anh cầm điện thoại bàn ấn số: “Giám đốc Nam Phong……”


Ôn Noãn có chút thấp thỏm không yên, vỉ bảy giờ có tiệc từ thiện. Cô chưa có kinh nghiệm tham gia tiệc cao cấp, trong hai năm hôn nhân với Đường Tử Khoáng cô cũng chỉ tham dự tiệc mừng hai mươi năm thành lập Hằng Phong, lần đó không thể không đi.


Nghe nói lần này Tổng Giám đốc Trần Nguyên Dã của W.D cử hành tiệc từ thiện mời các tập đoàn lớn ở Phong Thành, người đứng đầu các công ty hoặc quản lý cao cấp. Trần Nguyên Dã là một truyền kỳ trong giới thương gia, ông ta tay trắng dựng nghiệp sáng lập ra tập đoàn W.D, giao thiệp với giới tài chính, bất động sản, giáo dục, khách sạn, bán lẻ, internet, điện ảnh và truyền hình….. Chỉ mất bốn năm đã đem W.D tạo thành tập đoàn lớn nhất thành Anh Phong, nắm trong tay mạch máu kinh tế và hướng phát triển của Anh Phong, đã tiến vào trong top 100 doanh nghiệp hàng đầu Châu Á. Nhận được thư mời, đa số sẽ nể mặt mà đến, đến lúc đó sẽ tập trung các nhân vật nổi tiếng.


Ôn Noãn lo lắng loại trường hợp này mình sẽ xảy ra xấu hổ, hơn nữa những trường hợp kia cô thật không thích. Nhưng thật sự là không chịu được sự đeo bám dai dẳng của Tang Lạc Vi, cô chỉ có thể đồng ý rồi sau đó hối hận mà thôi.


Khoảng bốn rưỡi, Nam Phong Lâm đến phòng làm việc của Tổng Giám đốc, để trước bàn Ôn Noãn một túi lớn, “Ôn Noãn, đây là lễ phục của cô tham gia dự tiệc.” Nhìn thấy Cố Dạ Thâm đang từ trong phòng làm việc đi ra ngoài, cô ấy lập tức giận trừng mắt, cười nói: “Anh được đấy Cố Dạ Thâm, dám kêu giám đốc tôi đây chọn lựa trang phục cho bạn gái anh lại còn phải tự thân đưa tới cửa, nếu như không phải là Ôn Noãn thì anh nhìn tôi xử lý anh đi!”


Ôn Noãn rơi mồ hôi, cô có mặt mũi lớn như vậy sao?
Cố Dạ Thâm thảnh thơi cầm lấy túi quần áo, chỉ cười không nói gì. Nếu bạn gái anh không phải là Ôn Noãn thì anh cũng lười quan tâm những cái này!
Sau khi Nam Phong Lâm rời đi, anh mới nghiêng đầu về phía Ôn Noãn, “Ôn Noãn, đi thôi.”


Hai người ra khỏi phòng Tổng Giám đốc, đang muốn vào thang máy thì Hứa Úy Nhiên gọi đằng xa: “Cố Dạ Thâm, chờ một chút!” Bà bước nhanh tới, “Tối nay còn chưa có bạn gái đi cùng, lát nữa để Ngân Huân đi cùng.”


Cố Dạ Thâm hơi nhíu mày, sau đó nghiêm nghị nói, “Quản lý Hứa, bây giờ đang ở công ty, gọi thẳng tên tôi như vậy không được phải phép, xin gọi là Tổng Giám đốc.”


Hứa Úy Nhiên trợn to mắt, tay làm bộ nâng lên muốn đập đầu anh, thấy mặt Ôn Noãn bên cạnh tràn đầy nghi ngờ, nên cứng rắn dừng tay, Cố Dạ Thâm quay đầu nhìn Ôn Noãn, vẻ mặt nhu hòa: “Cô xuống trước đi, đợi tôi ở trên xe.”


Ôn Noãn gật đầu, thức thời vào thang máy, mặc dù cuộc đối thoại của bọn họ cô nghe thấy thật kỳ quái.


Sau khi cửa thang máy khép lại, Hứa Úy Nhiên đập một cái vào sau gáy Cố Dạ Thâm, “Đứa trẻ ranh này, vẫn còn ở trước mặt lão nương bày đặt tác phong đáng ghê tởm này, tối nay mang Ngân Huân đi, nghe không!”


Khóe miệng Cố Dạ Thâm co giật: “Từ trước tới giờ con chỉ đem theo trợ lý hoặc thư ký làm bạn gái thôi.”
“Ngoại lệ một lần sẽ ch.ết à!” Vẻ mặt Hứa Úy Nhiên anh dũng, “Có thể kết thân cũng nhà họ Kỉ lần nữa, có cái gì mà không được! Ngân Huân là một đứa bé ngoan!”


“Mẹ!” Từ hàm răng Cố Dạ Thâm nặn ra chữ này, mặt khó chịu, “Mẹ muốn tái diễn bi kịch, con còn chưa muốn tái hôn lần nữa!”
Hứa Úy Nhiên bị nghẹn không nói được ra lời.


Tiệc từ thiện của tập đoàn W.D tổ chức ở khách sạn Quốc tế Vạn Hào. Ôn Noãn mặc trang phục dạ hội màu vàng nhạt kéo khuỷu tay Cố Dạ Thâm đến bàn, hối hận đến xanh cả ruột.


Cô cũng biết mình không nên mềm lòng đồng ý Tang Lạc Vi, sau khi cô tiến vào có không ít người chào hỏi với cô, hơn nữa lúc chào hỏi cũng rất lúng túng và kỳ quái.


“Bà Đường, cuối cùng bà cũng đồng ý tới…. A, Cậu Cố?” Khuôn mặt của một bà tham gia đám cưới của cô và Đường Tử Khoáng cười trở nên ngượng ngùng, ánh mắt lại bát quái thăm dò và ái muối, tất cả đều hứng thú dạt dào.


Cô cực kỳ lúng túng, chuyện ly hôn chưa công bố, ở trong mắt người khác cô vẫn là bà Đường. Ngược lại Cố Dạ Thâm vẫn ở một bên bình thản ung dung: “Bà Trâu, bây giờ cô ấy là trợ lý của tôi.”


Bà Trâu phối hợp như bừng tỉnh hiểu ra, mọi người đều biết Cố Dạ Thâm khi cần mang bạn gái đến bữa tiệc thì nhất định anh sẽ mang theo thư ký hoặc trợ lý. Vậy mà, sau khi bà Trâu bừng tỉnh, ánh mắt lại trở nên sáng lên.


Trong lòng Ôn Noãn rất không có tư vị, dĩ nhiên cô có thể hiểu ý tứ trong mắt bà Trâu.


Mấy năm qua Hằng Phong và Thâm Khang vẫn là đối thủ cạnh tranh, nhất là phương diện đồng phục, mỗi một quý sẽ cùng đại chiến tiêu thụ, mà bây giờ vợ của Tổng Giám đốc Hằng Phong lại làm trợ lý cho Tổng Giám đốc Thâm Khang, nếu như cô là gián điệp, vậy Cố Dạ Thâm chính là kẻ ngu, nếu như không phải thì phương hướng kia thành mập mờ. Sợ rằng, những người chào hỏi cô trước đấy đều nghĩ như thế rồi!


“À, bà Đường chồng bà đến.” Tầm mắt lướt qua vai Ôn Noãn, lông mày bà Trâu khẽ nâng lên, bộ dáng thuần khiết xem kịch vui, xung quanh cũng có người bàn tán xôn xao.


Cô sớm nên nghĩ tới, bỏ qua Đường Tử Khoáng một bên là Tống Giám Đốc Hằng Phong không nói, hắn còn từng là Tổng Giám đốc khách sạn quốc tê Vạn Hào, Tổng Giám đốc W.D gửi thư mời cho hắn không có đạo lý gì hắn không đến. Ôn Noãn chỉ hy vọng hắn mang bạn gái đi không phải là Quan Tâm Duyệt, nếu không sự việc sẽ lớn rồi,






Truyện liên quan