Chương 69-3: Im lặng (3)
Ngồi taxi tìm được khách sạn Minh Châu, cô mới nhớ lại đây là khách sạn lần trước Hàn Triết đưa cô tới nói lời xin lỗi, thuộc về sản nghiệp của nhà Nam Phong.
Cô đến trước quầy lễ tân hỏi thăm: “Chào cô, nhờ hỗ trợ tr.a một chút phòng của Tang Lạc Vi ở đâu?”
Cô gái trực ở đại sảnh xem qua, “Chào cô, rất xin lỗi, tối hôm qua không có người nào là Tang Lạc Vi vào ở cả.”
Không có? Ôn Noãn bắt đầu lo lắng, không tự chủ được nắm chặt đầu ngón tay, giọng nói run rẩy hỏi lại: “Vậy, còn Cố Dạ Thâm…..”
“Thưa cô, người ở phòng 2046.” Sau khi cô gái ở đại sảnh trả lời lại lầm bầm lầu bầu, “Ôi, mới vừa rồi cũng có người không tìm được Tang Lạc Vi liền tìm Cố Dạ Thâm….”
Trong lòng Ôn Noãn trống rỗng, không sịp suy nghĩ nhiều, bước chân hư thực đi vào thang máy, nhìn con số đi lên nhanh chóng sáng, cô chợt không muốn đi, sợ tận mắt chứng kiến điều phỏng đoán ở trong lòng.
Đưa tay muốn đi xuống, thang máy đã dừng lại ở nơi đến một lúc, cửa tự động mở ra thì cô nhìn thấy trong hành lang hẹp dài, Kimi đang giơ quả đấm lên đánh tới trước mặt Cố Dạ Thâm, cũng tức giận mắng: “Khốn kiếp!”
Có thể là Cố Dạ Thâm mới từ trong phòng ra ngoài, không kịp phản ứng, bị đánh nên thân mình không vững, lui về bên tường phía sau, Kimi lại nhanh chóng hướng bụng anh đánh thêm một quyền, anh bị đau cúi người xuống.
Ôn Noãn sải bước ra thang máy, muốn chạy đến lại phát hiện chân không bước được.
Kimi lại giơ nắm đấm lên lần nữa, Tang Lạc Vi từ bên trong cửa lao ra đẩy hắn, giương tay ngăn ở trước người Cố Dạ Thâm, vừa tức giận vừa sợ: “Hoa Khai Hảo anh điên rồi! Anh như vậy là làm cái gì!”
“Tang Tang, em tránh ra! Em là của anh, tại sau hắn lại có thể động tới em, tại sao có thể động vào em!” Hốc mắt Kimi đã đỏ ửng.
Tang Lạc Vi sững sờ, rồi chợt cười, mang theo một loại khinh miệt giễu cợt, ánh mắt và giọng nói đều lạnh lẽo: “Hoa Khai Hảo, làm người không nên quá tham lam, anh đã lựa chọn mối tình đầu của mình, chuyện của chúng tôi anh không được xen vào! Tôi hiện tại nói cho anh biết, Tổng Giám đốc Cố cũng là mối tình đầu của tôi, tôi biết anh ấy bảy năm, yêu anh ấy bảy năm, thời gian bảy năm cam nguyện bên cạnh anh ấy, cam nguyện làm người tình của anh ấy! Hiện tại anh có thể ch.ết tâm, anh nên đi đi!”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói rõ ràng đã có chút nghẹn ngào, lại quật cường cắn môi dưới không chịu rơi lệ, không nhìn gương mặt Kimi lần nữa, xoay người đỡ Cố Dạ Thâm vẫn còn đang không có sức dựa vào vách tường: “Tổng Giám đốc, thật xin lỗi, anh có sao không?”
Cố Dạ Thâm khẽ nhắm mắt, mệt mỏi lắc đầu.
Vào giờ khắc này Ôn Noãn đứng ở bên ngoài thang máy mới biết rõ, đối với Cố Dạ Thâm, rốt cuộc là cô đã lấy tâm tình như thế nào đồng ý ở cùng với anh.
Yêu, là bởi vì yêu.
Nếu như không phải là yêu, thì hiện tại lòng cô sao lại có thể đau như vậy, đau giống như có móng vuốt bén nhọn hung hăng đâm vào, đau đến hô hấp đều không thông!
Xác thực Tang Lạc Vi đã từng nói qua, cô ấy đã từng thích Cố Dạ Thâm, chỉ là bảy năm, người tình…… Tâm tình của cô như muốn sụp đổ.
Kimi giống như không thể tin, toàn thân hắn trống rỗng muốn tiến lên một bước, nhưng lại si ngốc nhìn chằm chằm Cố Dạ Thâm: “Đây không phải là sự thật, xin nói cho tôi biết, đây không phải là sự thật……”
Cố Dạ Thâm chỉ nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh như không nhìn thấy đáy sâu, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Đó chính là cam chịu.
Ôn Noãn nghe thấy một tiếng “Ầm” thanh thuý vang lên, chung quanh cũng không có người làm vỡ đồ, nhưng cô lại nghe được rất rõ ràng, thời gian rất lâu về sau, cô mới biết, đó là âm thanh tan nát cõi lòng.
Cô che miệng lại, không dám để cho mình khóc thành tiếng.
Anh nói lúc cô bi thương nhất thì yêu cô, thế nhưng bảy năm qua, anh thật sự là yêu sao?
Nếu như vậy, thì ra tình yêu của anh, cũng chỉ như vậy mà thôi!
Trong nháy mắt lúc cô xoay người đi về phía thang máy, cô không nhìn thấy Cố Dạ Thâm dựa trên vách tường đang chậm rãi nghiêng đầu nhìn sang, con ngươi sâu thẳm nhìn như không thể tối tăm hơn, cô không biết trong ánh mắt anh cái quay đầu kia, hàm chưa khắc xâu sự ân hận và đau đớn.
Có người vội vã từ trong thang máy ra ngoài, đi qua trước mặt thấy cô thì nhất thời ngừng lại bước chân một chút, nhưng cuối cũng vẫn nhanh chóng tránh ra, đại khái là được nhân viên phục vụ báo cáo nơi này có người đánh nhau, nhờ lãnh đạo khách sạn hỗ trợ.
Sau khi đi ra khỏi thang máy, Ôn Noãn ngẩng đầu lên, gắt gao cắn môi, không để cho nước mắt có cơ hội chảy xuống.
Chỉ mới biết mình đã yêu anh mà thôi, cho nên lần này, cô không cần khóc giống như mất đi Đồng Diệu nữa, khó chịu như vậy, đau như vậy!
Tuyệt đối không muốn!
Cô trở lại Sắc Vi hoa viên liền im lặng chui vào trong chăn, mặc dù cô đã cắn răng ẩn nhẫn, nhưng nước mắt vẫn không tự chủ được tuôn rơi xuống.
Cả đêm qua chưa ngủ, lại bôn ba cho tới trưa cùng với tâm tình mệt mỏi, trong lúc mơ màng mà ngủ, khi tỉnh lại đã là hoàng hôn, cô chỉ cảm thấy cổ họng ngứa rát khó chịu, đầu óc choáng váng, chắc tại đêm hôm qua không ngủ bị nhiễm lạnh, cô uống cốc nước lạnh, thấy thoải mái hơn một chút.
Không có tâm tình nấu cơm, cô chỉ đơn giản ăn một tô mì gói, nhưng lại không có khẩu vị, đang quấn sợi mì đến chán ghét, thì Cố Khang Khang gọi điện tới, cầm điện thoại di động lên cô mới phát hiện đã có nhiều cuộc điện thoại chưa nhận, đều là số của Khang Khang.
“Ôn Noãn, ở nhà làm gì đó? Ăn cơm chưa? Sao buổi chiều cậu đều không nhận điện thoại của mình!” Cố Khang Khang dường như hỏi liên hồi, giọng nói rất vui vẻ.
“Đang ăn cơm rồi, buổi chiều mình ngủ, không nghe thấy điện thoại di động đổ chuông.” Ôn Noãn phờ phạc rũ rượi.
Cố Khang Khang rất nhanh đã nghe ra, “Làm sao lại có bộ dạng như bị bệnh vậy, có phải nơi nào đó không thoải mái không?”
“A, không có.” Ô Noãn ho nhẹ một tiếng ngồi thẳng dậy, lên tinh thần, “Không có, mới vừa tỉnh ngủ không bao lâu, người mới dậy, tinh thần còn chưa tỉnh. Ôi, cậu đang ở Phong Thành vui vẻ phải không?” Cô nói sang chuyện khác.
Ngay từ lúc Khang Khang quyết định cử hành hôn lễ thì đã nghỉ liền luôn thời gian kết hôn, nghỉ sinh, sau lễ cưới, cô sẽ vui vẻ làm thiếu phu nhân mặc áo chỉ cần vươn tay, ăn cơm chỉ cần há mồm, nhà Bắc Đường đối với cô và đứa bé trong bụng đều coi như bảo bối, chỉ còn kém không đem cô chở thành lão phật gia mà phục vụ.
“Mình à, chiều hôm qua trở về Phong Thành rồi….,sinh nhật Nam Phong Lâm 36 tuổi nha, buổi tối cả gia đình cũng tập trung ở Cố Trạch, quá náo nhiệt nên chưa kịp gọi điện thoại cho cậu. Đúng rồi, ngày mai theo mình đi dạo phố, mấy ngày nữa là sinh nhật của lão ca, phải mua quà tặng, cậu đã chuẩn bị xong chưa?” Giọng nói Khang Khang có phần ranh mãnh.
Ôn Noãn sững sờ, sinh nhật của anh…….Quà tặng cô đã sớm chuẩn bị tốt, nhưng, còn cần thiết phải đưa ra sao?
Sáng sớm khi tỉnh lại mũ hơi nghẹt, cổ họng khô ngứa, kèm theo đầu có chút choáng váng, rất dễ nhận thấy mình đã bị cảm, cô không uống thuốc, quấn khăng quàng cổ lên, che hơn phân nửa mặt, chống đỡ đi ra cửa gặp mặt Cố Khang Khang.
Khang Khang khí sắt rất tốt, càng làm nổi bật khuôn mặt tiều tuỵ của cô.
Khang Khang chọn quà tặng xong đột nhiên hỏi: “Ôn Noãn, cậu và lão ca còn tốt đấy chứ?”
Ánh mắt thiếu tự nhiên nhìn vòng sang hướng khác, cuối cùng buông xuống, Ôn Noãn nhỏ giọng đáp: “Tốt…..”
“A…….”Cố Khang Khang như có điều suy nghĩ, ngày hôm qua lão ca bảo cô giúp anh một tay gọi điện thoại, chú ý tâm tình Ôn Noãn, tại sao chính anh không gọi?
Thứ hai khi trở lại làm việc Ôn Noãn vào phòng thiết kế liền nghe nói Kimi đã từ chức, nguyên nhân có nhiều cách nói, cô biết được nguyên nhân thực sự lại không nhịn được đau lòng một hồi.
Đến xế chiều, lại nhận được tin tức Tang Lạc Vi cũng rời đi, lần này, trái tim của cô như ch.ết lặng.
Liên tục mấy ngày, cô đều phờ phạc rũ rượi, luôn mất hồn, cảm cúm càng nghiêm trọng, cô không uống thuốc, mặc cho đầu mình choáng váng đau đớn khó chịu.
Trên người khó chịu, nên nỗi đau trong lòng có thể xem nhẹ đi.
Sau khi tan làm, đi trên đường không có mục đích, tuỳ ý lên một chiếc xe buýt, sau khi qua một số trạm thì xuống xe.
Mùa đông năm nay đặc biệt tới sớm, năm rưỡi đã chỉ còn lại chút ánh sáng yếu ớt, may mắn là có đèn đường một chiều chiếu rọi, đi qua một hàng cây chỉ còn dư lại cành trên lối đi bộ, ngoặc bước, đột nhiên ánh đèn chiếu xuống cánh cửa chính của chung cư Tân Giang hoa viên đập vào mắt.
Không ý thức vậy mà lại có thể đi tới nơi này.
Ôn Noãn ngẩn người, đứng tại chỗ một lát, xoay người, mới vừa đi được hai bước, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Cách mấy thước dưới ánh đèn, Cố Dạ Thâm một tay cầm túi mua hàng của siêu thị, một tay cầm điếu thuốc đưa đến bên miệng, anh cúi đầu bước chân chậm rãi đạp lên chiếc bóng của mình.
Anh mặc bộ quần áo màu đen dai bằng len, anh cúi đầu làm hình dáng nổi bật càng thêm gầy gò, không chút để ý ngẩng đầu lên, trong nháy mắt thấy cô, động tác hút thuốc nhất thời dừng lại, bước chân cững ngừng theo.
Khói mù quanh mặt hồ mơ hồ lượn quanh hình dáng của anh, cô chìm đắm trong ánh đèn âm u ở ngoài.
Ánh mắt hai người cách mấy thước nhìn nhau không nói gì.
Rốt cuộc Cố Dạ Thâm dập tắt điếu thuốc, tiện tay ném tới thùng rác bên cạnh, trong nội tâm đều ngũ vị tạp trần đi tới bên người cô, giọng nói rõ ràng lạnh nhạt:
“Sao em lại tới đây?”
Trong lòng Ôn Noãn cứng lại, lại cố gắng mỉm cười: “Gần đây, sao lại không liên lạc được với anh?”
Trên mặt Cố Dạ Thâm lướt qua một tia vùng vẫy không đành lòng cùng đau đớn, vẻ mặt mệt mỏi mở miệng: “Noãn Noãn, anh mệt mỏi.”
Nụ cười trong nháy mắt cứng đờ, cô cảm thấy hốc mắt chợt nóng lên, Ôn Noãn quay mặt, từ trong túi lấy ra một hộp gấm nhỏ tinh sảo, cúi đầu đưa tới: “Vậy không làm phiền nữa, hôm nay, sinh nhật anh, tặng……”
Anh không đưa tay nhận lấy, chỉ yên lặng nhìn cô, ánh mắt thâm thuý nổi lên đường nét tĩnh mịn, sau khi lông mày khẽ nhíu, nếp nhăn biến đổi thành đau đớn thống khổ, cuối cùng mới hồi phục bình tĩnh, giọng nói nhàn nhạt: “Noãn Noãn, không có được đáp án theo đuổi, anh mệt mỏi, cứ như vậy đi, bỏ qua em, cũng bỏ qua cho chính anh.”
Tay Ôn Noãn run một cái, âm thanh hộp gấm rơi “bộp” xuống đất, một chiếc đồng hồ đeo tay kiểu nam giới vô tội đáng thương rơi vào hố nước đục nhỏ, cô ngẩng đầu lên, mặt anh trầm như nước, ánh mắt không gợn sóng, không mang theo một tia nhiệt độ liếc nhìn cô một cái, sau đó xoay người rời đi.
“Cho nên, anh và Tang Tang là thật?” Cô tuyệt vọng bật thốt lên, giọng nói không lớn, lại đủ để anh nghe thấy.
Anh dừng bước, nhưng không có xoay người, cũng không mở miệng đáp lại, chẳng qua bàn tay cầm túi mua hàng nắm thật chặt.
Ở giữa hai người cách nhau có một thước rưỡi, nhưng lại xa xôi như muôn sông nghìn núi.
Ôn Noãn tâm như tro tàn nhắm mắt, nếu như cái im lặng trầm mặc ch.ết tiệt này là phán tử hình, thì cô, cũng không cần câu trả lời.
“Được, em đã hiểu……” Trước khi nước mắt rơi xuống, cô xoay người chạy đi, lần đau lòng này, đã vô cảm nên không hề có cảm giác đau đớn.
Chớp mắt lúc cô xoay người một cái, anh cũng chợt xoay người bước theo một bước, nhưng không kịp chạm vào vạt áo của cô, chỉ có thể mặc cho cô đau lòng chạy xa.
Đầu ngón tay của anh chạm ở trên không trung, cuối cùng từ từ vô lực hạ xuống, gió lạnh xung quanh đều mạnh mẽ gào thét, thổi đi ở khoé mắt anh một giọt nước mắt, thổi lên bộ quần áo màu đen dài bằng len của anh.
Hồi lâu, anh chậm rãi khom gối ngồi xổm xuống, nhặt hộp gấm và chiếc đồng hồ đeo tay từ trong nước đục lên.
Đồng hồ đeo tau bị ngâm nước, kim chỉ giây giãy giụa chạy tới chạy lui giữa hai ô vuông, cuối cùng dừng ở vị trí giây thứ ba mươi chín.
Ngày hai mươi mốt tháng mười hai năm 2009 âm lịch, 8h25 phút 39 giây, thế giới của anh cũng đến khắc cuối cùng.
Năm ngày sau, toàn bộ công ty nghỉ lễ, hai ngày trước Ôn Noãn nhận được thiếp mời kết hôn của Kimi và Tang Lạc Vi, cô kinh ngạc không khỏi phỏng đoán, là Kimi không để ý Tang Lạc Vi đã từng, hay, ngày đó căn bản tất cả chỉ là hiểu lầm?
Cô vô lực đi tr.a cứu, lời nói của Tang Lạc Vi rành rành, Cố Dạ Thâm im lặng cam chịu, đã không cho phép cô suy nghĩ.
Dù vậy, cô vẫn đi tham gia hôn lễ như cũ, hai người giống như chưa từng xảy ra bất kỳ mâu thuẫn xung đột nào, cười đến trọn vẹn hạnh phúc, bọn họ không biết ngày ấy cô đã từng đến hiện trường, cho nên có thể cười đến bình tĩnh, còn cô lại gượng cười đến chúc phúc.
Người có tình sẽ thuộc về nhau, cô hy vọng đây là sự thực.
Hiện trường hôn lễ, cô không ở lại thời gian bao lâu, sau khi rời khỏi đây, cũng không lập tức trở về, tính toán ngày mai trở về nhà cha mẹ, cùng nhau mừng lễ năm mới, cô đi cửa hàng tổng hợp mua quà tặng.
Cảm cúm đã có dấu hiệu chuyển biến tốt, cuối cùng cô vẫn đi hiệu thuốc mua thuốc, cũng không thể đưa thân hình con gái tiều tuỵ trở về cho cha mẹ nhìn được.
Trở lại Sắc Vi hoa viên đã là mười giờ, đèn cảm ứng trong hành lang đã hỏng hai ngày nay, chưa sửa, cô xách tất cả túi mua hàng lớn nhỏ, mở điện thoại di động ra, mượn ánh sáng mỏng manh leo lên cửa tầng năm.
Mất sức từ trong túi lấy ra chìa khoá, vừa muốn mở cửa, thì một cánh tay mạnh mẽ từ bên cạnh ôm lấy cô, vùi đầu trên vai cô, cô kinh hãi, chìa khoá rơi xuống mặt đất chấn động, giọng nói lúng túng run rẩy: “Ai? Buông tôi ra!”
Tác giả có lời muốn nói:
1. Có độc giả mắng chửi rồi, đau lòng……..
2. Ta nói tình tiết phía sau còn rất cẩu huyết, nhưng chỉ một câu thôi, “Tình tiết cẩu huyết, nhưng kết cục đều là cái mà mọi người hướng đến.”, nếu mọi người không muốn xem quá trình, thì chờ nhìn kết cục đi, hoặc, dứt khoát dừng lại, ta vẫn cảm ơn mọi người đã từng mở bản này ra xem qua.
3. Ta không phải người sáng tác tài giỏi, thuần tuý chỉ là viết chơi thôi, cho nên mặc kệ là viết như thế nào, thích thì xem, không thích, mời rời đi, đi mạnh khoẻ.
4. Bị mắng, hay ta đi khóc một lần rồi thôi.
5. Lại nói nữa, thỉnh thoảng khi dễ ta thôi.
g