Chương 72-2: Nguyện vọng (2)
Editor: Lovenoo1510
Cố Dạ Thâm kinh ngạc ngồi dậy: “Chiêu Hi, em nói cái gì?” Ôn Noãn, cùng người khác kết hôn?
Cố Chiêu Hi bị che miệng, uất ức muốn nói không ra lời, Cố Dạ Thâm quét mắt qua mọi người, vẻ mặt không quá tự nhiên, Cố Khang Khang lặng lẽ lui về phía sau co người lại, lại bị gọi tới: “Khang Khang, em nói.”
Khang Khang không muốn nói, cuối cùng vẫn là Nam Phong Lâm mở miệng: “Để tôi nói đi, sáng sớm hôm nay, chúng ta nhận được thiệp mời kết hôn của Ôn Noãn và Hàn Triết, một tuần sau, bọn họ sẽ cử hành hôn lễ ở khách sạn quốc tế Vạn Hào.”
Ôn Noãn kết hôn, thiếp mới vốn là không phát tới nhà họ Cố, nhưng Hàn Triết đã là người thừa kế của nhà Nam Phong ở Sóc Thành, hai nhà là người thân, vì vậy tất cả mọi người ở Cố gia đều nhận được thiếp mời.
Ít nhiều gì cũng có thể đoán được hành động lần này của Ôn Noãn là có dụng ý gì, vốn người một nhà đã thương lượng xong sẽ không đề cập đến chuyện này nữa, nhưng nếu Chiêu Hi đã tiết lộ, vậy thì không bằng nói cho anh biết, vốn, gạt Ôn Noãn như vậy, mặc dù là vì tốt cho cô ấy, nhưng, có phải thật sự là tốt không?
Nam Phong Lâm suy nghĩ một chút, lại tiếp tục bổ sung: “Hàn Triết để cho tôi chuyển lời tới cậu, nếu như cậu không đi ngăn trở hôn lễ, thì Ôn Noãn sẽ thật sự gả cho hắn!”
Không nghĩ tới, thế nhưng Ôn Noãn lại dùng cái phương pháp cực đoan này buộc hắn đối mặt, nếu như hắn không ngăn cản, như vậy thì bọn họ thật sự sẽ không thể gặp lại.
Cố Dạ Thâm cứng ngắc thân thể ngồi ở trên giường, nửa ngày cũng không nói gì, mọi người trong phòng đều âm thầm lo lắng, nhưng ai cũng không dám mở miệng trước.
Y tá tới phá vỡ một mảnh tĩnh mịch trầm mặc: “Người thân của bệnh nhân mời đi ra ngoài, bệnh nhân chuẩn bị vào phòng phẫu thuật rồi, mời ngài Cố tới ký tên.”
Cố Ngao chuẩn bị đi ra ngoài, lại bị gọi lại: “Cha, chờ một chút.” Vẻ mặt Cố Dạ Thâm bình tĩnh nhìn sang, “Thời gian phẫu thuật, lùi lại một tuần sau.”
“Dạ Thâm!” Cố Ngao không có thể hiện gì, Hứa Úy Nhiên đã nóng nảy, “Con ở đây nói cái gì! Thời gian phẫu thuật lùi lại, tỷ lệ thành công càng nhỏ, con có phải nghĩ đến mức trái tim cũng phát bệnh rồi không!”
Cố Dạ Thâm kéo ra một nụ cười nhạt, giống như mùa thu xinh đẹp tĩnh lặng: “Mẹ, hiện tại làm phẫu thuật, tỷ lệ thành công cũng chỉ 20% thôi.” Mà chỉ có tỷ lễ phẫu thuật này, gần như đồng nghĩa với hết hy vọng.
“Anh, anh có phải muốn đi ngăn trở hôn lễ của Ôn Noãn?” Đôi mắt của Cố Khang Khang chợt sáng lên, nhưng lại mâu thuẫn không hy vọng anh đi.
Cố Dạ Thâm lắc đầu: “Anh muốn đi tham gia hôn lễ của cô ấy, xác định cô ấy về sau sẽ có người chăm sóc.” Hơn nữa, nếu như nhất định không thể cứu vãn, thì ít nhất anh cũng nhìn cô lâu được mấy lần.
Y tá thấy bệnh nhân quyết định chủ ý, chỉ đành trở về báo cáo bác sĩ Trâu, bác sĩ Trâu lập tức chạy tới: “Từ chối không làm phẫu thuật sao? Anh đùa gì thế, như vậy sao được, phòng phẫu thuật đã chuẩn bị tốt rồi!”
Cố Dạ Thâm chỉ nhắm mắt không để ý tới, hắn lại nói lời thành khẩn: “Tình huống của anh như này nếu lại kéo dài, thì ngay cả 20% cơ hội cũng không còn! Phải suy nghĩ kỹ nha!”
“Bác sĩ Trâu, mỗi người đều có mệnh riêng.” Cố Dạ Thâm nhàn nhạt cắt đứt lời hắn đang liến thoắng không ngừng, cảm giác giọng nói của bác sĩ Trâu vội vàng không được bình thường, nhưng đại khái thì bác sĩ như lòng cha mẹ, nên anh cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nói, “Chủ ý của tôi đã định, một tuần lễ sau, lại phiền ngài!”
Đảo mắt đã là thứ sáu, sau khi đợi trong phòng bệnh chỉ còn lại một người, Cố Dạ Thâm bấm một dãy số: “Như Cẩn, bọn họ hôm nay ở đâu?...........Nhã Phong? Được, bây giờ cô tới đây chở tôi.”
Cửa hàng bán đồ gia dụng Nhã Phong, Cố Dạ Thâm ngồi ở trước gương trang điểm, trong kính anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh dương, tây trang màu xanh đậm, trải qua mấy phen xử lý, cũng thành công che giấu đi nét mặt tái nhợt đầy bệnh tật, anh ngưng mắt nhìn cảnh tượng ở một góc trong gương.
Ôn Noãn mặc một bộ quần áo dài màu chàm cùng Hàn Triết đứng chung một chỗ, đang cẩn thận lắng nghe cô bán hàng giới thiệu sản phẩm, chỉ có thể nhìn thấy gò má của cô, cô lộ ra nụ cười mỉm công thức hóa, thỉnh thoảng gật đầu tỏ vẻ đang lắng nghe, nhưng anh nhìn ánh mắt của cô, cũng biết cô không yên lòng.
Đoạn thời gian này không nhìn thấy, cô gầy đi rất nhiều, xương gò má cũng nhô ra, cằm trở nên nhọn hoắt, hốc mắt hãm sâu, giống như dân tị nạn mới chạy trốn vậy.
Có lẽ cô nghe nhiều đã không chịu được, nhìn xung quanh, chợt ánh mắt ngừng ở phía của anh, trong mắt có tia vui mừng, có tia do dự, sau đó, cô hướng về phía bên này đi tới, nói một câu gì đó, nhìn miệng cô khi phát âm có lẽ là: “Mình đi sang bên kia xem bàn trang điểm một chút đi.”
Anh muốn đứng lên rời đi, nhưng đầu lại bắt đầu đau đớn như kim châm, trong kính cô bước đến từng bước ngày càng gần, thân thể của anh cứng ngắc, tay chống vào bàn trang điểm không tự chủ được nắm chặt.
Kỷ Như cẩn từ bên cạnh nhanh chóng nghiêng người tới, anh từ từ thở phào một cái, nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe hai người đối thoại:
“A, Ôn Noãn, hai người cũng tới chọn đồ gia dụng à?” Câu hỏi này có rất nhiều xảo diệu.
“À, đúng vậy!”
“Đã chọn xong chưa? Tôi và Dạ Thâm chọn cũng tương đối rồi.”
“Không, chỉ muốn đi xem, bàn trang điểm bên kia một chút……..”
“Ôn Noãn”
Cảm giác có người đứng ở phía sau, Cố Dạ Thâm không cần mở mắt cũng biết là ai, giọng nói của cô vang lên nhè nhẹ trên đỉnh đầu: “Dạ Thâm, có phải lại nhức đầu hay không? Em xoa giúp anh nhé.”
Anh chịu đựng không lên tiếng.
Có tiếng kéo khóa nhỏ vang lên, mấy giây sau, ngón tay mềm mại có dính dầu cù là ấn lên huyệt thái dương của anh, bên tai là giọng nói không phân rõ vui buồn của cô, “Anh thường hay đau đầu, thật may là em đã quen mang theo dầu cù là bên mình.”
Giọng nói tự nhiên mà tùy ý, giống như hôm qua bọn họ mới gặp mặt vậy.
Dầu cù là lành lạnh và hương tràn ngập vào hơi thở của anh, anh không dám mở mắt, chỉ sợ chống lại đôi mắt của cô anh sẽ không nhịn được nói thẳng ra, cố gắng đè xuống suy nghĩ tham lam tự nhiên sinh ra trong lòng mình, anh bình ổn lại mới lên tiếng: “Như Cẩn, đã chọn xong đồ gia dụng rồi à?”
Đôi tay ở huyệt thái dương hơi chậm lại, tiếp theo buông ra, có tiếng bước chân vang lên mấy cái, cuối cùng im ắng yên tĩnh.
Hồi lâu, cho là cô đã rời đi, anh mở mắt ra, thấy trong gương phản chiếu hình ảnh cô lệ rơi đầy mặt đứng sau lưng anh mấy bước.
Cô không rời đi, chỉ là dừng lại, xoay người nhìn anh.
Sẽ không đúng khi cho rằng vì thời gian cô yêu anh chưa lâu nên sẽ chưa yêu sâu, nhưng chính bởi vì như vậy, anh sẽ không thể để cho cô lại tận mắt thấy người mình yêu mất đi lần nữa.
Hàn Triết và Kỷ Như Cẩn đứng ở cách đó không xa nhìn, cũng yên lặng không nói gì.
Cố Dạ Thâm đứng lên xoay người, tận lực như không có chuyện gì xảy ra: “Noãn Noãn, là em.”
Ôn Noãn nhìn anh không nói lời nào, ánh mắt đau đớn.
Anh tiến lên vài bước, dừng lại, dùng hết toàn lực để ánh mắt bình tĩnh: “Noãn Noãn, thật xin lỗi.” Đầu anh lần nữa truyền đến cơn đau nhức, anh mạnh mẽ chống đỡ lướt qua cô.
Cô không có đuổi theo, chỉ đứng trước gương trang điểm, đôi vai run rẩy.
Ra khỏi Nhã Phong, anh nhanh chóng móc ra thuốc giảm đau nuốt vào, mặt mày thâm trầm.
“Dạ Thâm, anh mỗi ngày đều đến nhìn cô ấy mua đồ dùng kết hôn như vậy, lòng không đau sao?” Kỷ Như Cẩn không nhịn được hỏi.
Ánh mắt Cố Dạ Thâm mờ mịt, khẽ mỉm cười: “Được, ngày mai không nhìn nữa.” Anh tự tay vuốt ve vị trí của trái tim, có thể cảm thấy đau đớn cũng tốt, ít nhất cũng chứng minh được rằng anh vẫn còn sống.
Ở bãi đậu xe anh lại lần nữa gặp Ôn Noãn, nhưng lần này, cô đi qua bên cạnh anh, mặt không chút thay đổi, mí mắt cũng không rũ xuống.
Anh bi thương mỉm cười, như vậy, cũng tốt.
Chủ nhật, mưa phùn bay bay, mùa xuân ở Phong Thành phần nhiều là loại thời tiết mênh mông sương khói này, Ôn Noãn mặc xong áo cưới chờ ở Sắc Vi hoa viên.
Buổi hôn lễ này, cô chỉ báo cho cha mẹ và nhà của cậu, ly hôn một năm đã chuẩn bị tái hôn, điều kiện nhà trai tương đối tốt, mặc dù hôn lễ cử hành vội vàng, nhưng cha mẹ vẫn vui vẻ đồng ý.
Triệu Tử Mặc cô em họ nhỏ của cô đối với vai trò phụ dâu đặc biệt tò mò, tất nhiên qua một hồi đã mê mệt, hiện tại trong phòng đều là âm thanh của cô ấy.
Vào giờ phút này, lòng của cô ngược lại lại yên tĩnh giống như gió êm biển lặng, thái độ của Cố Dạ Thâm hôm đó ở Nhã Phong, làm cho cô thấy mình có thể tạo được tác dụng gì đối với buổi hôn lễ này, cô đã sớm không còn hy vọng.
Điện thoại trên tủ đầu giường vang lên, cho đến khi kiên trì gọi đến lần thứ hai, cô mới chậm rãi nhận.
“Ôn Noãn, mình bên này, sẽ bắt đầu lên đường. Mình muốn hỏi cậu một lần nữa, nếu như Cố Dạ Thâm không đến ngăn cản, cậu thật sự sẽ không hối hấn chứ?” Ở bên kia điện thoại, Hàn Triết xác nhận ý tưởng của cô một lần nữa.
Một ngày đấy, cô chợt nói muốn cùng cậu cử hành hôn lễ, cũng là hy vọng dùng phương thức vội vã này để chuyển hồi tâm ý của Cố Dạ Thâm, cậu từ trong nháy mắt mừng rỡ chuyển thành toàn thân lạnh ngắt, gần như lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn để ra điều kiện: “Nếu như sau khi kết thúc tiệc cưới, từ đầu đến cuối Cố Dạ Thâm cũng không tới ngăn cản, như vậy, hôn lễ này, chính là thật, cậu sẽ thật sự gả cho mình!”
Biết cô nhiều năm, yêu cô thời gian dài như vậy, mỗi một lần cậu đều kém một bước, có lẽ người khác cho là cậu yêu cô không đủ kiên định, không đủ dùng tất cả lực ứng phó để tranh thủ, nhưng không ai biết, trừ trung học một lần kia do cậu còn trẻ nên u mê né tránh, còn lại mỗi một lần buông tha, không phải là bởi vì cậu không muốn cô hạnh phúc, mà chính là bên cạnh cô đã xuất hiện người thích hợp với cô hơn cậu.
Hơn nữa, Đồng Tố Hinh mẹ cậu nói: “Nhìn người mình yêu hạnh phúc, cũng là một loại nắm giữ hạnh phúc.” Cậu vẫn luôn tin như vậy, chỉ có thời điểm cô cần sẽ xuấ hiện.
Nhưng lần này, rốt cuộc cậu cũng cảm nhận được sự không cam lòng, vì vậy đã dùng phương thức lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà bức cô. Chẳng qua, cậu không thể hèn hạ hơn, nên lúc phát thiệp mời đã nhờ chị Nam Phong Lâm trực tiếp nói với Cố Dạ Thâm diện mạo chân thực của buổi hôn lễ này.
Nếu Cố Dạ Thâm tới ngăn cản, cậu sẽ nghe theo vận mệnh; Nếu như không ngăn cản, thì đối với Ôn Noãn, cậu sẽ không buông tay.
Ôn Noãn yên lặng trong chốc lát, giọng nói bình tĩnh: “Đến đi, Hàn Triết, mình hiểu rõ lần này mình đã ích kỷ tùy hứng như thế nào, mặc kệ kết quả ra sao, mình sẽ chịu trách nhiệm về sự tùy hứng này.”
Tại tầng 7 của khách sạn Quốc tế Vạn Hoa, là nơi cử hành hôn lễ lần này, tất cả đều tiến hành đâu vào đấy, cô dâu chú rể cùng với Nam Phong Thụy, Đồng Tố Hinh đứng ở cửa cười đón khách khứa.
Tâm tình của Đồng Tố Hinh rất phức tạp, vừa bắt đầu khi nghe Hàn Triết nói muốn kết hôn với Ôn Noãn, tất nhiên là bà đã vui mừng đến mức không ngậm được miệng, nhưng Hàn Triết lại nói cho bà biết chân tướng buổi hôn lễ này, bà đã á khẩu không nói được câu nào, không biết nên nói gì mới phải.
Đây là một cọc hôn sự đã có dự tính sẽ có người tới ngăn cản, nói cách khác, sắp có một chuyện cười lớn, biết rõ như vậy, nhưng bà vẫn nguyện ý ủng hộ con trai.
Vốn, chuyện này sẽ lừa gạt Nam Phong Thụy, nhưng lúc Hàn Triết thẳng thắn nói ra đã bị ông nghe được, tự nhiên ông cố gắng ngăn cản, ngăn cản không được đành thỏa hiệp: Một khi buổi hôn lễ này trở thành chuyện cười, Hàn Triết nhất định phải kết hôn cùng gia đình nhà Nam Cung gia thế ở Sóc Thành, nếu không, họ hàng bạn bè ở Sóc Thành, sẽ không có người tới tham dự hôn lễ; mà nếu như buổi hôn lễ này không có họ hàng bạn bè nhà Nam Phong tới tham dự, cuối cùng cho dù thành công, cậu cưới người này, cũng sẽ không được nhà Nam Phong thừa nhận.
Hàn Triết hy vọng hôn lễ này cuối cùng có thể trở thành sự thật, nên tất nhiên phải có họ hàng bạn bè tới tham dự, vì vậy, cậu đã đồng ý với Nam Phong Thụy.
Điều này thật sự là một buổi hôn lễ treo chênh vênh trên vách đá, có thể thành, tự nhiên là tốt, không thành, thì Hàn Triết sẽ phải đối mặt với một chuyện cười, cùng với đó, bản thân sẽ phải kết thân gia.
Khách khứa lục tục vào bàn, thời điểm đoàn người nhà họ Cố tới, gương mặt ung dung của Ôn Noãn xuất hiện tia rạn nứt, theo bản năng cô thăm dò nhìn về phía sau họ, kết quả vậy mà làm cô thất vọng.
Cố Dạ Thâm không tới.
Ánh mắt trưởng bối nhà họ Cố phức tạp, Nam Phong Lâm vỗ vỗ mu bàn tay của cô, lắc đầu khẽ thở dài một cái, cái gì cũng không thể nói, Cố Khang Khang nâng bụng bầu đã to cùng Bắc Đường Tịch đi cuối cùng, nhìn cô chỉ im lặng, trong mắt chứa đầy nước, nhưng cứng rắn bức trở về.
Cuối cùng, khách khứa gần như đã vào bàn hết, Nam Phong Thụy và Đồng Tố Hinh cũng đã đi vào, Ôn Noãn vẫn đóng đinh tại chỗ chờ đợi.
Hàn Triết ngược lại lại bình tĩnh ung dung, cậu đã tiên đoán được trước kết quả: Hôn lễ sẽ được tiến hành thuận lợi, mặc dù lần này có vẻ không chân chính, nhưng Ôn Noãn sẽ thuộc về cậu; hôn lễ bị ngăn trở, cậu sẽ cưới thiên kim nhà Nam Cung, nhưng cưới người không phải là Ôn Noãn, thì bất luận là ai cũng không khác nhau.
Rốt cuộc, Cố Dạ Thâm mặc một thân âu phục màu xám bạc cùng Kỷ Như Cẩn đến, trong nháy mắt Ôn Noãn như mất hồn, hai tay rũ xuống không tự chủ được nắm chặt, nhìn anh không che dấu chút nào.
Anh bắt tay Hàn Triết, nụ cười không đạt đến đáy mắt nói “Chúc mừng”, giống như khách khứa bình thường, sau đó, anh đứng ở trước mặt cô, ngón tay thon dài đưa ra, cô hoảng hốt đưa tay ra nắm, anh mím môi một cái, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng rút tay ra.
Cô nhanh chóng bắt được, siết thật chặt, đau đớn bi thương nhìn anh, ánh mắt anh trầm lắng nhìn không thấy đáy, sau đó tất cả đau đớn ẩn nhẫn lập tức biến mất, hơi chút dùng sức, rốt cuộc tránh ra khỏi đôi tay lạnh lẽo của cô, xoay người vào cửa.
Ôn Noãn nhìn bóng lưng quyết tuyệt của anh, biết lần này, anh sẽ không bao giờ cho cơ hội, mà cô, cũng không thể quay đầu lại được.
Sau khi Cố Dạ Thâm vào bàn, chợt dừng lại bước chân, nhíu chặt lông mày, Kỷ Như Cẩn thấy thế hỏi thăm: “Dạ Thâm, có phải lại nhức đầu hay không?”
Cố Dạ Thâm lắc đầu, “Trước khi đến đã uống thuốc giảm đau rồi, có thể chống đỡ được một đoạn thời gian, sẽ không dễ dàng lên cơn đau đầu.”