Chương 43: Hiểu lầm
Đã đến gần lễ mừng năm mới, bà Khương và dì ngồi xe Tiếu Dương đến nhà mới.
Vừa lúc ăn cơm tối, Khương Hiểu Nhiên bận rộn trong phòng bếp, Dương Dương thì ở ngoài vườn hoa chơi.
Bà Khương vào phòng khách, nhìn thấy phòng khách rộng rãi, có cầu thang, cảm giác như một khu vườn lộng lẫy bài trí sang trọng. Sống đến sáu mươi tuổi, bà cũng chỉ nhìn thấy ngôi nhà to lớn trên TV.
“Mẹ, con đặt hành lý của mẹ và dì ở tầng một, đỡ phải đi cầu thang lên tầng hai”. Tiếu Dương xách theo hai túi vali đi vào phòng khách.
“Cứ để đấy đi, con nghỉ ngơi đã”.
Dì đi vào phòng bếp xắn ống tay áo, “Hiểu Nhiên, cần giúp gì không, để dì làm giúp cho”.
Khương Hiểu Nhiên đang thái rau, thấy bà bước vào vội vàng bỏ dao, tay đặt lên vai xoay người bà kéo ra ngoài, “Dì à, dì nghỉ ngơi đi, con xong ngay đây”.
Bà Khương và dì ngồi ở phòng khách, Tiếu Dương ngồi một bên.
“Tiếu Dương à, mẹ nghe nói con mua ngôi nhà này cho Dương Dương”.
“Vâng ạ, nhiều năm nay con đã không quan tâm chăm sóc cho Dương Dương và Hiểu Nhiên”.
“Nghe khẩu khí con như vậy, hẳn vẫn chưa quên Hiểu Nhiên”. Dì hỏi tiếp.
“Năm đó chúng con ly hôn là quyết định vội vã, đã nhiều năm trôi qua vẫn cảm thấy Hiểu Nhiên là thích hợp nhất với con”.
“Tiếu Dương, lúc trước hai đứa ly hôn mẹ cũng không đồng ý, cũng không phải không có cơ sở tình cảm, nói một câu tính tình không hợp liền ra đi. Tính tình Hiểu Nhiên mạnh mẽ, chuyện lớn như vậy cũng không thương lượng với mẹ. Nhưng đã ly hôn rồi mẹ cũng không ràng buộc hai đứa”. Bà Khương uống ngụm trà.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con đã hơn ba mươi tuổi rồi, nếu đã quyết tâm ở bên nhau thì con sẽ mãi không thay đổi”.
“Có được những lời này của con trong lòng mẹ cũng cảm thấy yên tâm. Bên nhà con đã biết quyết định của con chưa?”.
Tiếu Dương dừng lại một chút rồi đáp. “Dạ”.
“Vậy là tốt rồi, tuy nói hôn nhân là chuyện của hai người nhưng nếu không có người lớn chủ trì vẫn không được”.
Cơm nước xong, Tiếu Dương và con gái lên tầng chơi.
Có lẽ mẹ và dì đi đường dài mệt nhọc nên cũng sớm vào phòng ngủ.
Khương Hiểu Nhiên ngồi ở phòng khách xem tivi.
Tivi đang phát chương trình những bà nội trợ, có ba cặp tuyển thủ đấu nhau, vào siêu thị mua đồ không ngừng, một lát xe đẩy đã đầy ắp.
Khương Hiểu Nhiên đang ảo tưởng, bản thân mình tuyệt đối không mua gì, sau đó người chủ trì tuyên bố cô có tổng số tiền cao nhất nên đạt được giải thưởng mua sắm đầy một giỏ hàng của tất cả mặt hàng trong đây.
Nghĩ vậy cô bật cười ra tiếng.
“Cười ngây ngô gì thế?”. Tiếu Dương nằm ở sofa sau lưng, miệng kề bên gò má cô hỏi.
Khương Hiểu Nhiên cũng không muốn nói tâm sự mình cho anh nghe, sợ bị anh trêu trọc.
“À, lâu không xem nhiều chương trình như này, rất buồn cười”.
Tiếu Dương nheo mắt, cái chương trình nhàm chán này, nhưng miệng lại nói, “Thỉnh thoảng xem để thư giãn rất tốt đấy”.
“Mà trước kia không phải anh ghét nhất thấy em xem nhưng chương trình kiểu này sao?”.
Bây giờ vẫn ghét như thế, nhưng chỉ cần em vui là được.
Tiếu Dương cười,”Thay đổi thế này không phải tốt à?”.
Khương Hiểu Nhiên “Ừm” một tiếng, ánh mắt còn nhìn chằm chằm lên màn hình.
Không nhìn anh, trong lòng anh không thoải mái.
Tiếu Dương vòng qua ngồi bên cạnh cô, tay ôm chặt thắt lưng cô, một tay khác đặt lên bụng cô, nhẹ nhàng vuốt ve, rồi từ từ chuyển lên nơi tròn trĩnh của cô.
Khương Hiểu Nhiên thoáng giật mình, cơ thể chợt mềm nhũn, mặt đỏ, “Anh điên à, mẹ ở trong phòng, ngộ nhỡ nhìn thấy anh…. “.
Tiếu Dương không để cô nói hết câu đã chặn miệng cô lại, không đi sâu vào nhưng không ngừng giữ chặt cắn ʍút̼.
Sau một lúc lâu mới rời môi cô.
Khương Hiểu Nhiên thở sâu, “Điên à, anh làm gì vậy?”.
“Bà xã à, không còn cách nào khác, nhìn em rất ngon lành”.
“Nghĩ em là kem sao mà ngon”.
“Thật sự hiểu biết đấy”. Tiếu Dương hôn một cái lên má cô.
” Đi ra, đi ra đi, thật không chịu nổi anh”.
“Thật sự muốn anh đi? Nếu không anh sẽ ở lại, mà trên tầng còn phòng trống đấy”.
“Đừng bậy bạ, mẹ và dì ở đây anh đừng nghĩ lung tung. Anh về sớm ngủ đi. Ngày mai anh còn phải đi thay băng”.
Tiếu Dương không quan tâm nói, “Không có việc gì, thay băng sau cũng được, giờ để vậy cũng tốt”.
“Nhỡ có sẹo thì sao”.
“Không phải càng nam tính sao, đúng là hợp ý anh”.
Khương Hiểu Nhiên giơ tay sờ cổ anh, nghĩ đến một vết sẹo lớn ở đây, trong lòng cô đau xót.
“Được rồi, anh đi”. Tiếu Dương thấy dáng vẻ đau lòng của cô, bỗng nhiên đứng dậy rời đi.
Khương Hiểu Nhiên còn chưa lấy lại tinh thần, người đã không thấy bóng dáng đâu.
Lúc tối ngủ di động bỗng vang lên tiếng có tin nhắn.
Mở ra đã thấy, Anh đã về nhà, em đang làm gì vậy?
Vội trả lời, đang chuẩn bị ngủ.
Vậy được rồi, an tâm ngủ đi. Bà xã của anh.
Cô nghĩ thật buồn nôn.
Nhưng, nghĩ lại đó mới chính là con người anh, anh đã trở về.
Tắt di động, Khương Hiểu Nhiên kê đầu lên gối nhưng không ngủ được.
Mặc dù lúc đầu nằm lên, chăn nóng hừng hực, cơ thể cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
Nghĩ đến tối qua, Tiếu Dương nhiệt tình như vậy tim cô đột nhiên đập mạnh.
Ban đầu cơ thể hơi lạnh không hiểu sau nóng lên, cứ như lửa đốt.
Không có gì đâu, cô thầm nhắc bản thân, vừa mới rời nhau đã nghĩ đến anh. Giống như nhớ lại hồi còn yêu nhau cũng vậy, mỗi một phút không gặp đã nghĩ không ngừng.
Khương Hiểu Nhiên, đừng giống như cô gái trẻ nữa. Mày bình tĩnh đi. Không dư thừa tình cảm để cho mày tiêu xài đâu, mày sẽ thua không dậy nổi đấy.
Trong lòng thầm dặn mình nhớ kỹ rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trưa ngày hôm sau, ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Cố San, hẹn gặp mặt cô.
Khương Hiểu Nhiên cảm thấy kỳ lạ, cô và cô ấy cũng không quen thân, sao lại kiếm chuyện đến tìm cô.
Lần này lại chuyện gì đây?
Mang theo nghi vấn cô đi đến nơi hẹn, nghe nói nơi này cũng là sản nghiệp Cố thị, câu lạc bộ thư giãn nghỉ ngơi của giới thượng lưu ở trung tâm thành phố.
Đẩy cửa vào, Cố San tao nhã ngồi ở kia, uống thứ gì đó.
Khương Hiểu Nhiên ngồi ở ghế đối diện với cô ấy, nói thẳng, “Chị Cố, xin hỏi hôm nay chị tìm tôi có gì chỉ giáo?”.
Cố San vẫy tay gọi phục vụ.
Phục vụ cầm thực đơn đến, “Xin hỏi chị uống gì ạ?”.
Khương Hiểu Nhiên thấy người khác lịch sự như vậy, nhìn sang xem Cố San đang uống gì đó đẹp mắt, thứ chất lỏng màu xanh nhạt chảy trong chiếc cốc thủy tinh trong suốt, có vẻ là thứ đồ uống tốt.
Vì thế chỉ chỉ, “Giống như cô ấy”.
Chờ phục vụ bưng đồ uống đến, cô uống một ngụm, có chút chua, có chút ngọt.
Cố San lúc này mới mở miệng, “Khương tiểu thư, tùy tiện quấy rầy cô như vậy thât có lỗi quá. Nhưng tôi làm vậy cũng là bất đắc dĩ”.
Cô ấy tạm dừng một chút, nói tiếp, “Mấy ngày hôm trước Phan Yến Ny gây phiền phức cho cô. May mắn cô không có chuyện gì”.
Khương Hiểu Nhiên nhìn cô ấy, hình như bây giờ Phan Yến Ny và cô ấy không có quan hệ gì.
Cố San hiểu ý của cô, mỉm cười nói, “Cô nhất định thấy kì lạ vì sao tôi lại quan tâm đến chuyện của cô ta. Tuy nói cô ta và Thiên Nhân ly hôn, về pháp luật cô ta và nhà họ Cố không còn quan hệ gì, nhưng dù sao cô ta cũng đã là con dâu nhà họ Cố nhiều năm, về tình về lý chúng tôi không thể bỏ mặc”.
“Nhưng tôi không phải là cảnh sát, cũng không phải là quan tòa”. Khương HIểu Nhiên rất bình tĩnh nói.
“Nghe nói là bạn cô bị thương, tôi muốn cô ra mặt, nhờ cậu ấy thay đổi khẩu cung ở cục cảnh sát, nói đó chỉ là hiểu lầm”.
“Cảnh sát sẽ tin tưởng sao? Lúc ấy bọn họ đã tận mắt nhìn thấy”.
” Đây sẽ là chuyện của tôi”. Cố San tao nhã uống đồ uống, “Ban đầu định để Thiên Nhân nói chuyện này với cô nhưng nó không chịu, sợ cô khó xử, tôi đành phải tự mình ra mặt”.
Khương Hiểu Nhiên vốn định nói, việc này tôi không quyết định được, nhưng nghe được tên Cố Thiên Nhân lại nuốt lời xuống.
Cô nợ Cố Thiên Nhân nhiều lắm, có thể báo đáp ân tình của anh đối với cô, trong lòng cô cũng thấy dễ chịu rất nhiều.
“Việc này tôi chỉ có thể nói sẽ giúp cô nói, kết quả cuối cùng thế nào tôi cũng không thể đảm bảo”.
“Có những lời này của cô là được rồi”.
Khương Hiểu Nhiên đi ra khỏi câu lạc bộ, thấy một chiếc xe hơi màu đen đỗ lại ven đường, cửa kính xe hạ xuống, Cố Thiên Nhân ngồi bên trong nhìn cô ra hiệu lên xe.
Cô đi qua đó, mở cửa xe, ngồi bên cạnh anh, cười nói, “Trùng hợp thật”.
“Anh cố ý chờ em”. Cố Thiên Nhân khởi động ô tô, xe chạy nhanh dọc theo đường lớn, mãi cho đến vùng ngoại ô thành phố mới dừng lại.
Trước mắt là một mảnh đất nông nghiệp trồng đủ loại rau xanh.
Hai người đều không xuống xe, Cố Thiên Nhân hạ cửa kính, gió mát từ từ thổi đi không khí ngượng ngừng trong xe làm tinh thần con người cũng thoải mái hẳn lên.
“Chị anh đến tìm em?”.
“Đúng vậy”.
“Em đồng ý rồi? “.
“Em sẽ cố gắng, cũng không thể để anh khó xử”.
“Vốn nghĩ ly hôn sẽ không còn liên quan, ai ngờ vẫn dính dáng đến”. Cố Thiên Nhân nhìn về phía xa xa, “Cha cô ta đến tìm cha anh, hai nhà bây giờ trên phương diện ít nhiều vẫn có liên quan”.
“Ảnh chụp cô ấy thực sự là thế nào?”.
“Cũng chính cô ta tự trồng quả đắng, người đàn ông chụp ảnh lần trước đòi anh một trăm vạn, phim ảnh đều đưa hết cho anh, vốn coi là không có việc gì. Ly hôn xong hắn ta lại đòi tiếp tiền, anh không cho, kết quả trong tay hắn ta vẫn còn giữ lại vài bức ảnh, vì để hả giận nên hắn đã gửi lên mạng”.
“Ảnh trên mạng vẫn còn sao?”.
“Cơ quan công an đã xử lý”.
“Vậy là tốt rồi”.
“Không nói chủ để mất hứng thế nữa, đã lâu không gặp em, nhà mới trang hoàng thế nào rồi?’. Cố Thiên Nhân quay đầu nhìn cô.
“À, năm trước chưa kịp chuyển vào”.
“Mà hai ngày trước anh đi qua nhà em nhưng không thấy có ai”.
“Bây giờ em không ở đó”.
Cố Thiên Nhân lên tiếng sau một lúc lâu không nói gì, “Cuộc sống em đã ổn định rồi, anh cũng an tâm”.
“Thiên Nhân”. Khương Hiểu Nhiên cũng không nói lên lời.
So với anh, cô thua thiệt nhiều lắm.
“Hiểu Nhiên, cùng anh chơi tennis đi”.
Khương Hiểu Nhiên nhìn giờ qua di động, sắp đến giờ cơm tối rồi.
“Lần trước em đồng ý làm cho anh hai điều, hôm nay bắt đầu hoàn thành điều một”.
Khương Hiểu Nhiên cười nói, “Sớm biết đơn giản như vậy em sẽ đồng ý làm nhiều hơn”.
“Bây giờ cũng không muộn, ba điều được không?”. Cố Thiên Nhân lặng lẽ nhìn cô.
“Được thôi, ba điều. Giao dịch”.
Hai người đi đến câu lạc bộ, Cố Thiên Nhân gọi một cô gái trẻ đưa cho cô một bộ quần áo thể thao.
Khương Hiểu Nhiên mặc xong quần áo, mới nhớ mình chỉ vài lần đánh tennis, cũng là Lưu Sảng cương quyết lôi đi, tài nghệ vẫn còn rất mới lạ.
Thay quần áo xong, nhìn vào gương soi, thấy tư thế có vài phần giống vận động viên thể thao, váy ngắn đến đùi khoe hai chân thon dài.
Đi đến sân bóng, ánh mắt Cố Thiên Nhân sáng ngời, ngày bình thường anh có chút yên tĩnh già dặn hôm nay phong thái rất oai hùng hiên ngang.
Mới chơi vài hiệp Khương Hiểu Nhiên đã thua thảm hại.
Cô ngồi bên sân, uống nước khoáng, mồ hôi từ tóc mai chảy ròng xuống.
Cố Thiên Nhân đi đến bên cạnh cô, đưa cho cô một cái khăn “Sao vậy, không chơi nữa sao?”.
“Tha cho em đi, thực lực chênh lệch quá lớn, anh nên tìm người khác giỏi hơn thôi”. Khương Hiểu Nhiên lau mồ hôi chán nản nói.
Cố Thiên Nhân đưa tay, “Để anh dạy em”.
Khương Hiểu Nhiên do dự, sau đó đưa tay cho anh.
Lúc học, Khương Hiểu Nhiên rất nhiêm túc, vì thế cô bỏ qua phản ứng của anh.
Cố Thiên Nhân ở phía sau cô, lồng ngực chạm vào sau lưng cô, tay vươn qua hông cầm vào cổ tay cô.
Hương thơm hòa lẫn với mồ hôi trên cơ thể người phụ nữ tỏa ra tạo nên hương vị rất hấp dẫn, hơi thở Cố Thiên Nhân trở nên dồn dập, anh hít sâu, miễn cưỡng dạy cô một lúc sau đó rời khỏi cô ngay.
“Sao vậy, không dạy nữa sao?”.
“Bụng anh đang kháng nghị, đi ăn chút gì đã”. Giọng anh khàn khàn.
Đi ăn cơm ở một quán gần đó, không quá lớn nhưng lại rất lịch sự tao nhã.
Vận động một lúc Khương Hiểu Nhiên thấy thèm ăn hơn hiều, cô ăn hai bát cơm, đồ ăn trước mặt cũng tiêu diệt gần hết.
Cố Thiên Nhân muốn gọi thêm đồ ăn nhưng Khương Hiểu Nhiên xua tay, “Đừng gọi nữa, em không chống đỡ nổi về nhà đâu”.
Trên đường về nhà, Khương Hiểu Nhiên thấy rất mệt mỏi, bên trong xe bật điều hòa, nhiệt độ thích hợp, một lúc sau cô đã nhắm mắt lại.
Xe đi chậm rãi trên con đường bằng phẳng, chỉ chốc lát đã đến cửa biệt thự.
Đến khi xe dừng lại Khương Hiểu Nhiên vẫn đang ngủ say.
Ánh đèn mờ ảo trong xe chiếu xuống làm nổi bật gò má hồng hào của cô, đôi môi anh đào thật sự hấp dẫn mê người.
Cố Thiên Nhân nhìn cô thật lâu, cuối cùng không khống chế được vẻ nữ tính bao phủ cả trong xe, khẽ nghiêng người gắn chặt lên đôi môi đỏ mọng ấy, một dòng điện xẹt qua môi đến tận tim anh.
Một giây, hai giây, mười giây, anh vẫn không rời khỏi môi cô.
Người phụ nữ còn đang ngủ này vẫn chưa hiểu chuyện vừa rồi xảy ra.
Cố Thiên Nhân không đành lòng đánh thức cô, thận chí chỉ một giây ở bên cô, thế là quá tốt với anh.
“Về đến nhà rồi”. Anh nhìn đồng hồ, đã muộn rồi, vẫn nên gọi cô dậy.
Khương Hiểu Nhiên dụi mắt vẫn còn chưa tỉnh ngủ, “Nhanh vậy sao”.
Khi Khương Hiểu Nhiên xuống xe, xe vẫn còn đỗ ở đó.
Đi vào khoảng sân lớn, ở giữa hoa viên có một người đang đứng trong bóng tối.
Màn đêm bao phủ anh nhưng đôi đồng tử lại toát ra màu đen sẫm hơn cả màn đêm.