Chương 73: Chương 73
“Thả ta ra! Người đâu, có người không? Cứu mạng!”
Trong phòng chứa củi truyền tới từng tiếng kêu cứu thê lương.
Thẩm Châu Hi lau khô nước mắt, thu lại cảm xúc rồi lo lắng hỏi: “Ngươi giữ hắn lại làm gì?”
“Ngươi không phải muốn biết Chu tẩu như thế nào sao? Hỏi hắn sẽ biết.” Lý Vụ nói.
Thẩm Châu Hi mang nghi hoặc đi theo Lý Vụ đến phòng chứa củi.
Lý Vụ đá văng cánh cửa khiến Chu Tráng vốn đang dán sát lên cửa kêu cứu cũng ngã oạch một cái xuống không gian chật hẹp chỉ đủ một người nằm phía sau.
Củi đã xếp gọn lúc này rơi đầy đất, Chu Tráng bị đám củi gỗ thô ráp nặng nề đập xuống người thì kêu thảm thiết.
Lý Vụ tiến lên một bước sau đó dùng một tay xách hắn ra như xách con gà con.
Vạt áo Chu Tráng bị Lý Vụ túm, phía sau lưng đập mạnh vào bức tường đất rắn chắc.
Hắn ăn đau nên nhe răng trợn mắt.
“Nói đi, Chu tẩu thế nào?” Lý Vụ hỏi.
“Mẹ ta…… Mẹ ta về nhà mẹ đẻ……” Chu Tráng cười gượng nói, “Không phải ta đã nói rồi ư?”
“Nếu bà ấy về nhà mẹ đẻ thì vì sao lúc ta tới Thanh Ngưu huyện người nhà mẹ đẻ của bà ấy lại nói bà ấy chưa từng về đó?”
“Bà ấy nói với ta như thế, còn việc bà ấy có thật sự tới Thanh Ngưu huyện hay không thì ta làm sao biết.
Vạn nhất bà ta chạy theo ai đó —— a a a!!”
Chu Tráng kêu thảm thiết, lúc này Lý Vụ buông cánh tay phải của hắn ra thì chỉ thấy nó rũ xuống mềm như bông.
Lý Vụ mặt không biểu tình nói: “Ngươi còn một cánh tay trái, hai cái đùi, tổng cộng có thể nói dối ba lần nữa.
Tới lần thứ tư ta sẽ vặn gãy cổ ngươi, hiểu chưa?”
Chu Tráng cực kỳ sợ hãi mà nhìn hắn.
“Ta hỏi ngươi một lần nữa, mẹ của ngươi đi đâu?”
Chu Tráng né tránh ánh mắt hắn nói: “Ta…… Ta không biết —— a a a!!!”
Lý Vụ thuần thục nhanh nhẹn mà bẻ trật khớp cánh tay thứ hai của tên kia, hiện tại cả hai cánh tay của hắn đều chẳng còn tác dụng gì.
Thẩm Châu Hi thấy thế thì cũng đau hết cả người.
“Có phải người giết mẹ mình rồi không?”
Lý Vụ lại hỏi, nhưng lần này sắc mặt Thẩm Châu Hi lập tức kinh hoàng.
Cũng không phải vì câu hỏi của Lý Vụ quá mức hoang đường mà vì biểu tình chột dạ cùng sợ hãi của Chu Tráng sau khi nghe xong.
“Không nói lời nào thì ta sẽ trực tiếp phế chân của ngươi.” Lý Vụ rút chủy thủ bên hông ra.
“Ta nói, ta nói!” Chủy thủ vừa mới nhắm vào Chu Tráng thì tên kia đã hồn phi phách tán mà kêu to lên, “Là ta giết!”
Thẩm Châu Hi như bị sét đánh, trong đầu rầm rầm rung động.
“Giết khi nào?” Lý Vụ hỏi.
“Hơn, hơn một tháng trước……” Chu Tráng nơm nớp lo sợ mà nhìn Thẩm Châu Hi một cái nói, “Vào ngày nàng ta tới gõ cửa nhà ta lần cuối cùng, chính là ngày đó……”
Cả người Thẩm Châu Hi lung lay, nàng phải đỡ khung cửa mới không ngã xuống.
Lý Vụ quay đầu lại bình tĩnh mà nhìn nàng hỏi: “Ngươi còn muốn nghe không?”
“Để hắn nói……” Thẩm Châu Hi rơi nước mắt yêu cầu, “Để hắn nói cho hết!”
“Cha ngươi cũng đã lâu không xuất hiện, ông ta cũng bị ngươi giết phải không?” Lý Vụ hỏi.
“……”
Chu Tráng mới vừa im miệng thì chủy thủ trong tay Lý Vụ đã chọc vào đùi hắn sau đó ngoáy một cái ——
Máu tươi vọt ra, Chu Tráng phát ra tiếng kêu như giết heo.
“Là ta! Là ta! Đều là ta giết!” Chu Tráng khóc lóc thảm thiết nói.
“Ngươi chôn bọn họ ở chỗ nào rồi?”
“Chôn? Ta……” Chu Tráng chần chờ nên Lý Vụ lập tức không hề do dự rút chủy thủ ra.
Dao nhỏ còn chưa kịp đâm vào một cái chân còn lại của hắn thì Chu Tráng đã vội khai, “Ta nói, ta đều nói!”
“Nói ——” dao nhỏ dính máu kề lên cổ hắn.
Chu Tráng khóc lóc nói: “Ta, ta không chôn…… Ta làm gì có sức mà chôn hai người lớn……”
“Vậy ngươi giấu bọn họ ở đâu rồi?”
“Ta…… Ta tùy tiện chém vài cái……” Giọng Chu Tráng càng ngày càng nhỏ, ánh mắt cũng không dám nhìn ai, “Trong nhà có heo, bên ngoài có chó……”
Một cảm giác cuồn cuộn từ dạ dày xông lên cổ họng, Thẩm Châu Hi che miệng sau đó không hề quay đầu mà chạy ra khỏi phòng chứa củi.
Nàng ngồi xổm dưới cây hoa quế, dạ dày lộn tung lên, muốn nôn mà không nôn được.
Ớn lạnh thổi qua cả gnười, da gà nổi từ cánh tay tới sau lưng.
Nàng đỡ thân cây khóc đến thở hổn hển, nước mắt nước mũi chật vật.
Mỗi cảnh tượng Chu tẩu và nàng ở chung với nhau đều hiện ra, tiếng cười sang sảng, bộ quần áo sạch sẽ, tay chân tháo vát, mùi đậu tắm nhàn nhạt trên người bà ấy.
“Chờ ngươi rảnh tới chỗ ta đi, để ta dạy ngươi mấy món tủ……”
Chuyện cũ rõ ràng trước mắt, nhưng cố nhân lại đã không còn.
Sao Chu Tráng lại có thể nhẫn tâm như thế? Bà ấy là mẹ ruột của hắn! Cả đời Chu tẩu nhiệt tình thiện lương, cần cù chăm chỉ cuối cùng lại chẳng thể toàn thây, mà người giết bà ấy lại là đứa con trai út bà ấy mãi không yên lòng!
Cả đời bà ấy vì chồng vì con, thậm chí vì chị em chưa gả trong nhà mà nhẫn nại, nhượng bộ, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của một người đã lấy chồng.
Bà ấy chờ mong chồng và con mình có thể hồi tâm chuyển ý nhưng cuối cùng lại đợi được gì?
Cảm giác buồn nôn xông lên đỉnh đầu, nàng nôn khan không ngừng nhưng không nôn được cái gì hết.
Cảm giác ghê tởm dâng đầy trong thân thể nàng, nuốt không được, nhổ không ra.
Ác ý vô hình giống con rắn độc tà ác bò lên lưng nàng.
“Gả cũng gả rồi, là heo hay dê thì cũng chỉ có thể chấp nhận.”
Lời Chu tẩu nói lại vang lên bên tai nàng.
Nàng trước kia và Chu tẩu hôm nay sao mà giống nhau? Chẳng phải nàng cũng ôm ý nghĩ như thế mà đội mũ phượng trùm khăn voan chuẩn bị gả cho một người mình không hiểu được ư?
Đây là chuyện không thể thay đổi.
Đây là mệnh của công chúa.
Đây là mệnh của mỗi nữ tử.
Lúc trước nàng cũng ôm suy nghĩ thế này mà mơ hồ đón nhận sắp xếp của cha mẹ.
Một bàn tay quen thuộc vỗ lên lưng nàng, Lý Vụ không nói một lời mà đứng phía sau nhẹ nhàng vỗ vỗ cho nàng thuận khí.
“Ta biết ngươi rất thương tâm,” Lý Vụ nói, “Nhưng hiện tại không có thời gian cho ngươi khổ sở đâu.
Hoàng Kim Quảng nhất định sẽ ngóc đầu trở lại, chúng ta phải làm chuẩn bị sẵn sàng trước khi hắn tới.”
Thẩm Châu Hi yên lặng lau nước mắt, chờ hô hấp vững vàng rồi nàng mới nói: “Ngươi cần ta làm cái gì?”
“Ta muốn ngươi tới nhà Phàn Tam Nương ở một đêm, không được đi đâu hết.
Chờ ta giải quyết xong việc này sẽ tới đón ngươi.”
Thẩm Châu Hi gật đầu đáp: “Được.”
Nàng không hỏi hắn sẽ làm gì Chu Tráng, nàng tin tưởng Lý Vụ có thể xử lý ổn thỏa nhất.
Đời này nàng không bao giờ muốn nghe thấy tên của kẻ kia nữa.
Chỉ cần nhớ tới hắn, rằng nàng và hắn đang hít thở chung một bầu không khí là Thẩm Châu Hi đã ghê tởm đến mức muốn phun ra.
Lý Vụ nói: “Chuyện của Chu tẩu ngươi không cần quản, ta sẽ nghĩ cách cố gắng để bà ấy được an ổn ra đi.”
Thẩm Châu Hi biết mình không giúp được gì nên dứt khoát để mặc hắn sắp xếp.
Vừa khéo lúc này Lý Côn tỉnh vì thế hai người đi vào buồng trong.
Lý Vụ xốc mí mắt hắn lên nhìn nhìn sau đó hỏi: “Đệ thấy sao rồi?”
“Đệ thấy……” Lý Côn nói thầm, “Đói, đói quá…… muốn ăn phía dưới của đại ca (ăn mì)……”
Lý Vụ vung nắm tay đánh hắn khiến Thẩm Châu Hi sợ quá phải giữ chặt: “Hắn mới vừa tỉnh mà ngươi đánh hắn làm cái gì!”
Lý Vụ giận sôi máu, cáu điên nói: “Đói cũng chịu! Chờ trời sáng đệ muốn ăn thế nào thì ăn!”
Lý Côn tủi thân méo miệng rồi im luôn.
Lý Vụ để Lý Côn tiếp tục nghỉ ngơi dưỡng sức còn hắn tự mình đưa Thẩm Châu Hi đến chỗ Phàn Tam Nương.
Phàn Tam Nương biết ý đồ của hai người thì lập tức đồng ý nhận Thẩm Châu Hi vào cửa.
Thẩm Châu Hi lặng lẽ quan sát hai người này và không khỏi cảm thán: Quả nhiên nhất nhật phu thê bách nhật ân…… Gặp được chuyện khó giải quyết như thế mà Phàn Tam nương cũng không hề thoái thác.
“Ta đi đây, ngươi ở chỗ này chờ ta tới đón.
Đừng chạy loạn, ngàn vạn đừng chạy loạn, ngươi dám chạy loạn ——”
“Ta không chạy!” Thẩm Châu Hi tức giận đánh gãy lời hắn nói, “Ta đã sớm không chạy loạn!”
Lúc này Lý Vụ mới từ bỏ, hắn nhìn Phàn Tam Nương ở phía sau nàng và nói: “…… Ngài để ý tới vợ ta một chút nhé.”
“Ngươi còn không yên tâm hả? Đến ngươi ta còn chăm sóc được thì vợ ngươi ta lại không quan tâm được ư?” Phàn Tam Nương sang sảng nói.
Thẩm Châu Hi chỉ thấy nghẹn một hơi trong cổ họng, không thể lên cũng không thể xuống, cứ thế trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hai người.
Bọn họ, sao bọn họ lại ngang nhiên nói chuyện mà không hề để tâm tới người khác thế này?! Sao bọn họ không có chút liêm……
Lý Vụ quay đầu nhìn nàng, Thẩm Châu Hi hít hà một hơi sau đó vội vàng nhìn lên bầu trời đêm trống rỗng, ngôi sao có vẻ cũng xấu hổ mà trốn hết rồi thì phải.
“Ta đi đây.” Lý Vụ nói.
“Ngươi phải cẩn thận một chút.” Thẩm Châu Hi buột miệng thốt ra, cũng không rảnh lo tị hiềm nữa mà nói lời quan tâm trước mặt Phàn Tam Nương.
Lý Vụ nhếch miệng cười nói: “…… Được.”
……
Lý Vụ đi ra khỏi nhà Phàn Tam Nương một cái là nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
Hắn nhìn thoáng qua bóng đêm yên tĩnh dày đặc và con đường nhỏ không bóng người sau đó xoay người trở về căn nhà bị đốt thành than cốc của mình.
Lý Thước đã trở về và đang đứng ở trong viện, vừa thấy hắn tới đã đi lên đón: “Đại ca……”
Lý Vụ cũng không thèm nhìn hắn mà mặt không biểu tình đi vào trong nhà, miệng nói: “Đệ vào đây.”
Lý Thước trầm mặc một lát mới đi theo Lý Vụ vào buồng trong.
Vì không đốt đèn nên ánh sáng nơi này tối tăm, bọn họ chỉ có thể nương ánh trăng để phân biệt đồ đạc.
Lý Vụ đứng cạnh cửa sổ nơi ánh trăng chiếu một đường hẹp dài.
Lý Thước vào sau lập tức quỳ xuống trước mặt hắn.
“Đại ca…… Đệ sai rồi.”
Lý Côn ngồi trên giường nhìn hắn, rồi lại nhìn Lý Vụ, vẻ mặt không biết làm sao.
Lý Vụ xoay người lại, ánh mắt lạnh băng hỏi: “Đệ sai chỗ nào?”
“…… Đệ không nên tổn hại tính mạng của nhị ca.”
Lý Vụ trầm mặc một lát mới nói: “Có phải ta đã nói với đệ là chỉ cần người vẫn sống thì sẽ có cơ xoay mình đúng không?”
“…… Đúng.”
“Vậy vì sao đệ phải lấy tính mạng Lý Côn ra làm tiền đặt cược?”
“…… Đại ca, đệ sai rồi.”
“Không, đệ vẫn không biết mình sai chỗ nào đâu.
Nếu đệ biết thì giờ khắc này người đệ phải xin lỗi không phải ta.”
Giọng nói lạnh băng của Lý Vụ rơi xuống, một lát sau trong phòng không hề có tiếng động nào khác.
Ngay cả cái kẻ là trung tâm của mâu thuẫn nhưng hồn nhiên không biết gì là Lý Côn cũng tự giác nín thở.
“Đệ chỉ cảm thấy hắn sẽ không thể lấy tính mạng mình ra đánh cuộc.”
“Nếu vì thế mà Lý Côn ch.ết thì sao?”
“…… Vạn nhất đệ thả người mà hắn lại không chịu giao thuốc giải ra thì ……”
“Lý Thước, ta đang hỏi đệ ——” Lý Vụ lạnh lùng nói, “Nếu nhị ca của đệ bởi vì sự cố chấp của đệ mà ch.ết thì sao?”
“……”
Lý Thước rũ mắt nhìn mặt đất, thật lâu không nói gì.
“ch.ết thì ch.ết đúng không?” Lý Vụ nói, “Trước giờ đệ đều không thực sự coi hắn là nhị ca của mình.”
“Đại ca ——” Lý Thước ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ ra cầu xin.
Lý Vụ làm lơ khẩn cầu của hắn mà tiếp tục nói: “Đệ ghét bỏ hắn là kẻ ngốc, tuy sức lực lớn nhưng tay chân vụng về, gặp đủ loại phiền toái khiến đệ phải đi dọn dẹp.
Bề ngoài đệ cung kính nhưng kỳ thật trong lòng lại khinh thường hắn.
Những cái này ta đều biết.” Lý Vụ nói, “Trước kia ta làm bộ không biết bởi vì ta không thể yêu cầu mỗi người đều đối xử với Điêu Nhi giống ta.
Nhưng lúc này ——”
Lý Vụ mặt không biểu tình, thần sắc trong mắt lạnh hơn cả ánh trăng: “Tước Nhi, đệ vượt rào.”
“Đại ca……” Lý Thước run rẩy gọi.
“Điêu Nhi là vì cứu ta mới bị sốt đến hỏng đầu.
Hắn biến thành như vậy đều là vì ta vì thế ta đã sớm thề độc, chỉ cần Lý Vụ có một ngụm rượu thì Điêu Nhi sẽ có thịt ăn.
Lý Vụ ta có thể sống một ngày thì hắn tuyệt đối sẽ không sống nửa ngày ——”
Lý Vụ nhìn Lý Thước quỳ trên mặt đất rồi gằn từng chữ một: “Nếu đệ không thể coi hắn như anh em thực sự thì cũng không cần làm anh em với ta nữa.”
“Đại ca!” Lý Thước kinh hoàng, hoảng loạn nói, “Đệ biết sai rồi, đại ca đừng đuổi đệ đi! Hiện tại là thời khắc quan trọng, trong lúc nguy cấp huynh tha thứ cho đệ một lần đi, để đệ lấy công chuộc tội!”
“Ta không cần một người anh em bằng mặt không bằng lòng.” Lý Vụ trầm mặt nói, “Đệ đi đi.”
“Đại ca!” Lý Thước kêu lên, “Tuy đệ thực xin lỗi nhị ca nhưng đệ vẫn luôn trung thành và tận tâm với huynh! Nếu người hôm nay trúng độc chính là huynh thì đệ thà đánh cược mạng mình cũng sẽ đoạt giải dược cho huynh ——”
Lý Thước kích động, hai mắt đỏ lên, giọng hắn nửa khẩn cầu nửa van xin mà nhìn Lý Vụ vẫn thờ ơ.
“Không cần thế.” Lý Vụ đánh gãy lời hắn và lạnh lùng nói, “Nếu không thể đối xử bình đẳng thì chuyện uống rượu kết nghĩa năm ấy chỉ là một màn chê cười.
Anh em kết nghĩa này cũng nên giải tán đi thôi.”
Lý Thước ngây ra, trong mắt lấp lánh ánh nước nhưng Lý Vụ lại không thèm nhìn mà quay đầu nói với Lý Côn đang ngồi trên giường: “Dậy đi, muốn ăn thịt thì đi theo ta.”
Lý Côn giật mình, vội xuống giường chạy theo.
Lúc đi ngang qua Lý Thước hắn ngừng lại, kinh ngạc mà nhìn Lý Thước vẫn quỳ trên mặt đất bất động.
“Tam đệ không đi sao?”
Lý Thước lau sạch nước mắt, không màng Lý Côn gọi mà nhảy ra khỏi cửa sổ rời đi.