Chương 9
Edit: Dahlia
Beta: Dahlia
Ta bị công chúa cưỡng chế lưu lại trong hoàng cung, cửa đối diện chính là đại khuê nữ kia.
Hai chúng ta ở cùng một chỗ, ai không biết còn tưởng rằng công chúa đã sửa lại tính hướng.
Mà sau khi bọn họ nhìn thấy mặt của ta, liền lắc đầu dời tầm mắt.
Ta vô cùng muốn phá đi lớp nguỵ trang, cho mọi người thấy rõ bản thể suất khí của ta a!
Ngày thứ 2 ta ở trong hoàng cung, công chúa nói cho ta biết, nàng đã báo cho dũng sĩ.
Đồng thời, dũng sĩ đang trên đường tới đây!
Nghe xong ta sợ hãi đến nỗi đánh rơi quả dưa hấu trong tay.
Lúc trước khi ta ở chỗ thổ hào dũng sĩ cũng không đến mà.
Hiện tại ta đến chỗ công chúa tại sao hắn lại muốn chạy đến.
Hết sức không hợp lý.
Ta quan sát công chúa mấy ngày, không thể không tiếc nuối.
Cho dù công chúa lớn lên xinh đẹp bao nhiêu, cũng không thể chịu nổi nàng là cái bách hợp a.
Dũng sĩ coi như muốn cùng công chúa tổ CP, nhưng tính hướng của công chúa không cho phép a.
Tính hướng bất đồng, thế nào nói chuyện luyến ái?
Đừng nói là ta, ngay cả tác giả cũng không đồng ý.
Khi biết dũng sĩ đang trên đường tới đây, ta lại bắt đầu cùng thị vệ hoàng cung đấu trí đấu dũng hằng ngày.
Bởi vì, ta trăm phương ngàn kế muốn chạy trốn.
Mà công chúa, trăm phương ngàn kế ngăn cản ta.
Ta không ngại trước mặt bằng hữu của dũng sĩ ném đi mặt mũi của Ma vương, nàng dĩ nhiên còn trăm phương ngàn kế ngăn cản ta!
Lẽ nào không sợ ta dưới cơn nóng giận, triệu hoán bộ hạ của ta đến san bằng hoàng cung sao?
Vừa nhìn đã biết đó là chuyện Ma vương sẽ làm!
Ta nằm nhoài bên cửa sổ hô to xuống dưới: "Tránh ra —— "
Công chúa ở phía dưới hô to: "Không tránh —— "
"Tại sao không tránh —— "
"Nếu tránh ngươi liền chạy —— "
"Thả ta đi —— "
"Không thả —— "
"Tại sao không thả —— "
"Claude cũng sắp tới rồi—— "
"Vậy thì càng phải thả —— "
"Ngươi chạy ta làm sao nhìn thấy ngươi bị hắn treo lên đánh —— "
"..."
Ta giận dữ rụt trở lại.
Công chúa mang theo thủ hạ của nàng, ở dưới cửa sổ ngoài phòng ta vây quanh thành một vòng tròn lớn, ngăn chặn bất kỳ khả năng đào tẩu của ta, nếu ta từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống, cũng không có cách nào đi ra ngoài.
Mà cánh cửa của gian phòng này cũng bị công chúa khoá ngoài, chỉ mở một cửa sổ nhỏ phía dưới để mỗi ngày đưa cơm.
Vì trốn thoát, ta tuyệt thực hai ngày.
...
Sau đó công chúa ngay cả cơm cũng không thèm đưa...
Hết sức tàn nhẫn. QAQ
Hết sức không chính nghĩa.
Hết sức giống bằng hữu của dũng sĩ.
Ta bấm ngón tay đếm đếm, tính toán thời gian, dựa theo tốc độ của dũng sĩ hẳn là sắp đến rồi.
Không phải đến cửa hoàng cung mà là trực tiếp tiến vào cửa hoàng cung rồi!
Cực kỳ khủng bố!
Ta luống cuống tay chân từ trên bệ cửa sổ bò ra, ở dưới gầm giường lấy ra bao quần áo nhỏ của ta, bên trong còn có mấy thỏi vàng bộ hạ cho ta.
Vì không cho ta đào tẩu, công chúa cũng cho ta mấy thỏi.
Ta vô cùng không có nguyên tắc tiếp nhận.
Muốn trốn thì tuyệt đối không thể quên cái bao này, bên trong là gia tài để ta đi du dãng.
Ta đeo bao quần áo nhỏ ở trên người, đợi đến khi mây đen gió lớn, lại một lần nữa leo lên cửa sổ.
Trải qua nhiều ngày quan sát của ta, thời điểm đêm khuya, phòng vệ dưới cửa sổ sẽ yếu bớt, nhưng đáng tiếc bình thường vào lúc ấy ta cũng sớm ngủ mất rồi, nếu không thì ta đã cao chạy xa bay.
Lần này ta cố nén buồn ngủ, mơ mơ màng màng leo lên bệ cửa sổ,
Có thể là bọn thị vệ đã đi ngủ, cũng có thể là ta ngủ không đủ nên mắt mờ, ta không nhìn thấy ai ở dưới.
Sau đó.
Ta.
Phấn đấu quên mình nhảy xuống.
Tuy rằng cách mặt đất có chút cao, thế nhưng bằng vào năng lực hồi phục bị dũng sĩ đánh nhiều năm của ta, qua mấy ngày liền khôi phục thôi! (~▽)~
... Có một số lúc ta cũng không biết có nên chua xót cho mình hay không.
Ta nhắm mắt nhảy xuống.
Thế nhưng lại không cảm nhận được đau đớn.
Lẽ nào đây là chỗ tốt của việc ngủ không ngon?
Ta mở mắt ra.
Vừa mở mắt liền thấy dũng sĩ Claude.
Ta bị hắn ôm công chúa.
Ta cảm thấy, không khoẻ a.
Tác giả có lời muốn nói: dũng sĩ đến YOOOOoooooo~
conrj68