Chương 14
Edit: Dahlia
Beta: Dahlia
Trước đây khi dũng sĩ không ngừng đẩy Ma vương, ta không chỉ một lần từng thấy trong đó có thân ảnh người lùn.
Nhiều khi không có nhìn thấy, là vì hắn quá lùn.
Bị nhóm tiểu bằng hữu của hắn che mất.
Ngay cả nhảy lên đánh đầu gối ta cũng làm không được.
Ta tin tưởng người lùn cũng không chỉ một lần từng thấy bộ dáng của ta.
Thế nhưng hắn lại nói không quen biết ta.
Nói không quen biết ta lại có thể nhận ra ta là ai.
Ta cảm thấy hắn nhất định là đang đùa giỡn ta.
Ta nghiêm mặt hỏi: "Làm sao ngươi nhận ra ta?"
Người lùn ôm bắp đùi của ta, ánh mắt sáng long lanh: "Ta từ trước tới nay chưa từng gặp qua người nào đẹp trai hơn ngươi!"
Ta: "..."
Quả thực cả người sung sướng!
Người lùn bổ sung: "Ngươi so với dũng sĩ Claude còn đẹp trai hơn."
Ta: "..."
Khắp chốn vui mừng!
Lần sau nhìn thấy dũng sĩ, ta có thể kiêu ngạo ưỡn ngực rồi.
Ta cho người lùn một ánh mắt tán thưởng.
Thân là bằng hữu của dũng sĩ.
Hắn là người đầu tiên nói ta đẹp trai hơn dũng sĩ!
Hết sức chính nghĩa!
Không chút nào chịu khuất phục dưới ɖâʍ uy của dũng sĩ!
Người lùn tiếp tục bổ sung: "Ta bị chôn nhiều ngày như thế, ngươi là người đầu tiên tới cứu ta."
Ta: "..."
Người lùn: "Tâm linh của ngươi đẹp, so với dũng sĩ còn đẹp hơn, cho nên ngươi so với dũng sĩ còn đẹp trai hơn."
Ta: "..."
Cũng không bao giờ có thể tiếp tục lấy việc giúp người làm niềm vui.
Người lùn am hiểu rèn đúc, trước khi ta chinh phục thế giới, những lần dũng sĩ đến đẩy Ma vương, tất cả vũ khí trong đội ngũ của hắn đều do người lùn rèn đúc.
Người lùn nói cho ta biết, lần này hắn bị vùi ở trong mặt đất là vì đào lấy một cái khoáng thạch.
Thế nhưng ở đời cũng không thể đoán trước được.
Động đào quá sâu, người lại quá thấp.
Bị người đi ngang qua hết sức hảo tâm đem động lấp lại.:))
Ta không khỏi nổi lòng tôn kính.
Có thể còn sống sau khi bị chôn ở trong động nhiều ngày như thế.
Cũng không dễ dàng a.
Dù sao người lùn cũng không phải là Ma vương, bọn họ vẫn cần ăn uống.
Người lùn nói tới chỗ này, từ đâu đó móc ra một khối khoáng thạch.
Vàng óng, sáng trưng.
Là kim khối.
Ta: "..."
Ta không khỏi thay hắn lau một giọt nước mắt chua xót.
Ta đây là lần đầu tiên thấy có người thân là tiểu bằng hữu của dũng sĩ lại phải đích thân đào hầm tìm kim khối.
Thổ hào cũng không cần.
Công chúa mỗi ngày lấy tiểu kim châu ra đùa ta.
Tinh linh ta vẫn chưa gặp.
Mà ta thấy người lùn quả thật nghèo nhất.
... Nha, dũng sĩ không tính.
Phòng ở của dũng sĩ đến giờ vẫn còn là bóng ma trong lòng ta.
Thân là một Ma vương lấy việc giúp người làm niềm vui.
Tình cảm xông phá lý trí của ta.
Ta vừa lau nước mắt vừa mở bao quần áo nhỏ.
Bên trong có vàng óng, sáng lấp lánh Kim! Khối! Lớn!
Còn có Tiểu! Kim! Châu! vàng óng, tròn vo công chúa cho ta.
Người lùn khiếp sợ nhìn ta.
Một mặt bất khả tư nghị đoạt lấy bao quần áo của ta.
Mang theo tiếng cười đắc ý.
Quay người.
Chạy.
Ta: "..."
Ta: "..."
Ta: "..."
Ta! Vỡ! Vụn!
Dũng sĩ cùng đám tiểu bằng hữu của hắn là những tên đời này ta ghét nhất!
Ngươi trả lại mấy thỏi vàng cho ta!