Chương 17

Edit: Dahlia
Beta: Dahlia
"Du khách phương xa a, ngươi cảm thấy được trên thế gian này, ai lớn lên đẹp mắt nhất?"
Ta cảm thấy âm thanh này hết sức quen tai.
Thế nhưng không chờ ta nghĩ ra được là ai, cái thanh âm kia lại hỏi một lần nữa.
Ta không chút nghĩ ngợi trả lời: "Soái Ma vương lớn lên đẹp mắt nhất."
"..."


"..."
Cái âm thanh kia trầm mặc một hồi, lại từ trên ngọn cây truyền xuống.
"Du khách phương xa a, ngươi cảm thấy được trên thế gian này, tinh linh nào lớn lên đẹp mắt nhất?"
"..."
Ta ở trong lòng đem âm thanh này quật ngã vô số lần.
Bởi vì ta chỉ gặp qua một tên tinh linh.
Vẫn là bằng hữu của dũng sĩ.


Mỗi lần ta nói hắn lớn lên không đẹp bằng ta, hắn sẽ nóng nảy đánh ta no đòn.
Dũng sĩ muốn kéo đều kéo không được.
Cuồng bạo đến MAX cấp ngay cả bộ hạ của ta đều kéo không được!
Thế nhưng hiện tại tên tinh linh bằng hữu của dũng sĩ không ở.


Cho nên ta quyết đoán nói: "Mặc kệ là tên tinh linh nào cũng đều không đẹp bằng ta!"
"..."
"..."
Cái âm thanh kia trầm mặc một chút.
Từ trên cây nhảy xuống.
Đè ta đập một trận.
Ta: "..."
Ta quả thực không thể được!
Tại sao ta đi đến chỗ nào cũng đều gặp phải bằng hữu của dũng sĩ!


Tinh linh đè lên ta uy hϊế͙p͙ nói: "Ngươi nói! Ai lớn lên đẹp mắt nhất!"
So sánh một chút chênh lệch giá trị vũ lực giữa chúng ta, ta vô cùng không có khí thái Ma vương thỏa hiệp: "Ngươi, dung mạo ngươi đẹp mắt nhất."


Tinh linh buông ta ra, thay đổi khí chất hung hãn lúc trước, lui lại mấy bước, dựa vào thân cây sâu sắc thở dài một hơi.
Sau đó hắn nâng mặt của mình lên, một mặt say mê nói.
"Ta biết, ta liền biết, ta là tinh linh đẹp nhất trên thế gian này."
Ngữ khí có bao nhiêu ưu sầu a.
Quả thực hết sức không biết xấu hổ.


available on google playdownload on app store


Tinh linh từ trong ngực móc ra một cái gương, sửa lại tóc bị gió thổi loạn bởi vì từ trên cây nhảy xuống.
Hắn săm soi nhìn vào gương, hết sức hài lòng gật gật đầu.
Biểu tình quen thuộc khiến ta rất kích động muốn viết cho hắn một bài thơ.


Tinh linh đem gương thả trở lại, hắng giọng một cái, rất phù hợp với suy nghĩ trong lòng ta, làm một bài thơ.
《 Gửi ( tên tinh linh ta không muốn viết) 》
...
...
(nội dung thơ ta không muốn viết)
...
...
Nội dung là than thở về sắc đẹp của mình.
Cảnh tượng nhìn hết sức quen mắt.
Hết sức không biết xấu hổ.


Ta ngồi chồm hổm ở một bên, nghe hắn lại làm một bài thơ cho chính mình.
Nội dung tất cả đều là than thở về sắc đẹp của hắn.
Hơn nữa còn không hề trùng lập.
Là một thi nhân gà mờ, ta nổi lòng tôn kính a.
Thật phí lời a.
Ta ngáp một cái.


Thời điểm ta sắp ngủ gật, tinh linh cuối cùng đình chỉ thi hứng quá độ của hắn.
Ta cảm thấy được hắn đã hết từ.
Nếu không thì hẳn đã làm thơ đến khi trời tối.
Sau đó tinh linh hỏi ta: "Soái Ma vương, ngươi đến đây làm gì?"
Nội tâm ta hoảng sợ vi vi vi vi vi vi tại sao hắn lại nhận ra ta?!


Sau đó ta nghiêm mặt nghĩ chuyện này đã xảy ra nhiều lần, cũng không có gì đáng kinh ngạc.
Ta thành thật nói: "Ta lạc đường."
Tinh linh hoài nghi quét mắt nhìn ta từ trên xuống dưới.


Sau đó quyết đoán nâng mặt mình lên, một mặt say mê nói: "Ta biết, ta liền biết, ngươi là vì khuôn mặt xinh đẹp của ta mà tới."
Ta: "..."
Ta muốn xé nát khuôn mặt hắn.






Truyện liên quan