Chương 2
Chuông cửa vang đến tiếng thứ hai, Ôn Bạch ra mở cửa.
Nhìn Phương Nhạc Minh đứng trước mặt không có cây dù nào, trên đầu và mặt toàn là nước mưa, Ôn Bạch: “…”
Cậu tìm một cái khăn lông sạch sẽ đưa cho Phương Nhạc Minh, thuận miệng hỏi: “Bị ai đuổi à?”
Phương Nhạc Minh lau qua một lượt đáp: “Người thì không có, quỷ có hay không thì không biết.”
Ôn Bạch phì cười.
“Đông Thái, công ty này rốt cuộc là gì? Tiểu Bạch, cậu có từng nghe qua chưa?” Trên người Phương Nhạc Minh đang ướt nên không ra chỗ sô pha, cậu ta kéo một cái bàn và ghế nhỏ từ trong góc, ngồi xuống rồi vội vã rút điện thoại ra.
“Lái xe nên không dám xem, tình hình thế nào rồi?”
Ôn Bạch rót cho Phương Nhạc Minh một cốc nước ấm, “Một công ty hợp pháp, vốn đăng ký cũng không thấp.”
“Và công ty đó ở đây.”
“Ở đây?” Phương Nhạc Minh ngẩng đầu, suy nghĩ một phút, “Ý cậu là ở Nam Thành này?”
“Ừ.” Ôn Bạch cũng rót cho mình một cốc nước, “Viết là Đệ Nhất sơn trang, thật giả thế nào thì chưa biết.”
“Đệ Nhất sơn trang!?” Phương Nhạc Minh kinh ngạc đến lạc giọng.
Ban đầu Ôn Bạch nói là công ty hợp pháp, Phương Nhạc Minh vẫn chưa tin lắm.
Nhưng bây giờ, không thể không tin.
Ai cũng biết sống trong Đệ Nhất sơn trang là tầng lớp nào.
Nếu như đúng là một công ty gà rừng mà lại công khai vị trí ở Đệ Nhất sơn trang thì chẳng khác nào gọi cả Cục cảnh sát đến.
Phương Nhạc Minh mở weibo, nhìn bài đăng mới bổ sung thông tin kia đã lên hơn 100 vạn bình luận rồi, khóe miệng co rút.
“Cái này…” Phương Nhạc Minh ngập ngừng.
Với vốn từ cằn cỗi sử dụng hằng ngày của mình, trong đầu Phương Nhạc Minh chỉ còn sót lại vài chữ, ngoại trừ “cái này” ra thì cũng chỉ có “đệt mợ”.
Ôn Bạch cũng không tiếp lời.
Sau khi đăng bài weibo bổ sung, cậu tận mắt nhìn thấy Đông Thái từ “gà rừng múa lụa” biến thành “đúng là một công ty có lương tâm, đơn thuần và thức thời”.
Làn sóng bình luận trở thành bàn luận về vấn đề tỷ lệ nghỉ việc của nhân viên ở các công ty và mỗi ngành nghề.
“Lúc tớ vừa xem chỉ khoảng mấy trăm lượt chia sẻ, bây giờ đã hơn 30 vạn rồi?” Phương Nhạc Minh chú ý tới số lượng lượt chia sẻ, “Mới chỉ hơn một tiếng thôi!”
Ôn Bạch nhàn nhạt ừ một tiếng: “Tôi cũng muốn lớn tiếng mắng bọn họ nhưng bọn họ cho thực sự rất nhiều.”
“Nguyên văn một bình luận trên mạng đấy.”
Phương Nhạc Minh: “…”
Ôn Bạch học chuyên ngành tài chính, ít nhiều nhạy cảm với chữ số hơn người bình thường một chút, từ lúc bắt đầu cậu đã để ý phần đó rồi.
Khoảng 20 phút đầu, lượng chia sẻ tăng thẳng một đường lên 27, 28 vạn, sau đó tốc độ chậm lại rõ rệt, bây giờ đang miễn cưỡng tăng chậm ở mức 33 vạn.
“Bây giờ còn chưa 10 giờ, theo tốc độ này thì tới khoảng tầm đêm là sẽ được 81 vạn đúng không?” Phương Nhạc Minh suy đoán.
Nhưng Ôn Bạch lại lắc đầu: “Không đến được.”
Phương Nhạc Minh: “”
“Chững lại ở mức 33 vạn một khoảng thời gian rồi.” Ôn Bạch giải thích, “Tôi hỏi cậu, nếu như không có tiền đề là ông nội ‘báo mộng’, cậu có tin cái thông báo tuyển dụng lương một năm trăm vạn này không?”
Phương Nhạc Minh lắc đầu, suy tư gì đó rồi gãi cằm, bổ sung: “Nhưng mà dù có ông nội ‘báo mộng’ thì tớ cũng vẫn thấy cái này thật vô nghĩa.”
Thậm chí là tào lao quá thể.
“Bởi, cho dù đã chia sẻ 33 vạn lượt nhưng cũng chẳng mấy ai tin tưởng mà đến, đa số đều cho là giả, mặc dù cuối cùng thật sự chọn ra một người thì người đó khả năng cao cũng là người trong nội bộ công ty mà thôi, nói trắng ra là…”
Phương Nhạc Minh lập tức tiếp lời: “Đều là tham gia trò vui?”
“Ừ.” Ôn Bạch gật đầu, “Những người tin cơ bản cũng đã chia sẻ hết rồi, còn lại đều đang giữ thái độ quan sát.”
“Đã có không ít người nói công ty này đang tạo nhiệt độ, ở sau lưng thực ra đã sắp xếp hết rồi, để cho mọi người nhìn thấy là được. Nếu như đủ 81 vạn rồi tiện tay quay số một cái, kế tiếp sẽ xuất hiện thêm Đông Thái thứ hai, thứ ba… Ừm, nói chung là còn xa mới đạt được đủ yêu cầu của Đông Thái.”
Với cái profile vị trí địa lý nằm ở nơi tấc đất tấc vàng và tiền lương trên trời như vậy, không phải công ty nào cũng đáp ứng được.
Phương Nhạc Minh đã hiểu: “Cho nên ý của cậu là chỉ tới tầm này là hết rồi?”
Ôn Bạch: “Nếu như không ngoài dự kiến.”
Tuy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã đạt được lượng chia sẻ khá cao nhưng 33 vạn cách mục tiêu 81 vạn vẫn còn xa lắm.
Trước mắt xem ra, rất khó đạt đủ.
Phương Nhạc Minh gần như là mù quáng tin tưởng Ôn Bạch, nghe cậu nói vậy, lại nghĩ tới ba mình giả sử có chia sẻ một lần thì cũng chỉ là một trong 33 vạn mà thôi, nếu vậy thì, dường như, có thể, đại loại là sẽ không đạt được.
Còn chuyện báo mộng, chẳng rõ ràng.
Nếu đã không rõ ràng, vậy thì chờ ông nội đến một lần nữa rồi nói tiếp.
Nghĩ đến đây, Phương Nhạc Minh thở phào nhẹ nhõm, vơi bớt phiền lòng, hỏi Ôn Bạch: “Đêm nay tớ ngủ ở phòng sách của cậu à?”
“Chẳng thế thì sao?” Ôn Bạch ném một cái gối dựa trên sô pha qua.
“Nệm bị cất đi rồi, để tôi đi lấy đã. Cậu lau khô tóc rồi hẵng ngủ, đừng tưởng mùa hè sẽ không bị cảm lạnh.” Ôn Bạch vừa nói vừa đi về phía phòng sách.
“Tiểu Bạch, tớ muốn đi tắm.” Bây giờ Phương Nhạc Minh mới cảm thấy trên người mình dính dớp ẩm ướt, quần áo bám vào da thịt rất không thoải mái, “Siêu thị dưới lầu còn mở không? Tớ muốn đi mua ít đồ.”
“Mười một giờ đóng cửa, muốn đi thì nhanh đi đi.” Ôn Bạch đáp.
“OK.”
Ôn Bạch đã trải xong nệm, tiện tay dọn dẹp lại căn phòng rồi mới ra ngoài, bỗng nghe thấy tiếng “rầm” thật lớn từ phía cửa truyền đến.
Nhìn thấy Phương Nhạc Minh, Ôn Bạch hơi kinh ngạc: “Nhanh thế?”
Phương Nhạc Minh không lên tiếng.
“Đồ đâu?” Tầm mắt Ôn Bạch quét từ trên xuống một lượt.
Trên tay Phương Nhạc Minh ngoại trừ điện thoại di động ra thì không có thứ gì khác.
Lúc đi ra sao, lúc về nguyên trạng.
Ôn Bạch: “”
Phương Nhạc Minh vẫn cứ không nói gì.
Ôn Bạch nhíu mày, đến gần mới phát hiện, Phương Nhạc Minh đang dựa vào tường, biểu cảm trên mặt toàn là sợ hãi, tầm mắt trống rỗng, giống như là…
“Đừng nói là cậu nhìn thấy ông nội của cậu nhé?” Ôn Bạch hít sâu một hơi.
Lúc này Phương Nhạc Minh mới phục hồi tinh thần: “Bất ngờ, có bất ngờ rồi! Tiểu Bạch!”
Ôn Bạch hoang mang, chỉ nghe thấy hai chữ “bất ngờ”, hỏi lại: “Bất ngờ gì?”
Phương Nhạc Minh chỉ vào màn hình điện thoại: “Chia sẻ, chia sẻ!!”
Ôn Bạch: “”
Phương Nhạc Minh: “Ba mươi ba vạn, tám mươi mốt vạn!”
Ôn Bạch: “…”
“Báo mộng! Phải chăng cũng được nhờ…”
Ôn Bạch nghe không nổi nữa, tiện tay cầm cái khăn mặt treo gần đó trùm lên đầu Phương Nhạc Minh: “Nói chuyện đàng hoàng.”
Phương Nhạc Minh theo phản xạ muốn kéo ra.
Ôn Bạch giữ lại, “Trùm đi để tỉnh táo lại đã.”
Cứ giữ im như vậy qua mấy phút sau Phương Nhạc Minh mới được phóng thích.
Ôn Bạch: “Trên đường gặp phải ai à?”
Cái dáng vẻ hoảng sợ vừa rồi nhìn không giống giả vờ.
“Không phải người, là cái weibo kia…” Phương Nhạc Minh sợ giải thích không rõ, trực tiếp đưa điện thoại di động tới, “Vừa rồi chúng ta đã nói, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì lượt chia sẻ sẽ không đạt được đủ 81 vạn đúng không?”
“Bất ngờ đến rồi!”
Thuận theo động tác của Phương Nhạc Minh, Ôn Bạch cúi đầu xuống nhìn.
Chỉ trong vòng mười phút, vốn dĩ mới chỉ có hơn 30 vạn lượng chia sẻ, bây giờ đã tăng gần gấp đôi.
Tốc độ này, thậm chí còn nhanh hơn cả lúc vừa bắt đầu, là thời điểm náo nhiệt nhất.
“Đã có chuyện gì xảy ra?” Ôn Bạch hỏi.
“Không biết luôn…” Phương Nhạc Minh thu điện thoại về, “Cậu xem này, Lâm Diệu Sinh cũng chia sẻ! Cậu biết Lâm Diệu Sinh không? Tập đoàn Diệu Sinh đó, đứng đầu ngành bất động sản ở Nam Thành chúng ta.”
“Không chỉ chia sẻ mà còn ghi mấy chữ ủng hộ. Cậu cũng biết thầy Trương Dự đúng không? Tài khoản chính thức có tích đỏ, gần trăm vạn người theo dõi, cũng chia sẻ luôn.”
“Cư dân mạng đang trợn tròn mắt rồi này. Những weibo kia chia sẻ đồng nghĩa với việc cũng báo danh tham gia quay thưởng, muốn ủng hộ thì bấm thích hay bình luận là được rồi, sao lại phải chia sẻ? Nhỡ quay trúng bọn họ, chẳng lẽ bọn họ thực sự đi làm trợ lý riêng cho ông chủ kia à!?”
Ôn Bạch trầm mặc.
Chuyện dần phát triển theo hướng càng ngày càng kỳ quái, đã không thể dùng từ “trùng hợp” để giải thích nữa rồi.
Phương Nhạc Minh cũng trầm mặc nửa ngày, sau đó dùng khuỷu tay huých vào Ôn Bạch đang trầm tư suy nghĩ, nói: “Thực ra ban nãy trên đường đến nhà cậu, mẹ tớ có gọi điện thoại cho tớ, nói chuyện chia sẻ bài đăng weibo này đừng chấp nhất với ba, đừng quan tâm, ông ấy thích chia sẻ thì cứ kệ ông ấy làm. Mẹ tớ nói vậy đó.”
“Lúc đó tâm trạng của tớ cũng đang không tốt nên chỉ nói ba không sợ người ta cười vào mặt thì con cũng kệ ba.”
Phương Nhạc Minh ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Cậu đoán xem sau khi ba tớ chia sẻ thì thế nào?”
“Sau khi ba tớ chia sẻ bài đăng kia, đúng là có rất nhiều người gọi điện tới hỏi, ba tớ cũng không ăn ngay nói thật, chỉ nói qua loa là có quen biết với ông chủ, giúp một tay, sau đó bị truyền đi, còn truyền thành lung tung đủ kiểu, khiến ba tớ tức giận không thôi.”
“Mãi cho đến khi…” Phương Nhạc Minh vừa lướt màn hình vừa nói: “Mãi đến khi Lâm Diệu Sinh cũng chia sẻ.”
“Tiểu Bạch, cậu cũng biết rõ địa vị của Lâm Diệu Sinh trong ngành bất động sản ở Nam Thành là thế nào mà đúng không?” Phương Nhạc Minh khoa trương đưa tay lên cao nhất.
“Cao đến trần nhà, ở mức mà có lẽ chúng ta không bao giờ đạt được.”
“Một người hơn 50 tuổi như ba tớ mà chẳng khác nào học sinh tiểu học, mỗi ngày đọc báo kinh tế theo dõi hoạt động của bọn họ, thỉnh thoảng còn ghi chép lại.”
Ôn Bạch tập trung nghe, trong đầu chợt nghĩ ra.
“Có phải Đệ Nhất sơn trang cũng là sản nghiệp của bọn họ?”
Hình như cậu có từng nghe ai đó nhắc qua.
“Đúng vậy!” Phương Nhạc Minh gật đầu.
Đệ Nhất sơn trang, Đông Thái, báo mộng, nhận thưởng…
Ôn Bạch nhíu mày, luôn cảm thấy công ty này có gì đó không đúng lắm.
Phương Nhạc Minh ở bên cạnh vẫn đang nghĩ về sản nghiệp bất động sản của tập đoàn Diệu Sinh.
Bây giờ trong giới tất cả mọi người đều biết ba của Phương Nhạc Minh và ông chủ của Đông Thái có quen biết, còn Lâm Diệu Sinh thì chia sẻ bài đăng weibo của Đông Thái, còn ủng hộ, thoạt nhìn ít nhiều cũng có quan hệ với ông chủ của Đông Thái.
Nếu cứ tiếp tục thường xuyên qua lại thì đồng nghĩa với việc ba mình và Lâm Diệu Sinh sẽ tiến vào cùng vòng xã giao sao?
Còn có chuyện tốt thế á!?
Chờ đến khi Phương Nhạc Minh nghĩ về chuyện làm ăn của ba cậu ta xong mới phát hiện ra một vấn đề.
“Tiểu Bạch, không đúng, nếu như ông chủ của Đông Thái thật sự quen biết với Lâm Diệu Sinh thì muốn tìm kiểu trợ lý nào mà chẳng được, nhất định phải làm chuyện kỳ lạ này sao?”
“Đúng rồi, mấy ngày trước tớ cũng có hỏi qua một vài người, chẳng ai từng nghe hay biết tới Đông Thái kia cả…” Giọng của Phương Nhạc Minh càng nói càng nhỏ, cậu ta đang nghĩ đến một khả năng: “Cậu nói xem, chẳng lẽ bên kia… cũng là ‘người bên dưới’ nhờ chia sẻ?”
Ôn Bạch không nói gì, suy nghĩ mấy giây, không trả lời mà hỏi lại: “Cậu cảm thấy mục đích nhờ chia sẻ bài đăng là gì?”
Phương Nhạc Minh đáp ngay: “Truyền bá đó.”
“Đúng vậy. Truyền bá, lan rộng…” Ôn Bạch nói, “Nếu như đúng là ‘người bên dưới’ nhờ chia sẻ, vậy tại sao họ lại không chỉ chọn những người như Lâm Diệu Sinh thôi? Thuận tiện, hiệu suất cao, được tin tưởng, nhất hô bá ứng.”
“Vì sao lại chọn cả công ty nhà cậu?”
Phương Nhạc Minh bối rối: “… Đúng nhỉ?”
“Lượt theo dõi không cao, hiệu quả tuyên truyền không tốt, không cần thiết, đúng không?”
Phương Nhạc Minh trợn mắt: “Đúng vậy!”
Ôn Bạch tiếp tục nói: “Chuyện ông nội cậu báo mộng cho ba cậu chia sẻ bài đăng weibo kia, thực ra cách giải thích rõ ràng nhất chính là ba cậu hoàn toàn không hề dùng weibo, vậy mà có thể tìm được bài đăng kia, học thuộc một chữ cũng không sai, bởi vì hai bên không có liên quan gì với nhau.”
“Nhưng bây giờ thì có rồi.” Ôn Bạch mỉm cười, chỉ vào màn hình điện thoại của Phương Nhạc Minh, “Chính là Lâm Diệu Sinh.”
“Nếu chú Phương thường xuyên để ý tin tức của bên kia, đồng nghĩa với trong khoảng thời gian này có thể đã thông qua con đường nào đó, biết đến mối quan hệ của tập đoàn Diệu Sinh và công ty Đông Thái, từ trong tiềm thức nhớ kỹ công ty Đông Thái này.”
Phương Nhạc Minh ngẫm nghĩ mấy lời của Ôn Bạch hai, ba lần mới mở miệng: “Ý của cậu là ba tớ rất có thể đã ghi nhớ công ty này, sau đó vừa vặn nhìn thấy thông báo tuyển dụng kia ở một nơi nào đó, rồi mơ thấy?”
Nói cách khác, chuyện ông nội báo mộng là giả?
“Suy nghĩ của một người xuất phát từ rất nhiều khả năng, giống như định luật sáu người vậy, hai người xa lạ với nhau, chỉ thông qua sáu người là có thể thành lập mối liên hệ, chỉ cần tìm được thứ gì đó có liên quan, rất nhiều thứ trông có vẻ rất khó giải thích nhưng thực ra rất dễ giải thích.” Nói xong mấy lời này, Ôn Bạch không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn Phương Nhạc Minh.
“Tiểu, Tiểu Bạch…” Phương Nhạc Minh sửng sốt hồi lâu.
Điều may mắn nhất thời đại học của Phương Nhạc Minh khả năng chính là hệ thống phạm sai lầm, đưa tên cậu ta vào hạng chót trúng tuyển ngành điều chế thuốc của đại học Nam Thành, sau đó lại được chia ở cùng phòng kí túc xá với Ôn Bạch bên hệ tài chính.
Phương Nhạc Minh nhìn ngọn đèn soi sáng sinh mệnh của mình, trong lòng cảm thán liên tục.
Lại không biết ngọn đèn của mình đang âm thầm siết chặt nắm tay.
Chỉ có Ôn Bạch biết, những lời cậu vừa nói, có vài câu không thể kiểm chứng được.
Cũng không phải là cậu muốn lừa gạt Phương Nhạc Minh, chỉ là chuyện đang xảy ra ngay trước mắt này, bao gồm cả cậu, không nên nghĩ nhiều thêm nữa, bởi vì có quá nhiều thứ không thể giải thích được.
Chưa kể còn có một người cấp bậc cao như Lâm Diệu Sinh tồn tại sờ sờ ngay đấy. Thông tin đã không có được đầy đủ thì duỗi tay làm gì, có muốn duỗi cũng chẳng duỗi được.
Câu kia nói thế nào nhỉ? À đúng rồi, giải quyết vấn đề rất khó, nhưng từ bỏ thì rất đơn giản.
Sau khi quăng mọi chuyện ra sau đầu, cảm giác mệt mỏi lập tức ùa tới.
Đặc biệt là người vừa mới đội mưa, lái xe đi đường như Phương Nhạc Minh.
Ôn Bạch nhìn thấy hai mắt đối phương đã phiếm hồng, cậu đẩy Phương Nhạc Minh vào phòng sách, đúng lúc này giáo sư gửi tới một ít tài liệu, cậu xem qua một lượt, thầm tính nửa giờ là có thể xử lý xong nên không trì hoãn mà ngồi luôn vào bàn học.
“Điện thoại hết pin, sập nguồn rồi.” Phương Nhạc Minh lắc lắc điện thoại, mắt lim dim, “Tớ quên mang dây sạc mất tiêu.”
Đầu Ôn Bạch chẳng thèm ngẩng lên, chỉ nói: “Vậy thì đi ngủ đi.”
“Tớ chưa nói với mẹ tớ là đêm nay ngủ ở chỗ cậu.” Phương Nhạc Minh nằm co ro trên giường, “Tiểu Bạch, điện thoại của cậu đâu cho tớ mượn một chút.”
Ôn Bạch ném điện thoại cho Phương Nhạc Minh, còn mình đứng dậy đi tìm dây sạc.
Phương Nhạc Minh xốc lại tinh thần, gửi cho mẹ một tin nhắn, lúc thoát ra định tắt màn hình thì lại không cẩn thận ấn vào biểu tượng weibo.
Hiện ngay đầu tiên vẫn là bài đăng thông báo tuyển dụng kia.
Phương Nhạc Minh cố gắng mở to mắt nhìn rõ con số ở bên cạnh mũi tên dưới góc.
Vẫn chưa đủ 81 vạn.
Trong trạng thái mơ màng, trong đầu cậu ta nghĩ lại mọi chuyện một lần.
Ông chủ, trợ lý riêng, lương thỏa thuận…
Ý thức có xu hướng rơi vào hỗn loạn, nhìn một chữ quên một chữ, mãi tới cuối cùng mới nhìn rõ hai chữ — chia sẻ.
À, đúng, chia sẻ.
Phương Nhạc Minh lẩm bẩm lặp lại hai lần.
Đến Lâm Diệu Sinh cũng đã chia sẻ, mắc mớ gì mình lại bỏ qua?
Phương Nhạc Minh híp mắt, cố gắng phân biệt từng mục trên màn hình, hoạt động ngón tay.
Chia sẻ, đồng ý.
“Đinh —” Tiếng thông báo của điện thoại vang lên, chia sẻ thành công.
Trong trạng thái ý thức mơ hồ, Phương Nhạc Minh vỗ ngực.
Cuối cùng mình cũng sánh vai được với Lâm Diệu Sinh rồi.
Sau khi thoát ra, đầu Phương Nhạc Minh nặng trịch, nằm xuống gối ngủ luôn.
Lúc Ôn Bạch đi vào thì Phương Nhạc Minh đã ngủ đến không biết trời trăng gì rồi.
Cậu cầm lấy điện thoại của mình, cắm sạc cho điện thoại của Phương Nhạc Minh, sợ làm phiền đối phương nên bưng máy tính về phòng ngủ, không ngồi làm ở phòng sách nữa.
Ôn Bạch liếc nhìn đồng hồ, chỉ còn mấy phút nữa là 0 giờ.
Cậu cũng không để ý, theo thói quen chỉnh điện thoại sang chế độ máy bay, tập trung xử lý tài liệu mà giáo sư gửi tới.
Ôn Bạch hoàn toàn không biết, chỉ một giây sau khi cậu bật chế độ máy bay cho điện thoại, lượng chia sẻ của bài đăng thông báo tuyển dụng đang làm mưa làm gió trên weibo vừa đạt đủ số lượng.
81 vạn lượt, tự động mở thưởng.
Weibo, nổ tung.
--------------------
[Hết chương 2]