Chương 29
Âm thanh của Đế Thính từ từ biến mất, thay vào đó là tiếng người ồn ào.
Vô cùng hỗn loạn, có tiếng rao hàng, tiếng nói chuyện, tiếng cười đùa, tiếng gì cũng có.
Ôn Bạch nghe thấy nhưng không nghe được rõ, tuy nhiên, cậu vẫn cảm nhận được sự sống bên trong.
Khi mở mắt ra, Ôn Bạch bị cảnh tượng trước mặt làm cho khiếp sợ.
Dòng người và xe ngựa nối đuôi nhau nườm nượp, đèn đường sáng như ban ngày, đám con nít cao ngang thắt lưng đang chơi chong chóng, vừa chạy vừa hát một giai điệu ca dao nào đó, dẫm lên con đường lát đá phủ màu xanh rêu.
Đây… là đầu đường của đô thành bên trong bức họa.
Một cô bé buộc tóc búi hai bên vừa ăn kẹo hồ lô vừa đi về phía Ôn Bạch. Cô bé cười khanh khách, bước chân rất nhanh, chưa đến một phút đã đi tới ngay trước mặt cậu.
Ôn Bạch chợt bừng tỉnh, khi hai người sắp va vào nhau, cơ thể cậu cứng đờ, ngay sau đó, cả người như bị một lực nhẹ nhàng nào đó chạm trúng.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Lục Chinh, Ôn Bạch mới tìm lại được một chút cảm giác chân thực.
Hóa ra ban nãy không phải là ảo giác của cậu, Lục Chinh thật sự nắm lấy tay cậu.
Bây giờ cũng không phải đang nằm mơ, cậu thật sự bước vào bên trong một bức tranh, chính là bức Đêm Tế Trung Nguyên kia.
Hoặc là nói, đi tới nhân gian của nghìn năm về trước.
“Bạch Bạch, anh xem anh xem, đèn lồng, xiếc ảo thuật, còn có cả đèn hoa thả sông! Em không lừa anh đúng không!” Đèn sen nhỏ hưng phấn xoay tròn.
Một lúc sau Ôn Bạch mới đáp lại: “Ừm.”
Tới bây giờ cậu mới hiểu câu “bức Dắt Trâu không so sánh được với nó” của Đế Thính là có ý gì.
Bên trong bức Dắt Trâu chỉ có mục đồng và con trâu là vật sống.
Phá Lư tiên sinh không chú trọng vào bối cảnh, cũng không vẽ bối cảnh, còn ở đây, không chỉ người mà mái ngói, tửu lâu, từng cành cây ngọn cỏ đều có hình dáng riêng của mình, hoàn toàn không giống nhau.
Đến cả những vật vô hình cũng cực kỳ sống động.
Ví dụ như làn gió thổi xuyên qua con hẻm làm cho những chiếc đèn lồng treo trước cổng nhà lắc lư.
Đây không phải là thứ mà một bức tranh có thể làm được, mà như lời Đế Thính nói, nơi này là một thế giới thu nhỏ, tự trở thành một thế giới.
Nếu như nói lúc nãy xem tranh, Ôn Bạch thán phục trình độ kỹ thuật vẽ cao, vậy bây giờ sẽ là chấn động cực độ.
Cơn gió của trăm nghìn năm trước thổi vào người, loại cảm giác này vô cùng chân thật, hết thảy những danh lam thắng cảnh và di tích lịch sử đều không thể so được.
Chưa kể còn là nhân gian khói lửa vào ngày Tết Trung Nguyên.
Lục Chinh đứng bên cạnh Ôn Bạch, nhìn đôi mắt cậu càng ngày càng sáng, cũng không nóng ruột thúc giục cậu.
Đối với hắn mà nói, cảnh tượng này quá mức bình thường, thậm chí còn có phần ồn ào ầm ĩ, nhưng hắn mở bức Đêm Tế không phải là vì hứng thú của bản thân, hắn chẳng có mưu đồ gì hết, chỉ muốn một người một đèn trước mặt mình phấn chấn lên một chút mà thôi.
“Nơi, nơi này… thật sự là…” Ôn Bạch nói một câu đứt quãng, không đầu không đuôi.
Lục Chinh lại nghe hiểu, đáp “ừ” một tiếng.
Lục Chinh: “Còn mấy tiếng nữa để đi dạo, muốn đi chỗ nào trước?”
Ôn Bạch lập tức trả lời: “Đi đâu cũng được.”
Đáp xong, cậu mới để ý câu nói vừa rồi của Lục Chinh.
Còn mấy tiếng nữa để đi dạo, Ôn Bạch không hiểu ý của vế này cho lắm, hỏi lại: “Thời gian ở đây bị hạn chế ạ?”
Lục Chinh giải thích đơn giản: “Nơi này là một thế giới thu nhỏ mà Sầm Lận sáng tạo ra, con người và đồ vật bên trong đềuđã từng thật sự tồn tại, nhưng thời gian thì không.”
Ôn Bạch nhíu mày.
Lục Chinh không trả lời mà hỏi lại: “Bức tranh này tên là gì?”
Ôn Bạch đáp: “Đêm Tế Trung Nguyên.”
Lục Chinh gật đầu: “Đêm Tế Trung Nguyên, cho nên đến khi trời sáng, tất cả sẽ quay ngược lại từ đầu.”
Ôn Bạch kinh ngạc, nhanh chóng phân tích.
Tuy cậu không hiểu lắm khái niệm “thế giới thu nhỏ” là gì nhưng cũng hiểu là thời gian ở đây sẽ không thể kéo dài mãi mãi được, gần như không khác nào một thời không riêng biệt.
Cũng không phải thực sự là một bức tranh tên là Đêm Tế Trung Nguyên.
Bên trong là một nhân gian đã từng tồn tại, mà thời gian thì chỉ là một buổi tối ngày Tết Trung Nguyên, chỉ ngắn ngủi vậy thôi.
Ôn Bạch gật gật đầu.
Đèn sen nhỏ sau khi vào trong tranh chưa từng đứng yên, bay vù vù hết đông sang tây, suýt chút nữa còn va phải một chiếc đèn lồng màu đỏ, làm Ôn Bạch hết hồn hô lên: “Nguyên Nguyên!”
Đèn sen nhỏ ngoan ngoãn bay trở về bên cạnh cậu, bước chân của Ôn Bạch cũng khựng lại.
Mấy phút ngắn ngủi, quá nhiều chuyện xảy ra nên cậu đã quên mất một thứ.
Ôn Bạch nhìn dòng người qua lại, hỏi Lục Chinh: “Có phải bọn họ không nhìn thấy chúng ta?”
“Ừ.” Lục Chinh vừa nói vừa lật cổ tay Ôn Bạch lên.
Cậu cúi đầu, nhìn thấy trên cổ tay mình có thêm một ấn ký, nhìn kỹ hơn hình như là một chiếc lá?
Đèn sen nhỏ đậu trên bả vai Ôn Bạch, nhanh nhảu nói: “Cái này em biết, là diệp ấn của Đế Thính! Có thể che đậy khí tức trên người, những người khác sẽ không nhìn thấy nhóm chúng ta.”
Lục Chinh: “Khi vào bức Đêm Tế này sẽ không xác định được vị trí cụ thể.”
Ôn Bạch gật gù, chẳng trách vừa rồi bọn họ xuất hiện ở ngay đầu đường náo nhiệt nhất.
Đế Thính rất chu đáo, nếu như không thu khí tức lại, bỗng dưng xuất hiện với một thân trang phục kỳ dị như thế này, đối với những người ở đây mà nói chắc không khác gì đụng phải quỷ.
Lục Chinh nhìn dấu mực trên cổ tay Ôn Bạch, nói: “Muốn chơi cũng được, lau đi là xong.”
Ôn Bạch vội vã lắc đầu: “Không cần không cần, thế này rất tốt.”
Diệp ấn này của Đế Thính cơ bản cũng chỉ giấu đi hơi thở của bọn họ, không niêm phong những giác quan khác nên không ảnh hưởng đến trải nghiệm.
Trạng thái bây giờ tính ra khá giống một quỷ hồn, nhưng thực tế thì vẫn có sự khác biệt.
Tay có thể chạm vào đồ vật, cảm nhận được sự ấm lạnh, lúc đi đường cũng phải chú ý nhìn đường để tránh né – cái này Ôn Bạch cũng vừa mới biết, bởi vì ban nãy lúc gọi đèn sen nhỏ, cậu hơi cuống lên nên vô tình đụng trúng một người qua đường. Tuy chỉ đụng phải vai nhưng người kia dường như vẫn cảm nhận được gì đó, quay đầu sang nhíu mày nhìn.
May mà ở đầu đường này người lui tới nhiều, cái chạm kia cũng không quá mạnh nên đối phương chỉ nghĩ là ai đó vô tình quẹt phải mình, không để trong lòng.
Nói chung là khá tự do tự tại.
Lục Chinh vẫn cứ nhìn cậu, nhíu mày.
Ôn Bạch lập tức nhận ra Lục Chinh đang nghĩ gì, có khả năng hắn cảm thấy câu “thế này rất tốt” của cậu chỉ là một câu trả lời thuận miệng.
Ông chủ rất để bụng và quan tâm, nói “chơi” tức là muốn cậu được chơi thật thoải mái.
Ôn Bạch thật thà nói: “Thế này thật sự rất tốt mà, không ảnh hưởng tới việc chúng ta chơi, hơn nữa cứ coi như cho bọn họ nhìn thấy chúng ta thì cũng không thể nhìn thấy Nguyên Nguyên, vậy lúc chúng ta nói chuyện với Nguyên Nguyên phải để ý thêm người bên cạnh, nhưng nếu cứ để thế này thì không cần, muốn nói gì cũng được, tiện hơn rất nhiều.”
Đèn sen nhỏ cao hứng phụ họa: “Đúng vậy!”
Bấy giờ Lục Chinh mới gật đầu.
Ôn Bạch nhìn quanh bốn phía, cảm thấy cái gì cũng mới mẻ, cái gì cũng tò mò, mắt sáng rực hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu trước?”
Lục Chinh: “…”
Hắn đã từng dẫn đèn sen nhỏ tới nhân gian một chuyến, là thật không phải giả, nhưng đã là từ rất nhiều năm trước rồi. Khi đó cũng chẳng phải là hắn nổi hứng, thuần túy là vì không chịu được sự mè nheo của đèn sen nhỏ.
Lên nhân gian không bao lâu, hắn ném đèn sen nhỏ cho người khác, còn mình đi tìm một chỗ yên tĩnh ngủ, cho nên bây giờ Ôn Bạch hỏi hắn đi tới nơi nào trước hoặc cái gì chơi vui, hắn thật sự không biết.
Lục Chinh trầm mặc, hồi sau mới đáp: “Miếu Thành hoàng.”
Đèn sen nhỏ thì lại rất vui vẻ: “Đi tìm ông Thành hoàng!”
Ôn Bạch cười hỏi nó: “Em có quen à?”
Đèn sen nhỏ: “Không biết có phải ông Thành hoàng mà em biết hay không, lần trước Lục Chinh dẫn em lên nhân gian chơi cũng là ông Thành hoàng chơi với em.”
Ôn Bạch theo phản xạ hỏi lại: “Thế còn Lục Chinh đâu?”
Đèn sen nhỏ: “Không biết nữa, ông Thành hoàng nói Lục Chinh rất bận, nhưng em vẫn được chơi rất vui.”
Ôn Bạch cảm thấy trong chuyện này có ẩn tình gì đó, quay sang nhìn Lục Chinh, còn Lục Chinh thì quay đầu nhìn về hướng khác.
Ôn Bạch: “…”
Quả nhiên, đây chính là dáng vẻ đang chột dạ.
Không biết có phải do may mắn hay không, miếu Thành hoàng nằm luôn trên con đường này, càng đi vào trong phố, tiếng người càng nhiều.
Khi Ôn Bạch nhìn thấy miếu Thành hoàng được chạm trổ tỉ mỉ tinh xảo, cậu thực sự cảm nhận được ý nghĩa của câu “ngày càng sa sút” mà Lục Chinh từng nói.
Đèn nhang đồ cúng thịnh vượng tới nỗi gần như che khuất cả bức tượng Thành hoàng, chỉ còn lộ ra một ít đường viền phía trên nhưng vẫn có thể nhìn được bức tượng này được khắc rất cẩn thận.
Bên ngoài bảng hiệu viết ba chữ lớn “Miếu Thành Hoàng” bằng vàng ròng, mà đây mới chỉ là bên ngoài mà thôi, bên trong vẫn còn hai bảng chữ “lòng tốt trải rộng”, “uy trạch hiển hách” cũng không ngoại lệ, toàn là vàng ròng.
Hương nến sáng rực càng thêm tiên diễm, chưa kể khách hành hương đến đi như nước, ra vào liên tục.
Buổi sáng Chu Vỹ than thở mấy gánh hương nến kia, nếu tới đây có khi sẽ bất mãn với cả chỗ này luôn mất. Nếu không phải vì điều kiện không cho phép, Ôn Bạch thậm chí còn muốn lấy điện thoại ra chụp lại khung cảnh này cho Chu Tiểu Thành hoàng xem.
Ôn Bạch nhìn rừng người đông nghịt, hỏi: “Chúng ta đi vào bằng cách nào bây giờ?”
Lục Chinh nhìn lướt qua, có lẽ cũng cảm thấy chỗ này quá ồn ào phiền phức, nói: “Không vào được thì gọi ông ấy ra.”
Ôn Bạch bỗng có dự cảm xấu: “Gọi ra?”
Vừa nói xong thì Lục Chinh cũng vừa phất tay một cái.
Sau đó… trước mặt Ôn Bạch xuất hiện nhiều thêm một người.
Râu dài, áo gấm, mũ nặng.
Là phiên bản thực phóng to của tượng đá Thành hoàng ngồi trên cao kia.
Thành hoàng nhìn thấy Lục Chinh, lập tức khom người chào: “Đại nhân.”
Chiếc mũ đội đầu nặng nề nhìn như sắp rơi xuống đất làm cho Ôn Bạch thấp thỏm trong lòng, chỉ lo nó thực sự rớt xuống.
Lục Chinh nhàn nhạt ừ một tiếng.
Thành hoàng đứng thẳng người lại, chú ý thấy Ôn Bạch đang đứng cạnh Lục Chinh, cũng lại cung kính khom người chào hỏi.
Bỏ qua phần trang phục rườm rà thì vị Thành hoàng này trông hiền lành không khác gì một cụ ông nhà hàng xóm, Ôn Bạch cũng cúi người đáp lễ.
Không biết Lục Chinh đã nói gì với đối phương, chỉ trong nháy mắt, Thành hoàng đã thay bộ đồ trên người mình sang thành thường phục.
Một bộ đồ may bằng vải bố, một cây gậy chống, kim quan trên đầu cũng được thay bằng một cây trâm gỗ.
Lục Chinh thấy Ôn Bạch quan sát Thành hoàng rất nghiêm túc, vừa vặn lúc này đang đến miếu Thành hoàng, mở miệng nói: “Ngọc hồ lô trên tay cậu có con dấu của âm ty, lúc cần thiết có thể lấy ra dùng, gọi được Thành hoàng địa phương ra.”
Ôn Bạch tròn mắt bất ngờ: “Gọi được Thành hoàng ra!?”
Lục Chinh: “Ừ.”
Lần đầu tiên Ôn Bạch biết hóa ra ngọc hồ lô còn có công dụng này, nhưng lại chưa biết dùng nó có cấm kỵ nào không được phạm vào hay không, cậu không yên lòng nên hỏi lại: “Vậy lúc nào là lúc cần thiết?”
Lục Chinh: “Bên cạnh không có ai, còn gặp thêm phiền phức.”
Ôn Bạch lẩm bẩm: “Tức là lúc không có anh.”
Vậy thì đại khái là không cần dùng tới, vì “chuyện dương gian” có tìm Thành hoàng cũng vô dụng, còn chuyện liên quan đến âm ty… cậu biết khả năng của mình đến đâu, nhất định sẽ phải thương lượng trước với Lục Chinh hoặc Đế Thính chứ không dại dột hành động ngay.
Ý của Ôn Bạch là vậy, nhưng cậu lại không biết, câu mà cậu vừa thuận miệng nói ra rơi vào tai Lục Chinh lại thành có ý khác.
Tim Lục Chinh đập lệch một nhịp, ánh mắt của hắn nhìn Ôn Bạch cũng trở nên phức tạp hơn.
Xưa nay hắn không biết, hóa ra thời điểm “gặp phiền phức” trong mắt Ôn Bạch lại là thời điểm mà mình không ở bên cạnh cậu.
Lục Chinh hắng giọng một tiếng, nói: “Biết rồi.”
Ôn Bạch ngẩng đầu: “Hả?”
Cái gì biết rồi?
Lục Chinh đã quay người đi mất, thầm nói thêm: “Để cậu đi cùng là được.”
Ôn Bạch đành ôm đèn sen nhỏ đi theo.
Tầm mắt Thành hoàng qua lại trên người Lục Chinh và Ôn Bạch một vòng, cuối cùng lắc đầu cười.
Vị tiểu công tử này xem ra rất được đại nhân yêu thích.
Rất nhanh Ôn Bạch đã quên mất câu “biết rồi” đầy khó hiểu kia, bởi vì lực chú ý của cậu bị đường phố ồn ào náo nhiệt cuốn lấy, cũng cảm nhận được ưu điểm khi có Thành hoàng làm hướng dẫn viên du lịch.
Trong cả đô thành này, sợ là ngoại trừ Thành hoàng ra thì chẳng còn người nào am hiểu cuộc sống người dân hơn nữa.
“Kia là những hạt gai non.” Thành hoàng chỉ vào những hạt nhỏ nằm dưới chân cột và nói: “Dùng để báo cho tổ tiên biết năm nay mùa màng bội thu. Người dân sẽ đặt một ít hạt mầm ở chân bàn, chân cột hoặc ngoài cổng nhà.”
Đèn sen nhỏ không nén được tò mò, nhặt một hạt dưới mặt đất lên. Hạt mầm nhẹ nhàng lăn đi, dính lại trên cánh hoa của nó. Vì trên thân hạt có một ít lông, mang lại cảm giác nhồn nhột, chọc cho đèn sen nhỏ cười khanh khách.
Ôn Bạch lấy ra cho nó, đặt hạt mầm trên lòng bàn tay: “Lúc trước cháu cũng từng đọc được trong sách, hóa ra trông nó như thế này.”
Thành hoàng hoàn toàn không để ý tới bộ đồ kỳ quái trên người Ôn Bạch, trò chuyện rất tự nhiên: “Không chỉ có cái này, vẫn còn nhiều thứ khác lắm. Nếu tiểu công tử đến sớm hơn một ngày, ngoại trừ những hạt gai này ra thì còn có thể được nhìn thấy không ít lá xoan. Vào trong một nhà dân cụ thể sẽ càng thấy rõ ràng hơn, nhà nhà dùng hạt kê làm rất nhiều điểm tâm, cực kỳ phong phú, cực kỳ náo nhiệt.”
Đèn sen nhỏ vừa nghe thấy chữ “điểm tâm”, cánh hoa đã bung hết ra: “Ngon không ạ?”
Thành hoàng chỉ tay về một hướng: “Đằng trước kia cũng có, tiểu công tử có muốn nếm thử không?”
Ôn Bạch: “Còn nếm thử được cơ ạ?”
Tuy rằng trước đó Lục Chinh có nói đồ vật bên trong tranh là thật nhưng Ôn Bạch không ngờ lại thật đến mức ăn được.
Thành hoàng cười đáp: “Đương nhiên là được.”
Vừa nói, Thành hoàng vừa thò tay vào tay áo tìm tòi gì đó.
Lúc rút tay lại, lòng bàn tay đã có thêm một cái túi vải màu vàng, Thành hoàng ra hiệu cho Ôn Bạch giơ tay ra.
Ôn Bạch không biết là thứ gì, nhận lấy rồi mở ra xem thử, bên trong túi đầy ắp tiền đồng.
“Muốn ăn gì mua gì cũng được, tiểu công tử vui là tốt rồi.” Sợ Ôn Bạch không yên tâm, bổ sung: “Thu lại khí tức cũng không sao, mặc dù bọn họ không nhìn thấy chúng ta, chỉ cần trả tiền đầy đủ là được.”
“Thường ngày lúc chúng tôi thèm ăn thứ gì đó cũng hay làm như vậy, hôm nay trên đường đông người, sẽ càng ít bị chú ý.”
Ôn Bạch cầm túi tiền nhỏ xíu nhưng nặng trịch: “!!!”
Cậu thực sự không có cách nào dùng thái độ bình thường đối đãi với cái túi tiền xu nhỏ này, bởi vì những đồng xu này cậu đã từng được nhìn thấy trong Viện bảo tàng Quốc Gia, chỉ có mấy đồng mà thôi.
Hồi đó giáo sư Lý có một môn học tự chọn nói về những đồng tiền cổ, giai đoạn gần thi cuối kỳ, tất cả tài liệu và sách vở liên quan tới tiền cổ trong thư viện đều bị Ôn Bạch xem qua một lần, cậu chắc chắn mình không nhận sai.
Lúc đó cậu còn thầm nghĩ, có một đồng trong tay để quan sát được kỹ hơn thì tốt rồi, và bây giờ cậu có hẳn một túi.
Ôn Bạch sững sờ.
Bốn phía xung quanh, từ những quán rượu, quầy bán đồ ăn đồ chơi đến những hạt gai non nhỏ bé đều tỏa ra hơi thở cuộc sống thường ngày, khiến cậu quên đi mất một sự thật – khói lửa nhân gian này là nhân gian của hàng nghìn năm trước.
Ở đây, bất kể là thứ gì, mang đến thế giới hiện thực đều sẽ trở thành một món đồ trưng bày trong Viện bảo tàng Quốc gia.
Ôn Bạch cầm túi tiền xu kia, nghiêm túc gật đầu với Thành hoàng, vô thức siết chặt món đồ cổ trong tay.
--------------------
[Hết chương 29]