Chương 24
"Xin lỗi, tôi muốn xác nhận lại lần nữa, ý anh là... tuyến tin tức của tôi, đã bắt đầu phát dục?"
Lăn lộn mấy tiếng đồng hồ, Tô Lương ngơ ngác hỏi lại quản gia.
“Nhìn tình hình trước mắt của cậu thì cũng có thể nói như vậy.” Quản gia đáp, “Xuất phát từ việc chúng ta còn chưa thể điều tr.a rõ nguyên nhân vì sao cơ thể cậu lại phản ứng vô cùng mãnh liệt với loại thuốc đó như vậy, cậu lại bị tấn công ngay sau gáy, hơn nữa lúc trị liệu……Toàn bộ các nguyên nhân này hợp lại quả thực đã kích thích tuyến tin tức của cậu phát dục một lần nữa.”
"Là vậy sao..."
Tô Lương sững sờ lẩm bẩm.
Nơi bị thương sau gáy cậu đến giờ vẫn còn hơi sưng.
Nhưng sau khi biết tuyến tin tức của cậu lại lần nữa phát dục, cảm giác này cũng bắt đầu trở nên kỳ diệu. Trước nay Tô Lương đều không nghĩ tới mình lại có thể gặp được loại chuyện này.
Đối với đa số cư dân trên thế giới này mà nói, chứng bệnh không phát dục tuyến tin tức là một loại khuyết tật khá nặng.
Kiếp trước, tuy ngoài mặt Tô Lương đã chấp nhận thân thể tàn khuyết này của mình, nhưng trong lòng cậu vẫn không cam tâm, giờ nhớ lại, chính cảm giác không cam tâm ấy đã khiến cậu có hành động lớn mật như yêu đương với Alpha đỉnh cấp Lục Chi Chiêu rồi cùng hắn bỏ trốn.
Nhưng kết cục cuối cùng cũng khiến Tô Lương hoàn toàn tỉnh ngộ.
Không oán than, không phẫn nộ, cũng chẳng còn chút gì không cam lòng.
Đương nhiên khi có cơ hội được sống lại một lần nữa, cậu đã quyết định an phận thủ thường, hơn nữa còn lên kế hoạch chi tiết cho tương lai.
Nhưng giờ đây, cuộc đời cậu dường như đã có một bước ngoặt hoàn toàn bất ngờ.
“Nếu tuyến tin tức của tôi có thể phát dục một lần nữa, vậy giới tính của tôi sẽ là gì?”
Tô Lương càng nghĩ, sắc mặt cậu càng trở nên khó coi, hít sâu một hơi rồi hỏi lại.
Cặp mắt điện tử của quản gia lập lòe một chút, sau khi kết hợp số liệu rồi suy đoán.
“Không ngoài dự kiến thì cậu cuối cùng vẫn sẽ phân hóa thành Beta, Tô Lương thiếu gia.”
Khi một người bình thường phân hóa thành Omega hay Alpha thì trừ việc tuyến tin tức phát dục, thân thể họ cũng sẽ thay đổi rất lớn.
Vì để có thể sinh con, thân thể Omega nam tính sẽ sản sinh ra túi thai. Còn Alpha, tất cả bọn họ đều không ngoại lệ mà trở nên cao lớn, cường tráng, hơn nữa có thể phát triển răng đánh dấu và tự do thu phóng chúng.
…..Tô Lương đã qua thời kỳ trưởng thành, thân thể cũng đã phát dục hoàn toàn, dựa theo tình huống trước mắt, không thể nghi ngờ là cậu vẫn sẽ phân hóa thành Beta.
Nghe thấy quản gia trả lời, Tô Lương thở phào nhẹ nhõm một hơi, cả người lập tức thanh tỉnh trở lại.
“Sau này cậu sẽ khỏe mạnh hơn một chút, dù sao sau khi tuyến tin tức phát dục hoàn toàn, cậu có thể tránh được rất nhiều ảnh hưởng hay quấy nhiễu trên phương diện tin tức tố.” Quản gia ôn hòa trấn an Tô Lương, “Trừ chuyện đó, cuộc sống của cậu sẽ không bị xáo trộn gì đâu.”
“Cảm ơn trời đất.” Tô Lương lẩm bẩm, “Vậy khi nào tôi có thể quay về làm việc nhỉ?”
“Hả? Cậu muốn quay về làm việc sao?”
Có vẻ như quản gia sốc rồi.
“Cậu rõ ràng là nhân loại mà, sao lại muốn quay về làm việc?”
“Hả…….”
Tô Lương phải thừa nhận, khu nội viện thuộc trung tâm y tế của Xà quật có thể sánh với phòng VIP bệnh viện tư nhân xa xỉ nhất của tinh khu trung ương. Có khi Omega được yêu chiều như Ninh Gia Dật nằm ở bệnh viện tư nhân Lục gia cũng không có điều kiện tốt như thế.
Nhưng có lẽ vì chủ nhân của Xà quật – Lục Thái Phàn mắc chứng rối loạn tin tức tố nên nội viện bị canh phòng quá mức nghiêm ngặt, đến mức cậu cảm thấy nơi đây thật quạnh quẽ.
Thời gian lâu vậy rồi mà Tô Lương chẳng trông thấy người sống nào khác, mỗi ngày đều chỉ ngây ngốc nhìn đám robot này, đối tượng duy nhất cậu có thể giao lưu cũng chỉ có quản gia robot mô phỏng người sống.
Mặc dù không phải người yêu thích náo nhiệt, nhưng Tô Lương cứ ở đây mãi cũng rất buồn chán.
Hơn nữa……
“Tôi có hơi lo lắng cho khu vườn mà tôi đã được phân công chăm sóc.” Tô Lương nhíu mày, nhẹ giọng nói.
Công việc của cậu ở Xà quật này là chăm sóc khu vườn thực vật Riar, những thực vật ngoại tinh đó không thể thích nghi với máy móc được, cần phải có nhân loại chăm sóc với sinh trưởng. Trước khi rời đi, cậu đã trông thấy mấy cây Riar kết nụ rồi….Thực sự không hy vọng lần này mình bị thương trở về lại chỉ còn một sân toàn cỏ dại.
“Đam mê công việc của cậu thực khiến người ta cảm động.”
Quản gia khô cằn nói.
“Nhưng thật đáng tiếc, tôi sợ là giờ cậu không thể quay về làm việc ngay đâu.” Quản gia nói thêm, “Cậu phải ở nội viện thêm một thời gian nữa. Dù sao khi đã trưởng thành mà tuyến tin tức phát dục lần nữa vẫn là khảo nghiệm không nhỏ đối với cậu, một loạt các vấn đề như cơ bắp sẽ đau đớn, hormone mất cân đối, tinh thần không ổn định, cảm xúc phập phồng, đau đầu choáng váng v.v…Khi tuyến tin tức phát dục lần nữa, cậu vẫn phải kiên nhẫn duy trì trị liệu, mà nội viện này có tài nguyên y tế tốt nhất, vì sức khỏe của mình, cậu vẫn nên ở đây quan sát một thời gian nữa cho đến khi phát dục hoàn toàn.”
Để giữ Tô Lương ở lại nội viện, những lý do mà quản gia đưa ra đều vô cùng chính đáng.
Mặc dù lý do thực sự hoàn toàn không phải vậy.
Mấy giờ trước…….
“Tuyến tin tức một lần nữa phát dục?”
Sau khi biết được tình trạng thể chất mới nhất của Tô Lương từ quản gia, khuôn mặt của Lục Thái Phàn dần trở nên nghiêm nghị.
Trong tay anh là khẩu cung do nhóm độc xà gửi tới: Ninh gia vì không muốn cuộc liên hôn giữa Lục Chi Chiêu và Ninh Gia Dật bị ảnh hưởng mà quyết định chủ động ra tay tiêu trừ tai họa ngầm – Tô Lương. Nếu dùng thủ đoạn bình thường để giết cậu thì quá lộ liễu, sẽ khiến Lục Chi Chiêu nghi ngờ Ninh gia, vì thế họ mới cả gan làm loạn, tính phương pháp để Lục Thái Phàn ra tay.
Đối với mấy nhân vật nhỏ bé như Lục Hà cùng tên tùy tùng của Ninh gia kia, thực ra nhóm độc xà cũng chẳng cần dùng nhiều thủ đoạn, họ biết gì đã tự khai hết.
Vốn dĩ đám lâu lau có thủ đoạn cấp thấp này chẳng thể ảnh hưởng được đến cảm xúc của Lục Thái Phàn.
Nhưng có lẽ vì kỳ mẫn cảm sắp đến, Lục Thái Phàn nhận ra rằng trong lòng mình dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, gần như "tức giận" vì sự việc này.
Cố tình ngay lúc này, quản gia lại nói với anh, Tô Lương bị ảnh hưởng từ thứ thuốc đó mà tuyến tin tức lại phát dục.
“……Suy xét đến tình huống của Tô Lương thiếu gia, tôi cực kỳ không tán thành quyết định trước kia của ngài, Mặt trăng sẽ tạo nên gánh nặng cực lớn với thân thể cậu ấy hiện tại.”
Trong lúc quản gia lải nhải, Lục Thái Phàn mặt mũi vô cảm mở một phần tài liệu khác ra.
Đó cũng không phải là tin tình báo gì quan trọng, chỉ là một báo cáo số liệu thông thường.
Tuy nhiên, lần này, sau khi đọc thông tin, lông mày của Lục Thái Phàn nhíu chặt lại.
“Vậy cứ để Tô Lương ở lại Xà quật đi.” Lục Thái Phàn cắt ngang lời quản gia, “Tìm cho cậu ấy một nơi có đủ khoảng cách an toàn cùng phương tiện phòng thủ.”
Sau khi tạm dừng một lát, anh bổ sung thêm: “Tốt nhất là nơi có hoa viên.”
Có vẻ nhóc kia rất thích hoa viên……
“Xin nhận lệnh, đã chấp hành.” Sau đó trí tuệ nhân tạo nghi hoặc hỏi lại, “Nhân tiện, theo như số liệu thân thể mà tôi quan sát được, quyết định này là do ngài lâm thời đưa ra. Việc này rất không phù hợp với thói quen nhất quán của ngài, chẳng lẽ ngài đã phát hiện ra tai họa ngầm gì sao?”
Lục Thái Phàn không để ý đến quản gia hỏi.
Anh chỉ dùng đầu ngón tay vô thức gõ nhẹ mặt bàn, sau đó khép văn kiện lại.
Thông tin trên báo cáo rất bình thường, là chuyện Lục Chi Chiêu đã nghe trộm thông tin lúc Tô Lương liên lạc với người nhà từ Xà quật.
Trừ chuyện này thì còn một chút thông tin về điều tr.a bối cảnh, trong đó còn tỉ mỉ phân tích một cách khách quan về ái muội giữa Lục Chi Chiêu và Tô Lương.
Không thể nghi ngờ là Lục Chi Chiêu thích Tô Lương.
Còn Tô Lương……tuy trên báo cáo có chỉ ra việc Tô Lương từng có mâu thuẫn với Lục Chi Chiêu vì chuyện gì đó, nhưng xét từ những hành vi trước đây của cậu, chắc hẳn cậu cũng thích Lục Chi Chiêu.
Tình cảm giữa hai người họ quá rõ ràng, thậm chí khiến Ninh gia dù phải bất chấp mua người động thủ trong Xà quật cũng phải diệt trừ Tô Lương.
Nghĩ đến đứa cháu trai trên danh nghĩa của mình kia, sắc mặt Lục Thái Phàn lãnh đạm.
Lục Thái Phàn thực ra không quá ấn tượng với Alpha cấp S, người được cả Lục gia tiến cử và coi như người thừa kế này. Nhưng điều này không ngăn cản anh có thể phán đoán chính xác đối phương là người như thế nào từ những thông tin mà mình thu thập được.
Đó không phải là một kẻ xấu xa độc ác, nhưng đối với một cậu bé quá đơn thuần và ngây thơ như Tô Lương, hắn nhất định không phải là người tốt.
Thậm chí có thể nói, Lục Chi Chiêu càng muốn theo đuổi Tô Lương thì tình huống của Tô Lương sẽ càng thêm xấu hổ và nguy hiểm. Có nghĩa là cậu bé Beta ấy còn chưa hoàn toàn hiểu rõ bản chất của việc này nên mới có thể thân cận thậm chí sinh ra ái mộ với một kẻ phiền toái như Lục Chi Chiêu.
Vật nhỏ thiếu hiểu biết này e rằng không để lâu bên ngoài, nếu không cậu sẽ bị ai đó hoa ngôn xảo ngữ dụ dỗ đến chóng mặt, cuối cùng rơi xuống vực sâu.
Vì một cảm xúc có thể gọi là "trách nhiệm" hiện tại, Lục Thái Phàn cảm thấy mình phải chăm sóc cho người thanh niên tên Tô Lương để cậu không bị lừa quá thảm.
Ít nhất, cho đến khi anh tìm được một nơi ở thích hợp cho Tô Lương, tốt nhất là cậu nên ở một nơi an toàn hơn.
Lục Thái Phàn đau đầu nghĩ.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, chủ nhân Xà quật hiểu được một loại cảm giác gọi là “nhọc lòng”.
……
Theo như dặn dò của Lục Thái Phàn, quản gia đã tìm được một nơi thích hợp cho Tô Lương ở nội viện.
Một biệt thự nhỏ tinh tế, cách nơi ở hàng ngày của Lục Thái Phàn một khoảng nhất định, được trang bị thiết bị phòng thủ hoàn chỉnh, rất an toàn và thoải mái.
Nhân tiện, có một hoa viên nhỏ bên ngoài cửa sổ.
Tất cả mọi thứ ở đây đều hoàn hảo, chỉ có một nhược điểm duy nhất có lẽ là, theo quy tắc hủ bại của Lục gia, ngôi biệt thự nhỏ tinh tế và tiện nghi không tương thích với toàn bộ Xà quật này chính là nơi ở của bạn đời của Xà chủ.
Thậm chí ngay cả những biện pháp phòng thủ vững chãi kia cũng vì nguyên nhân này: căn cứ theo tư liệu ghi lại, xưa nay Xà chủ đều có những tập tính rất không xong, họ luôn có những khát vọng cùng mong muốn độc chiếm bạn đời, thậm chí đến mức bệnh hoạn.
Thứ cảm xúc không tiết chế ấy đôi khi gây nên gánh nặng cực lớn cho bạn lữ của Xà chủ.
Mà căn biệt thự này chính là nơi để họ thở dốc, một khi đã mở chế độ phòng ngự thì ngay cả những Alpha dính người cường hãn nhất cũng chỉ có thể xám xịt đứng bên ngoài, vô cùng đáng thương mà chờ vợ mình nguôi giận.
Dần dà, người ta ngầm nhận định chỉ có bạn lữ được Xà chủ thừa nhận mới có thể vào ở nơi đây.
Đương nhiên, theo thời gian dần trôi, cùng tình huống thân thể đặc thù của Xà chủ Lục Thái Phàn hiện tại nên tòa biệt thự nhỏ trong Xà quật này đã để trống từ lâu. Nhưng rất tiếc, cũng chỉ có nơi này mới phù hợp với yêu cầu của Lục Thái Phàn.
Thực ra lúc quản gia xác định địa điểm cũng đã báo cáo lại với Lục Thái Phàn, nhắc lại ý nghĩa của tòa biệt thự nhỏ này rồi, nhưng Lục Thái Phàn có bao giờ thèm để ý đến mấy cái quy củ mốc meo đó đâu.
…….Cứ thế, Tô Lương hoàn toàn chẳng biết gì mà dọn vào ở.
Thực ra hành lý của Tô Lương rất ít, nhưng khi cậu dọn tới nơi ở mới vẫn gây ra chút xôn xao.
Đương nhiên, câu này ý muốn nói đến sự xôn xao của đám độc xà.
Đối với Tô Lương mà nói, những gì cậu trải qua là khi đang dọn đồ thì thỉnh thoảng lại nhìn thấy vài bóng đen lướt qua bên ngoài sân nhỏ.
Đồng phục tác chiến màu đen, thân thủ giỏi giang, khí chất sắc bén.
Mấy bóng người đó không thể nghi ngờ chính là các chiến binh độc xà.
“Đừng bận tâm về những người đó.” Quản gia vẫn giữ nụ cười bất biến, ôn hòa giải thích với cậu, “Nơi đây là nội viện Xà quật, đột nhiên có người mới tới, đương nhiên nhóm Độc xà kia sẽ muốn quan sát. Sau này cậu sẽ thường xuyên thấy họ, vì họ phải tuần tr.a nơi này liên tục.”
"A... được, được."
Lúc này Tô Lương mới yên tâm.
Nhưng cậu vĩnh viễn sẽ không biết, bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh, nhóm Độc xà đang sôi trào đến mức nào.
……
[Ta không nhìn nhầm đúng không, có người chuyển tới nội viện?]
[Một tiểu mỹ nhân siêu xinh, ta còn cố tình qua xem rồi.]
[Wow wow wow sao trong nội viện bỗng nhiên lại có một tiểu mỹ nhân vậy?]
[Liệu có phải như ta đang nghĩ không…..]
[Lão lệ tung hoành, rốt cuộc lão đại của chúng ta cũng thoát kiếp chó độc thân rồi sao? Cuối cùng hắn cũng muốn dẫn dắt chúng ta thoát kiếp FA sao?]
[Cảm động quá hu hu hu, lão đại thực không dễ dàng chút nào!]
……
[Là Beta nhé, đã xác nhận.]
[Sao có thể? Mỹ nhân như vậy mà lại là Beta sao?]
[Beta cũng được, bạn lữ của Xà chủ có phải chưa từng có Beta đâu.]
[Đúng thế, mỹ nhân như vậy, đừng nói là Beta, dù có có Alpha thì cũng là lão đại của chúng ta chiếm hời rồi.]
……
[Mật báo, ta có thông tin, tiểu mỹ nhân này không phải Xà chủ phu nhân đâu.]
[Nội viện đã xác nhận thông tin.]
[Lão đại tâm lặng như nước, nghe đồn là vì muốn bảo hộ đối phương nên mới để cậu ấy tới đó ở.]
[Độ tin cậy của thông tin trên đã được xác nhận.]
……
[Đù, chẳng lẽ lão đại không được?]
[Lão đại không được á……]
[Ầy, thực ra nói một cách nghiêm khắc thì lão đại quả thực không được.]
……
Quản gia thầm lặng out khỏi diễn đàn, còn nhân tiện cầu phúc cho đám rắn kia, hy vọng Lục Thái Phàn sẽ vĩnh viễn không mò ra được diễn đàn này.
Tô Lương không có nhiều đồ lắm, hơn nữa biệt thự chuyên dụng dành cho bạn lữ của Xà chủ xác thực vô cùng thoải mái, cũng chẳng cần thêm đồ gì cả.
Nhưng kể cả vậy thì sau khi đơn giản sắp xếp xong, Tô Lương vẫn hơi mệt.
Cậu xoa xoa sau gáy, cảm giác tê mỏi này khiến cậu giật mình.
“Tô Lương thiếu gia, cậu cần phải nghỉ ngơi tốt.”
Quản gia quan tâm nói.
“Ưm…được, tôi sẽ. Quả thật đúng như những gì anh nói, giờ đúng là tôi rất dễ mệt mỏi.”
Tô Lương ngáp một cái rồi cười khổ nói.
Thấy tình cảnh này, quản gia dặn dò vài câu liền rời đi, để Tô Lương nghỉ ngơi thoải mái hơn.
Nhìn robot mô phỏng người sống rời đi, Tô Lương thở dài một hơi.
Cảm giác mệt mỏi giống như thủy triều, cơn đau sau gáy khiến cậu choáng váng.
Nhưng hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh cùng cảm giác yên tĩnh trống trải khiến thần kinh cậu bất giác căng chặt.
Nằm trên giường một lát, Tô Lương càng buồn ngủ cũng càng không ngủ được.
Cuối cùng cậu chỉ có thể ngáp dài và lại đứng dậy khỏi giường.
Anh khoác chiếc áo khoác, bước ra khỏi biệt thự, mệt mỏi đi lang thang trong vườn.
“Meo-------”
Sau đó, cậu nghe thấy tiếng mèo kêu nho nhỏ, run rẩy, đang kêu meo meo.
Là mèo ư?!
Không giống như tiếng mèo kêu bình thường, tiếng meo meo lọt vào cậu rất đáng thương, đầy cảm giác bất lực.
Cái ngáp của Tô Lương mắc kẹt trong cổ họng, cậu ngẩng đầu lên, theo tiếng động tìm kiếm quanh vườn, cuối cùng, cậu tìm thấy một cục lông đang co ro trên một chạc cây lớn.
Nếu so với mèo hoang mà nói thì bé mèo này có vẻ hơi mập, thân thể tròn trịa mặt cũng tròn trịa, nhìn rất là vụng về.
Bây giờ nó đang ngồi chồm hổm trên cành cây kêu gào thảm thiết, mắt nó như rưng rưng.
Trèo lên cây rồi không xuống được à?
Tô Lương cau mày nghiên cứu dưới gốc cây một lúc, sau đó đưa ra kết luận này.
Kiếp trước ở khu 48 cậu cũng từng gặp chuyện tương tự rồi, cho nên Tô Lương cũng không nghĩ quá nhiều, nhìn cành cây kia cũng có vẻ rắn chắc nên cậu liền cởi áo khoác, túm lấy nhánh cây chậm rãi trèo lên.
“Meo meo, ngoan, anh mang em xuống nhé.”
Tô Lương chống trên cành cây, hơi nghiêng người, cẩn thận đưa tay về phía bé mèo.
Nhưng…..
Con mèo đột nhiên ngừng tiếng meo meo đáng thương, vẻ mặt khó hiểu nhìn Tô Lương, sau đó nó nhẹ nhàng đứng lên cành cây, uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy xuống, rồi thuần thục chui vào bụi cây.
Tô Lương: “…………..”
Hay đới.
Tự mình đa tình rồi, Tô Lương dở khóc dở cười.
Sau đó cậu đang định trèo xuống, nhưng đúng lúc này, một cơn gió thổi qua, mang theo hương thơm nhàn nhạt ẩm ướt. Ngay sau đó, Tô Lương chỉ cảm thấy sau gáy tê dại.
Cảm giác tê dại đó rất nhanh đã đi dọc sống lưng, cuối cùng lan ra tứ chi.
Trong phút chốc, toàn thân Tô Lương mềm nhũn.
“Ưm…….”
Cậu khẽ rên lên, nếu không phải cắn răng cố ổn định thân thể, suýt nữa cậu đã ngã từ trên cây xuống.
Nhưng đối với tình hình hiện tại của mình, thực sự cậu cũng không còn chút sức lực nào để chống đỡ cơ thể bủn rủn của mình leo xuống khỏi cây.
“Thật là…..có lầm hay không vậy chứ…..”
Tô Lương nhíu mày, không ngờ cuối cùng người không thể xuống khỏi cây kia lại là chính mình.
Thật là xấu hổ.
Trước đó quản gia đã nhắc cậu về việc tuyến tin tức phát dục sẽ dẫn đến chuyển biến của cơ thể, Tô Lương còn không để trong lòng, giờ mới bắt đầu hối hận.
Có thể là ảo giác, nhưng thứ đang lan trong không khí khiến cậu cảm thấy tê dại này hình như lại nồng đậm hơn chút.
Hơi nóng từ từ trượt xuống lưng khiến Tô Lương cảm thấy choáng váng.
Hình như cậu sắp ngã xuống rồi.
Suy nghĩ này xẹt qua trong đầu Tô Lương.
Sau đó, khi cậu đã sẵn sàng chuẩn bị cho cú va chạm kia bỗng có người vươn tay túm lấy cổ áo cậu xuống.
“Ưm…..”
Tô Lương thậm chí còn chưa kịp phát hiện mình đang ở trên cây mà làm thế nào lại xuống đất.
Cậu chỉ kịp rên lên một tiếng, hai chân chạm đất, một cánh tay vững vàng đỡ lấy để cậu có thể đứng vững.
Khi nhìn lên lần nữa, thứ đầu tiên Tô Lương nhìn thấy là một đôi mắt đen kịt.
Đó là một người đàn ông mặc đồ đen, có mái tóc dài buộc chặt sau đầu.
Nửa dưới khuôn mặt của anh được giấu sau một chiếc mặt nạ tương tự như một miếng chặn cắn, và chỉ có nửa trên của khuôn mặt để lộ ra.
Nhưng nửa khuôn mặt đó vẫn đẹp trai vô cùng.
Là vẻ đẹp trai khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy tim đập thình thịch ấy.
“Lần sau đừng có làm mấy chuyện nguy hiểm như vậy nữa.”
Ngay cả giọng nói cũng thực êm tai.
Hơn nữa nghe còn quen quen.
“Là anh…..”
Tô Lương không nhịn được nắm lấy tay người đàn ông.
Ngay cả chính cậu cũng không biết tại sao mình chỉ liếc mắt đã nhận ra đối phương.
“Quả nhiên anh vẫn còn sống!”
Cậu vô cùng vui mừng hô lên.