Chương 57

Quả thực hành động của Bạch Niệm rất kín kẽ, nhưng nơi đây là Xà quật.
Sau khi an toàn kết thúc buổi điều trị tinh thần lực, Lục Thái Phàn lập tức cho người điều tra, quản gia gần như chẳng tốn công sức gì đã tìm ra anh ta.


“Anh gần như là người đứng đầu trong danh sách được tín nhiệm, vậy mà lại phản bội Xà quật.”
Trong nhà giam, quản gia vô cùng bình tĩnh nói với một người thanh niên trông rất tiều tụy.


Suy xét đến những đóng góp của Bạch Niệm với Xà quật trong suốt nhiều năm qua và cả tính nghiêm trọng của hành vi lần này, Bạch Niệm bị đưa tới ngoại tinh xa xôi nhất để lao động cải tạo trong vòng ba năm, anh ta đã bị hủy bỏ toàn bộ đặc quyền, đồng thời hoàn toàn bị xóa tên khỏi Xà quật.


Trừ những việc đó, lúc sinh thời, anh ta sẽ vĩnh viễn không thể bước chân vào lãnh thổ Liên bang Địa cầu nữa.
“……Cho dù chỉ là một mảnh đất ch.ết nhưng nếu nó trực thuộc Liên bang Địa cầu hoặc thuộc quyền kiểm soát của Xà quật, anh cũng không được bước vào.”


Quản gia nói rõ ràng phán quyết với thanh niên Riar trước mặt.
“Như vậy không công bằng……”
Bạch Niệm thở hổn hển, mắt đầy tơ máu.
Giọng nói của anh ta vì nghiến răng nghiến lợi quá mạnh mà gần như không rõ.


“Tôi thừa nhận bản thân không nên động chân động tay với dụng cụ, vì đó là hành vi vi phạm đạo đức nghề nghiệp.” Anh ta không ngừng lặp lại những lời bản thân đã tự nhủ vô số lần, “Nhưng tội của tôi không đến mức bị xử phạt như vậy! Tôi thậm chí còn không muốn thương tổn đến Beta kia, chỉ tạo một chút phiền toái cho cậu ta mà thôi. Chỉ vì một việc nhỏ như vậy mà tôi bị khai trừ sao? Các người sao có thể đối xử với tôi như vậy được?! Không, không đúng, đây chắc chắn không phải phán quyết của Xà chủ đại nhân, lúc trước anh ấy đã không màng sinh tử cứu tôi, giờ anh ấy không thể đối xử với tôi hà khắc như vậy được. Huống chi ở Xà quật này, tôi chính là người trung thành với anh ấy hơn ai khác, anh ấy luôn biết điều đó…..”


available on google playdownload on app store


Ban đầu khi nghe đến hình phạt lao động cải tạo cùng hủy bỏ mọi đặc quyền, Bạch Niệm còn có thể duy trì được thể diện cơ bản, nhưng sau khi nghe mình bị xóa tên khỏi Xà quật, hơn nữa từ nay không được phép bước chân vào Liên bang Địa cầu, đồng tử của thanh niên Riar này cũng run rẩy.


Nói xong lời cuối cùng, anh ta thậm chí không thể kiềm chế mà nắm tay lại rồi đấm mạnh lên lớp hợp kim kín mít dưới sàn phòng.
Mồ hôi lạnh chảy từ thái dương anh ta xuống mặt đất.


“Nhân viên bị sa thải Bạch Niệm, yêu cầu anh giữ bình tĩnh, nếu không chúng tôi sẽ sử dụng biện pháp cưỡng chế để anh phục hồi lại lý trí.”
Quản gia vẫn dùng gương mặt silicone của mình đạm nhiên nói với Bạch Niệm.


Chỉ tiếc nhắc nhở của nó không những không khiến anh ta khôi phục lý trí, mà hoàn toàn ngược lại, còn kích động hơn.
Trong kế hoạch của Bạch Niệm, sự việc không thể như vậy được.
Anh ta đã thực hiện rất bí mật, hơn nữa chỉ điều chỉnh một lượng rất nhỏ.


Nếu là ở thế giới bên ngoài, e rằng không ai biết được chính là do thay đổi thông số gây ra tai nạn, người nói cho anh ta phương pháp này cũng đã cam đoan.
Bí mật, ít gây hại, nhưng cực kỳ hiệu quả.
Người đàn ông đó đã thề thốt như vậy.


Bạch Niệm luôn cảm thấy dù việc mình làm có bị phát hiện thì nhiều lắm anh ta cũng chỉ bị phán quyết làm phục vụ trong gia tộc hoặc lao động cải tạo ở ngoại tinh.
Nhưng……


“Làm sao tôi có thể bị khai trừ khỏi Xà quật được…… Tôi không thể bị lưu đày được…… Tuyệt đối không thể…….”
Mắt Bạch Niệm càng lúc càng đỏ, giọng nói cũng trở nên bén nhọn.


“Các người dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy? Sao các người có thể đối xử với tôi như vậy! Không công bằng! Tuyệt đối không công bằng!”
Nước mắt tuyệt vọng chậm rãi chảy xuống từ khóe mắt Bạch Niệm.
Sau đó, anh ta nghe thấy một âm thanh.


“Dựa theo quy định của Xà quật, tất cả những hình phạt cậu phải chịu đều đúng tội.”
“Xà chủ đại nhân?”
Bạch Niệm đột nhiên cao giọng, anh ta nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn đang bước từng bước từ cửa chính vào, lập tức hưng phấn.


Cả người anh ta gần như đã dán lên tường cách ly, vẻ mặt vui sướng mỉm cười.
“Xà chủ đại nhân, anh đã tới có nghĩa là anh nguyện ý tha thứ cho tôi, phải vậy không?”
Anh ta lẩm bẩm.
“Tốt quá rồi, tôi biết, anh sẽ không đối xử với tôi như vậy mà-------”


Lúc này Lục Thái Phàn đã bước tới trước mặt anh ta, nhìn chăm chú anh ta qua một lớp kính vô cùng kiên cố.
Nghe thấy giọng nói vui sướng của Bạch Niệm, ánh mắt Lục Thái Phàn càng thêm lạnh lùng.
“Sở dĩ ta xuất hiện ở đây là vì muốn cậu nhớ kỹ giáo huấn này.”


Lục Thái Phàn không hề phập phồng nói với Bạch Niệm.
“Giáo huấn?”
Bạch Niệm lập tức sửng sốt.


“Lẽ ra từ lúc cảm xúc của cậu có khuynh hướng không ổn, ta nên điều cậu ra khỏi Xà quật.” Lục Thái Phàn vẫn nhìn anh ta như vậy, như thể nhìn một đống rác chẳng hề có ý nghĩa, “Mà không phải vẫn giữ cậu trong danh sách tín nhiệm.”
Anh nói.


Nghe Lục Thái Phàn nói, huyết sắc trên mặt Bạch Niệm từng chút một rút đi.
Hơi thở của anh ta cũng ngày càng dồn dập.
Vẻ mặt cũng ngày càng vặn vẹo.
“Tôi sai rồi, Xà chủ đại nhân, cầu xin ngài cho tôi thêm một cơ hội…..” Môi Bạch Niệm run rẩy, anh ta cực kỳ đáng thương van xin Lục Thái Phàn.


Nhưng Lục Thái Phàn vẫn vô cảm.
“Sai lầm của tôi đã khiến Xà quật có một lỗ hổng nghiêm trọng như thế.”


“Nhưng tôi chưa từng có ý nghĩ phản bội ngài, cũng chưa từng muốn tổn thương tính mạng Tô Lương, dù giá trị tinh thần lực của ngài tăng cao thì cậu ta cùng lắm cũng chỉ bị đánh sâu vào tinh thần lực thôi, chuyện này thì có gì?!”
Thấy Lục Thái Phàn chẳng chút động dung, Bạch Niệm suy sụp nói.


Lục Thái Phàn nhìn thẳng vào anh ta: “Tô Lương cũng là một thành viên Xà quật, mà cậu lại muốn hại em ấy. Đây chính là hành vi phản bội Xà quật. Nhân viên bị sa thải Bạch Niệm, điểm này chính cậu cũng hiểu rất rõ.”
“Nhưng mà------”


Bạch Niệm còn đang muốn bào chữa cho mình, rồi lại bất ngờ nghe được câu nói tiếp theo của Lục Thái Phàn.
“Huống chi người cậu muốn hại lại chính là người ta muốn ở bên cả đời.”


Nghe được câu nói của Lục Thái Phàn, gương mặt silicone sản xuất hàng loạt của quản gia đột nhiên quay đầu lại nhìn anh, mắt điện tử còn sáng gấp mấy lần trước kia.
Mà ánh mắt Bạch Niệm lại tràn đầy không dám tin tưởng.
“Sao có thể……”
Vẻ mặt thanh niên Riar vô cùng vặn vẹo.


“Cậu ta chỉ là một Beta, cho dù cậu ấy thực sự có thể trấn an tinh thần lực của ngài thì ngài cũng không cần phải ở bên cậu ta cả đời……Cậu ta thực sự chỉ là một Beta mà thôi.”
Như thể lặp đi lặp lại câu này có thể khiến Bạch Niệm trấn an chính mình.


“Ta không quan tâm giới tính.” Vốn dĩ Lục Thái Phàn vô cùng lạnh nhạt với Bạch Niệm, nhưng lúc này, anh lại trở nên vô cùng nghiêm túc. Từng câu từng chữ rõ ràng, anh trịnh trọng tuyên bố với Bạch Niệm: “Nếu Tô Lương là Alpha, ta thích em ấy; nếu Tô Lương là Omega, ta thích em ấy; nếu là Beta, ta vẫn thích em ấy.”


Nhắc đến tên người đó, một Alpha vốn luôn lạnh lùng như anh lập tức trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
“Ta yêu em ấy.”
Lục Thái Phàn lặp lại.


“Mà cậu, cậu suýt chút nữa đã làm hại em ấy ở ngay dưới mí mắt ta, cậu hẳn phải cảm thấy may mắn vì có em ấy. Sau khi trị liệu, tình trạng của ta đã chuyển biến tốt đẹp…. Ít nhất hiện tại ta sẽ không vì chuyện này mà phát cuồng rồi giết người.”


Nói tới đây, đột nhiên Lục Thái Phàn giơ tay ấn lên mặt tường kính cách ly.
Bạch Niệm ngơ ngác nhìn Lục Thái Phàn, sau một giây, đột nhiên anh ta gào lên một tiếng, sau đó liền cảm nhận một tinh thần lực khổng lồ, cực kỳ lạnh lẽo và âm u ấn trên mặt đất.
“Xà chủ…..hô hô…….”


Bạch Niệm ấn huyệt thái dương của mình, theo bản năng, anh ta muốn xin tha, nhưng vừa mở miệng lại chỉ có thể phát ra tiếng thét chói tai.
“Đau quá aaaaaaaaaaaa đau quá aa-------”
Nó giống như dung nham chảy xuống hộp sọ, da, dây thần kinh, tủy xương, hay thậm chí “Bạch Niệm” cảm giác được bản thân đang bốc cháy.


Đau đớn vô cùng khiến Bạch Niệm tê liệt ngã xuống đất, sau đó bắt đầu co giật mất kiểm soát.
“Rất thống khổ, phải không.”
Ánh mắt Lục Thái Phàn đảo qua Bạch Niệm, mặt không biểu tình.
“Đây chính là cảm giác khi bị tinh thần lực của ta đánh sâu vào.”


Anh cẩn thận quan sát Bạch Niệm, ghi nhớ lại bộ dáng vô cùng thống khổ của kẻ sau tấm kính cách ly kia.


Anh cảm thấy nghĩ mà sợ, nếu không phải tinh thần lực của Tô Lương đã tăng lên sau khi phân hóa, nếu trong phòng điều trị khi ấy Tô Lương không quyết đoán mà thay đổi cách thức, nếu anh thực sự mất khống chế……


Nếu vậy, có phải Tô Lương sẽ giống như Bạch Niệm bây giờ, chỉ có thể thống khổ kêu rên, chịu đựng đau đớn như linh hồn bị xé rách, cuối cùng lặng im không một tiếng động mà ch.ết.
“Tô Lương.”
Nghĩ đến thiếu niên, đôi mắt đen thẳm của Lục Thái Phàn dần dần trở nên điên cuồng.


Nhưng rất nhanh, anh đã thanh tỉnh.
Anh đột nhiên thu hồi tinh thần lực, cả người Bạch Niệm khẽ nảy lên, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Bạch Niệm còn sống, nhưng sau khi tỉnh dậy, anh ta sẽ biết, nếu muốn khôi phục lại tinh thần lực mà bản thân vẫn luôn tự hào, chỉ sợ sẽ mất một thời gian dài.


Nhưng việc đó đã chẳng liên quan gì tới Lục Thái Phàn nữa.
Lục Thái Phàn vô cảm rời khỏi phòng giam.
Sau đó, anh cảm nhận được một ánh mắt đang quan sát mình.


Vốn Xà chủ đại nhân không muốn để ý, nhưng thể xác mới này của quản gia lại có công năng chiếu laser, khi nó kích động quá mắt thì ánh mắt chiếu tới người khác sẽ hơi nóng lên.
Lục Thái Phàn lạnh nhạt quay lại đối diện với ánh mắt nóng rực của quản gia.


Thấy gương mặt silicone được sản xuất hàng loạt kia đang tươi cười vô cùng quỷ dị, Lục Thái Phàn bất giác muốn làm quản gia câm miệng, nhưng chưa kịp ra tay thì đối phương đã lên tiếng.
“Hehe, hehehe, Tô Lương thiếu gia có biết không?”
Lục Thái Phàn không hé răng.


Anh biết quản gia đang muốn nói gì, nhưng anh không muốn đáp lời – anh hiểu rõ tâm ý của mình với Tô Lương, thương xót cậu, khát vọng cậu, luyến mộ cậu. Nhưng anh càng hiểu, Tô Lương sẽ chỉ khó xử và kháng cự khi đối mặt với tình yêu của anh.
Anh không hề muốn như vậy.


Anh cần phải lên một kế hoạch cực kỳ chu đáo lại rõ ràng tỉ mỉ để Tô Lương có thể tiếp nhận mình.
Nhưng một người đàn ông đã vô cùng quen thuộc với kế hoạch tác chiến như anh lại trở nên vô cùng vụng về khi bày kế hoạch “tình yêu” này.


Lục Thái Phàn giơ tay nhẹ nhàng đặt lên ngực mình.
Ví dụ như hiện giờ……chỉ cần nhắc tới người kia thôi, anh đã thấy trái tim mình đập nhanh tới mức mất khống chế.
Trong cuộc đời Lục Thái Phàn, lần đầu tiên anh cảm nhận được cái gì gọi là luống cuống tay chân.


Xà chủ im lặng ngược lại càng khiến quản gia hưng phấn.
“À, ra là yêu đơn phương.”
Nó kéo dài giọng ra, sau đó chà chà tay như ruồi.


“Ối giời, không cần phải xụ mặt ra thế, cũng có phải ngài chưa chuẩn bị tâm lý đâu, mà thực ra tôi cảm thấy Tô Lương thiếu gia cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác gì với ngài, cơ mà ngài lại có thể mở miệng nói rõ tình cảm của mình trước mặt một nhân viên bị khai trừ vẫn khiến tôi rửa mắt mà nhìn.”


Lục Thái Phàn: ……….
“Thực ra ngài cũng không cần phải thẹn thùng tới mức đó, tuy đúng là tuổi tác của ngài với Tô Lương thiếu gia có chênh lệch, nhưng chắc cậu ấy cũng không ghét bỏ ngài già đâu……”
Nghe quản gia nói, sắc mặt Lục Thái Phàn càng lúc càng đen.


Nhưng quản gia vẫn cố tình vui vẻ theo sau anh, còn liên tục thúc giục: “Cho nên ngài tính bao giờ thổ lộ với Tô Lương thiếu gia thế, ngài xem, chuẩn bị hôn lễ cũng tốn kha khá thời gian đấy…..”
Bước chân Lục Thái Phàn đột ngột dừng lại.
Quản gia: ("?")
Quản gia: Ắt xì -------






Truyện liên quan