Chương 8
"Tôi có tiền."
-
Bên trong cánh cửa được giấu kín của một đội paparazzi, thỉnh thoảng có vài giọng nói vang lên: "Đậu má!"
"Thật không?"
"Đúng vậy, là thật. Em đã nhiều lần xác nhận, anh xem nè, những bức ảnh này nếu kết hợp với nhau sẽ tạo thành một chuỗi logic hoàn chỉnh!"
"Còn chờ cái méo gì mà chưa đăng lên nữa? Trên mạng đều toàn đoán là Chu Khải Viên cả."
Người đàn ông ngồi trên ghế ông chủ, trên ngón tay béo múp cầm điếu xì gà, chậm rãi phun ra vòng khói: "Mấy người có biết Tịch Thừa Quân giàu cỡ nào không?"
"Em biết! Trong bộ phim《 Thành Ma 》, anh ấy đã đầu tư 50 triệu cổ phiếu, đúng không?"
Người đàn ông lắc đầu: "Còn hơn thế nữa. Tịch Thừa Quân rất giàu, rất rất giàu. Từ khi bước chân vào cái giới này, anh ấy đều làm hết sức, giá trị thương mại mỗi năm đều tăng vọt như một kỳ tích. Mấy người sẽ không đếm được rốt cuộc anh ta đã đầu tư biết bao nhiêu lĩnh vực... Quên đi, không nói chuyện này nữa. Ý của tôi là, thay vì đem tin tức này thả ra thì chúng ta..."
"Em hiểu rồi! Tại sao chúng ta không giao dịch với Tịch Thừa Quân! Em tin tưởng thầy Tịch sẽ cho em một cái giá không tệ..." Ông chủ-nhân viên nhìn nhau vui vẻ cười nói.3
-
Bên này Tịch Thừa Quân cùng Bạch Khởi đã trở về căn penthouse.
"Hôm nay anh không có lịch trình gì sao?" Bạch Khởi tò mò hỏi.
Tịch Thừa Quân: "Ừ, tôi đã để trống lịch hôm nay."
Dứt lời, Tịch Thừa Quân sải bước dài đi thẳng về phòng ngủ.
Trước sau không tới ba phút, có âm thanh nước chảy từ vòi hoa sen ở trong phòng vọng ra.
Để trống lịch trình... Hm, đang thay bộ quần áo đã mặc sang nhà họ Tưởng sao?
Bạch Khởi khẽ thở dài, vốn định ngồi vào bên cạnh sô pha, nhưng nghĩ đến gì đó, cậu lại đứng yên.
Chờ Tịch Thừa Quân khoác áo choàng tắm, tay đang cầm khăn lau tóc chậm rãi bước ra từ phòng ngủ, điều anh nhìn thấy đầu tiên chính là Bạch Khởi đang ngoan ngoãn đứng một bên.
Bạch Khởi ngước mắt vừa thấy anh, liền vội hỏi: "Cũng muốn tôi thay quần áo luôn sao?"
Động tác của Tịch Thừa Quân dừng lại, chậm nửa nhịp hỏi: ".....Sao?"
Bạch Khởi nhỏ giọng nói: "Anh không thích mùi vị nhà họ Tưởng đúng không?"
Tịch Thừa Quân trầm mặc một lát, khoang mũi anh thoang thoảng hương thơm của gỗ. Đây là mùi sữa tắm mà anh quen dùng.
Hoàn toàn khác với mùi quýt mà anh đã ngửi được trên người Bạch Khởi.
Cảm giác giống như đã dán lên một tấm nhãn mang tên anh.
Đôi mắt Tịch Thừa Quân hơi rũ xuống dưới ánh đèn, trong đó chuyển động ánh sáng mờ ảo, trầm tĩnh nhưng lại có một chút biến hoá.
Anh mấp máy môi: "Không, cậu không cần."
Giọng nói chậm rãi cất lên, nhưng lại bị gián đoạn bởi tiếng chuông điện thoại.
Đầu vai Tịch Thừa Quân chợt lạnh.
Những giọt nước trên tóc anh đã chuyển lạnh, nhỏ từng giọt xuống áo choàng tắm.
Anh thu suy nghĩ của mình lại, cầm khăn lông lau tóc, vừa đi về phiá ngăn tủ vừa nói: "Tôi sấy tóc, cậu nhận máy đi."
Bạch Khởi ngoan ngoãn gật đầu, đi đến, bắt máy.
"Thầy Tịch?" Giọng nói ở đầu dây bên kia cất lên có hơi do dự nhưng nhiều hơn là sự phấn khích không thể che giấu.
Người đầu dây bên kia nhanh chóng nói tiếp: "Xin chào, tôi là nhân viên của X Entertainment Studio. Trong tay tôi có một số hình ảnh của anh. Anh có muốn xem thử không?"
Bạch Khởi:?
Ảnh chụp gì cơ?
Ảnh nude hả10
Bạch Khởi: "Cho tôi xem đi."
Đầu dây bên kia nghe cậu nói chuyện bình tĩnh, ặc, cũng không giống như là bình tĩnh. Nói chính xác hình như có pha lẫn sự hứng thú trong đó.
Nhân viên của X Entertainment Studio:?
Hắn vò đầu bứt tóc hỏi: "Tôi gọi nhầm số hả?"
Bạch Khởi ngồi xuống sô pha bên cạnh, cuộn dây điện thoại tiêu khiển một chút, kiên nhẫn nói với hắn: "Không có đâu."
"Nói tiếp đi." Bạch Khởi thúc giục.
Nhân viên của bên kia vùi đầu kiểm tr.a lại dãy số lần nữa.
"Đây là số điện thoại mà cậu tìm ra được đúng không, có sai không?"
"Không có sai mà..."
Nhân viên công tác lại nhấc điện thoại nói: "Được, thế tôi nói thẳng với anh vậy, trong tay chúng tôi có hình của anh xuất hiện tại Cục Dân Chính và ở trung tâm thương mại khu vực trang sức thiết kế đặc biệt..."
Hắn nói tràng giang đại hải một hồi rồi mới phản ứng lại, đầu dây bên kia không có tiếng động.
"Tôi hy vọng chúng ta có thể thương lượng một mức giá hợp lý..."
Bạch Khởi: "Mấy người đăng đi."
"Cái gì?"
Bạch Khởi: "Caption trên ảnh nhớ viết hay hay chút, ảnh cũng phải chọn tấm nào có góc đẹp nhé."
Nhân viên công tác:
Bạch Khởi lịch sự nói "tạm biệt" rồi cúp điện thoại.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, biệt đội paparazzi gặp phải chuyện gay go khó giải quyết nhất trong sự nghiệp của mình.
"Có người nổi tiếng nào nghe được chúng ta nắm hàng trong tay mà không vội vàng nóng nảy?"
"Này là muốn chơi tụi mình?"
"Người vừa rồi tiếp nhận điện thoại có phải Tịch Thừa Quân không vậy?"
"Không phải anh ấy thì còn có ai vào đây nữa? Này là số điện thoại nhà anh ấy mà."
Mấy người liếc nhìn nhau: "Má! Đừng bảo với ông đây người bắt máy là đối tượng kết hôn của anh ta đấy?"
"......"
Ngay sau khi Bạch Khởi cúp máy, tiếng chuông lại vang lên.
Cậu vẫn còn rất rảnh để chơi cùng mấy người này: "Alo."
Bên kia thay đổi giọng nói: "Hoá ra không phải Tịch tiên sinh nghe điện thoại... Không sao, chúng ta vẫn có thể nói chuyện. Có rất nhiều nghệ sĩ đều giấu giếm chuyện kết hôn của mình, cậu có biết vì sao không? Bởi vì một khi bại lộ, không chỉ độ nổi tiếng của bản thân bị giảm xuống, mà nửa kia chắc chắn sẽ bị chửi đến không còn manh giáp, hàng ngày đều treo tên trên hotsearch mà đánh, liên tục 365 ngày ăn không ngon ngủ không..."
Bạch Khởi trả: "Không sao, tôi thích nổi tiếng."
"......"
Nhân viên công tác lạch cạch cúp máy.
Tôi không thể nói chuyện với cái dòng này!6
Bạch Khởi nhìn ống nghe điện thoại, cậu chơi còn chưa đã đâu.
Một con đĩ ác độc tâm cơ, cậu còn chưa diễn xong mà!8
Bạch Khởi lại đem ống nghe đặt trở về, kết quả không đến vài giây, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Sao mà không nói hết một lần cho xong luôn nhỉ?
Bạch Khởi chớp mắt, cậu chưa kịp làm gì thì một bàn tay đã vươn đến, cầm lấy ống nghe nhấc lên rồi dứt khoát đặt xuống, cứ trực tiếp như thế cúp máy.
Lúc này Bạch Khởi mới để ý đến, âm thanh từ máy sấy phát ra đã dừng lại lúc nào không hay.
Cậu quay đầu, thấy được chiếc đai áo choàng tắm buộc quanh hông của Tịch Thừa Quân hơi trượt ra, lấp loé ẩn ẩn hiện hiện một phần ngực, eo và bụng, những nơi này đều bao phủ bởi một lớp cơ cường tráng mạnh mẽ.
Tất nhiên đây không phải là trọng điểm... Bạch Khởi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Tịch Thừa Quân.
Tịch Thừa Quân dường như mỉm cười.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười nhỏ bé ấy đã biến mất.
Tịch Thừa Quân nhìn thẳng vào hai mắt cậu: "Cậu không cần đối xử như thế với bọn họ, cậu vất vả như thế để gả cho tôi. Cậu không cần gánh tội thay tôi."
Bạch Khởi: "Sao?"
Tịch Thừa Quân dừng lại, nói tiếp: "Là trước đây tôi chưa nói rõ ràng với cậu. Tôi cần một đối tượng kết hôn hợp pháp để thừa kế một số di vật mà mẹ tôi để lại trong đơn uỷ thác."
Tịch Thừa Quân lùi lại hai bước, ngồi vào ghế sô pha đối diện.
Anh dựa lưng vào ghế, dáng vẻ có chút lười biếng, rút đi một phần hương vị quý ông thân sĩ ban ngày. Anh đã sắm quá nhiều nhân vật, trao cho họ sự sống mà chưa chắc ai cũng có thể làm được, cuối cùng cho đến giây phút này, anh mới chân chính thật sự mà toát lên cảm xúc của mình.
Đôi mắt anh như mang theo vô vàn chuyển động của làn sóng, lạnh lẽo và đen nhánh, khiến người khác có cảm giác như chìm vào trong biển sâu vô tận.
"Ngay từ đầu, tôi có thể lựa chọn bất kỳ ai. Vốn dĩ tôi không có ý định kết hôn, vì thế đối tượng là người nào cũng không quan trọng. Cùng một người phụ nữ kết hôn, ảnh hưởng mà việc này mang lại sẽ rất lớn. Vì thế tôi ưu tiên mà không chọn người khác giới. Tiếp đến, bởi vì tính chất đặc trưng của công việc, sẽ có rất nhiều fans ôm ác cảm với đối tượng kết hôn của tôi. Điều này không phải chỉ sử dụng tiền là có thể giải quyết..."
Bạch Khởi hơi hé miệng.
Khoan xí, anh có hiểu lầm gì với giá trị của năm ngàn vạn?
Số tiền này có thể vuốt êm tất cả mọi vấn đề đó!1
Ánh mắt của Tịch Thừa Quân nhìn Bạch Khởi vô cùng bình tĩnh.
Bạch Khởi ngoan ngoãn ngồi đó, định nói câu gì nhưng lại im lặng chờ anh nói tiếp.
Đôi mắt Tịch Thừa Quân loé lên, sau đó tiếp tục nói: "Lúc này, cậu bước vào trong tầm mắt tôi. Tôi gửi cậu một ít tiền, hơn nữa còn giúp cậu thoát khỏi đầm lầy mang tên Tưởng Phương Thành. Như vậy giao dịch này mới xem như công bằng."
Bạch Khởi thầm nói, vận may lớn cỡ này, mua vietlott cũng chưa chắc trúng đâu!2
Xin gửi lời cảm ơn sâu sắc đến kim chủ ba ba đã nhìn trúng tôi, cho tôi năm ngàn vạn!
"Người trong điện thoại nói không sai. Cậu có thể vì tôi mà bị dân chúng thoá mạ, bị treo lên hotsearch để mắng mỗi ngày. Ngoài ra đôi khi cậu còn sẽ nhận được những tấm ảnh đầy ác ý, ví dụ như họ sẽ dùng ảnh của cậu để photoshop thành ảnh thờ mà gửi cho cậu... Có một số người giống như giòi bọ, sẽ bám lấy cậu không buông, một năm 365 ngày, không ngày nào mà không hướng đến cậu chửi rủa."
"Cậu sợ không?" Tịch Thừa Quân hạ thấp giọng hỏi.
Thật ra không phải lúc trước anh không nói rõ với Bạch Khởi.
Mà khi đó, anh vốn dĩ không muốn nói những lời này với cậu.
Hiện tại hối hận vẫn còn kịp, những tấm ảnh đó cũng chưa đăng trên internet.
Chưa thật sự trở thành một tin tức chính thống.
Bạch Khởi khẽ "a" một tiếng, trong đầu nhanh chóng xuất hiện một ý nghĩ: Vừa rồi Tịch Thừa Quân đứng sau lưng cậu, rốt cuộc là đứng gần cỡ nào vậy? Sao đầu dây bên kia nói gì anh ấy cũng biết hết thế!
Bạch Khởi nhìn Tịch Thừa Quân, cũng hạ giọng hỏi: "Ừm... Tịch tiên sinh đã gặp qua chuyện này chưa?" Nếu chưa từng chân chính trải qua, làm sao có thể rõ ràng từng chi tiết như vậy?
Tịch Thừa Quân sững sờ.
Trọng điểm là chỗ này sao?
Bạch Khởi nghiêm túc hỏi anh: "Sau khi Tịch tiên sinh gia nhập giới giải trí, sự nghiệp của anh cứ như tên lửa một đường thẳng tắp, bay lên rất nhanh. Liệu anh có từng bị công kích như vậy không?"1
Tịch Thừa Quân lạnh lẽo sắc bén dường như bị nhét một cục than ấm vào ngực, đột nhiên không kịp đề phòng mà trong lòng trở nên mềm mại khó tả.
Anh vuốt ve tay vịn sô pha, trả lời: "Đương nhiên rồi. Đây là đặc điểm của internet, giòi bọ luôn tụm lại với nhau. Dù cơ thể bạn có mùi hay không, bạn vẫn sẽ thu hút chúng mà không cần lý do."
Bạch Khởi lại hỏi: "Tịch tiên sinh sau khi nhìn thấy mấy thứ đó, anh có tức giận không?"
"Sẽ không." Tịch Thừa Quân lãnh đạm nói: "Tôi có tiền."6
Bạch Khởi cười vui vẻ nói: " Ha ha ha! Tôi cũng có tiền!"
Cậu vừa nói vừa lấy tấm thẻ ngân hàng mà Tịch Thừa Quân đưa cho cậu để bày ra.
... Chỉ mới năm ngàn vạn.5
Tịch Thừa Quân định nói, nhưng cuối cùng vẫn nuốt trở về.
Anh có tiền và Bạch Khởi có tiền, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Nhưng Bạch Khởi thật sự rất vui vẻ.
Là thật sự vui vẻ đến... có chút đáng yêu.
-
Tịch Thừa Quân không hỏi Bạch Khởi có sợ hay không nữa.
Đêm đó, sau khi Bạch Khởi tắm rửa sạch sẽ thơm tho, cậu chui vào trong ổ chăn nằm ngủ. Phòng ngủ này quá lớn... cho dù có hệ thống máy sưởi, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất lạnh! Cũng không biết có phải là do kiểu trang trí theo tông màu quá lạnh hay không nữa!
Bạch Khởi nhắm mắt lại, suy nghĩ linh tinh một hồi rồi mê man chìm vào giấc ngủ.
Cùng ngày hôm đó, biệt đội paparazzi của X Entertainment Studio lại gọi điện thoại đến, lần này người nhận rốt cuộc đổi thành Tịch Thừa Quân.1
Anh chỉ nói hai từ: "Đăng đi."
Sau đó cúp máy khiến biệt đội paparazzi nghẹn một búng máu nuốt không được mà nhả cũng không xong.
-
Khi Bạch Khởi thức dậy, trong nhà của Tịch Thừa Quân xuất hiện thêm một vài trợ lý nữa, họ xách những túi quần áo rất lớn, giống như vừa mới mua sỉ ở chợ đầu mối về, chất từng túi từng túi vào trong tủ.4
Nhưng zoom cận cảnh hơn một chút...
Ặc, bên trái là Armani*, bên phải là Versace*, thiếu chút nữa đã nhận không ra đây đều là những thương hiệu nổi tiếng thế giới.
Tịch Thừa Quân đang nói chuyện điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân của Bạch Khởi, quay đầu lại nói: "Em chọn một bộ, xem bộ nào mặc vào thoải mái thì cứ lấy, chúng ta sẽ đi ra ngoài một chuyến."
Bạch Khởi: "Vâng? Đi đâu vậy?"
Tịch Thừa Quân: "Ký hợp đồng."
Bạch Khởi nhận lấy bánh bao nhỏ từ trong tay Tiểu Lâm, a ùm, cắn một cái nhai một miếng, tiếp tục nói: "Ký hợp đồng?"
Tịch Thừa Quân gật đầu: "Đúng vậy, một chương trình giải trí." Anh dừng một chút, rồi nói tiếp: "Có tiền."1
Bạch Khởi sẽ thích.
Hai mắt Bạch Khởi sáng lên, háo hức nhìn anh: "Em cũng có?"
"Đúng vậy."
Hì hì, lại là một ngày mới hạnh phúc!
Bạch Khởi ɭϊếʍƈ môi, lập tức thay quần áo.
10 giờ sáng, Tịch Thừa Quân dẫn theo Bạch Khởi đến phòng làm việc.
Sau khi đến nơi, Bạch Khởi mới biết hai chữ "có tiền" của Tịch Thừa Quân rung động đến bao nhiêu.
Nhìn theo mục lục ở hợp đồng từ trên xuống dưới, đến phần thù lao tham gia của Bạch Khởi, viết rõ ràng một con số 1300 vạn, đương nhiên là trước thuế.11
Để có thể mời được Tịch Thừa Quân tham gia, tổ chương trình đã dốc hết vốn liếng của mình luôn rồi.
Bạch Khởi vui đến nỗi nuốt luôn viên kẹo cao su, mở miệng một cái là tràn ngập hương vị ngọt ngào: "Quá tuyệt vời! Em muốn cùng anh kết hôn cả đời!"
Thượng Quảng nghe xong thiếu chút nữa muốn đâm đầu vào tường tự vẫn.
Những người khác không biết về sự thật câu chuyện, nghe thấy lời này nhịn không được cảm thán, má nó đỉnh cao, "cậu vợ nhỏ" của thầy Tịch thật sự con mẹ nó quá ngọt!1
Tịch Thừa Quân quay đầu hỏi: "Có thể tham gia chứ?"
Bạch Khởi: "Đương nhiên có thể tham gia! Khi nào vậy?"
"Ngày mốt sẽ bắt đầu quay."
"Nhanh thế?"
"Ừm, nếu em chuẩn bị không kịp..."
"Không sao, em kịp!"
Bạch Khởi nâng niu bản hợp đồng trong tay.
À... chương trình này được gọi là gì nhỉ? Hình như là 《 Cặp Đôi Hoàn Mỹ 》, hoàn mỹ ư?
Cậu ɭϊếʍƈ môi.
Ojbk*.
*OJBK là viết tắt của "o几把k" dùng trong câu "hoàn toàn OJBK", nghĩa là "ok ok".