Chương 61: Ánh đèn chói mắt
Các nhân viên quan sát Bạch Khởi từ trên xuống dưới, ờm rất xinh đẹp nhưng mà có hơi thấp bé nhỏ con.
"Thôi quên đi, nếu cậu lên đó ngồi, có khi bọn họ tưởng cậu đang khiêu khích nữa, lúc ấy mắc công xảy ra đánh nhau."
【 đúng roài, Khởi Khởi có chút xíu con sao chịu nổi mấy người này chớ, mấy người đó bẻ gãy sừng trâu bằng răng cũng được ó 】
【 nhân viên công tác này chắc mới đến, chưa thấy qua Khởi Khởi chơi băng cầu há, chắc cũng chưa thấy Khởi Khởi lướt ván nước há 】
【 lầu trên, băng cầu cùng quyền anh không phải một chuyện nha, chưa chắc chơi băng cầu được thì quyền anh cũng ngol lành nghen 】
Bạch Khởi ngây ngô hỏi nhân viên công tác: "Vậy giờ sao đây?"
Nhân viên mồ hôi nhễ nhại, vừa tiếp nhận uy áp từ ánh mắt của Tịch Thừa Quân, vừa nỗ lực duy trì quy định chương trình, hắn cà lăm nói: "Tôi, tôi, không biết, nhưng đây, đây là phân, phân, phân đoạn, cần thiết, phải nghiêm, nghiêm khắc, tuân thủ, quy định chương trình."
Bạch Khởi thấy nãy giờ hắn cứ nói chuyện khúm núm lại còn cà lăm, cũng không muốn để hắn khó xử.
Đều làm công ăn lương, tội tình gì phải gây khó dễ cho người khác.
Tịch Thừa Quân nhàn nhạt nói: "Không cần lên võ đài, em đứng ở bên dưới gần lưới là được."
Bạch Khởi nói "OK", sau đó quay đầu, chuẩn bị đi về hướng hàng rào lưới.
Cậu thử dùng tiếng Anh để giao tiếp với người xung quanh: "Cảm ơn, xin nhường đường một chút."
Đám đông náo loạn trước mặt vây quanh võ đài.
Họ hào hứng nhìn chằm chằm vào các võ sĩ quyền anh trên đó, hoàn toàn không để ý đến những người xung quanh.
Bạch Khởi quay đầu lại nói với nhân viên công tác: "Mấy người thấy đó, tôi cảm thấy tôi không có tí mị lực nào cả..."
Nhân viên công tác cà lăm: "Không, không, không..."
【 a a a, mị không cho phép Bạch Khởi nói chính mình như vậy! Cậu không có mị lực thì tui như thế nào đây, phải biết tội nghiệp cho tụi tui chớ, đồ xấu xa 】
【 Khởi Khởi, đừng nói với mị là em sẽ hét lên lớn, cho tôi đi, sau đó liền trực tiếp chạy thẳng đến võ đài quyền anh chứ? Không cần đâu Khởi Khởi! Trận này bỏ đi! 】
【 từ bỏ không phải là tính cách của Bạch Khởi và thầy Tịch, thí chủ vui lòng coi lại các tập trước 】
Trong các kỳ quay trước, Bạch Khởi, người đã chơi nhiều môn thể thao khác nhau, toả ra sức hấp dẫn rất đỗi mê người, và đương nhiên Tịch Thừa Quân cũng vậy.
Có rất nhiều bộ phim điện ảnh truyền hình của Tịch Thừa Quân trước đây khá kén người xem và không phù hợp với xu hướng thị chúng, nhưng fans của Tịch Thừa Quân càng ngày càng đông cũng một phần thông qua chương trình này.
Vô luận đối mặt với cái gì, nhất định phải nghiêm túc hoàn thành, loại khí phách này có sức mạnh truyền nhiễm rất cao.
Tất nhiên, Bạch Khởi và Tịch Thừa Quân không hề biết trên mạng đang thảo luận những gì.
Nhân viên công tác hắng giọng: "Hay là chúng tôi liên hệ với người phụ trách ở đây để xem có thể tạm thời giải toả khán giả xung quanh hay không..."
【 đừng đi, như vậy càng không được, giải toả còn khiến bọn họ tức giận hơn. Mấy người thử nghĩ coi, đang yên đang lành bị đuổi đi mấy ngừ có dui hông? 】
【? Đây đâu phải là giúp Bạch Khởi bày ra mị lực, mà đang khiến người khác kết thù với cậu ấy đó? 】
【 tấm card này không phù hợp chơi ở nơi thế này đâu, dễ bị đập như chơi á nha 】
Làn đạn xẹt qua xẹt lại rất nhiều comments bày tỏ sự không đồng tình.
Bạch Khởi quay đầu lại, ánh mắt đảo quanh võ đài.
Cậu đột nhiên lên tiếng hỏi: "Có manh mối về địa điểm tiếp theo ở đây, đúng không?"
Nhân viên vội vàng gật đầu: "Đúng vậy!"
Chỉ chú ý đến hình phạt, à không, thẻ khen thưởng, suýt chút nữa cậu đã quên trong phần quy định chương trình có một nội dung quan trọng như vậy.
Bạch Khởi nghiêm túc nói với Tịch Thừa Quân: "Chúng ta phải lấy được manh mối."
Tịch Thừa Quân thấp giọng "ừ" một tiếng.
Chính như anh thích cái gì, Bạch Khởi nhất định ở trong chương trình sẽ bằng mọi giá lấy được cho anh.
Khởi Khởi muốn, anh cũng sẽ vì Khởi Khởi lấy.
Bạch Khởi đột nhiên đi về một hướng, camera-man vội vàng đẩy đám người gần đó ra, nhanh chóng đuổi theo.
Tịch Thừa Quân cũng theo sát phía sau, hết lần này đến lần khác giơ tay chặn những người xung quanh Bạch Khởi, miễn cho người khác đụng vào cậu.
【 Bạch Khởi muốn làm gì? 】
【 muốn từ bỏ 】1
【 lầu trên nãy rớt mạng hả? Không nghe thấy vừa rồi Bạch Khởi nói manh mối nhất định phải lấy được sao? 】
Ngay khi cuộc thảo luận trên làn đạn dừng lại, cư dân mạng nhìn thấy Bạch Khởi bước vào phòng thay đồ.
Tất nhiên, camera-man phải đứng bên ngoài.
Màn ảnh trước mặt khán giả đột nhiên đen kịt, sau đó Bạch Khởi nói "hello".
Giọng của cậu rất hay, cách phát âm cũng rất chuẩn.
Nhưng sau đó, không thấy cậu nói gì nữa.
Mọi người chỉ có thể nhìn thấy Tịch Thừa Quân đứng ở bên ngoài canh cửa.
【 cho nên Bạch Khởi là đi thay quần áo? 】
【 a a a, mị muốn trở thành đôi mắt anh Tịch! Mị muốn xem có chuyện gì đang diễn ra! Mị có thể trả tiền VIP mờ 】
【 trả tiền VIP + 】
【 mấy người gan lớn lắm, dám dòm vợ thầy Tịch nhá 】
Chờ đợi lần này tận hơn mười phút.
【 khá lắm các đồng chí, nãy giờ trôi qua cũng không thấy nhóm thứ hai đến đây...】
【 thầy Tịch và Bạch Khởi ném lại bọn họ cũng quá xa rầu? 】
【! Ra rồi! 】
Cửa phòng thay đồ rốt cuộc cũng có động tĩnh.
Vẻ mặt của Tịch Thừa Quân biến đổi ngay lập tức, biểu cảm còn vô cùng phong phú.
Từ bình tĩnh, không dao động chuyển sang khoé miệng ngậm ý cười, cuối cùng nụ cười biến mất, khuôn mặt của anh dường như... có chút vi diệu trong giây lát. Không nói rõ là khó chịu hay thế nào, nhưng giống như con sói xám hung mãnh gặp được con mồi ngon ngọt của mình.
【 biểu cảm của anh Tịch sao thế? sao mà đa dạng zậy? 】
【 a a a! 】
【 tui đệt! Khởi Khởi, chỉ mình cậu mới nghĩ ra! Mịe nó, còn đek gì cậu không làm được không hả dồi ôi là dồi 】
Làn đạn bùng nổ.
Bạch Khởi đi theo một người đẹp tóc vàng da trắng, từ từ bước ra ngoài.
Mỹ nhẫn tóc vàng mặc bộ cosplay thỏ sexy nóng bỏng gợi tình, nhưng trên đầu lại thiếu mất đôi tai thỏ.
Vừa bước ra ngoài, cô quay đầu nhìn Bạch Khởi mỉm cười, trong miệng lẩm bẩm nói gì đó.
Mà Bạch Khởi...
Bạch Khởi mang hai tai thỏ rất lớn trên đầu, một bên tai vểnh cao, bên còn lại cụp xuống, trông vừa đáng yêu lại vừa đáng thương như thể có ai vừa mới vuốt ve xoa nắn.1
【 mẹ nó ha ha ha tui cười ẻ, chồi ôi vừa đáng yêu vừa đáng thương, tui muốn mang Khởi Khởi dề nhà nuôi, anh Tịch ra ngoài PK với nhao điiiiiiiiiiiiii 】
【 hèn gì tại sao anh Tịch ban đầu lại cười, cuối cùng mặt mày chằm dằm chù ụ, thì ra là anh Tịch ghen, ha ha ha, tại sao mị nhìn anh Tịch ghen mị lại khoái như zậy chớ, mị không đủ điều kiện thành fans anh Tịch ha ha ha 】
【 Thỏ Khởi Khởi! 】
【 có ai tới phiên dịch một chút cô gái kia nói gì hơm? 】
【 "Anh thật đáng yêu" "Không sao cả anh cứ giữ lấy đi" "Anh là nghệ sĩ Hoa Quốc sao, có thể cho em phương thức liên lạc không" "Em cũng sử dụng WeChat của Hoa Quốc đó" 】
【...May mắn thầy Tịch không nhìn thấy làn đạn 】
Vô số fans thầy Tịch đang ở đây:
Thầy Tịch không xem nhưng tụi tui xem mà! Mấy người bỏ tụi tui đi đâu hả?
Trong ống kính, Tịch Thừa Quân rũ mắt xuống, che giấu đi đôi mắt sắc lạnh.
Khi anh ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt đã xuất hiện nụ cười ôn hoà thường ngày.
Anh nói với người đẹp tóc vàng: "Cảm ơn vì đã khen em ấy, em ấy thật sự rất đáng yêu."
【! Thì ra thầy Tịch nghe được tóc vàng hoe nói! 】
【 thầy Tịch không ăn giấm sao? 】
【 không phải đâu, thầy Tịch sẽ giấu chúng ta mà thu thập Bạch Khởi Khởi đó 】
Tóc vàng hoe đối mặt với quý ông điển trai trước mắt, không hiểu sao lại có chút co rúm, thậm chí không dám nhìn thẳng Tịch Thừa Quân. Giống như chim cút nhìn thấy đại bàng, không cần rờ tới móng vuốt, chỉ cần hơi thở cũng đã đủ sợ hãi.
Tóc vàng hoe nhỏ giọng hỏi: "Các người, các người đi chung sao? Là anh em một nhà?"
Tịch Thừa Quân: "Không phải."
"Vậy đó là?"
【 đó là vợ của tui! Ô kê! 】
【 đi đi, đừng hòng dụ dỗ, đó là vợ cuả tui! Ô kê! 】
Tịch Thừa Quân lại không có trực tiếp trả lời Tóc vàng hoe.
Anh chỉ thấp giọng nói: "Một lát sẽ biết."
【 Anh Tịch nói tiếng Anh ngầu quá, anh Tịch làm mẹ gì cũng ngầu, nhưng người ngầu như vậy thuộc về bé đáng yêu Bạch Khởi Khởi rồiiiiiiiiii, có mình tui vẫn còn ế thoy~ 】
Tóc vàng hoe ngơ ngác gật đầu, sau đó quay lại lấy một thứ khác đưa cho Bạch Khởi.
Bạch Khởi mỉm cười vươn tay nhận lấy.
Cậu quay đầu nhìn Tịch Thừa Quân, dặn dò anh: "Thầy Tịch, chờ em."
Tịch Thừa Quân khẽ thở dài, nhưng ánh mắt nhìn Bạch Khởi lại chứa đựng một tia dung túng lẫn cưng chiều.
Anh gật đầu, đáp lại bằng chất giọng trầm thấp: "Ừm, anh đợi."
Ống kính từ từ di chuyển lên trên.
Chỉ thấy Bạch Khởi cầm một tấm bảng trên tay, trên đó viết " ".
Đây có nghĩa là, hiệp 1 của trận đấu.
【... Cậu có bản lĩnh mặc hết bộ con thỏ luôn đi! Tại sao chỉ mang đôi tai thỏ chứ! 】
【 tổ tiết mục chơi lớn quá nha, quay ba mười kỳ cho tụi tui xem luôn đi ha ha ha mỗi kỳ cosplay một con, 30 kỳ đủ thành sở thú cho tụi tui chiêm ngưỡng luôn 】
【 chương trình kỳ này là đang chơi thầy Tịch hả ha ha ha 】
Làn đạn toàn "ha ha ha".
Bạch Khởi được Tóc vàng hoe đưa đến một lối đi dành riêng cho nhân viên câu lạc bộ.
Võ đài ở tuốt trên cao, Bạch Khởi thông qua bậc thang từ từ đi lên, chỉ vừa xuất hiện liền thu hút tầm mắt của tất cả mọi người lại đây, không một ai ngoại lệ.
"Không phải Stoloka?"
"Ha, là một thiếu niên! Khuôn mặt Châu Á cực kỳ xinh đẹp! Nhưng có phải con lai không nhỉ, đôi mắt màu hổ phách kìa."
【 lời này hông đúng đâu, người dân ở một số vùng tụi tui có nét đẹp cực kỳ xuất sắc và đặc biệt nhé 】
【 lầu trên + , tụi tui có nhiều người đẹp lắm nha 】
"Tai thỏ, hả, cậu ấy không mặc váy sao?"
"Ha, để tôi nhìn xem phong cảnh dưới váy của cậu ấy có đẹp giống mặt không nhá."
【 công việc này thật sự không dễ dàng, chị gái tóc vàng hoe kia cũng cực rồi 】
【 đậu xanh rau cỏ, mấy người làm cailoz gì vậy? 】
Gã đàn ông vừa nói muốn xem phong cảnh phía dưới váy cao gần 1m , cánh tay thô to, đứng đó như một tòa tháp sắt.
Dứt lời, gã đột nhiên duỗi tay ra, xuyên qua lan can bằng song sắt nắm lấy cổ chân Bạch Khởi.
【 thật xin lỗi, ghê tởm, đuma quá ghê tởm, dơ dái bẩn thỉu vô liêm sỉ hư đốn mất nết 】2
【 ông này bị gì sao, nhóm chương trình chưa đả thông với club hả 】
【 cũng không thể trách tổ tiết mục, nếu làm quá kỹ thì không còn giống với club để làm nhiệm vụ nữa 】
Tịch Thừa Quân ở đầu bên kia cũng nhìn thấy.
Chân mày anh nhảy dựng một cái, nụ cười thường trực trên mặt cơ hồ lập tức biến mất sạch sẽ.
Tịch Thừa Quân giơ tay tách đám người ra, bước nhanh đến bên cạnh Bạch Khởi.
Người bị anh mạnh mẽ đẩy ra đương nhiên không nhịn được muốn quay đầu chửi tục, nhưng khi vừa bắt gặp ánh mắt sắc lạnh ấy liền im phăng phắc.
【 chitme tụi bây chửa, thầy Tịch tức giận rồi...】
【 đệt! 】
Không chờ Tịch Thừa Quân đến gần.
Bạch Khởi đã hơi nhíu mày, nhanh chóng nâng chân còn lại của mình lên, đá vào đầu gã đàn ông đó.
Thiếu niên ở độ tuổi này, cho dù có vẻ ngoài xinh đẹp như thế nào thì vẫn luôn yêu thích vận động tập luyện hằng ngày.
Cho nên lực của cú đá này không hề nhẹ.
Đầu của gã "ong" lên một chút sau cú đá, dấu giày vẫn còn trên mặt, máu mũi của gã cũng từ từ chảy xuống.
Vẻ mặt của gã thay đổi, đột nhiên hung tợn đứng lên, sau đó vươn tay còn lại muốn nắm lấy Bạch Khởi, trong miệng rít gào từng tiếng chói tai: "Xuống đây!"
Các nhân viên công tác hoảng sợ, luống cuống tay chân không kịp ngăn cản camera-man, chỉ có thể vội vàng lấy điện thoại liên lạc với đạo diễn.
Sắc mặt của Tịch Thừa Quân lúc này thật sự chìm xuống tận đáy.
Đám đông sôi sục, có vài người còn hoan hô ủng hộ, cả một đám rần rần nháo loạn trong câu lạc bộ.
Lúc này, đạo diễn ở đầu dây bên kia mới bắt máy, hỏi: "Sao vậy? Có vị khách nào không phối hợp à?"
"Không, không, đạo diễn chuyển sang máy số, số, số 10 đi. Đánh, đánh, đánh nhau rồi!" Nhân viên công tác hoảng quá lại cà lăm tiếp.
Đạo diễn vội vã chuyển kênh trên màn hình theo dõi.
Nhân viên nuốt nước bọt, vẫn còn cà lăm: "Mau, mau, mau..."
Đạo diễn đánh gãy lời hắn: "Mau cái gì, tôi đang xem đây này."
Nhân viên: "Không, không phải, ý của tôi là, là anh mau, mau, mau đưa thêm người qua đi, tôi sợ một hồi sẽ, sẽ, sẽ đánh không lại."
Đạo diễn:?
Nhân viên: "Ôi, ôi, nghĩ làm sao mà dám chọc ghẹo vợ của thầy Tịch chứ, dám, dám giỡn mặt với đoàn chương trình của chúng ta sao hả, hả?"
Đạo diễn: "......"
Đạo diễn đột nhiên đứng lên: "Có lý! Chờ! Tôi kéo bầy đến!"
Người duy nhất có sắc mặt không đổi, biểu tình ung dung tự tại chính là Bạch Khởi.
Bạch Khởi dùng một chân giẫm lên tay còn lại của gã, còn nhảy lên rồi giẫm xuống như vậy liên tục mấy lần, sau đó lại đá tiếp mấy cú vào đầu gã.
Thân hình gã lảo đảo, té rầm xuống đất.
Bạch Khởi đeo hai tai thỏ nảy lên nảy xuống tưng tưng theo động tác của mình, cùng khuôn miệng nhỏ nhắn xinh đẹp phát ra một câu mắng: "Glaikit!"
"Ồ ồ ồ!" Cảnh tượng nương theo câu mắng vừa rồi của cậu lập tức sôi trào đến đỉnh điểm.
So với các tay quyền anh trên võ đài càng có sức hấp dẫn hơn nữa.
"Nàng thỏ" bất ngờ phản công mạnh mẽ, thậm chí có thể khơi dậy thần kinh tê liệt của họ.
Vì sao thần kinh bọn họ tê liệt à? Bởi vì những tay quyền anh đó đấm tới đấm lui cũng nhiêu đó, toàn là giả, bọn họ nhìn chán rồi!
Nhân viên: "... À, đạo diễn, hình như không cần, không, không cần đến nữa đâu."
【 a a a tôi gào đến khàn cổ họng, Khởi Khởi cay quá nha! Khởi Khởi ma ma ái nỉ 】
【 ai có thể nói cho tui, vừa rồi Bạch Khởi nói chính là cái gì zạ? 】
【 hình như là tiếng Scotland? Ý tứ đại khái chính là đồ con lợn. 】
【 Gút chóp! Cậu ấy quá thông minh, chắc sợ nói fcuk sẽ bị mất tiếng khi lên sóng 】
Gã đàn ông lắc lắc đầu, khi nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của những người xung quanh, khuôn mặt gã dĩ nhiên càng thêm khó coi.
Gã cố gắng giãy giụa đứng lên.
Gã muốn giết đứa trẻ da vàng đó!
Trước khi gã có thể đứng vững, một bàn tay đột nhiên từ phía sau đưa qua, ấn mạnh vào vai gã.
"Ai? Không nhìn thấy ông đây..." Gã đàn ông quay đầu lại.
Một cú đấm như thiên binh vạn mã quét ngang giữa không trung, nặng nề đập vào mặt gã.
Gã đàn ông đau đớn kêu lên, sắp ngã ngửa ra.
Nhưng làm sao cho ngã được, cổ áo gã đã bị nắm chặt.
Lực quá lớn khiến gã gần như không thở được, có cảm giác như bị siết cổ đến tắt thở.
Camera-man rất hiểu chuyện mà để ống kính chếch đi một chút.
Khán giả chỉ kịp nhìn thấy Tịch Thừa Quân tung một cú đấm, sau đó hình ảnh bị cắt đi.
【 a a a anh Tịch ngầu quá mức quy định! Anh Tịch phạm quy, em nghĩ lại rồi, Bạch Khởi chúng ta PK đi, em muốn lấy anh Tịch a a a 】
【 đồ phàm phu tục tử, dám đụng vào vợ thầy Tịch! 】
【 không sao mị hiểu, mị có thể não bổ dáng đánh của thầy Tịch có bao nhiêu soái được mà, không sao, mị hiểu, nhưng mị không chấp nhận! 】
Cuộc điện thoại của nhân viên công tác vẫn còn kết nối, đạo diễn hỏi: "Cậu nói gì?"
Nhân viên lau mặt: "Tôi nói khỏi cần tới nữa, ờm, hiện tại còn chưa biết là ai đánh ai đâu."
Đao diễn: "......"
Tiếng cổ vũ trong câu lạc bộ rần rần rần rần.
Bọn họ hào hứng nhìn người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, ra quyền dứt khoát, thậm chí còn đẹp hơn cả nhà vô địch quyền anh trên sàn đấu.
Còn ai quan tâm đến võ đài lúc này?
Họ thậm chí còn ngước đầu nhìn sang bé thỏ phía sau.
Người Trung Quốc thật sự khiến người khác bất ngờ.
Trông không cao lớn vạm vỡ, nhưng dường như trong cơ thể chứa sức mạnh to lớn khiến người khác phải ngước nhìn.
Cậu bé nhìn cảnh tượng ở đây không cảm thấy run sợ sao?
Họ thầm nghĩ.
Nhưng điều khiến họ thất vọng lại thích thú lúc này chính là cậu bé có đôi tai thỏ chống tay vào lan can, hơi cúi đầu, nghiêm túc nhìn xuống người đàn ông đang chiếm thế thượng phong ấy.
Đôi mắt của cậu bé có đôi tai thỏ như chứa đựng hàng vạn ngôi sao trong tích tắc.
Cậu bé thật đẹp.
Xinh đẹp lại gan dạ, rất nóng bỏng và cuốn hút.
Khi Tịch Thừa Quân xuất hiện trong màn ảnh một lần nữa.
Ánh đèn mờ ảo trong câu lạc bộ chiếu vào mặt anh, bởi vì ánh sáng và bóng tối tương phản mãnh liệt, khuôn mặt tuấn tú của anh càng có chiều sâu hơn, mang theo mùi vị sắc bén và âm trầm đến không tả nổi.
Một tay anh hơi buông thõng trước mặt, dưới ánh đèn mờ ảo, anh từ từ xoa các ngón tay một cách từ tốn.
Phía sau anh, các nhân viên tiến tới kéo gã đàn ông đi với thái độ thấp thỏm, đồng thời nhanh chóng liên hệ với người phụ trách địa điểm và cảnh sát địa phương để xử lý sự việc.
Tịch Thừa Quân tiến lên vài bước.
Sau đó anh dừng lại trước mặt Bạch Khởi.
Anh ngước nhìn cậu.
Những người xung quanh khó hiểu và ngạc nhiên.
Họ liên tục la ó.
Họ không biết mối quan hệ giữa hai người, vì vậy bọn họ chỉ đơn giản nghĩ rằng Tịch Thừa Quân muốn đoạt lấy bé thỏ.
Thắng trận đoạt mỹ nhân, như vậy không phải vô cùng thú vị sao?
Có thể bé thỏ đáng yêu và lớn mật này sẽ tung ra một cú đá tàn nhẫn tương tự như ban nãy... Ha ha, sau đó bọn họ sẽ đánh đến...?
Suy nghĩ vừa được hình thành trong đầu bọn họ ngay lập tức bị đánh gãy.
Bọn họ sững sờ nhìn bé thỏ cúi đầu xuống, hai mắt lấp lánh, như không thể kiềm chế được sự hưng phấn trào dâng trong lòng, cậu đột ngột ôm lấy cổ người đàn ông Trung Quốc, rồi hôn anh.2
Phần lớn cơ thể của cậu đều trượt ra ngoài lan can.
Tịch Thừa Quân đột nhiên được ôm hôn nên không kịp phản ứng.
Anh nheo mắt, không chút nghĩ ngợi, lập tức theo bản năng mà đưa tay lên siết lấy eo Bạch Khởi. Xúc cảm mềm mại và săn chắc, có thể cảm nhận được đường cong vùng eo phủ một tầng cơ bắp mỏng tuyệt đẹp.
Có lẽ giờ phút này Bạch Khởi đang thật sự phấn khích.
Ở một nơi như thế, adrenaline của con người luôn có thể tăng đến cực điểm một cách nhanh chóng.
Tịch Thừa Quân hơi điều chỉnh góc độ ngửa đầu của mình, một tay anh đặt lên gáy Bạch Khởi.
Nụ hôn mà lẽ ra Bạch Khởi đặt trên trán lại rơi xuống môi anh.
Tịch Thừa Quân đảo khách thành chủ, dùng sức mà hôn mạnh vào cánh môi hồng nhuận ấy.
"Ồ!"
【 AAAAAAAAA! EEEEEE! OOOOOOO! IIIIIIII! 】3
Vào lúc này, tiếng hoan hô trên hiện trường gần như đồng bộ với comments trên làn đạn.
Mẹ nó, bé thỏ thật sự hôn người đàn ông đó.
Ờ, thật ra cũng không có gì ngạc nhiên.
Ai lại không thích một người đàn ông mạnh mẽ và cường đại?
Mà người đàn ông ấy lại vì mình mà ra mặt đòi lại công đạo, sức hấp dẫn này sao có thể chối từ?
Trong giây phút sáng tối đan xen dưới ánh đèn ban nãy, Bạch Khởi cảm thấy, Tịch Thừa Quân thời điểm đó quyến rũ đến cực hạn.
Một cảm giác hưng phấn pha lẫn sự yêu thích nảy sinh trong đầu cậu.
Nhưng thực chất cậu chỉ muốn hôn thầy Tịch một chút trước mặt mọi người, để cho những người này không còn đánh chủ ý lên người cậu, hoặc là nói nếu muốn tán tỉnh thì cũng phải biết kiềm chế một chút.
Thẻ nhiệm vụ của tổ chương trình là một chuyện, cậu ở trước máy quay phải bảo vệ thể diện của thầy Tịch! Không có cách nào tốt hơn để tuyên bố chủ quyền chính là hôn một cái...
Thế nhưng...
Cậu hôn lên môi của thầy Tịch.
Không phải đóng phim, mà là ở ngoài.
Cậu và thầy Tịch trao môi hôn mất rồi.
Những tiếng hò reo bên tai rung chuyển cả bầu trời, như thể sắp vỡ cả màng nhĩ.
Rõ ràng là mọi thứ ồn ào kinh khủng, nhưng Bạch Khởi cảm thấy thế giới của mình lúc này thật yên tĩnh.
Thời điểm thầy Tịch hôn người khác, còn muốn chiếm đoạt hơn cả Ban Ngọc Nhân.
Chờ đến khi cậu được Tịch Thừa Quân đỡ eo, đẩy thẳng người lên, lại đứng vững trên bậc thang lần nữa.
Bạch Khởi hơi nhắm mắt.
Cậu cảm thấy ánh sáng nơi đây thật chói.
Người trước mặt còn muốn chói hơn cả ánh sáng nữa.
Môi còn có chút rát rát.
Và rất nóng.
Hình như thầy Tịch lúc hôn có cắn cậu một cái.
Ở phía bên kia của võ đài quyền anh, hai võ sĩ giận đến mức đỏ mắt.
Trọng tài không thể không hét lên: "Người có thẻ ở đâu? Chúng tôi đứng ở đây chờ thực hiện hỗ trợ nhiệm vụ mà!"