Chương 27: Chương 27
Lục Ngôn đứng tại chỗ, vẫn chưa thoát khỏi câu "Con gái các cô" của Đường Tầm An.
Anh nói với Chu Khải Minh bằng tâm trạng phức tạp: "Mau mau xóa giả thiết giới tính nữ kia cho tôi đi."
Chu Khải Minh vò đầu: "Nhưng chúng ta còn ở hồ Long Nữ mà, thật sự cần xóa luôn bây giờ sao? Lỡ như mang thai thì biết làm thế nào đây?"
Lục Ngôn suy nghĩ, cảm thấy anh ta nói cũng khá có lý, đành từ bỏ.
Mấy người vây quanh con rắn nhỏ màu vàng kim này, Trần Thập Nhị cầm một chiếc hộp bảo quản từ trên xe xuống, miệng lẩm bẩm: "Không phải tôi muốn lấy đâu, tôi chỉ lấy hộp giấu nó đi thôi."
Long xà bị giấu trong hộp thủy tinh, đặt dưới ánh nắng không khác gì món thạch trái cây ngon miệng.
Loại vật phẩm đặc biệt tách ra từ người vật ô nhiễm này luôn là thứ tốt.
Chu Khải Minh ho khan một tiếng: "Tôi đề nghị đưa nó cho bác sĩ Lục.
Dẫu sao cũng là cậu ấy gọi người cứu viện tới, chúng ta đâu làm được gì."
Hai người còn lại đều rất ủng hộ.
Không biết vì sao, bọn họ luôn cảm thấy Lục Ngôn và Đường Tầm An có quan hệ gì đó với nhau.
Việc Đường Tầm An không mang đồ về viện nghiên cứu đã chứng tỏ điều này.
Ở trong giới, có thể không biết hình dạng vật ô nhiễm mới xuất hiện gần đây, nhưng không ai lại không biết Đường Tầm An.
Chẳng qua Đường Tầm An thích đơn đánh độc đấu, cuối cùng vào mười mấy năm về trước, sau khi đồng đội qua đời, hắn càng hiếm khi xuất hiện trước mắt mọi người hơn.
Tiêu chí cặp mắt vàng kim và cánh rồng kia thật sự quá chói mắt, khiến người ta muốn tỏ ra không quen biết cũng khó.
Mọi người coi như có duyên phận cùng thoát ch.ết, Lục Ngôn không chối từ: "Được, vậy tôi gửi các anh mỗi người 2000 điểm cống hiến, coi như mua nó."
Anh không phải người được hời còn khoe mẽ, bởi vậy bày tỏ sự cảm kích cực kỳ chân thành tha thiết.
Trên đường về nhà, Lục Ngôn nấu thêm một bữa cơm chiều nữa.
Bốn món mặn một món canh, thơm nức mũi, siêu ngon, khiến Trần Thập Nhị ăn tới mức muốn khóc gọi "Mẹ ơi".
Sau khi xe RV rời khỏi thôn làng trên núi, hồ Long Nữ lại lần nữa bị sương mù dày đặc bao phủ.
Không tìm thấy đường ra, cũng không trông ra đường tới.
Trinh Thám ngoảnh mặt nhìn lại: "Để ông Triệu ở lại thật sự không sao chứ? Nơi đó chắc chỉ có mình ông ấy là người bình thường thôi..."
Trong giọng anh ta khó tránh khỏi lo lắng đôi chút.
"Đó là lựa chọn của chính ông ấy." Lục Ngôn nói: "Với ông ấy mà nói, đấy đã là lựa chọn tốt nhất."
Chu Khải Minh đưa Lục Ngôn về thành phố K.
Lục Ngôn không tới trung tâm phòng chống mà trở về nhà, đăng nhập vào diễn đàn Thiên Khải Giả, chuyển điểm cống hiến cho ba người khác.
Ngay khi anh chuẩn bị logout, một thông báo mới chợt nhảy ra.
【 Bạo Quân xin thêm ngài làm bạn tốt? - Đồng ý / Từ chối 】
Lục Ngôn sửng sốt, lựa chọn đồng ý.
Vài phút sau, tin nhắn hiện lên khung chat.
Bạo Quân: Cậu thích giả nữ sao?
Bởi vì áp lực tinh thần quá lớn, tâm lý của rất nhiều Thiên Khải Giả đều gặp chút vấn đề.
Hắn biết Lục Ngôn là nam, nhưng vào hai lần gặp gỡ, hình tượng của anh đều là nữ sinh cấp 3.
Điều này khiến cho Đường Tầm An vô cùng...!hoang mang.
Đế Thính:?
*
Vài ngày sau.
Chẳng quan tâm đường quốc lộ rộng bị sương mù bao phủ, hai bóng người một cao một thấp đi ở giữa.
Người thấp hơn chậm rãi nói: "Hiện tại còn rất ít người biết rằng thật ra tiến hóa cũng theo phương hướng.
Giống như rất nhiều năm về trước, tất cả các sinh vật đều xuất phát từ một cộng đồng tế bào.
Trải qua ngàn vạn năm biến hóa và phát triển, hình thành các phân loại khác nhau."
Giọng người này lúc thì nghe ra nam, lúc thì nghe ra nữ, tuổi tác cũng không giống nhau, rất kỳ lạ.
"Đối với cậu mà nói, hình thái tiến hóa cuối cùng chính là...!Rốt cuộc cậu có đang nghe hay không đấy?!"
Bên cạnh ông ta, một chiếc xúc tu đen nhánh vươn ra từ eo Thẩm Khinh Dương, vén áo thun màu trắng lên, y ngáp một cái: "Thầy ơi, buồn ngủ."
Có vẻ y buồn ngủ thật.
Ngay cả con mắt mọc trên xúc tu cũng trong trạng thái lim dim.
Vì phải thức đêm học tập kiến thức trong sách giáo khoa cấp 3 nên gần đây y luôn không ngủ đủ giấc.
Chuyện khiến Thẩm Khinh Dương hối hận nhất trong cuộc đời chính là mới chỉ lấy được bằng cấp 2, vậy nên khi đứng trước mặt Lục Ngôn, y luôn tự ti đến không dám ngẩng đầu.
Đáng tiếc lúc trước không đủ học phí, sau này kiếm được học phí rồi thì lại quá tuổi đọc sách, càng không có thời gian học tập.
Thế nên đến giờ mới bắt đầu học kiến thức cấp 3.
Tiên Tri cũng không ngờ mình mê hoặc mãi mà chẳng thấy tác dụng, cuối cùng điều kiện để Thẩm Khinh Dương đồng ý nhập bọn lại là giúp y thi đại học được 705 điểm.
Độ ô nhiễm của Tiên Tri không thấp, nhưng nơi bệnh biến là bộ não nên sức chiến đấu cũng không quá mạnh.
Thẩm Khinh Dương đánh nhau với ông ta, có thể cho ông ta mười chiếc xúc tu.
Do vậy Tiên Tri vốn chẳng có biện pháp nào với y.
Ông ta yên lặng một lúc, âm u nói: "Nếu cậu vẫn giữ thái độ này, tôi sẽ không nói cho cậu cách giải phương trình hyperbon kia nữa."
Thẩm Khinh Dương lập tức thu xúc tu về, nghiêm túc nói: "Thưa thầy, ngài giảng tiếp đi."
Vật ô nhiễm có độ bệnh biến đã vượt qua 7000 vẫn đang học tập, nhân loại còn vì cớ gì mà không nỗ lực?
Lúc này Tiên Tri mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn.
Con mắt duy nhất ở mặt trước của ông ta khẽ nheo lại: "Từ ba mươi năm trước tôi đã bắt đầu bố trí sắp đặt, hồ Long Nữ chính là bước đầu tiên của chúng ta.
Để Long Nữ bệnh biến mang thai cá vua, sau khi cắn nuốt nó, cậu sẽ tiến thêm một bước nữa gần với bệ Thần."
"Tính toán thời gian, hẳn giờ cá vua cũng ủ thai ổn thỏa rồi."
Thẩm Khinh Dương hoàn toàn không có hứng thú với việc thành Thần, nhưng y quả thực không còn chuyện gì để làm thật.
"Vật ô nhiễm tiến hóa không tránh được việc phải cắn nuốt đồng loại, cậu nên ăn nhiều chút."
"Mặc dù không biết vì sao cá vua kia không ký sinh trên người cậu, nhưng trong tất cả các hình thái ban đầu của danh sách, cậu chính là sự tồn tại gần với Thần nhất."
Trong mắt Tiên Tri xuất hiện chút cuồng nhiệt: "Sớm hay muộn cũng có một ngày thế giới này sẽ là của chúng ta."
Hai vật ô nhiễm đi một lúc nữa, cuối cùng cũng thấy một thôn làng nhỏ hiện ra trước mắt.
Rời khỏi nước quá lâu nên dù xung quanh hơi nước mịt mờ, Thẩm Khinh Dương vẫn cảm thấy không quá dễ chịu.
Những người đàn ông bụng lớn đó mơ màng hồ đồ, ánh mắt trống rỗng, thậm chí không ai thèm liếc qua bọn họ lấy một lần.
Thẩm Khinh Dương không nhịn được nhíu mày: "Bọn họ thối quá."
Dù gì cũng là nhân loại đã nhiễu sóng đến giai đoạn 3.
"Không cần quan tâm, đây chỉ là môi trường nuôi cấy của Long Nữ thôi." Tiên Tri nhàn nhạt nói: "Chúng ta tới hồ Long Nữ.
Tuy rằng nó là thể tiến hóa hoàn mỹ, nhưng không phải đối thủ của cậu.
Đúng dịp cậu cũng cần rèn luyện bản thân qua chiến đấu."
Ven hồ Long Nữ, Triệu Thành đang nói chuyện liên miên không dứt với con gái.
Long Nữ lẳng lặng lắng nghe bên hồ, bất chợt rướn thẳng eo.
Đồng tử vẩn đục của cô vẫn không có con ngươi, giờ lại bỗng trở nên cảnh giác hơn.
Cô vươn tay đẩy đẩy cha mình: "...!Đi."
Triệu Thành hơi khó hiểu: "Đi đâu?"
Long Nữ không thể nói quá nhiều, chỉ còn cách chỉ chỉ rừng cây bên cạnh, lặp lại lần nữa: "Đi."
Triệu Thành không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn đi vào trong rừng cây.
Long Nữ lặn xuống đáy hồ.
Trong hồ Long Nữ, mấy trăm Tiểu Long Nữ đều bơi vòng quanh người cô.
Vài phút sau, hai người tới ven hồ.
Tiên Tri hắng giọng, mặt người sau lưng vậy mà lại gọi bằng giọng của Triệu Thành: "Viên Viên ơi —— Con ở đâu? Cha tới thăm con đây."
Nhưng hồ Long Nữ không hề dao động, chỉ gờn gợn từng đợt sóng.
"Không lừa được." Tiên Tri nói: "Đánh."
Thẩm Khinh Dương "Vâng" một tiếng, nửa người dưới bắt đầu uốn khúc, biến thành một chùm xúc tu của bạch tuộc.
Những xúc tu này rất dài, rất thô chắc, Thẩm Khinh Dương lập tức cao hơn rất nhiều.
Một chiếc xúc tu chui xuống nước, bọt nước bắn tung tóe.
Dưới đáy hồ, Tiểu Long Nữ thét chói tai lao về hướng nó, nhưng răng nanh có thể xé rách làn da Chu Khải Minh lúc này lại chẳng để lại nổi một dấu răng ngoài xúc tu.
Chiếc xúc tu thứ hai cũng theo đó chui vào trong nước.
Hồ Long Nữ không tính là nhỏ, nhưng đuôi rắn của Long Nữ càng dài hơn.
Xúc tu của Thẩm Khinh Dương tìm được cô dễ như trở bàn tay.
Ngay sau đó, xúc tu tựa chiếc lưới đánh cá, siết chặt lại.
Y vớt Long Nữ từ trong hồ lên.
Tiên Tri hơi bất ngờ, cảm thấy Long Nữ có vẻ yếu hơn so với tưởng tượng của ông ta khá nhiều.
Một chiếc xúc tu của Thẩm Khinh Dương xuyên qua đuôi rắn của cô, đóng đinh cô trên mặt đất.
Tiên Tri nhìn về phía bụng cô, rất nhanh sau đó, trong giọng ông ta xuất hiện sự tức giận không kìm nén được: "Thai cá bảo cô nuôi đâu?"
Máu tươi nhiễm đỏ đám cỏ ven hồ, mang hô hấp Long Nữ dùng để thở trên mặt đất đã bị cắt đứt, hít thở không thông và cơn đau nhức truyền tới từ đuôi rắn khiến cô không nhịn được thốt ra tiếng rên rỉ đau đớn khổ sở.
Triệu Thành không nhìn thấy, ông cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng điều này không hề cản trở việc ông nghe được tiếng cầu cứu của con gái mình.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đầu ông trống rỗng, không còn nghĩ được gì cả.
Long Nữ nghe thấy ông gào lên: "Các người đang làm gì đó! Thả con gái tôi ra!"
Đừng...!đừng ra đây...!
Long Nữ muốn chắn trước người ông, nhưng tình huống hiện tại hoàn toàn không cho phép cô làm như vậy!
Trước nay Triệu Thành chưa từng chạy nhanh tới mức này bao giờ, cơ thể thậm chí còn bộc phát tốc độ và sức lực vốn không nên thuộc về người già.
Trong chớp mắt này, ngay cả chính ông cũng không phát hiện ra mình đã thức tỉnh thành Thiên Khải Giả.
Có điều Thiên Khải Giả vừa thức tỉnh thật sự yếu ớt đến đáng thương.
Thậm chí không cần Thẩm Khinh Dương ra tay, Tiên Tri đã lập tức túm được cổ Triệu Thành, giơ ông lên cao.
"Chính là ông ta khiến mày rút móng tay, cắt vảy rồng, lột mang, mổ bụng?" Ngữ điệu của Tiên Tri tràn ngập sự nghiền ngẫm.
Long Nữ bất chấp sự đau xót khắp người, phẫn nộ vung tay ra đánh về phía Tiên Tri, rất nhanh lại bị chiếc xúc tu thứ ba của Thẩm Khinh Dương đánh bay về một bên.
Cô nằm rạp trên mặt đất, hộc ra từng ngụm máu.
Tiên Tri nói với Thẩm Khinh Dương: "Nhìn đi, đây chính là kết cục của hành động theo cảm tính.
Tình cảm là thứ vô dụng nhất trên đời này.
Tất cả mọi mối quan hệ đều được chia thành hữu ích và vô ích."
Thẩm Khinh Dương như suy tư gì, trên mặt vẫn giữ vẻ tươi cười: "Thật không?"
Tiên Tri tiến lên hai bước, ấn Triệu Thành xuống bên cạnh Long Nữ.
"Mày đưa cá vua cho ai?" Giọng Tiên Tri lành lạnh: "Nói tao nghe."
Long Nữ không ngừng hí vang, giãy giụa bò về phía cha mình.
"À, quên mất mày không biết nói.
Thế tao đổi vấn đề khác."
Tiên Tri túm lấy tóc Triệu Thành, hỏi: "Ai đưa ông tới hồ Long Nữ?"
Tình trạng của Triệu Thành không ổn lắm, ông run rẩy vươn tay ra, vỗ vỗ mu bàn tay Long Nữ: "Viên Viên à, từ rất lâu về trước cha đã từng nói với con...!Rằng sớm hay muộn cũng có một ngày cha phải rời xa con.
Sinh lão bệnh tử đều là chuyện rất bình thường.
Làm người phải có chừng mực, có tôn nghiêm.
Có thể gặp lại con là cha đã rất vui rồi.
Cha hạnh phúc lắm.
Giống như lần đầu tiên cha ôm con năm đó, con nhỏ xíu..."
Tiên Tri chẳng hề hứng thú với tình cha con, điều này sẽ khiến ông ta nhớ lại chút hồi ức ghê tởm.
"Mau nói đi ——" Ông ta cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Triệu Thành nhổ một ngụm nước bọt lên mặt Tiên Tri: "Bố mày đéo nói cho mày đấy! Thứ chó má."
Nói xong, ông lập tức tự vặn gãy cổ bằng chính đôi tay mình.
Thiên phú 273 - Siêu Lực.