Chương 4: Giao dịch

Trong thanh âm Hà Thịnh Dương có sự ôn nhuận đặc biệt làm lòng người lắng lại. Lạc Phàm hít sâu, bình tĩnh rất nhiều. Y ngẩng đầu nhìn vào mắt Hà Thịnh Dương, cứ cảm thấy đôi mắt không có lực uy hϊế͙p͙ này lại có thể đem tâm tư của y nhìn thấu.


Tựa hồ là nhận thấy tâm tư Lạc Phàm, Hà Thịnh Dương không có trực tiếp hỏi điều gì khiến y trở nên khác thường, ngược lại là tâm sự chuyện nhà cùng một ít chuyện lặt vặt.


Hà Thịnh Dương vô luận diện mạo, khí chất hay là thanh âm đều có thể khiến người ta cảm thấy thoải mái, đây cũng là nguyên nhân mấy năm nay Lạc Phàm không bài xích việc trị liệu của anh.


Vài giờ qua đi, bên ngoài trời cũng bắt đầu tối. Lạc Phàm đứng dậy muốn cáo từ, khi tới cửa y cuối cùng lại nhịn không được quay đầu lại hỏi: “Bác sĩ Hà, người vừa rồi là……”


“Bằng hữu.” Hà Thịnh Dương nói: “Mấy năm không gặp, lần này hắn tới Hải Thành, liền thuận tiện gặp mặt.”
“Vậy à” Lạc Phàm gật gật đầu, nghi hoặc trước đó cũng biến mất. Chỉ là không nghĩ tới Chử Thiếu Phong thế mà lại tới Hải Thành, Lạc Phàm trong lòng có chút ngũ vị tạp trần.


Hà Thịnh Dương nhìn y nói: “Đây vẫn là lần đầu tiên cậu quan tâm người khác ngoài Lạc Bội Bội".
Lạc Phàm sửng sốt, tươi cười trên mặt có chút xấu hổ.


available on google playdownload on app store


Về đến nhà, bởi vì Lạc Bội Bội đi vắng, Lạc Phàm cũng lười nấu cơm, mở TV, tìm một tiết mục giải trí. Vốn dĩ chỉ là tùy tiện chọn, nhưng giữa tiết mục lại nghe nhắc tới Lạc Bội Bội làm y sửng sốt.


“Nữ diễn viên Lạc Bội Bội tại phim trường khi dễ tân nhân, video sau khi bị lộ ra dẫn tới bàn tán xôn xao của cư dân mạng".
Lạc Bội Bội mấy năm gần đây nhân khí tăng nhanh, được bầu là người đứng đầu trong đám tân tiểu hoa đán
 (cách gọi các nữ diễn viên trẻ).


 Bởi vì diện mạo thanh thuần dễ nhìn, nhân duyên luôn luôn rất tốt, đừng nói scandal, ngay cả tin đồn xấu đều rất ít có. Mà Lạc Phàm ngày thường cũng thực chú ý giữ gìn hình tượng cá nhân của cô, cho nên khi nhìn tin tức này Lạc Phàm quả thực không dám tin tưởng.


Y vừa lên mạng liền thấy khắp nơi thế nhưng đều thảo luận chuyện này. Buổi sáng ra cửa còn gió êm sóng lặng, lúc này mới bất quá một ngày liền nháo ra chuyện, Lạc Phàm trong lòng có chút sốt ruột.
Y không chút suy nghĩ liền gọi cho Lạc Bội Bội.


Không ai bắt máy, y lại gọi cho Chu Sâm - vị trợ lý theo Bội Bội tới đoàn phim.
Chu Sâm tiếp điện thoại, ngữ khí thật cẩn thận: “Alo, Phàm ca……”
Lạc Phàm đè nén nội tâm tức giận, bình tĩnh hỏi: “Bội Bội đâu?”


“Ở bên cạnh khóc, nói gì cũng không chịu đi xin lỗi.” Chu Sâm mỏi mệt trả lời: “Vừa lúc, Phàm ca anh giúp em khuyên nhủ cô ấy đi.”
Lạc Phàm nhíu nhíu mày, hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì?”


Chu Sâm thở dài một hơi: “Bị gài bẫy. Bội Bội lần này tiến tổ, diễn viên vai nữ thứ Nghê Gia Nhi khóc lóc đòi thêm cảnh, anh cũng biết Nghê Gia Nhi có Diệp đại thiếu chống lưng, đạo diễn không dám đắc tội Diệp đại thiếu, liền tính toán đem một ít phân cảnh của Bội Bội chuyển cho Nghê Gia Nhi. Bội Bội sao có thể chịu cục tức này, liền chạy tới cùng cô ta lý luận, hai người nổi lên tranh chấp, Nghê Gia Nhi ra tay trước, Bội Bội liền đánh trả, kết quả xong việc ngược lại là video Bội Bội đánh người bị truyền lên trên mạng.”


Lạc Phàm nghe xong, mày nhíu càng chặt.
Diệp đại thiếu, cũng chính là ông chủ trẻ tuổi của Giải trí Thánh Hoàng - Diệp Lân, người này cả y cùng Bội Bội đều đắc tội không nổi.


Giải trí Thánh Hoàng hiện tại là công ty giải trí lớn nhất quốc nội, ảnh đế ảnh hậu nhiều đếm không xuể, chiếm cứ hơn phân nửa giang sơn giới giải trí. Mà ông chủ Thánh Hoàng, Diệp Lân, còn là Thái tử gia nổi danh trong giới, làm người kiêu ngạo ương ngạnh, lại thích bao dưỡng minh tinh. Người được gã bao dưỡng, ỷ vào có Diệp đại thiếu chống lưng, một đám ở trong giới tung hoành. Người khác bởi vì kiêng kị thế lực Diệp Lân đều lựa chọn nén giận.


Nhưng Lạc Bội Bội chung quy vẫn là quá trẻ, thiếu kiên nhẫn, nhìn phân cảnh của mình bị người đoạt, trong lòng không nhịn nổi mới có thể cùng người ta nổi lên tranh chấp.


Lạc Phàm không cần động não suy nghĩ cũng biết, sự tình lần này khẳng định là do Diệp Lân ở sau lưng giở trò quỷ. Bội Bội đắc tội gã sau này phỏng chừng không được cái gì tốt.
Thấy Lạc Phàm không nói chuyện, Chu Sâm bất an nói: “Phàm ca, chuyện này làm thế nào mới tốt?”


Lạc Phàm dùng tay ấn đầu, chỉ cảm thấy đau đầu không thôi.
Chu Sâm còn ở nơi đó ríu rít: “Nghê Gia Nhi có chỗ dựa, Bội Bội nhà chúng ta gì cũng không có, như thế nào đấu lại người ta a?”


Nghe người bên kia điện thoại  ầm ĩ, Lạc Phàm trong lòng một trận phiền loạn, y ở phòng khách qua lại đi vài vòng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, không đầu không đuôi hỏi một câu: “Chử Thiếu Phong được không?”
“A?"


“Tôi nói……” Lạc Phàm hít sâu một hơi, “Chỗ dựa tìm Chử Thiếu Phong được không?”
**


Trong một tòa biệt thự ngoại ô Hải Thành đang tiến hành tiệc rượu từ thiện. Có thể tham dự bữa tiệc này đều là nhân vật nổi tiếng trong xã hội, Lạc Phàm tuy rằng ngày thường không ít cùng Lạc Bội Bội tham dự trường hợp này, mặc kệ tới bao nhiêu lần, y cũng đều cảm thấy chính mình cùng loại địa phương thế này không hợp nhau. Y kéo kéo cà vạt, cảm giác cổ sắp bị thắt đến nghẹn.


Hà Thịnh Dương ở bên cạnh cười: “Không quen?”
“Có chút chút” Lạc Phàm gật gật đầu.
Mấy ngày trước y đi tìm Hà Thịnh Dương hỏi phương thức liên hệ Chử Thiếu Phong, Hà Thịnh Dương không có trực tiếp cho y, ngược lại là dẫn y tới tiệc rượu này, nói là Chử Thiếu Phong đêm nay sẽ đến.


Khi nghe Lạc Phàm nói muốn tìm Chử Thiếu Phong, Hà Thịnh Dương lúc ấy còn thực ngoài ý muốn. “Không nghĩ tới, cậu cùng Thiếu Phong vậy mà là đồng học.”
Lạc Phàm cười cười, “Đúng vậy, có điều tốt nghiệp xong thì không còn liên hệ.”


Hà Thịnh Dương nhẹ nhàng lắc lắc rượu ly rượu trong tay, nói: “Chờ Thiếu Phong tới, hai người liền có thể hảo hảo ôn chuyện.”
“Ừm” trong mắt Lạc Phàm chỉ còn thần sắc tối đen không rõ.


Sau khi Lạc Bội Bội xảy ra chuyện, y nghĩ tới tìm Chử Thiếu Phong hỗ trợ. Rốt cuộc người mà y nhận thức lại có năng lực chống lại Diệp Lân, trừ bỏ Chử Thiếu Phong ra không còn ai khác. Hơn nữa Chử Thiếu Phong trong khoảng thời gian này cũng ở Hải Thành, cho nên mặc kệ là xuất phát từ tư tâm hay là cái gì, y đều ức chế không được mà muốn gặp Chử Thiếu Phong một lần.


Ngày đó ở phòng khám thoáng nhìn làm y nhớ mãi không quên. Vốn tưởng rằng thời gian bảy năm có thể làm y quên Chử Thiếu Phong, lại phát hiện…… Căn bản làm không được. Tình cảm y giành cho Chử Thiếu Phong sớm đã khắc ghi trong xương cốt, dứt bỏ không được.


Y một lần một lần nói với chính mình, y chỉ là tìm Chử Thiếu Phong hỗ trợ thôi, không cần có quá nhiều suy nghĩ, nhưng khi thật sự nhìn thấy Chử Thiếu Phong một khắc kia y vẫn là nhút nhát không dám tiến lên.


Lúc này Hà Thịnh Dương đã  rời khỏi tiệc rượu bởi vì nhận được điện thoại từ người nhà bệnh nhân, anh không thể không đi trước một bước, chỉ để mình Lạc Phàm ở chỗ này chờ Chử Thiếu Phong.
Không có Hà Thịnh Dương, Lạc Phàm càng không có dũng khí tiếp cận Chử Thiếu Phong.


Y còn nhớ rõ bảy năm trước, Chử Thiếu Phong lạnh nhạt ánh mắt, lạnh lẽo ngữ khí. Bảy năm này y vẫn luôn suy nghĩ, Chử Thiếu Phong còn hận y sao? Còn nhớ đến y sao? Hay là đã sớm đem y quên đến không còn một mảnh?


Mỗi lần nghĩ vậy, y đều đầy người mồ hôi mà từ trong mộng bừng tỉnh, tâm tình hoàn toàn vô pháp bình phục. Y có thể chấp nhận Chử Thiếu Phong hận y, không yêu y, lại không thể tiếp thu chuyện bọn họ thành người xa lạ.


Ở bữa tiệc Chử Thiếu Phong bị rất nhiều người nịnh hót, cũng không có phát hiện Lạc Phàm. Lạc Phàm yên lặng đi theo phía sau hắn, cẩn thận che dấu chính mình. Mặc dù làm vô số lần xây dựng tâm lý, y cũng như cũ không dám tiến lên.


Y si ngốc nhìn Chử Thiếu Phong đạm nhiên có lễ cùng người chu toàn, sau đó một ly một ly rượu xuống bụng, mày y nhăn lại, không khỏi lo lắng cho dạ dày Chử Thiếu Phong. Y nhìn đến Chử Thiếu Phong sắc mặt ửng đỏ, có thể là có chút say, lại hoặc là có chút nóng, sửa sang lại cổ áo tựa hồ là muốn rời đi.


Lạc Phàm vội vàng đi theo. Ra đến bên ngoài, gió lạnh thổi tới, đầu óc của y cũng thanh tỉnh chút. Nhìn Chử Thiếu Phong đi về hướng xe đậu ngoài cửa biệt thự, Lạc Phàm không chút suy nghĩ liền vọt lên, nắm lấy ống tay áo Chử Thiếu Phong, sợ hắn rời đi.


Thời gian phảng phất trong nháy mắt yên lặng, Lạc Phàm thấy Chử Thiếu Phong chậm rãi xoay người lại, ánh mắt lạnh nhạt như là bảy năm trước chia lìa. Y thấy Chử Thiếu Phong kéo tay y, nói cũng chưa nói liền dùng lực đem y túm vào trong xe. Sau đó kéo xuống cà vạt, mệnh lệnh tài xế lái xe trở lại khách sạn.


Lạc Phàm bất an ngồi ở một bên không dám lên tiếng, không khí trong xe rất là quỷ dị.
Vẫn là Chử Thiếu Phong mở miệng trước. “Theo tôi một đường, muốn làm cái gì?”
Lạc Phàm kinh ngạc ngẩng đầu, “Anh biết?”
Chử Thiếu Phong cười lạnh, “Cậu nghĩ tôi ngu xuẩn? Lạc Phàm.”


Nghe Chử Thiếu Phong dùng ngữ khí lương bạc gọi tên y, Lạc Phàm cả người giật mình. Bảy năm, y rốt cuộc lại nghe được thanh âm quen thuộc này, chỉ là không còn ôn nhu lưu luyến ngày xưa. Lạc Phàm nói không rõ trong lòng là tư vị gì, y chua xót nói: “Muốn xin anh giúp một việc.”


“Tìm tôi hỗ trợ, chính là phải trả giá đại giới.”
***


Trong phòng khách sạn, Lạc Phàm mặc áo tắm dài ngồi trên giường, bọt nước dọc theo sợi tóc nhỏ giọt tiến vào ngực, dời tầm mắt xuống có thể thấy bên trong mê người cảnh đẹp. Chử Thiếu Phong ánh mắt sâu thẳm, nơi nào đó dưới thân nổi lên phản ứng. Hắn cúi xuống đem Lạc Phàm giam cầm giữa cánh tay, thanh âm ám ách nói: “Hiện tại rời đi còn kịp.”


Lạc Phàm ngẩng đầu nhìn Chử Thiếu Phong, hầu kết giật giật, thân mình có chút nhũn ra. Y giơ tay ôm cổ Chử Thiếu Phong, gấp không chờ nổi mà hôn lên.Nụ hôn này y đã đợi bảy năm. Chử Thiếu Phong không hề biết, thân thể y xa xa so với trong tưởng tượng của hắn càng thêm khát vọng hắn đụng vào.


Một đêm trầm luân, bởi vì rất nhiều năm không có làm, Lạc Phàm bị lăn lộn đến không xuống nổi giường. Trên người trải rộng vết xanh tím, có thể thấy tình hình chiến đấu có bao nhiêu kịch liệt. Khi Lạc Phàm tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là y già rồi, nếu là đổi làm trước kia……


Không đợi tư duy y tiếp tục phát tán, Chử Thiếu Phong cũng đã mặc chỉnh tề, dùng ánh mắt không cảm xúc nhìn y nói: “Nói đi, cậu muốn cái gì.”


Lạc Phàm phục hồi tinh thần lại,  Chử Thiếu Phong trước mắt so bảy năm trước càng thêm mê người, y nhìn đến hoàn toàn không rời được mắt. Y cười cười ngồi dậy, chăn mỏng trên người  tuột xuống, lộ ra thân mình gầy yếu. Y cũng không cảm thấy có cái gì thẹn thùng, ngược lại thoải mái hào phóng vòng lấy eo Chử Thiếu Phong, nói: “Em muốn cái gì anh liền cho em cái đó?”


Chử Thiếu Phong lại một chút một chút gỡ tay y, khẽ cười nói: “Như thế nào, năm đó một ngàn vạn còn chưa đủ cậu tiêu, lại thiếu tiền?”
Lạc Phàm sửng sốt, cả người cứng đờ. Y hít sâu nói: “Chử Thiếu Phong, chuyện năm đó, em có thể giải thích.”


Chử Thiếu Phong lạnh lùng cười. “Không cần.”
Nói, hắn hung hăng ném ra tay Lạc Phàm, trong ánh mắt tràn đầy khinh miệt. “Lạc Phàm cậu là cái thá gì?”
Cũng xứng cùng tôi giải thích?






Truyện liên quan