Chương 12: Diễn trò

Hay là nói...... Đây là phương thức trả thù mới của Chử Thiếu Phong?


Lạc Phàm nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy khả năng này có tính khả thi nhất. Đánh một gậy cho một quả táo, cách làm này tương đối phù hợp tính cách Chử Thiếu Phong. Y cười khổ, đột nhiên cảm thấy như vậy rất mệt. Cũng không biết chính mình có thể hay không gắng gượng qua ba tháng này.


Một trái tim chồng chất vết thương, có đôi khi yêu cầu thời gian cả đời mới mong lành lại. Đây là y nợ Chử Thiếu Phong, cho nên mặc kệ dùng phương thức nào, y đều phải trả.


Thời gian dưỡng bệnh trôi qua vừa chậm chạp vừa buồn tẻ. Khi Lạc Phàm nhàn rỗi không có việc gì sẽ giúp Ngô thẩm nấu cơm, sau đó chờ Chử Thiếu Phong trở về, lại cùng nhau dùng cơm. Đáng tiếc Chử Thiếu Phong không phải ngày nào cũng về, Lạc Phàm biết, Chử Thiếu Phong ở Hải Thành khẳng định không chỉ có căn biệt thự này là nơi ở.


Nhớ tới ngày đó, Chử Thiếu Phong thực tự nhiên mà đưa ra yêu cầu dùng thân thể gán nợ, Lạc Phàm ngực liền nghẹn muốn ch.ết. Y nghĩ nghĩ, có thể hay không ở nơi y nhìn không thấy, Chử Thiếu Phong đang ôm người khác thân mật? Có thể hay không cũng có một người, ở căn phòng Chử Thiếu Phong cấp riêng, mỗi ngày trông mong chờ người xuất hiện?


Càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, Lạc Phàm nằm ở trên giường một trận tâm phiền ý loạn. Đầu giường di động vang vài tiếng, y đứng dậy cầm lấy nhìn một cái, số lạ. Y do dự một lát, vẫn chọn ấn nghe.


available on google playdownload on app store


Là Trần Gia Dự gọi tới, Lạc Phàm thật lòng có chút kinh ngạc. Y nghi hoặc hỏi: "Cậu sao lại có số của tôi?"
Trần Gia Dự đầu dây bên kia cười cười: "Muốn hỏi thăm số di động của cậu còn không dễ dàng sao, thế nào, người bận rộn, hôm nay có thể cùng nhau ăn một bữa cơm không?"


"Ăn cơm?" Lạc Phàm nhìn thời gian, hiện tại nếu bắt đầu đi quả thực có thể đến kịp giờ cơm chiều.
Có điều, Trần Gia Dự không có việc gì, tìm y ăn cơm làm gì?


"Lão đồng học nhiều năm không gặp, sẽ không không cho nhau mặt mũi đi." Trần Gia Dự cười ha ha, "Quyết định rồi đó, 6 giờ gặp nhau ở nhà thủy tạ."


Nơi hẹn là một nhà hàng thủy tạ xa hoa ở Hải Thành, đương nhiên giá cả bên trong không hề thấp. Ngày thường Lạc Phàm rất ít tới nơi này, bất quá Trần Gia Dự mời khách, tới ăn một bữa cũng không hại gì. Chỉ là đối với lời mời đột ngột của Trần Gia Dự, trong lòng y thật sự khó hiểu. Đại học năm ấy, sau lần gặp mặt kia giữa bọn họ cũng chẳng còn liên hệ nữa. Thời điểm cao trung còn xảy ra chuyện như vậy, theo lý thuyết quan hệ giữa họ phải là xấu và cực xấu, giờ gặp mặt là cần thiết sao?


Lạc Phàm đến nhà thuỷ tạ lập tức được dẫn vào phòng riêng. Trần Gia Dự đã ngồi sẵn ở đó, thấy y tiến vào liền đứng dậy đón chào. Trong phòng chỉ có hai người họ, Lạc Phàm theo lẽ thường ngồi đối diện Trần Gia Dự, lúc này mới hỏi: "Có chuyện gì mà đột nhiên muốn mời tôi ăn cơm?"


Trần Gia Dự chưa nói, đưa cho y quyển thực đơn, Lạc Phàm tùy tiện chọn mấy món. Tiếp theo gã nâng chai rượu muốn rót ra ly mời y, Lạc Phàm liền cự tuyệt, "Tôi không uống rượu."
"Kiêng rượu sao?"
"Gần đây dạ dày không tốt, không thể uống." Lạc Phàm cười cười.


Trần Gia Dự cũng không tiếp tục chủ đề này nữa. Đồ ăn được đưa lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Trần Gia Dự nói: "Không nghĩ tới cậu cùng Chử Thiếu Phong nhiều năm như vậy vẫn bên nhau, thật là khiến người ta hâm mộ."


Lạc Phàm sửng sốt, cũng không cùng gã giải thích loại quan hệ xấu hổ hiện nay giữa mình với Chử Thiếu Phong, chỉ nhạt nhạt cười: "Hâm mộ cái gì?"
Trần Gia Dự buông đũa, tự rót một ly rượu, gã nhìn Lạc Phàm, buông tiếng thở dài. "Lạc Phàm, còn nhớ khi ở cao trung cậu thổ lộ với Chử Thiếu Phong không?"


"Ân?" Lạc Phàm ngẩng đầu nhìn gã, "Còn nhớ, làm sao vậy?"
"Kỳ thật hôm nay mời cậu bữa cơm này, chủ yếu muốn xin lỗi sự tình năm đó, khi đó tuổi còn nhỏ, làm việc tùy hứng, giờ nhớ lại cảm thấy bản thân thực sự hỗn trướng."


Lạc Phàm tay nắm đũa khựng lại, lắc đầu cười cười, "Đều qua lâu như vậy, còn nhắc đến làm cái gì."
Một chén rượu uống xuống bụng, Trần Gia Dự mang theo men say ngà ngà: "Nhưng tôi đem chuyện này để trong lòng rất nhiều năm. Lạc Phàm, thực xin lỗi."


Không khí có chút cứng đờ, Lạc Phàm ăn ăn một chút, ăn không vào nữa. Y nhìn Trần Gia Dự: "Cho nên?"


Cho nên muốn y làm gì? Chuyện làm sai, chỉ một câu xin lỗi liền có thể tha thứ sao? Thương tổn từng chịu bởi vì một câu xin lỗi liền có thể tan thành mây khói sao? Nếu có thể thật, vậy thì vì cái gì Chử Thiếu Phong không thể tha thứ cho y? Làm sai chính là làm sai, mặc dù sống lại, ngươi cũng phải vì ngu xuẩn trước đây trả giá đại giới.


Lạc Phàm đôi mắt có chút đỏ, y hít hít mũi bình phục tâm tình, đứng dậy nói: "Xin lỗi, tôi vào toilet một chút."


Ra khỏi phòng, y vô lực mà dựa vào tường, một chút lại một chút mà thở phì phò. Đôi tay che trên mặt, không dám đối mặt chính mình, y thậm chí không biết mình có tư cách gì chỉ trích Trần Gia Dự. Rốt cuộc thì sai lầm của y, nghiêm trọng hơn Trần Gia Dự rất nhiều.


Không biết đứng bên ngoài bao lâu, Lạc Phàm chờ cảm xúc ổn định, chuẩn bị trở về tiếp tục ăn xong bữa cơm này. Ngay vào lúc y xoay người, có người dùng tay vỗ vỗ vai y. Lạc Phàm quay đầu nhìn lại, là Chử Thiếu Phong.


Hốt hoảng lui về sau một bước, Lạc Phàm bị Chử Thiếu Phong đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ, cả người không biết làm thế nào. Đặc biệt là lúc này bên người Chử Thiếu Phong còn có một cậu trai trẻ hơn hai mươi môi hồng răng trắng, đang khoác tay Chử Thiếu Phong, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn y.


Lạc Phàm cảm thấy một trận đau đầu, trong lòng nặng nề đến sắp thở không nổi. Y tránh đi ánh mắt cậu trai kia, ra vẻ tự nhiên nói: "Chử thiếu, thật là khéo a."
Chử Thiếu Phong lại nhíu mi. "Ngô thẩm tối nay không làm cơm?"


"Không phải, hẹn bằng hữu." Lạc Phàm lắc lắc đầu, lại hơi hơi ám chỉ: "Nhưng thật ra Chử thiếu diễm phúc không cạn."
Chử Thiếu Phong cười cười, giơ tay đẩy ra cánh tay trắng nõn tinh tế vẫn quấn trên tay hắn, lạnh lùng nói: "Gặp dịp thì chơi thôi."


Dứt lời, cậu trai trẻ sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, hung hăng trừng mắt liếc Lạc Phàm một cái. Lạc Phàm rất là vô tội, thầm nghĩ trừng mình thì có ích lợi gì, địa vị của y trong lòng Chử Thiếu Phong sợ là so với cậu nhóc này còn không bằng đi.


Đang nghĩ ngợi mông lung, Chử Thiếu Phong lại hỏi: "Hẹn bằng hữu nào?"
Lạc Phàm do dự một lát, nghĩ đến lần trước ở bệnh viện, Chử Thiếu Phong xé nát tấm danh thiếp, không biết có nên hay không nói là hẹn Trần Gia Dự.


Thấy Lạc Phàm không đáp lời, Chử Thiếu Phong nói với cậu trai bên cạnh: "Hôm nay đến đây thôi."


Cậu trai trẻ ý đồ níu kéo, gì thì gì, Chử Thiếu Phong loại thân phận này, bỏ qua một lần sau này không biết có còn cơ hội nịnh bợ nữa hay không, nhưng khi chạm vào ánh mắt lạnh băng của Chử Thiếu Phong, cậu ta vội rụt tay về. Lại tức giận trừng mắt nhìn Lạc Phàm lần nữa mới rời đi.


Chử Thiếu Phong tiến lên kéo tay Lạc Phàm, nói: "Đi thôi."
Ngửi thấy mùi nước hoa xa lạ trên người Chử Thiếu Phong, Lạc Phàm ngẩn người, trong lòng có chút hụt hẫng.


Trong phòng, Trần Gia Dự nhìn Lạc Phàm trở về bên người còn xuất hiện Chử Thiếu Phong, rất là kinh ngạc. Gã đứng dậy trêu chọc nói: "Hai người các cậu thật đúng là như hình với bóng a."


Chử Thiếu Phong ngay khi nhìn thấy Trần Gia Dự, tay đang nắm Lạc Phàm siết một cái, khuôn mặt lãnh ngạnh. Hắn nhìn thoáng qua Lạc Phàm, chưa nói cái gì, chậm rãi ngồi xuống. Lạc Phàm có chút chột dạ, y có thể cảm giác được Chử Thiếu Phong sinh khí, tuy rằng không biết là vì cái gì sinh khí.


Trần Gia Dự nhìn nhìn Lạc Phàm, lại nhìn nhìn Chử Thiếu Phong, cười nói: "Tôi nói này Chử thiếu, dù thế nào cũng là nhiều năm không gặp, nhìn thấy tôi không cần giống như đề phòng cướp vậy đâu".
Lạc Phàm nghe xong, thập phần khó hiểu.


Trần Gia Dự hiển nhiên là uống say, thần bí hề hề kéo qua Lạc Phàm, nói: "Nói cho cậu một bí mật."
"Cái gì?"


Không đợi Trần Gia Dự nói ra, Chử Thiếu Phong liền kéo Lạc Phàm lại, sắc mặt thập phần khó coi. Trần Gia Dự cười cười, "Năm đó a, lúc cậu lên năm nhất đại học, không phải tôi đã đi tìm cậu, còn mời cậu đi xem phim sao, lúc trở về bị Chử Thiếu Phong bắt gặp, đập tôi một trận, không cho tôi tiếp cận cậu nữa."


Lạc Phàm ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ tới Trần Gia Dự muốn nói là chuyện này. Bất quá chuyện này, y xác thật là không hiểu rõ. Quay đầu nhìn Chử Thiếu Phong một cái, Lạc Phàm hỏi: "Vì cái gì đánh cậu?"
Trần Gia Dự lại không chịu nói. "Đây là một bí mật khác."


Lạc Phàm đối với bí mật của Trần Gia Dự cũng không hứng thú, nếu gã không nói, y cũng không hỏi nhiều. Vì vậy y nói: "Trách không được từ đó về sau liền không gặp cậu nữa."


"Đúng vậy, bị Chử thiếu uy hϊế͙p͙ như vậy, tôi đành phải xám xịt cút đi." Trần Gia Dự cười hì hì "Cho nên nhiều năm trôi qua như vậy, thấy các cậu còn bên nhau, tôi thật sự là vui mừng, đột nhiên lại tin tưởng tình yêu."


"Phốc ——" Lạc Phàm đang uống nước, nghe gã nói như vậy, thiếu chút nữa bị sặc. Nhưng mà còn chưa chờ y tiêu hóa lời nói của  Trần Gia Dự, Chử Thiếu Phong ngồi một bên thế nhưng duỗi tay mềm nhẹ vỗ vỗ lưng y, ngữ khí ôn hòa nói: "Uống chậm một chút."


Lạc Phàm tay cầm chén trà cứng đờ, ngơ ngác nhìn Chử Thiếu Phong, lại thấy Chử Thiếu Phong thực tự nhiên gắp đồ ăn vào bát của y, trên mặt mang theo nhàn nhạt ý cười. "Ăn nhiều một chút, em quá gầy."


Bị mấy hành động liên tiếp làm kinh ngạc đến mức Lạc Phàm có chút phản ứng không kịp, y ăn món Chử Thiếu Phong gắp cho, trong lòng ẩn ẩn nổi lên tư vị chua xót, đột nhiên dường như hiểu rõ cái gì.


Trong mắt Chử Thiếu Phong ngầm có ý khiêu khích, Trần Gia Dự lại thản nhiên cười: "Phiền các cậu vào thời điểm tú ân ái suy xét một chút cảm thụ của cẩu độc thân."
Chử Thiếu Phong lạnh lùng nói: "Cảm thụ của cậu không cần suy xét."


Một bữa cơm trôi qua trong bầu không khí quỷ dị, thời điểm tính tiền là Chử Thiếu Phong giành trước, Trần Gia Dự cũng không cùng hắn đoạt. Khi cáo biệt còn kéo Lạc Phàm qua: "Lần này Chử Thiếu Phong xuất trận, coi như không tính, lần sau lại mời cậu."


Lạc Phàm cười cười, vừa định cự tuyệt, Chử Thiếu Phong liền từ phía sau duỗi tay vòng lấy y, đem người ôm vào trong ngực, đối với Trần Gia Dự nói: "Không có lần sau."
Trần Gia Dự không nói thêm cái gì, phất phất tay, xoay người rời đi.


Lạc Phàm quay người lại, gỡ ra cánh tay Chử Thiếu Phong đặt sau lưng mình, nhàn nhạt hỏi: "Diễn xong?"
Chử Thiếu Phong thu hồi tay, tươi cười trên mặt dần dần rút đi, lại quay về bộ mặt luôn chỉ biết đối với Lạc Phàm lạnh nhạt.


Đúng vậy, diễn trò. Chử Thiếu Phong suốt bữa cơm này đều diễn trò. Hắn ở trước mặt Trần Gia Dự tỏ vẻ mình và Lạc Phàm vẫn quấn quýt như lúc ban đầu, phảng phất như khoảng cách bảy năm này không hề tồn tại, phảng phất như giữa hắn cùng Lạc Phàm chưa từng có sự xa lạ ngăn cách.


Hắn như cũ yêu Lạc Phàm, Lạc Phàm cũng như cũ yêu hắn. Bọn họ cùng nhau đi qua cao trung, đại học, tốt nghiệp bảy năm, phảng phất bọn họ vẫn luôn vẫn luôn ở bên nhau.
***
-
Nhà thủy tạ: một dạng kiến trúc xây trên mặt nước. Đại loại như thế này đây ạ:






Truyện liên quan