Chương 2: 2: Cậu Rốt Cuộc Có Phải Con Ruột Hay Không
Giản Tinh Tuế từ trên tầng xuống.
Vốn dĩ cho rằng có thể an ổn mà rời đi, ai ngờ vừa xuống tầng, một người đàn ông với dung mạo đoan chính, diện tây trang, có sắc mặt không tốt đang đi tới.
Đây là anh cả Giản Cố của cậu, kiếp trước cũng là người bảo bọc An Nhiễm nhiều lần.
Quả nhiên, Giản Tinh Tuế còn chưa mở miệng, nam nhân đến đứng trước mặt cậu: "Cha đã cùng cậu nói qua?"
Giản Tinh Tuế gật đầu: "Vâng."
"Vậy cậu thì sao?" Giản Cố từ trên cao nhìn xuống cậu, ngữ điệu dày đặc khinh thường: "Lấy của ông ấy bao nhiêu tiền?"
"..."
Giản Tinh Tuế có chút cạn lời: "Không lấy gì hết."
Giản Cố có chút chán ghét nhướng mày: "Cậu còn ngại không đủ?"
Giản Tinh Tuế nghe lời này của hắn làm cho câm nín, chủ yếu là không biết nên phản ứng như nào.
Mà dáng vẻ này của cậu trong mắt Giản Cố lại giống như đang bị nói trúng tim đen.
Giản Cố cười lạnh một tiếng: "Giản Tinh Tuế, anh đây thật đúng là không nhìn lầm cậu.
Trong đầu cậu thật sự không có chút tình cảm nào mà chỉ có tiền tài cùng quỷ kế hay sao?"
Giản Tinh Tuế không hiểu sao bị giáo huấn một hồi.
Giản Cố còn tưởng rằng bị chính hắn nói trúng rồi, lạnh giọng nói: "Nói đi, dù ít dù nhiều thì cậu muốn bao nhiêu?"
"..."
Một tia khổ sở cuối cùng trong lòng Giản Tinh Tuế cũng tiêu tán.
Dù sao cũng chuẩn bị đi rồi, về sau những người này đều không liên quan tới nữa, tội gì cần phải chịu mấy cái uất ức này.
Cậu lập tức nhướng mày, nói lớn: "Tôi nói là tôi không lấy gì hết, nghe không hiểu sao?"
Sắc mặt Giản Cố biến đổi.
Từ nhỏ đến lớn, đứa em trai nghịch ngợm này vô cùng khó dạy dỗ, nhưng ở trước mặt gã sẽ thu liễm một chút.
Gã không nghĩ tới là Giản Tinh Tuế cư nhiên dám dùng ngữ khí này nói chuyện với chính mình.
Giản Tinh Tuế thẳng lưng nhìn hắn, mở miệng phản bác: " Anh nói tôi trong đầu không có một chút tình nghĩa, tình cảm.
Vậy còn việc anh há mồm ngậm miệng liền nói đến tiền tiền tiền, xin hỏi trong đầu anh đều chứa cái gì, lại nghĩ rằng so với tôi cao quý hơn vài phần?"
Giản Cố liền lấy khí thế tổng tài ra hỏi: "Giản Tinh Tuế, cậu lấy thái độ gì mà nói chuyện với trưởng bối như thế thế hả? Một chút giáo dưỡng đều không có!"
Giản Tinh Tuế cười, lần này là thật sự từ đáy lòng bật cười.
Cậu ngẩng mặt nhìn người trước mặt: "Anh vẫn còn là trưởng bối của tôi sao?"
Giản Cố không thể phản bác: "Cậu..."
"Vị này...!Thưa anh." Giản Tinh Tuế lười cùng gã dây dưa: "Nếu không còn gì nói, có thể cho tôi rời khỏi được không? Tốn thời gian quá."
Giản Cố theo bản năng tránh ra.
Gã ở công ty được bao người kính ngưỡng, lấy địa vị của nhà Giản ở bên ngoài cũng được người người khen tặng.
Hôm nay biết được An Nhiễm lại bị đứa em trai hờ phiền phức bắt nạt liền vội vàng trở về để răn dạy một chút.
Ai biết cư nhiên ở phòng khách gặp Giản Tinh Tuế, không dạy được mà bị cãi lại, lại còn không thể phản bác!
"Giản Tinh Tuế!!"
Mắt thấy người sắp đi, tổng tài đại nhân mở miệng gọi người, tìm lại cho mình chút mặt mũi.
Giản Tinh Tuế dừng lại, đứng ở cửa quay đầu lại: "Làm sao vậy?"
Giản Cố mắt sáng như đuốc, giống tổng tài diện tây trang giày da trưng cái mặt lạnh lùng, chuẩn bị khai trừ nhân viên: "Hôm nay cậu từ cái nhà này rời đi liền không còn là con cháu gia đình này, cũng không còn là em trai của Giản Cố tôi.
Sau này, An Nhiễm mới là thiếu gia của nhà Giản, hy vọng cậu đừng lại dùng thanh danh của nhà Giản làm việc xấu.
Lớn rồi, cố gắng mà nên người."
Giản Tinh Tuế: "Nói xong chưa?"
Giản Cố có cảm giác bản thân như đấm vào bông vậy.
Bản thân gã cũng có chút kiêu ngạo, ngày thường cũng là một đại nam tử như khuôn mẫu, thế mà lúc này lại không thể răn dạy được Giản Tinh Tuế một phen, trong lòng khó tránh bị đè nén.
Nhưng cũng không còn cách nào, cuối cùng chỉ có thể chêm một câu: "Cậu tốt nhất nói được làm được, nếu không sau này tôi sẽ không màng tới tình xưa."
Giản Tinh Tuế mở miệng: "Anh hiện tại không phải cũng không bận tâm gì tới tình cảm sao."
Giản Cố: "..."
Giản Tinh Tuế ở nơi đáy mắt trào phúng cười, hướng gã vẫy vẫy tay: "Tạm biệt"
Ra khỏi tòa nhà lớn của họ Giản, không khí mới mẻ lập tức phả tới khiến Giản Tinh Tuế cảm thấy hô hấp thông thuận không ít.
Trong tòa nhà kia, mọi người tựa hồ đối với cậu đều có một loại ác ý nặng nề, ép người ta tới không nỗi thở nổi.
Nhưng mà đến ra ngoài, cậu mới phát hiện bản thân lâm vào một tình cảnh khó xử.
Cha mẹ thân sinh của bản thân ở nơi nào? Một đám người chỉ mong cậu lăn về nơi cha sinh mẹ đẻ mà chẳng nói tới việc hai người kia ở nơi nào là sao?
Kiếp trước cậu căn bản không trở về, lưu lại nhà Giản, dây dưa với An Nhiễm không thôi.
Mãi sau lại cầm chi phiếu đi khách sản ở.
Từ đầu đến cuối đều không quan tâm cha mẹ ruột, càng không trở về lần nào.
Ngay cả hẹn gặp mặt ở nhà nào đấy, cậu cũng chẳng rõ ràng địa chỉ lắm.
Giản Tinh Tuế theo bản năng mà mò mò túi của mình, không nghĩ tới lại có gì đó: "Tờ giấy?"
Đây là một tờ giấy bị vò đến nhàu nát, mặt trên viết một cái địa chỉ.
Chắc hẳn là địa chỉ nhà cha mẹ ruột, chắc là lúc trước ai đó đưa cho cậu, rồi bị bản thân thả vào túi.
Giản Tinh Tuế thở dài: "May mắn ghê..."
Đối với Giản Tinh Tuế vừa mới trọng sinh mà nói, rất nhiều chuyện cậu định thử, cũng rất nguyện ý đi trải nghiệm.
Đời này cậu không đòi tiền, không có chỗ để đi, nếu cùng hai người gọi là cha mẹ ruột gặp mặt, không chừng sẽ không giống kết quả đời trước.
Giản Tinh Tuế nhìn lộ tuyến đi bộ dài 3 km, cảm khái một câu: "Sớm biết như này đã nhận lấy chi phiếu, ít nhất đêm nay còn có thể đi khách sạn qua đêm."
Bất quá thân thể này may mắn không tiều tụy như lúc sắp ch.ết ở kiếp trước, đi đường xa cũng không quá mệt mỏi.
Cha mẹ ruột ở một khu phố nhỏ.
Từ khu nhà giàu mà nhà Giản đang ở rời đi, tới khu phố cũ liền cảm thấy nhiều thêm một chút khói lửa nhân gian: người đi xe đạp điện, xe ba bánh, ven đường còn có người bán rong đang thét to bán trái cây.
Giản Tinh Tuế nhìn khu phố đang rất náo nhiệt.
Dựa theo địa chỉ trên tờ giấy, cậu đi tới một cửa hàng nhỏ.
Cha mẹ ruột có làm kinh doanh nhỏ, hình như là bán bánh mật.
Chỉ là hôm nay không biết vì sao không mở cửa, cậu nghĩ nghĩ liền tìm một cái ghế dựa trong cửa hàng ngồi tạm.
Ven đường không ít người đi ngang qua tò mò ngó nhìn.
Cùng lúc trong ánh hoàng hôn, có hai người cầm tay nhau đi tới.
Vừa đi, đôi vợ chồng còn vừa nói: "Nhiễm Nhiễm bị sợ là thật, em xem mà đau hết cả tâm can."
Người đàn ông nói: "Thằng nhóc nhà Giản kia thật sự là trời đánh, còn đem Nhiễm Nhiễm ra dọa nạt."
Người phụ nữ thở dài, bi thương: "Nhiễm Nhiễm nhà ta thật đáng thương.
Tưởng tượng sau này không có ở nhà, khó có thể thấy thằng bé làm tim em đau đớn như dao cắt."
Người đàn ông vội vàng an ủi: "Đừng quá khổ sở.
Dù sau này Nhiễm Nhiễm không ở cùng, thằng bé vĩnh viễn là con chúng ta.
Tình nghĩa thế nào cũng sẽ không thay đổi.".
||||| Truyện đề cử: Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường |||||
Người phụ nữ lúc này mới trấn an một ít, gật gật đầu.
Giản Tinh Tuế ngồi ở cửa tiệm dưới tình huống như vậy cùng hai người kia bốn mắt nhìn nhau, gặp mặt.
Hai vợ chồng ban đầu sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng, có chút không dám tin mà chỉ vào Giản Tinh Tuế nói: "Cậu, sao cậu lại tới đây?"
Giản Tinh Tuế có chút khó hiểu, cậu hỏi lại: "Cháu không nên tới sao?"
Theo đạo lý mà nói, không phải cậu là con ruột của bọn họ sao.
Phản ứng của đôi vợ chồng này thật sự kỳ lạ, nguyên bản cậu còn có một ít ảo tưởng, bây giờ tim lạnh đi một ít.
Người phụ nữ còn chút khiếp sợ, người đàn ông bên cạnh liền mở miệng: "Con là Tuế Tuế đúng chứ."
Giản Tinh Tuế gật đầu.
Nhìn thấy con ruột, đôi vợ chồng này lại không giống như kích động, nhưng nếu bảo là mâu thuẫn thì cũng không phải, càng giống như bất lực không biết làm thế nào để ở chung.
Lúc ông đi mở cửa, người phụ nữ mới nói: "Dì là Trương Hà, ông ấy là Trương Hướng Dương.
Nghề chính là mở hàng làm chút buôn bán, nhà ở tầng trên của cửa hàng, cháu biết chứ?"
Giản Tinh Tuế kỳ thật không biết, nhưng cũng gật đầu: "Biết ạ."
Cửa mở, Trương Hà có chút ngập ngừng mà nói: "Vào đi."
Trương Hướng Dương đi phía trước giới thiệu: "Ở đây chỉ là một cái tiệm nhỏ, so với nhà Giản thì kém hơn, cũng không biết cháu có thể ở được không."
Giản Tinh Tuế trả lời: "Không sao, rất sạch sẽ, rất tốt."
Trương Hà nghe xong có chút ngoài ý muốn.
Bà trước kia cảm thấy thằng nhóc Giản Tinh Tuế này không hay nghe lời, vốn lại là thiếu gia được nuôi chiều, tính tình xấu xa.
Tuy là con ruột của mình, nhưng trước nay đều không sinh sống cùng nhau, lại càng không có bồi dưỡng cảm tình, cho nên còn có chút mâu thuẫn.
Nhưng lại không nghĩ tới, từ lúc cởi giày bước vào nhà cho tới giờ, đứa nhỏ này lại rất ra dáng lễ phép.
Bà cười cười, mở miệng nói: "Cháu không chê là tốt.
Nếu nói sạch sẽ thì ta khẳng định, đứa nhỏ Nhiễm Nhiễm này rất cần mẫn, thường xuyên giúp chúng ta làm việc, vô cùng hiểu chuyện."
Giản Tinh Tuế như có suy tư mà gật đầu.
Vai chính đúng là vai chính, đến nơi nào đều được hoan nghênh thương nhớ, lúc nào cũng có rất nhiều phẩm chất tốt đẹp.
Điểm này không có gì đáng tránh, trái lại còn đáng để học tập.
Trương Hướng Dương ho nhẹ một tiếng nói: "Cái kia, Tinh Tuế, cháu ở phòng này đi."
Giản Tinh Tuế đi tới, cửa mở ra, là một gian phòng có giường tatami, đối diện là kệ sách cao cao, dưới cửa sổ duy nhất trong phòng là cái bàn.
Nhìn qua liền thấy phòng này bình thường không có người dùng thường xuyên, có chút nhỏ, còn không có ánh nắng chiếu tới, so với phòng cũ thì phi thường khó coi.
Thế nhung Giản Tinh Tuế cũng không để ý điểm này, cậu xoay người, nhìn qua phòng bên cạnh: "Phòng này là phòng của hai người sao?"
Trương Hướng Dương trả lời: "Không phải, là phòng của Nhiễm Nhiễm."
Giản Tinh Tuế lạnh nhạt mà nhìn Trương Hướng Dương.
Tuy không nói chuyện, nhưng cái liếc mặt này lại bao hàm nhiều ý tứ, làm người ta chột dạ.
Trương Hà có chút đông cứng mà giải thích: "Cái kia, vì Nhiễm Nhiễm mới dọn đi hai ngày nay, trong phòng còn nhiều đồ chưa kịp dọn đi, nên mới không có tiện dọn dẹp cho cháu ở luôn."
Giản Tinh Tuế cong môi cười lạnh: "Sao không lấy hết ra, đóng gói đợi cậu ta trở về lấy cho tiện?"
Trương Hà cùng Trương Hướng Dương liếc nhau, không nói ra lời.
Cuối cùng, vẫn là Trương Hướng Dương giải thích: "Nhiễm Nhiễm có nhiều đồ cá nhân tương đối quan trọng, chúng ta không thể tùy tiện xáo trộn chúng, sợ làm hỏng.
Bản thân cháu cũng là con nhà giàu, so với chúng ta phải hiểu hơn chứ?"
Giản Tinh Tuế cười cười, cảm tình dưới đáy mắt dần dần rút đi, vào phòng, chỉ để lại một câu: "Tùy tiện vậy đi.".