Chương 90: 90: Không Ngại Biến Nó Thành Sự Thật

Mưa vẫn rơi không ngớt, Trương Thỉ trong biệt thự thì đang đứng ngồi không yên.
Hắn vừa lo Thẩm Tinh Tuế xảy ra chuyện vừa sợ cậu sẽ phát hiện ý đồ của bản thân.
Trương Thỉ đảo quanh trong phòng khách tới mức làm chính mình váng đầu.


Bỗng có tiếng chuông cửa bất chợt vang lên, đặc biệt trong lúc đêm khuya vắng vẻ, mưa gió bão bùng lại càng khiến hắn bị dọa không nhẹ.
Cả người Trương Thỉ sởn da gà, chảy mồ hôi lạnh như thể đang lén lút ăn trộm thì bị bắt quả tang.
"Ai đấy?"
Bên ngoài, tiếng chuông vẫn vang đều đều.


Trương Thỉ chần chờ nhìn qua mắt mèo trên cửa, hoảng hốt khi thấy Phó Kim Tiêu khoác áo gió màu đen đang đứng bên ngoài.
Chỉ cần Phó ảnh đế đứng đó lạnh mặt là hắn đã như trong hầm băng.
Dường như nhận ra tầm mắt của Trương Thỉ, anh ngẩng đầu nheo mắt nhìn.


Rõ ràng chẳng nói lời nào nhưng áp bách đè cho hắn cảm thấy khó thở.
Trương Thỉ hít hà một hơi.
Phó Kim Tiêu lại nhấn chuông cửa một lần nữa.
Trương Thỉ cũng chẳng hiểu vì sao mà bản thân chùn bước, sợ sệt không dám mở.


Tiếp theo, hắn lại trừng mắt cứng miệng khi thấy Phó Kim Tiêu lấy ra một tấm thẻ, vừa nhìn vừa nhập mã khóa.
Thấy như vậy, Trương Thỉ lập tức mất hồn vía, vội vã mở cửa.
Cành cạch.
Cánh cửa được mở ra.
Bên ngoài, gió rít từng cơn ập vào mặt khiến Trương Thỉ tỉnh táo phần nào.


Hắn bàng hoàng nhìn người đàn ông đang đứng trước mắt chẳng khác nào chứng kiến một con quỷ tới đòi mạng.
Trong tích tắc, Trương Thỉ vừa sợ hãi vừa cảm thấy may mắn vì bản thân chưa làm ra chuyện gì.
Phó Kim Tiêu mở miệng: "Em ấy đâu?"
Trương Thỉ lắp bắp: "A-Ai cơ?"


available on google playdownload on app store


Phó Kim Tiêu nhướn mày, tỏ vẻ "Cậu bị chập à?" rồi lướt qua hắn để vào trong.
Anh quét mắt một vòng, thấy bàn ăn phong phú với nến thơm, rượu vang đỏ được sắp xếp lãng mạn mà cười lạnh.


Từng giọt mồ hôi lăn dài trên mặt Trương Thỉ, hắn giải thích một cách yếu ớt: "Hôm nay là sinh nhật của em..."
Tầm mắt Phó Kim Tiêu dừng trên ánh đèn hắt từ cửa phòng vệ sinh đang đóng chặt.
Đôi mắt phượng ôn hòa thường ngày nheo lại, anh cất bước đi qua.


Trương Thỉ vọt lên trước, chạy tới gõ cửa: "Tuế Tuế, cậu mở cửa được không?"
Thẩm Tinh Tuế không đáp lại.
Cách một cánh cửa, cậu co ro thành một đoàn, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ đang ập tới.
Thẩm Tinh Tuế dù nghe được tiếng Trương Thỉ nhưng không có bất kỳ động tác nào.


Cho tới khi Trương Thỉ nói: "Thầy Phó tới rồi."
Thẩm Tinh Tuế hơi ngẩng lên.
Đôi mắt mơ màng chớp chớp, lông mi cong dài khẽ run như không dám tin những gì mình nghe được.
Ngoài cửa lại có tiếng gõ, tiếp theo truyền tới giọng nói quen thuộc của Phó Kim Tiêu: "Tuế Tuế."
Cả người Thẩm Tinh Tuế chợt động.


Nhưng vì quá mệt mỏi nên cậu vừa đứng dậy liền ngã khuỵu xuống sàn.
Phó Kim Tiêu nhẹ nhàng dỗ dành: "Mở cửa ra cho anh nào."
Thẩm Tinh Tuế khẽ gọi: "Thầy Phó?"
Giọng nói này thể hiện chủ nhân của nó đang không đủ thanh tỉnh.


Thanh âm vừa ê ẩm vừa khàn khàn, Phó Kim Tiêu nghe xong liền biết trạng thái Thẩm Tinh Tuế lúc này không ổn.
Áp suất quanh thân anh lúc này khiến người khác khó thở nổi nhưng vẫn dỗ dành cậu như cũ: "Em cách xa cửa một chút."
Thẩm Tinh Tuế dựa vào bồn rửa tay để đứng dậy.


Cậu đang tính toán mở cửa như thế nào thì giây tiếp theo, cửa nhà vệ sinh đã bị người dùng lực phá hỏng.
Cánh cửa yếu ớt đập mạnh vào tường, nát thành đống sắt vụn.
Thẩm Tinh Tuế ngẩng đầu thì thấy Phó Kim Tiêu, trong nháy mắt còn tưởng bản thân đang gặp ảo giác.


Phó Kim Tiêu đi tới, đánh giá từ đầu tới chân cậu một lượt, xác nhận rằng không có vấn đề gì mới kéo người vào lồng ngực của mình.


Dù gặp mặt người thương rồi nhưng phải tới khi ôm đối phương vào lòng ngực, cảm nhận được cậu còn tồn tại và an toàn trong vòng tay thì trái tim Phó Kim Tiêu mới có thể an tâm.
Thẩm Tinh Tuế ngây ngốc trong cái ôm chặt này một hồi mới nhẹ giọng hỏi: "Thầy Phó?"


Phó Kim Tiêu thấp giọng trả lời: "Anh đây."
Thẩm Tinh Tuế run rẩy, ánh mắt khẽ nhúc nhích: "Thật là anh sao?"
"Là anh." Phó Kim Tiêu biết Thẩm Tinh Tuế bất an liền vỗ vỗ lưng trấn an cậu: "Nửa tiếng trước anh có gọi tới nhưng không thấy em nhận nên đã lập tức tới đây nhìn xem."


Mưa bên ngoài vẫn rào rào không ngớt, đường núi thì gập ghềnh trơn trượt.
Thậm chí, anh còn chẳng mang theo bất kỳ ai.
Biết rõ nguy hiểm như vậy mà Phó Kim Tiêu vẫn tới.
Thẩm Tinh Tuế thở phào, trong lòng ấm áp tới lạ.
Đầu óc cậu ngày càng trì trệ, mơ màng không biết bản thân muốn nói gì.


Khi biết có người để bản thân có thể dựa vào, đại não căng chặt vì cảnh giác của Thẩm Tinh Tuế lúc này như được giải thoát.
Giây tiếp theo, cậu lập tức rơi vào mộng đẹp.
Phó Kim Tiêu rất nhanh liền nhận ra người trong lòng mình đã ngủ rồi.


Trương Thỉ đứng cách đó không xa thấy bọn họ ôm nhau, chần chờ hỏi: "Anh..
Mấy người..
Hai người...?"
Phó Kim Tiêu xoay qua nhìn hắn, đôi mắt sắc lẹm đầy sát ý.
Dù chẳng nói bất cứ thứ gì cũng khiến Trương Thỉ nhanh chóng ngậm chặt miệng.


Phó ảnh đế lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, nếu bây giờ mà không phát hiện ra Thẩm Tinh Tuế có vấn đề gì thì anh đúng là úng não.
Trương Thỉ nhu nhược nói: "Phòng ngủ của cậu ấy ở phòng đầu tiên trên tầng hai ạ."


Phó Kim Tiêu lên tầng, mở cửa phòng cho khách nhìn một lượt rồi mới đặt Thẩm Tinh Tuế lên giường.
Sau đấy, anh cũng không lập tức rời đi mà mở trang bị bỏ túi đặc biệt kiểm tr.a xung quanh, xác định không có máy quay giấu kín hay thiết bị thu âm mới đứng dậy.
Ngay lúc này, điện thoại anh có cuộc gọi tới.


Phó Kim Tiêu thấy Vương Mỹ Xán gọi tới liền nhận: "Alo, chị Vương à."
"Kim Tiêu, tôi nhận được thông báo email, hình như được chụp từ bên ngoài biệt thự Tuế Tuế đang ở." Vương Mỹ Xán nói: "Anh xem một chút đi."
Phó Kim Tiêu lập tức mở mail, thấy rất nhiều ảnh chụp.


Chúng rõ ràng được chụp từ bên ngoài, hơn nữa chắc chắn không phải được chụp từ điện thoại bình thường.
Liếc mắt một cái, anh có thể nhìn ra tác giả là bọn paparazzi, hơn nữa trong mấy bức ảnh này, dù ở góc độ nào cũng có thể khiến người xem hiểu lầm.


Trong ảnh là Thẩm Tinh Tuế và Trương Thỉ đang dựa sát vào người nhau như người tình ôm ấp thân mật.
Ngoài hai nhân vật chính, đám paparazzi này còn lồng cả bàn đồ ăn lãng mạn vào khung ảnh.
Nếu người xem không đủ tỉnh táo và hiểu biết thì sẽ bị dắt mũi một cách dễ dàng.


Phó Kim Tiêu mở miệng: "Là paparazzi nhà ai?"
Vương Mỹ Xán đã chuyên nghiệp điều tr.a rõ ràng: "Của nhà Chanh.
Hình như hai ngày trước, Tuế Tuế xuống núi chơi đã bị bọn họ theo dõi.
Đám người này ra giá muốn chúng ta mua lại, tôi đã gửi tiền qua rồi."


Ánh mắt Phó Kim Tiêu dừng trên từng tấm hình, lại nhìn thoáng qua Thẩm Tinh Tuế đang say ngủ cách đó không xa.
Lúc này, từng hạt mưa nặng trĩu vồ lấy cửa sổ, để lại từng vệt nước lóng lánh.
Vương Mỹ Xán thờ dài: "Tuế Tuế còn nhỏ nên không biết cảnh giác, bảo vệ bản thân khỏi lũ chó săn này.


Tôi cũng không ngờ đám paparazzi lại bám dai như đỉa, may là chuộc tiền được chứ nếu không thì chẳng biết sẽ thế nào.
Anh xem..."
Phó Kim Tiêu thấp giọng: "Tôi biết rồi."
Vương Mỹ Xán theo bản năng nhận ra Phó Kim Tiêu khác lạ, cái áp lực nặng nề này đã lâu rồi chưa xuất hiện.


Bản thân anh cũng không phải người dễ bị chọc tức.
Trước kia Phó ảnh đế non trẻ còn hùng hổ xông pha, mấy năm nay thì ngày càng trưởng thành, trầm tính hơn.
Có thể nói rằng bây giờ rất khó có chuyện ảnh hưởng tới cảm xúc của anh, trừ một số tình huống quá giới hạn.


Mà một khi Phó Kim Tiêu tức giận thì mọi chuyện khó có thể giải quyết trong hòa bình.
"Kim Tiêu..." Vương Mỹ Xán chần chờ: "Anh làm sao thế, xảy ra chuyện gì à?"
Phó Kim Tiêu không nhiều lời, chỉ đáp: "Việc này chị không cần phải xen vào, tự tôi sẽ xử lý."
Vương Mỹ Xán sợ nhất là nghe anh nói vậy.


Nếu cô có thể can thiệp còn tốt, ít nhất có thể đàm phán.
Nhưng nếu để Phó Kim Tiêu tự mình xử lý thì e rằng...!Nói thật, dựa vào thủ đoạn âm độc của người này, cô cũng không thể đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Vương Mỹ Xán: "Ơ này...!anh..."


Phó Kim Tiêu tính chấm dứt cuộc hội thoại thì bỗng nhớ tới thứ gì, nhắc nhở: "Tối nay chị để ý Weibo với các tài khoản nổi tiếng, nếu có ai đăng mấy bức ảnh này thì lập tức báo lại cho tôi."


"Còn có.." Phó Kim Tiêu nhìn ảnh chụp, giọng trầm đi, đè nén bão tố ẩn giấu bên trong: "Tôi cũng đang ở biệt thự, rất có khả năng cũng bị bọn họ chụp được.
Chị lập tức liên hệ lại, nếu những bức ảnh đó không biến mất thì tôi sẽ cho bọn họ biến mất trong giới giải trí cùng chúng."


Lời ít ý nhiều.
Không ai sẽ cảm thấy anh đang đùa cợt.
Vương Mỹ Xán biết chuyện này nghiêm trọng hơn mình nghĩ liền đáp: "Được, tôi hiểu rồi.
Bây giờ tôi sẽ làm luôn, nhưng anh cũng đừng hành động theo cảm xúc đấy nhé.
Nếu được thì cứ bàn bạc trước với tôi..."


Cuộc gọi bị ngắt kết nối.
.....
Dưới tầng trong biệt thự, Trương Thỉ đang đứng ngồi không yên.
Khi có tiếng động phát ra từ cầu thang, hắn lập tức quay đầu lại, thấy được người mà bản thân không muốn gặp nhất, Phó Kim Tiêu.


Phó ảnh đế đã cởi áo khoác gió trên người, chỉ mặc áo sơ mi trắng bên trong.
Bước chân anh từ tốn, thong dong nhưng lại khiến người khác vô thức cảm thấy khẩn trương.
Trương Thỉ đứng dậy: "Thầy Phó, Tuế Tuế khỏe không ạ?"
Phó Kim Tiêu không đáp.


Anh chậm rãi đi tới bàn ăn, ngừng lại vài giây trước ly rượu vang đỏ.
Tiếp tới, Phó ảnh đế bước đến vị trí ngồi của Thẩm Tinh Tuế, cầm lấy ly rượu mà cậu đã uống.
Ngón tay thon dài trắng nõn của anh nhấc cái ly lên, khẽ ngửi một chút.


Động tác không phải chậm chạp nhưng trong mắt Trương Thỉ thì thời gian đã trôi qua quá lâu rồi.
Phó Kim Tiêu đặt lại cái ly lên bàn, sau đó nâng mắt nhìn Trương Thỉ.
Trong sự sợ hãi tột độ của hắn, anh cười lạnh: "Thật to gan."


Lời này như tuyên án trong điện Diêm Vương, rút bỏ toàn bộ sức lực hiện có của Trương Thỉ.
Trong nháy mắt, hắn nhận ra rằng có lẽ bản thân toi thật rồi.
Phó Kim Tiêu xoay người bước vào phòng bếp.
Trong phòng bếp còn có một chai rượu vang đỏ mất nhãn.


Anh bước tới nhìn một hồi rồi nhìn về thùng rác gần đó.
Trương Thỉ thấy vậy liền vọt lên, giữ chặt tay anh: "Thầy Phó, thầy Phó à, anh nghe em giải thích đã..."
Theo quán tính, cánh tay của hắn đụng phải chai rượu vang bên cạnh.
Chai rượu lắc lư qua lại rồi rơi xuống.


Choang! Vang đỏ nhuốm đầy mảnh pha lê chảy dài trên sàn cẩm thạch.
Tiếng pha lê vỡ trong đêm mưa khiến người nghe phải thót tim.
Trương Thỉ vội vàng biện giải: "Em thật sự không có ý định chuốc thuốc gì đâu.
Tuy có một chút rơi vãi vào ly rượu nhưng nó chỉ khiến người uống mệt rã rời thôi.


Em không có ý xấu gì với Tuế Tuế cả, thật sự luôn đó ạ.
Em có thể thề với anh!"
Tới giờ phút này, Trương Thỉ cảm thấy bản thân thật sự quá may mắn.


Cả đời này, chưa có lựa chọn nào của hắn sáng suốt hơn khi ấy cả, nếu không lúc này số phận Trương Thỉ đã chấm dứt tại đây rồi.
Phó Kim Tiêu nhìn từ trên cao xuống, xem hắn hoảng loạn như tên hề nhảy nhót.
Anh mở miệng, lạnh lẽo kinh người: "Trương Thỉ, tôi đã được nghe về cậu."


Trương Thỉ sửng sốt.
"Cháu ngoại Hồ Khải Việt, cậu hai của tập đoàn nhà Trương." Phó Kim Tiêu cười như không cười: "Một năm trước tôi đã gặp chủ tịch Trương, cũng thấy qua mẹ cậu rồi.
Tập đoàn nhà cậu chuyên kinh doanh nội thất khá có tiếng trên thị trường.


Tuy nhiên mấy năm nay doanh thu không tốt, đa phần đều dựa vào hợp tác với các tập đoàn khác, trong đó cũng có nhà Phó."
Cả người Trương Thỉ lạnh toát.
Tập đoàn nhỏ lẻ nhà hắn sao có thể đấu lại cả sản nghiệp đồ sộ sau lưng Phó ảnh đế được cơ chứ.


Phó Kim Tiêu hơi cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Nhưng tôi nghĩ là...!tập đoàn nhà cậu có nhiều đối tác lắm, đúng không?"
Trương Thỉ sửng sốt.
Lợi nhuận của nhà họ phần lớn đều thu được từ các hợp đồng hợp tác với tập đoàn nhà Phó.


Nếu bị chèn ép hoặc ngừng hợp tác với bọn họ thì rất có khả năng nhà Trương sẽ phải đối mặt với phá sản, thậm chí nhà tan cửa nát!
Sau lưng Trương Thỉ ướt sũng mồ hôi.


Bản thân hắn là thằng oắt chưa trải sự đời nên thật sự bị mấy lời của Phó ảnh đế dọa mất hồn mất vía: "Thầy, thầy Phó...!Em thật sự biết sai rồi ạ!! Về sau em sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, xin anh hãy tha cho em!!!"
Con ngươi Phó Kim Tiêu lạnh đi, hỏi: "Ai bày cậu làm mấy chuyện như vậy?"


Trương Thỉ sửng sốt, không dám tin nhìn anh.
Phó Kim Tiêu nheo mắt.
Trương Thỉ vô thức lui ra sau vài bước, lắp bắp: "K-Không có ai hết."
Phó Kim Tiêu cười lạnh, không nói không rằng đi ra ngoài.
Tuy cái gì cũng chưa làm nhưng lại giống như cảnh cáo Trương Thỉ, cho hắn một cơ hội cuối cùng để khai nhận.


Trương Thỉ sợ lắm rồi.
Hắn run rẩy quỳ xuống, giữ chặt chân Phó Kim Tiêu: "Anh, Anh Phó! Em thật sự không cố ý đâu ạ, chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới người nhà em hết.
Tất cả...!tất cả là tại An Nhiễm, là do An Nhiễm dạy em!!"
Phó Kim Tiêu dừng bước.


Trương Thỉ vốn ích kỷ từ trong xương, vì lợi ích của mình mà sẵn sàng bán mạng người khác: "Là An Nhiễm! Em đã nói không làm rồi mà cậu ta vẫn mê hoặc em.
Cậu ta nói rằng chỉ cần gạo nấu thành cơm...!là Tuế Tuế sẽ chấp nhận ở bên em.


An Nhiễm còn nói là do em trước kia không đủ can đảm nên mới bỏ lỡ Tuế Tuế..."
Trong phòng bếp, Trương Thỉ thẳng thắn khai hết tất cả.
Cả người Phó Kim Tiêu lại càng lạnh, lạnh tới mức khiến người khác khó thở.
Sau khi nghe Trương Thỉ nói xong, anh ra ngoài phòng bếp ngồi xuống.


Tới lúc Trương Thỉ vừa run sợ vừa đi ra thì thấy anh đang trầm ngâm ngồi trên sô pha, tay kẹp điếu thuốc như đang tự hỏi điều gì, cũng như đang muốn giải tỏa áp lực nào đấy.
Khi Trương Thỉ nghĩ rằng Phó Kim Tiêu sẽ tức giận hoặc sẽ tìm nhà Giản tính sổ ngay lập tức, anh lại vẫy tay với hắn: "Lại đây."


Trương Thỉ nhẹ nhàng đi tới, cẩn thận mở lời: "Thầy Phó?"
Thanh âm Phó Kim Tiêu vang lên rõ ràng trong đêm tối yên tĩnh: "Ý cậu là...!An Nhiễm chủ động tới tìm cậu hợp tác? Đúng chứ?"
Trương Thỉ gật đầu.


"Rất tốt..." Làn khói xuất hiện mập mờ từ điếu thuốc lá cháy dở mà Phó Kim Tiêu đang cầm trên tay.
Anh ưu nhã ngồi xuống, trên mặt là nụ cười nguy hiểm: "Mấy ngày nữa, nếu cậu ta tìm tới thì cứ nói Tuế Tuế và cậu đã ở bên nhau, kế sách cậu ta bày ra cho cậu cũng đã thành công rồi."


Trương Thỉ sửng sốt: "Là sao ạ?"
Phó Kim Tiêu nhướn mày: "Ý trên mặt chữ."
Trong chính khoảnh khắc này, Trương Thỉ cuối cùng cũng thấy được một Phó Kim Tiêu đáng sợ tới nhường nào.


Người này đáng sợ không phải vì gia sản khổng lồ mà là chỉ số thông minh quá cao với thủ đoạn âm hiểm của anh.
Phó Kim Tiêu không nhanh không chậm nói: "Mặc kệ cậu ta nói cái gì, cứ làm theo những gì tôi bảo là được."
Trương Thỉ vội vàng lên tiếng.


Phó Kim Tiêu liếc mắt nhìn hắn: "Nếu có chút sai lầm nào xuất hiện..."
Nhiệt độ trong nhà dường như giảm đi một nửa.
Người đàn ông ngồi trên sô pha nhìn Trương Phí trước mặt, đáy mắt lạnh băng, cười nói: "Tôi không ngại cho hai người các cậu lên đường cùng nhau đâu."
...


Hôm sau, Thẩm Tinh Tuế vừa tỉnh dậy liền nhận ra bên cạnh mình có người.
Cậu hoảng hồn thiếu chút nữa lăn từ trên giường xuống, may sao Phó Kim Tiêu nhanh tay lẹ mắt giữ được, tránh một cuộc va chạm không đáng có xảy ra.
Thẩm Tinh Tuế thấy rõ người trên giường mình thì mới thở phào nhẹ nhõm: "Thầy Phó."


Phó Kim Tiêu cũng vừa tỉnh ngủ.
Đây là lần thứ hai Thẩm Tinh Tuế nhìn thấy bộ dáng rời giường của anh.
Sự lộn xộn, lười biếng khi vừa tỉnh ngủ trở thành một vẻ đẹp nghệ thuật trên người Phó Kim Tiêu.


Thân hình cao lớn của anh chiếm một nửa giường nằm, không gian xung quanh cậu thoang thoảng mùi hương dễ ngửi của đối phương.
Phó Kim Tiêu trầm giọng lên tiếng, kéo Thẩm Tinh Tuế ôm vào ngực mình.
Nhìn thấy Phó Kim Tiêu, Thẩm Tinh Tuế ngây ngốc, lắp bắp: "S-Sao, sao anh lại ở trên giường em thế ạ?"


"Làm sao?" Phó Kim Tiêu thấp giọng: "Em hy vọng người khác ở trên giường mình?"
Thẩm Tinh Tuế suýt cắn phải đầu lưỡi của bản thân: "Em không có ý này.
Nhưng mà đêm qua...!Có phải đêm qua em đã thiếp đi không? Em chẳng ấn tượng một chút nào hết.


Sao anh lại ở chỗ này thế ạ? Chúng ta...!có phải giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì đó không?"
Đáng tiếc, người đang nằm bên cạnh cậu lại không cảm nhận được nỗi lo này chút này.
Phó Kim Tiêu chậm rì đáp lại, giọng nói khàn khàn: "Chuyện nên hay không nên cũng xảy ra hết rồi."
!!!!!!!!!!


Thẩm Tinh Tuế cứng đờ, trố mắt nhìn anh.
Thậm chí, cậu còn xốc chăn nhìn thoáng qua phía dưới, phát hiện bản thân vẫn mặc quần áo chỉnh tề chẳng giống như đã xảy ra chuyện gì đó.
Thẩm Tinh Tuế lẩm bẩm: "Thật hay đùa vậy trời?"


Phó Kim Tiêu giương mắt nhìn, nhận ra cậu nhóc đang hoảng hốt liền nói: "Cuối cùng cũng biết sợ rồi?"
Thẩm Tinh Tuế hoàn hồn, thấp thỏm lo âu.


Đôi mắt cậu không kìm được sóng sánh ánh nước, cẩn thận mở miệng: "Là thật ạ? Chúng ta thật sự...!đã xảy ra cái gì sao? Như thế nào mà em không cảm thấy gì khác lạ vậy..."


Vốn Phó Kim Tiêu chỉ muốn trêu chọc nhân tiện hù dọa cậu một chút, ai ngờ nhóc đầu đất lại sợ tới mức choáng váng như này.
Anh buồn cười ra tiếng: "Bé cưng à, em cũng coi thường anh quá đó."
Nếu là thật sự xảy ra thì em còn có tâm trí suy nghĩ như bây giờ sao?


Thẩm Tinh Tuế ngây ngẩn, mãi mới hiểu anh nói gì.
Lập tức, mặt cậu đỏ bừng, vừa xấu hổ khi bị lừa vừa tức giận trừng mắt nhìn Phó Kim Tiêu.
Khuôn mặt thanh tú mới tỉnh ngủ phiếm hồng, mang theo tình ý như có như không vô cùng hấp dẫn.


Phó Kim Tiêu nhướn mày: "Biết là giả rồi mà có vẻ như em đang tiếc lắm nhỉ?"
Thẩm Tinh Tuế nhẹ giọng cãi lại: "Anh đừng có nói oan em, em mới không có như vậy đâu."
Vừa nói xong, cậu lập tức bị vật ra.


Tới khi hồi thần, Thẩm Tinh Tuế phát hiện đệm giường bị lún xuống, trên người cậu có thêm một vật nặng đè lên.
Phó Kim Tiêu môi chạm môi, bắt đầu nụ hôn chứa đầy nỗi nhung nhớ.
Ban đầu, nụ hôn chỉ phớt qua, nhẹ nhàng mơn trớn nhau rồi dần dần trở nên kịch liệt hơn.


Tới khi tách ra, khuôn mặt Thẩm Tinh Tuế đã đỏ lừ, đôi mắt mịt mờ hơi nước.
Cậu nhẹ nhàng thở dốc, lặng nghe Phó Kim Tiêu khẽ nói bên tai mình: "Anh cũng không ngại biến nó thành thật đâu.".






Truyện liên quan