Chương 64: Quay Về Nhà Họ Diệp Gặp Ba Mẹ Chồng
"Tôi nói là… tôi...!là anh em tôi." Diệp Thương Ngôn nói rất nghiêm túc.
An Hạnh Nhi nhíu mày.
Tối hôm qua anh mất ngủ liên quan gì tới chuyện anh em của anh?
Nụ cười của Diệp Thương Ngôn dường như càng rõ hơn.
Anh đặt tờ báo đã xem xuống, lúc này cũng vừa vặn ăn sáng xong, nói: “Cô chủ An ăn sáng mau đi, chúng ta còn quay về nhà họ Diệp."
Lúc này An Hạnh Nhi đang mải xem tin tức nên không có phản ứng gì.
Diệp Thương Ngôn nhíu mày.
Anh đứng dậy, liếc nhìn về phía màn hình điện thoại của cô.
Anh thấy trên màn hình là ảnh cưới của Cố Quân Tường và An Hạnh Nhi bị xé rách bởi hiệu ứng đặc biệt.
Tiêu đề của tin tức là: "Cố Quân Tường chật vật rời đi, chuyện nực cười đầu tiên của cậu chủ hàng đầu trong thành phố."
Diệp Thương Ngôn cầm lấy điện thoại của An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi hơi bực mình: “Diệp Thương Ngôn."
"Ăn trước đi, lát nữa hẵng xem."
"..." Phắc, cô thật muốn chửi tục.
"Em mau ăn đi, tôi ăn với em." Diệp Thương Ngôn ngồi lại ghế của mình, nói rất nghiêm túc.
An Hạnh Nhi cố nén cơn giận.
Cô nói với mình, cô không cần tính toán với người đàn ông nhỏ hơn mình ba thế hệ.
Dù sao.Anh cũng quá ấu trĩ.
Sau khi ăn sáng xong.
An Hạnh Nhi và Diệp Thương Ngôn cùng tới nhà họ Diệp.
Dù sao cũng là lần đầu tiên đi gặp người lớn nên cô hơi lo lắng, đặc biệt cuộc hôn nhân của cô và Diệp Thương Ngôn còn là giả, rõ ràng là danh không chính ngôn không thuận.
"Người nhà tôi rất dễ gần." Diệp Thương Ngôn dường như nhận ra được cảm xúc của An Hạnh Nhi nên trấn an.
An Hạnh Nhi quay đầu nhìn anh: “Bọn họ đều dễ tính sao?"
"Tất cả đều dễ tính ngoài..." Diệp Thương Ngôn dừng lại một lát.
"Hả?"
"Một người cá biệt." Diệp Thương Ngôn lạnh lùng nói.
"Ai thế?"
"Em cứ đi thì biết." Diệp Thương Ngôn nói xong thì không để ý tới nữa.
"Anh không thể nói cho tôi chuẩn bị trước được à?"
"Em chuẩn bị trước thì chẳng còn gì bất ngờ nữa."
"Diệp Thương Ngôn, chuyện này có gì mà bất ngờ chứ?" Cô không muốn mới ngày đầu tiên vào cửa đã làm ra cả đống chuyện xấu.
"Em thông minh như vậy, tôi tin em liếc mắt đã biết là ai."
"..."
Phắc diu.
Một ngày nào đó, cô sẽ bị Diệp Thương Ngôn chọc cho tức ch.ết mất.
Chiếc xe nhanh chóng đến biệt thự nhà họ Diệp.
Lời đồn về gia đình quyền quý đứng đầu Thanh Thành quả thật không sai.
Biệt thự này nằm giữa sườn núi giống như một trang viên thời Trung cổ với thảm cỏ lớn và kiến trúc nguy nga.
An Hạnh Nhi nhất thời khiếp sợ.
Hai người đi vào đại sảnh.
Khắp nơi đều có vẻ tráng lệ.
Từ phía xa, cô đã nhìn thấy cả nhà họ Diệp đang ngồi trên sofa chờ bọn họ.
An Hạnh Nhi không khỏi hít sâu một hơi.
Cô nhớ tới lần cưới Cố Quân Tường năm đó, bọn họ ở chung với người nhà họ Cố.
Sáng hôm sau, anh ta dẫn cô qua mời trà ba mẹ anh ta, bọn họ đều tỏ ra cao ngạo, cố ý châm chọc và hạ thấp cô, cô vẫn còn nhớ mãi tới tận bây giờ.
Lúc đó, Cố Quân Tường giải thích với cô là ba mẹ đều lớn tuổi cho nên phải có phong thái của người lớn tuổi, bằng không sẽ mất thân phận trước mặt đám con cháu.
Anh ta bảo cô nên thông cảm cho bọn họ nhiều hơn.
Về sự tùy hứng của Cố Bích Trâm, anh ta lại nói qua loa một câu là cô ta còn nhỏ, hơn nữa chỉ ch.ết cái miệng chứ trong lòng chẳng nghĩ gì, không cần tính toán với cô ta.
Mà cô còn nhẹ dạ thật lòng tin vào lời nói dối của anh ta.
Cô vẫn cho rằng ông bà Cố cao ngạo chỉ vì muốn giữ thân phận người lớn, cho rằng Cố Bích Trâm không tôn trọng mình chỉ vì cô ta còn trẻ không hiểu chuyện.
An Hạnh Nhi chợt cong môi cười.
Cô cảm thấy mình không đáng phải chịu những chuyện đó, cảnh cáo mình đã sống lại thì tuyệt đối không để bản thân phải chịu uất ức nữa.
Giây phút đó.
Diệp Thương Ngôn đột nhiên nắm tay cô.
"Em đừng để người hiểu nhầm là tình cảm giữa chúng ta không tốt." Diệp Thương Ngôn giải thích.
Rõ ràng là đừng để cho người ta biết tình cảm của chúng ta không tốt.
An Hạnh Nhi thầm nghĩ.
Sau đó cô bước theo Diệp Thương Ngôn và dừng lại trước ghế sa lon.
Lúc này, ngồi chính giữa sofa là vợ chồng nhà họ Diệp - Diệp Thiện Nhân và Vân Vũ Phương, ngồi bên trái chính là cậu cả nhà họ Diệp - Diệp Thương Minh và vợ của anh ta Lư Tử Địch, ngồi bên phải là cậu hai nhà họ Diệp - Diệp Thương Hải và một người phụ nữ mà An Hạnh Nhi không quen biết, nhìn qua chắc là bạn gái của Diệp Thương Hải.
Còn có một cô gái ngồi ở vị trí góc sofa ôm một con mèo bông màu trắng.
Con mèo xinh đẹp lại trong sáng giống như cô gái vậy.
"Hạnh Nhi, con tới sớm thế? Hôm qua con vất vả như vậy, sao không nghỉ thêm một lát." Vân Vũ Phương vội vàng đứng lên, kéo An Hạnh Nhi với vẻ thân thiết.
Bà thật lòng thân thiết chứ không phải giả vờ.
Bà cho cô cảm giác hoàn toàn khác hẳn với Nghê Hồng năm đó.
Trước mặt người ngoài, Nghê Hồng cũng sẽ tỏ ra thân thiết với An Hạnh Nhi nhưng sâu trong lòng cô lại bài xích sự thân thiết này.
Chỉ có điều Vân Vũ Phương không khiến cô có cảm giác đó.
Cô mỉm cười: “Con ngủ rất ngon.
Tối qua con và Thương Ngôn rời đi sớm nên nghỉ ngơi rất tốt, trái lại đã để mọi người phải vất vả rồi."
"Đều là người một nhà, nói gì mà vất vả với không vất vả chứ!" Vân Vũ Phương rất nhiệt tình: “Con tới đây, mau ngồi xuống đi."
"Mẹ, con dâu tới cửa muốn mời trà, mọi người phải cho tiền đổi cách xưng hô đấy." Cô con dâu cả Lư Tử Địch mỉm cười nhắc nhở.
"Con xem, mẹ cao hứng cái là hồ đồ rồi." Vân Vũ Phương vỗ nhẹ vào trán rồi xoay người nói với một người giúp việc: “Má Ngô, đưa trà mà chúng ta đã chuẩn bị sẵn qua cho cậu ba và mợ ba."
"Vâng, bà chủ." Người giúp việc cung kính nói.
Hai người giúp việc lại dùng khay bê hai chén trà lần lượt đi về phía An Hạnh Nhi và Diệp Thương Ngôn.
Diệp Thương Ngôn kéo tay An Hạnh Nhi, hai người cùng quỳ xuống và lần lượt dâng trà.
Sau khi mời trà xong, dựa theo truyền thống của Bắc Văn Quốc, bọn họ sẽ nhận được bao lì xì lớn của người lớn tuổi.
Mà năm đó.
Cố Trang Thiện và Nghê Hồng lại giả ngốc, đừng nói là phong lì xì, ngay cả một lời khen cũng không có!.