Chương 20

Tiếng chuông reng hết từng đợt, từng đợt, mắt thấy tiếng chuông sắp tắt thì Diệp Khê Niên mới chịu nhấc máy.
Ngay lúc điện thoại được kết nối thì cậu nhanh chóng bật chức năng ghi âm cuộc hội thoại.


“Ai dào, cái thằng nhóc này, sao giờ mới chịu bắt máy?” Tiếng oán trách của bà Diệp truyền đến “Sao mỗi lần mẹ gọi cho mày đều như vậy thế hả?”
Diệp Khê Niên cố gắng kìm chế cảm xúc, âm thanh vẫn bình thường mọi khi: “Vừa nãy con đang bận”


“Bận gì mà bận?” Bà Diệp bất mãn “Mày thì có gì để bận?”
Diệp Khê Niên không cãi lại lời bà vừa nói, cậu trầm giọng hỏi một tiếng: “Mẹ gọi có chuyện gì vậy?”


Rất lâu sau giọng bà Diệp mới tiếp tục truyền đến: “Thật ra thì… cũng không có gì, chỉ là hôm nay ba con có nhận được cuộc gọi của một tên lừa đảo.
Mẹ gọi để hỏi con có nhận được cuộc gọi như vậy không.”


Ánh mắt Diệp Khê Niên tối sầm lại, cậu bình tĩnh đáp: “Lừa đảo? Tên lừa đảo đó nói gì vậy?”
Bà Diệp ho một tiếng, nói: “Cũng không có gì đâu.


Tên đó tự xưng mình là người của Cục Công an rồi nói một đống chuyện tào lao, nói chung là con phải chú ý một chút, đừng để tên đó lừa.”
Diệp Khê Niên sực nhận ra, chắc có lẽ là bên Cục Công an Hải thị đã gọi cho ông Diệp.


available on google playdownload on app store


Thế thì bà Diệp gọi đến với mục đích gì cũng rất rõ ràng rồi.
Bà gọi đến là để thăm dò Diệp Khê Niên.
Chỉ thông qua việc bán Diệp Khê Niên cho Hạ Hoài Minh thôi mà bọn họ đã nhận được một triệu tệ.


Bây giờ Diệp Khê Niên lại trở thành minh tinh nữa, sau này kiếm được biết bao là tiền, hai kẻ này sao nỡ tha cho cái cây đẻ tiền – Diệp Khê Niên chứ?
Nghĩ đến đó, lòng Diệp Khê Niên nguội lạnh: “Tên lừa đảo đó không có gọi cho con.
Còn chuyện gì nữa không? Không thì con tắt máy đây.”


Bà Diệp nghe vậy không khỏi an tâm, rất nhanh bà lại trở về cái thái độ bất mãn: “Ngày nào mày cũng bận bận bận là sao? Không có thời gian nói chuyện với mẹ mày à?”
Diệp Khê Niên cảm thấy phiền phức, nhíu mày: “Con cúp máy đây.”
“Đợi chút đã!” Bà Diệp gấp gáp bảo.


Bà ta còn chưa nói hết, sao lại để Diệp Khê Niên cúp máy được “Mẹ còn có chuyện muốn nói với con!”
Diệp Khê Niên “Ừm” một tiếng.


Bà Diệp sợ Diệp Khê Niên tắt máy trước nên bà vội vã nói: “Chuyện là vậy, mấy ngày trước con nói sẽ chuyển tiền cho ba mẹ đúng không? Sao qua mấy ngày rồi vẫn không thấy có gì thế?”
Bà Diệp nghỉ một hơi rồi mới nói tiếp: “Ai dào, con không biết chứ dạo này ba mẹ có hơi kẹt chuyện tiền bạc.


Năm nay em con nó đăng kí lớp Olympic toán, còn đi tham gia trại hè nữa, tốn hết không biết bao nhiêu tiền của ba mẹ.
Dạo gần đây ba con còn thường hay tăng ca để kiếm thêm thu nhập nữa…”
Diệp Khê Niên dửng dửng như cũ: “Tăng ca cũng tốt mà, tăng ca thì kiếm thêm được tiền rồi.”


Câu nói hời hợt của Diệp Khê Niên khiến cho bà Diệp không biết phải đáp lại như thế nào.


Bà Diệp tức quá hóa giận, gào mồm bảo: “Cái thằng này, mày giả ngu hay ngu thật thế? Mẹ muốn hỏi mày là khi nào thì mày gửi tiền qua? Mày nỡ lòng nhìn ba mày ngày nào cũng tăng ca dưới cái thời tiết nóng nực này à? Mẹ…”


“Có gì mà không nỡ chứ?’’ Diệp Khê Niên cười một tiếng ngắt lời bà Diệp “Không phải ba mẹ có một triệu Hạ Hoài Minh cho sao? Tiêu sạch cả rồi?”


Trong hai năm học Đại học, tiền mà Diệp Khê Niên đi làm thêm kiếm được ngoại trừ việc chi trả phí sinh hoạt, học phí và gửi cho Dư Quân một ít thì phần còn lại đều vào túi của hai vợ chồng nhà đó.


Cho dù số tiền đi làm thêm đó không đủ để trả ơn dưỡng dục của bọn họ thì cái một triệu tệ của Hạ Hoài Minh cho cũng đủ rồi chứ nhỉ?
Bà Diệp ở đầu dây kia nghe được những lời này thì điếng người hẳn, bà vô cùng kinh ngạc hỏi: “Sao mày biết?”


Nói ra thì chuyện này cũng phải cảm ơn Tống Cảnh.
Khi ấy, ngoại trừ những âm thanh dơ bẩn đó ra, có hai câu Diệp Khê Niên đã nghe rất rõ.
Tống Cảnh đùa hỏi Hạ Hoài Minh: “Sao anh nhất định phải kết hôn với Diệp khê Niên vậy, cưới em không tốt hơn à?”


Hạ Hoài Minh cười khẽ đáp: “Em nói đùa gì thế? Anh đã làm với cậu ta đâu? Thêm nữa, anh bỏ tận một triệu để mua Diệp Khê Niên đấy, còn chưa được nếm thử “mùi vị” thì sao có thể để vuột mất được?”
Diệp Khê Niên nhớ tới đó, cậu giương lên một nụ cười tự giễu.


Lúc Diệp Khê Niên nghe thấy những lời ấy, cậu còn sợ mình trách nhầm hai vợ chồng nhà Diệp.
Bây giờ nghĩ kĩ lại, nhà họ Diệp và nhà họ Hạ không hề tương xứng với nhau, về tiền tài lẫn địa vị.
Nếu không phải Hạ Hoài Minh bỏ tiền ra thì làm sao mà cậu và hắn ta có thể kết hôn được?


Ban đầu Diệp Khê Niên không muốn tin, khi ấy cậu vẫn còn hi vọng với ông Diệp và bà Diệp.
Khi ấy Diệp Khê Niên không ngờ tới, hóa ra cặp vợ chồng này không phải là cha mẹ ruột của cậu.
“Mọi người bán tôi với cái giá tốt thật nhỉ?” Diệp Khê Niên lạnh nhạt nói xong thì lập tức cúp máy.


Vì để tránh bà Diệp gọi lại cho mình, Diệp Khê Niên dứt khoát chặn số của cả hai vợ chồng.
Xong chuyện, Diệp Khê Niên lại lấy điện thoại ra bắt đầu điều tr.a số điện thoại gọi tới hôm qua.
Nhìn màn hình một lúc lâu, Diệp Khê Niên vẫn không đủ can đảm để nhấn gọi.


Gia đình ở kiếp trước đã đem lại quá nhiều vết thương không tài nào lành được cho Diệp Khê Niên.
Vì lẽ đó mà khi sống lại, Diệp Khê Niên đã quyết định kiếp này cậu chỉ sống vì bản thân cậu thôi.


Nhưng Diệp Khê Niên lại không ngờ tới mình lại gặp phải những chuyện kịch tính như thế.
Thì ra hai người mà Diệp Khê Niên xem là cha mẹ – đồng thời là những người đã tổn thương cậu hóa ra không phải cha mẹ ruột của cậu.


Diệp Khê Niên không biết cha mẹ ruột của cậu là ai, cũng không biết tại sao họ lại không ngừng tìm kiếm mình suốt mười bảy năm qua.
Có lẽ như Dư Quân nói, hai người cha mẹ này vẫn rất yêu thương cậu.
Như vậy cũng đủ rồi.
Thế là Diệp Khê Niên hạ quyết tâm gọi lại cho bên Cục Công an Hải thị.


Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, điều khiến Diệp Khê Niên cảm thấy khó hiểu là người bắt máy vẫn là vị cảnh sát gọi cậu hôm qua.
Thậm chí Diệp Khê Niên còn chưa nói rõ mình là ai thì chú ấy đã vui mừng hỏi: “Là Diệp Khê Niên phải không?”


Diệp Khê Niên đứng hình một lát rồi mới cười đáp lại: “Vâng, là tôi.”
“Sao rồi, cậu định khi nào thì tới đồn cảnh sát?” Cảnh sát nói tiếp.
Không lâu sau, Diệp Khê Niên đáp: “Tôi có một yêu cầu nhỏ, nếu bên anh đồng ý thì ngày mai tôi sẽ qua đó ngay.”


Nghe thấy Diệp Khê Niên đồng ý đến Cục Công an, cảnh sát vui mừng khôn xiết, ông cười cười rồi nói: “Có yêu cầu gì cậu cứ việc nói, chỉ cần trong  khả năng của chúng tôi là được.”


“Hiện tại tôi chưa muốn gặp mặt người nhà họ Trì, không biết có thể…” Diệp Khê Niên ngập ngừng “Tạm thời không gặp mặt họ không?”


Cũng không ít người có yêu cầu như thế, cảnh sát cũng rất thông cảm: “Thật ra trước khi có kết quả xét nghiệm thì có suy nghĩ như vậy cũng rất bình thường.
Cậu yên tâm đi, tôi sẽ nói lại với bên nhà họ Trì, đến lúc đó hai bên tách thời gian ra tới được không?”


Diệp Khê Niên cảm ơn nói: “Phiền mọi người rồi.”
Sau khi thương lượng thời gian cụ thể, Diệp Khê Niên như trút được gánh nặng cúp máy..






Truyện liên quan