Chương 4
Bước đến cổng nhà họ Trần, ánh đèn sáng rực từ bên trong tràn ra tận ngoài cửa. Anh vừa đặt chân vào, một cô bé mặc đồng phục xanh trắng đã bật dậy.
"Anh!" Giọng nói trong trẻo ngọt lịm, khiến anh chợt nhớ về cô bé mình gặp năm 17 tuổi.
"Ừm."
Anh gật đầu, rồi nhanh chóng thu lại tâm tình, bình thản bước vào.
Trần Tự Tự trông có vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi nét mặt lập tức rạng rỡ vui mừng.
Cô bé nhiệt tình kéo ghế ra, như một chú chim nhỏ siêng năng luôn quấn quýt bên anh, líu ríu mời anh ngồi xuống.
Không biết cô nhóc 17 tuổi này phát triển hơi chậm, hay là do Lục Nhất Mãn quá cao, mà cô chỉ mới đứng ngang ngực anh.
Cô bé khác hẳn với những tiểu thư cùng trang lứa trong các gia đình giàu có, không trang điểm, không mặc quần áo đắt tiền, chỉ buộc đuôi ngựa gọn gàng, vẫn còn mặc đồng phục chưa kịp thay, mang theo vẻ thanh thoát và năng động của một nữ sinh.
"Anh à, kỳ thi tháng này em làm tốt hơn lần trước đấy. Thầy bảo nếu em cứ giữ phong độ này, có khi còn đỗ được Đại học Kinh Trung nữa."
Cô mỉm cười, lúm đồng tiền hiện ra, đôi mắt to tròn cong vút như vầng trăng non.
"Anh à, đó là trường cũ của anh phải không? Em nghe nói trong trường có một rừng hoa đào, mùa xuân nở rộ đẹp lắm, nhiều người còn hẹn hò ở đó nữa!"
Người đàn ông cao lớn bưng bát thức ăn ra, cười khẩy một tiếng, cảnh cáo: "Con mới bao nhiêu tuổi mà đã nghĩ đến chuyện yêu đương rồi hả? Bố nói cho con biết, dù có lên đại học, con cũng phải lo học hành cho tử tế đã."
Tuy gia đình họ Trần không sánh được với các gia tộc quyền quý khác, nhưng cũng không phải tầm thường. Chỉ có điều cách giáo dục lại đơn giản và nghiêm khắc đến bất ngờ.
Điều này thể hiện qua căn biệt thự hai tầng nhỏ và bộ đồng phục Trần Tự Tự đang mặc.
"Tại sao chứ? Con lên đại học là đã 18 tuổi rồi!"
"Tại vì bố là bố con." Ông Trần cởi tạp dề, phát huy triệt để phong cách của một người cha nghiêm khắc.
"Nhưng hồi anh học đại học, bố đâu có quản chặt anh ấy thế này!"
Trần Tự Tự bất mãn lên tiếng, nhưng vừa nói xong đã ngậm miệng lại, e dè liếc nhìn sắc mặt anh.
Anh ngồi nghiêm trang trên ghế, mím môi, nhẹ nhàng nói: "Có lẽ vì anh là con trai, không dễ gặp thiệt thòi."
Câu nói này khiến cả ông Trần cũng ngạc nhiên nhìn anh, nhưng rồi nhanh chóng nở nụ cười, trên khóe mắt giãn ra vài nếp nhăn.
"Anh con nói đúng đấy, giá như con ngoan ngoãn như anh con thì tốt biết mấy."
Trần Tự Tự nghe vậy, trong lòng chợt thấy vui vẻ hơn hẳn.
"Con có chỗ nào không ngoan hở bố?"
"Hừm, con mà ngoan á? Nếu ngoan thì thầy giáo đã chẳng gọi điện báo con trốn học tiết tự học tối hôm kia rồi!"
Trần Tự Tự vội ho khan, lí nhí: "Con có làm chuyện gì xấu đâu."
Thực ra, thành tích học tập của Trần Tự Tự chẳng cần ai lo lắng cả, chỉ là cô bé quá hiếu động nên khó tránh khiến người khác không yên tâm.
Cô đảo mắt, kéo chiếc ghế nặng nề về phía Lục Nhất Mãn, lầm bầm: "Bố cứ chê em miết, hôm nay em ngồi cạnh anh đây!"
Nói rồi, cô nhìn anh bằng đôi mắt to long lanh, nhưng khi anh nhìn lại, cô lại e thẹn cụp mắt xuống, ngượng ngùng nhích nhích trên ghế.
Tiếc thay ông Trần chẳng nể mặt cô chút nào, cười khẩy: "Ngồi cạnh anh con mà mặt đỏ cái gì, chẳng lẽ vì bố nói con trốn học, con thấy mất mặt trước anh con à?"
Mặt Trần Tự Tự lập tức đỏ bừng, vung vẩy tay chân.
"Bố xấu quá đi, con không thèm để ý tới bố nữa!"
Dáng vẻ ấy của cô bé khiến dì và quản gia bật cười, ngay cả ông Trần cũng không nhịn được.
Lục Nhất Mãn vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa, đẩy bát đũa trên bàn về phía cô, không hề từ chối sự thân cận của cô.
Trần Tự Tự vốn đang bực mình vì bị cười nhạo, thấy hành động của anh, lập tức ngồi ngay ngắn, cố làm ra vẻ ngoan ngoãn trong mắt anh trai.
Nào ngờ dáng vẻ ấy lại càng khiến ông Trần cười lớn hơn.
"Có chuyện gì vui mà cười rộn ràng vậy?"
Giọng nói dịu dàng vang lên, ông Trần mỉm cười, khẽ nói: "Cười Trần Tự Tự mặt dày thế mà cũng biết giữ hình tượng trước mặt anh trai."
Mắt bà Tống sáng lên, nhìn hai đứa trẻ ngồi cạnh nhau, bà chợt đỏ hoe mắt, đưa tay che miệng, rồi vội vàng nói trong run rẩy: "Phải rồi... phải rồi... Tự Tự cũng lớn rồi."
Bà không dám để lộ bất kỳ âm thanh bất thường nào, lòng dâng trào cảm xúc. Chỉ khi đã nén được cơn xúc động mãnh liệt, bà mới bước về phía bàn ăn.
Lúc này, Lục Nhất Mãn mới ngẩng đầu nhìn bà.
Không rõ là thất vọng hay may mắn.
Bà không giống người mẹ trong ký ức của anh.
Phải rồi, anh là Lục Nhất Mãn, nhưng không phải "Lục Nhất Mãn".
Nét mặt anh không đổi, chỉ là khi gạt bỏ vẻ trầm lặng tiêu cực, vẻ đẹp trai và phong thái của anh dần hiện rõ.
Dù không phải con ruột của ông Trần, nhưng với diện mạo đường hoàng và khí chất trầm tĩnh ấy, anh luôn khiến người ta không khỏi cảm thấy gần gũi.
"Nghe nói thương hiệu của Nhất Mãn ngày càng phát triển tốt."
Ông Trần nhìn anh với ánh mắt ôn hòa.
Dù sao cũng có khoảng cách, lại thêm sự áy náy của bà Tống, nên cuộc sống cá nhân của anh khá tự do.
"Cũng tạm ổn ạ. Hôm nay anh cũng mang quà cho Tự Tự đây."
Nghe đến quà, mắt Trần Tự Tự sáng lên đầy vui mừng.
"Thật ạ!?"
Anh gật đầu, đưa ra một hộp quà buộc nơ hồng.
Đây là món quà mà "Lục Nhất Mãn" đã chuẩn bị từ một tháng trước, anh không nỡ bỏ đi tấm lòng ấy.
Dù "Lục Nhất Mãn" có tâm trạng thế nào khi sống trong gia đình này, trong lòng anh ta ắt hẳn vẫn luôn có chút nhớ thương họ.
Trần Tự Tự nôn nóng mở ra, đó là một chiếc váy trắng lấp lánh ánh sao, váy xòe bồng bềnh tựa như đang ôm trọn dải ngân hà.
Rực rỡ hơn cả tưởng tượng, có thể thấy đã bỏ ra biết bao công sức.
Ngay cả Trần Tự Tự vốn hoạt bát phóng khoáng cũng không khỏi thận trọng, đôi mắt đỏ hoe cầm chiếc váy, một lúc sau mới khẽ nói: "Cảm ơn anh, em thích lắm."
Anh mỉm cười bao dung: "Anh hy vọng em sẽ nở rộ như đóa hoa xinh tươi nhất trong những năm tháng đẹp đẽ nhất đời mình."
Đó là lời chúc để trong hộp quà.
...
Bao nhiêu năm qua, chưa bao giờ bầu không khí gia đình họ Trần hòa thuận như hôm nay.
Chiếc váy công chúa đã hoàn toàn chiếm trọn trái tim cô bé Trần Tự Tự, cô ngồi bên cạnh Lục Nhất Mãn, liên tục gắp thức ăn cho anh, ngay cả khi chia bánh cũng chia cho anh miếng lớn nhất.
Ông Trần miệng thì chế giễu cô, nhưng ánh mắt vẫn luôn ánh lên niềm vui. Bà Tống cũng đỏ hoe mắt từ đầu đến cuối, không dám lên tiếng.
Lục Nhất Mãn thần thái bình thản, chậm rãi, đôi mắt đào hoa long lanh vẫn không hề gợn sóng.
Anh như một quý ông lịch thiệp, luôn giữ gìn phẩm giá và thể diện cho mọi người.
Nhưng, chỉ có thế mà thôi.
"Nhất... Nhất Mãn, hôm nay ở lại nhé." Bà Tống nhìn anh với vẻ hơi lo lắng.
Ở đây có phòng của anh, chỉ là anh chỉ ở đó một năm, sau khi trưởng thành anh đã chuyển ra ngoài sống một mình.
Anh im lặng nhìn bà, khuôn mặt không còn trẻ trung ấy đang tha thiết nhìn anh, đôi mắt run rẩy ẩn chứa niềm mong đợi.
Ông Trần và Trần Tự Tự không nói gì, cũng lặng lẽ nhìn anh, trong ánh mắt chứa đựng sự mong chờ tương tự.
Anh im lặng rất lâu, trong đôi mắt dịu dàng ấy, mọi người đều nghĩ anh sẽ không từ chối.
Vì hôm nay thật sự rất đặc biệt.
Anh khẽ mở miệng, nụ cười vẫn không thay đổi.
"Thôi ạ."
Đồng tử bà Tống co lại, há hốc miệng, dường như vẫn chưa hoàn hồn, nhưng anh không nói thêm gì nữa.
Anh lịch sự gật đầu, đẩy ghế đứng dậy.
Cơm đã ăn, bánh đã cắt, quà đã tặng, anh nên về nhà rồi.
"Cảm ơn đã chiêu đãi, chỉ là đã muộn rồi, con còn công việc phải xử lý, nên không ở lại lâu được nữa."
Hồi lâu sau, không khí yên lặng mới bắt đầu lưu động.
Trần Tự Tự há miệng, nhưng cô bé vốn dẻo miệng lúc này lại không thốt nên lời.
Bà Tống càng không thể mở miệng giữa đôi môi run rẩy.
Sau khoảng lặng, cuối cùng ông Trần thở dài một tiếng, trầm ổn nói: "Sau này, có thời gian thì ghé thăm nhiều hơn nhé."
Anh mỉm cười gật đầu, không từ chối.
"Mẹ... để Tiểu Vương đưa con về nhé." Bà Tống mặt hơi tái nhợt, cứng nhắc mở miệng.
"Vâng."
Anh gật đầu đồng ý, bà Tống nặn ra nụ cười, nhưng sắc mặt vẫn không khá hơn là bao.
Chỉ là khi anh vừa bước ra ngoài, điện thoại đột nhiên hiển thị một cuộc gọi từ số lạ.
Anh không có thói quen nghe điện thoại từ số lạ, nhanh chóng cúp máy.
Chỉ chưa đầy một giây sau, bên kia lại gọi đến, anh lại cúp, điện thoại lại gọi, màn hình điện thoại điên cuồng nhấp nháy số lạ đó.
Nhướng mày, anh đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt.
- - "Lục Nhất Mãn!"
Tai hơi tê dại, cơn giận dữ của đối phương truyền qua tên anh từ đầu dây bên kia.
"Ngài Vu, chào buổi tối."
Anh cười chào hỏi.
Còn bà Tống định tiễn anh ra cửa thì ngạc nhiên nhìn khóe mày nhướng lên của anh.
- - "Tứ Minh, ở đâu!"
Đôi mắt anh khẽ động, chưa đầy một ngày, người đã chạy mất rồi sao.
"Ngài Vu, tôi không hiểu ý anh."
Anh hơi áy náy nhìn bà Tống, bất đắc dĩ cười, bà Tống sững người, rồi vội vàng lắc đầu.
Anh xin lỗi gật đầu, rồi bước đi.
Bà Tống nhìn bóng lưng anh, không nhắc lại chuyện để tài xế đưa anh về nữa.
Bước ra khỏi khu dân cư trong màn đêm buông xuống, đường phố tấp nập xe cộ, nhưng bóng người thưa thớt. Ánh đèn đường và ánh đèn xe nhấp nháy hòa quyện, tạo nên những mảng sáng tối đan xen.
Qua điện thoại vọng đến hơi thở nặng nề của Vu Sảng đang trong cơn thịnh nộ, cùng giọng nói từng chữ một của hắn.
- - "Là mày!"
Hơi thở và giọng nói khàn đục qua điện thoại méo mó lại mang chút nam tính.
Anh khẽ nheo mắt, chợt muốn châm một điếu thuốc.
"Ngài Vu, anh đừng quên, tối qua tôi vừa bị anh bỏ lại trên bãi biển, làm sao có thể là tôi chứ?"
Giọng anh dịu dàng dễ nghe, nhẹ nhàng từ tốn, càng khiến Vu Sảng nghe mà lòng đầy lửa giận.
Tối nay phát hiện Dư Tứ Minh mất tích, người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Lục Nhất Mãn luôn mỉm cười, càng nghĩ càng thấy bực bội.
Bên kia truyền đến tiếng "bùm" chát chúa, tiếp theo là tiếng cười lạnh lẽo đến cực điểm.
- - "Hừ! Mày chờ đấy!"
Anh khẽ cười, một tay cầm điện thoại, tay kia lấy bật lửa từ trong túi ra, cúi đầu, "xì" một tiếng, điếu thuốc được châm lên. Gió thổi qua, khói thuốc cuộn lên, mái tóc buộc đuôi sam phía sau gáy cũng bay lên vai.
Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt anh trắng ngần như ngọc thạch mềm mại.