Chương 46

Mãi đến hôm sau, Vu Xuyên mới hay tin Vu Sảng bị dị ứng phải nhập viện.
Sau một đêm trực ca, chưa kịp thay quần áo, y vội vã chạy đến bệnh viện. Vừa đẩy cửa bước vào, y đã thấy ngay Vu Sảng đang say giấc trên giường bệnh, còn Lục Nhất Mãn thì ngủ gật trên ghế bên cạnh.


Ánh nắng từ khung cửa sổ phía sau hắt vào, rực rỡ tỏa sáng trên thân hình hai người.
Bàn tay họ đan vào nhau, Vu Sảng đeo máy thở, nằm nghiêng về phía Lục Nhất Mãn. Ngay cả trong giấc ngủ say, bầu không khí nồng đậm giữa hai người vẫn gắn kết chặt chẽ, không ai có thể xen vào được.


Vu Xuyên há miệng định nói, nhưng âm thanh nghẹn lại nơi cổ họng. Một bàn tay đã bịt miệng y kéo ra ngoài.
Cánh cửa khép lại nhẹ nhàng, hàng mi của Lục Nhất Mãn khẽ run, như sắp tỉnh giấc.
"Buông ra!" Vu Xuyên gạt tay Bành Đa Đa ra, chỉnh lại vạt áo, nhíu mày nhìn hắn.


"Nhỏ tiếng thôi, họ mệt mỏi cả đêm mới ngủ được, lỡ anh đánh thức họ dậy thì sao?"
Bành Đa Đa giơ ngón tay lên cảnh báo, rồi lại cẩn thận liếc nhìn cửa phòng bệnh.
Vu Xuyên lạnh lùng liếc hắn, hừ lạnh một tiếng: "Vừa hay, tôi cũng đang muốn tính sổ với Lục Nhất Mãn đây này."
"Cái gì cơ?"


"Anh trai tôi nhập viện là chuyện lớn như vậy, vậy mà anh ta không thèm báo cho tôi biết ngay. Hơn nữa, anh ta chăm sóc anh trai tôi kiểu gì mà người bình thường lại dị ứng được chứ!"
Kể từ khi Vu Sảng chuyển đi, nỗi bực bội Vu Xuyên đè nén trong lòng cuối cùng cũng bùng phát vào lúc này.


Y trông gầy đi nhiều so với trước, sắc mặt hơi tái nhợt, quầng thâm dưới mắt, một bầu không khí u ám lạnh lẽo khiến gương mặt xinh đẹp ấy trông càng thêm sắc sảo.


available on google playdownload on app store


"Anh nói gì kỳ vậy? Tôi còn chưa tính sổ với các anh nữa kìa. Rõ ràng là Vu Sảng bắt cóc Nhất Mãn đi, mới gặp lại cậu ấy mà cổ tay lại có những vết tích kỳ lạ, tôi còn nghi ngờ anh trai anh đã làm gì đó không thể nói ra với Nhất Mãn ấy chứ!"


Bành Đa Đa tức giận nhảy dựng lên, nghiến răng ken két nhìn chằm chằm vào y.
"Đáng đời hắn." Vu Xuyên lạnh lùng nói, vẻ mặt âm u đáng sợ.
Anh trai y như thế nào, y còn không rõ sao? Bắt về thì đã sao, rốt cuộc anh trai y vẫn là kẻ bị nắm thóp đến ch.ết.


Hơn nữa... hơn nữa Lục Nhất Mãn còn dám dùng điện thoại của anh trai y để chặn y, chặn luôn!
"Vậy thì Vu..." Bành Đa Đa không nói nổi Vu Sảng đáng đời, dù sao người đang nằm trên giường bệnh là hắn.


"Vậy thì anh cũng đáng đời, đáng đời vì sáng nay mới đến. Tôi là người đầu tiên Nhất Mãn thông báo đấy, tối qua tôi đã đến rồi, tôi còn giúp đỡ không ít nữa. Còn anh thì sao, anh trai anh gặp chuyện thì anh ở đâu?"
Bành Đa Đa hừ một tiếng, đắc ý nhìn y.


Vu Xuyên nghiến răng, tức đến phát điên.
Tất nhiên, y tức giận Lục Nhất Mãn nhiều nhất.
Nhưng y lại không thể làm gì được Lục Nhất Mãn, vì anh trai y chắc chắn sẽ bảo vệ anh như bảo vệ con ngươi của mắt mình vậy.
Càng thêm tức giận.


"Này, hai người có thể đừng cãi nhau nữa được không? Người bị gián đoạn cuộc sống về đêm là tôi, người đóng viện phí cũng là tôi, người vô cớ phải ngủ trên ghế lạnh lẽo cả đêm vẫn là tôi, tôi mới nên tính sổ với hai người chứ."


Lạc Đình đang nằm trên ghế ngồi bật dậy, vừa mặc áo khoác vừa trừng mắt nhìn họ nói: "Một người là bạn thân của mày, một người là anh ruột của cậu, vậy mà người canh cửa là tôi, người làm việc cũng là tôi. Tôi không quan tâm, hai người bồi thường thiệt hại cho tôi đi."


Cậu ta xòe tay về phía hai người, Bành Đa Đa và Vu Xuyên im lặng nhìn cậu ta, rồi đồng thời ngoảnh mặt đi.
"Mấy tên khốn!" Lạc Đình tức giận đứng bật dậy, "ĐM, biết ngay là mấy người chẳng phải thứ tốt lành gì mà."
"Mày định đi đâu?"


Nhìn thấy bước chân lững thững của cậu ta, Bành Đa Đa phía sau hỏi một câu.
"Mua bữa sáng."
"Vậy mua giúp tao một giò cháo quẩy, không, hai giò, với một phần cháo thịt bằm trứng bắc thảo, đừng cho hành."
Lạc Đình không thèm quay đầu lại, giơ ngón giữa về phía hắn.
"Sẵn mua giúp tôi ly cà phê đá."


Phía sau vang lên giọng nói nhạt nhẽo của Vu Xuyên.
Lạc Đình khựng lại, giơ hai ngón giữa lên.
...
Trong phòng bệnh, Lục Nhất Mãn mở mắt ra, anh cử động cổ hơi cứng, ngồi thẳng dậy. Cảm giác trên tay khiến anh nhìn về phía Vu Sảng đang nằm trên giường bệnh.


Đưa tay sờ trán hắn, vẫn còn nóng, nhưng không sốt cao như hôm qua nữa.
Anh đầy dịu dàng vuốt ve mái tóc hắn, Vu Sảng vô thức cọ cọ vào lòng bàn tay anh, mơ màng mở mắt.
"Lục Nhất Mãn..."
Có thể phát ra chút âm thanh rồi, nhưng nghe vẫn rất miễn cưỡng.


"Cổ họng có đau không?" Anh cúi người xuống, dịu dàng hỏi hắn.
Vu Sảng gật đầu, hôm qua sốt cao liên tục, trở đi trở lại rất lâu, trông hắn có vẻ tinh thần hơi uể oải, nhưng đôi mắt rất sáng.
"Lục Nhất Mãn."
"Ừm?"


Vu Sảng giơ tay kéo kéo mặt nạ thở trên mặt mình, Lục Nhất Mãn thấy vậy, vội vàng nắm lấy tay hắn.
"Sao thế?"
Hắn không muốn đeo mặt nạ thở nữa.
"Phải đợi bác sĩ cho phép mới tháo ra được."
Vu Sảng đành phải từ bỏ.
Nhưng chưa được một lúc, hắn lại động vào ống truyền dịch trên tay.


Đó là ống truyền mới được gắn vào vài giờ trước, lúc đó Lục Nhất Mãn thức, còn Vu Sảng vì sốt cao nên đang mê man. Trong lúc đó Lục Nhất Mãn luôn định kỳ thức dậy thay bình truyền dịch cho hắn, bây giờ bình cuối cùng đã gần hết.
Vu Sảng giơ tay định rút kim ra.


"Đừng động vào, còn một chút nữa thôi, phải truyền hết mới rút."
Vu Sảng lại bị ngăn lại.
Nhưng hắn chỉ ngoan ngoãn được vài phút, chẳng mấy chốc, hắn lại dùng tay còn lại mò mẫm chiếc máy trên bàn. Nhìn những ngón tay hắn bấm loạn xạ trên đó, Lục Nhất Mãn nhíu mày, lại nắm lấy tay hắn.


"Đừng động."
Vu Sảng quay đầu nhìn anh, hai tay hắn đều bị Lục Nhất Mãn giữ chặt. Nhìn ánh mắt vừa bất lực vừa dịu dàng của Lục Nhất Mãn, hắn chớp mắt, rồi bất chợt nở nụ cười qua lớp mặt nạ thở.
Đôi mắt cong cong, đôi mắt sáng như có ngàn vì sao lấp lánh, trông hệt như một đứa trẻ tinh nghịch.


Ánh mắt Lục Nhất Mãn dịu lại, anh cúi đầu, hôn lên trán hắn, rồi lại hôn lên thái dương.
"Ngoan nào."


Mái tóc Vu Sảng còn vương chút mồ hôi, gò má ửng đỏ bất thường. Khi được hôn, hắn khép hờ mắt lại, và khi Lục Nhất Mãn rời đi, hắn lại ngẩng cằm lên, dùng mặt nạ thở khẽ chạm vào gò má Lục Nhất Mãn.
Lục Nhất Mãn mỉm cười, vuốt ve mái tóc hắn.


"Bảo anh đừng vào đều là vì tốt cho anh cả, dù có vào thì trong mắt họ cũng chẳng thấy anh đâu."
Bành Đa Đa vừa gặm giò cháo quẩy vừa hả hê bên cạnh.
Vu Xuyên ngây người nhìn Vu Sảng trong phòng bệnh.
Hắn cười, hắn biết cười rồi.


Không phải nụ cười chớp nhoáng như hôm ấy ở quán cà phê, mà là nụ cười chân thật, có thể nhìn thấy sự thoải mái và hạnh phúc.
Vu Sảng đã biết cười rồi.
"Này, tôi không có ý chế giễu anh đâu, cơ mà sao anh lại khóc vậy?"


Bành Đa Đa kinh ngạc nhìn nước mắt trào ra khóe mắt Vu Xuyên, luống cuống không tìm thấy khăn giấy, cuối cùng giật lấy khăn quàng cổ của Lạc Đình đưa qua.
Lạc Đình tự dưng thấy cổ lạnh: "..."
Đây là chiếc khăn mới mua ở cửa hàng lúc cậu ta đi mua bữa sáng vì quá lạnh.


Đối diện với ánh mắt của Lục Nhất Mãn nhìn qua, Vu Xuyên vội vàng quay đầu đi, lau nước mắt ở khóe mắt, rồi lại dùng khăn quàng cổ Bành Đa Đa đưa qua để chùi mũi.
Lạc Đình: "..."
Khăn quàng cổ mới mua của tôi...
"Vu tổng." Lục Nhất Mãn mở cửa phòng bệnh, đối diện với Vu Xuyên đang đỏ hoe mắt.


"Anh muốn vào thăm anh ấy không?"
Vu Xuyên nhìn qua bóng dáng anh, thấy Vu Sảng đang nhìn mình trên giường bệnh, trong lòng bỗng dưng hoảng loạn, vô thức né tránh ánh mắt hắn.
"Không...không cần đâu." Y bỗng nhiên có cảm giác hoảng sợ, không dám đối mặt với Vu Sảng.


Khi chợt nhận ra Vu Sảng cũng có thể cười như một người bình thường, y như rơi vào một hố sâu tăm tối không đáy.
Một nỗi day dứt và buồn bã khó thở siết chặt trái tim y.
Liệu y có lãng phí hai mươi sáu năm cuộc đời của Vu Sảng?


Khi Vu Sảng ra sức muốn nắm bắt điều gì đó từ bên ngoài, có phải vì y đã giam cầm Vu Sảng suốt hai mươi sáu năm, khiến hắn không thở nổi, nên Vu Sảng không chỗ dựa mới cố gắng tìm kiếm chút an toàn từ người khác?


Vu Sảng là người rất khó tìm được lối thoát cho cảm xúc của bản thân cũng như phản hồi cảm xúc, sinh ra đã vậy, nên y cũng bản năng cho rằng đây là căn bệnh không thể chữa khỏi của Vu Sảng.
Nhưng giờ đây Vu Xuyên chỉ cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Y cảm thấy người thực sự mắc bệnh chính là mình.


Không khí xung quanh ngày càng loãng, ánh mắt Vu Sảng nhìn y như một cái móc câu đẫm máu xuyên thủng trái tim y.
Càng yêu Vu Sảng sâu đậm, y càng không thể chấp nhận tha thứ cho mình.
Vu Xuyên muốn chạy trốn.
Ngay khoảnh khắc y xoay người, Lục Nhất Mãn nắm chặt cổ tay y, lực rất mạnh, khiến toàn thân y run rẩy.


"Vào thăm anh trai đi."
Y nhìn anh với ánh mắt đầy sợ hãi, lắc đầu liên tục.
"Không... không..."
Y mím môi, gương mặt vốn cao ngạo kiêu hãnh giờ đây trở nên chật vật.
Lục Nhất Mãn nhìn y bằng đôi mắt sắc bén.
"Vu Xuyên, anh đã là người lớn rồi."


Y nhìn vào đôi đồng tử sâu thẳm của anh, đứng im tại chỗ không dám cử động.
Lục Nhất Mãn dịu giọng, nói nhẹ nhàng: "Tối qua khi ngủ, anh trai anh vẫn gọi tên anh đấy."
Vu Xuyên rùng mình, ngẩng đầu lên đầy kinh ngạc.
Lục Nhất Mãn không nói dối.
Vu Sảng quả thật đã gọi tên Vu Xuyên.


Có lẽ Vu Xuyên không thể chấp nhận việc Vu Sảng đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ trong bao nhiêu năm qua, y cho rằng tất cả đều là lỗi của mình, vì y muốn có được mọi thứ của nhà họ Vu, nên Vu Sảng cũng buộc phải ở lại nơi đáng sợ đó.


Vết sẹo và hình xăm trên cổ Vu Sảng, thực ra người bị giam cầm suốt bấy lâu nay chính là Vu Xuyên.
Nhưng trong mắt Vu Sảng, Vu Xuyên vẫn luôn là chỗ dựa tinh thần của hắn suốt bao nhiêu năm qua.
Vu Xuyên bước vào phòng bệnh, cánh cửa đóng lại sau lưng, y như bị nhốt vào lồng, hoảng loạn bất an.
"Anh..."


Vu Sảng lặng lẽ nhìn y, không nói gì, chỉ chậm rãi và dịu dàng dang rộng vòng tay.
Vu Xuyên rùng mình, nước mắt lập tức tuôn rơi.
"Anh... anh ơi..."
Y lao vào vòng tay Vu Sảng, òa khóc thành tiếng.
Vu Sảng giơ tay lên, như ngày xưa, nhẹ nhàng vỗ về lưng y, vuốt ve mái tóc y.


Giữa họ không cần quá nhiều lời, trước kia là vậy, sau này cũng sẽ như vậy.
Thậm chí không cần đến lời xin lỗi hay thứ tha, bởi vì thời gian còn rất dài.
"Tách!"
"Mày đang làm gì thế?" Bành Đa Đa quay đầu nhìn Lạc Đình.


"Thử xem sau này có thể dùng tấm ảnh này để ép anh ta nhượng bộ thêm vài phần trăm trong thương trường không."
Bành Đa Đa nhìn qua tấm kính, thấy Vu Xuyên đang òa khóc nước mắt nước mũi đầm đìa trên người Vu Sảng.
Có lý đấy!
"Tách!"
...


Khi Vu Xuyên rời đi, y liên tục ngoái đầu nhìn lại, lưu luyến khôn nguôi.
Nhưng vừa ra khỏi phòng bệnh, sắc mặt y lập tức thay đổi, ánh mắt lạnh lùng như băng giá.
"Xóa ngay những bức ảnh trong tay các người đi, nếu không tôi sẽ lấy lại lợi ích của mình từ nơi khác."


Lạc Đình im lặng nhìn y vài giây, rồi nhanh chóng xóa hết ảnh, kể cả bản sao lưu và dự phòng.
"Đệch, sao mày nhát thế!"
Bành Đa Đa còn muốn chống cự, nhưng Lạc Đình đã giật lấy điện thoại của hắn rồi xóa sạch sẽ nốt.


Vu Xuyên để lại một nụ cười lạnh, rồi quay sang đối diện với Lục Nhất Mãn vừa trở lại. Y không nói gì, chỉ lướt qua anh một cách nhạt nhẽo rồi bỏ đi không ngoái lại.
"Mày làm gì thế?!" Bành Đa Đa cảm thấy vô cùng khinh bỉ trước hành động đầu hàng phản bội của Lạc Đình.


"Mày thì hiểu cái gì."
Lạc Đình liếc nhìn hắn, rồi quay sang nhìn bóng dáng Vu Xuyên xa dần.
Người kia không giống bọn họ, y nắm giữ phần lớn cổ phần của tập đoàn họ Vu, hiện tại còn có thể đấu ngang ngửa với lão gia họ Vu.


Bọn họ đùa giỡn thì không sao, nhưng gia tộc họ phải đấu đá nghiêm túc trên thương trường.
Chỉ là không ngờ đối phương lại nhỏ nhen đến vậy.
"Tối qua các cậu vất vả rồi..."
"Thôi, không cần trả tiền, cũng đừng nói cảm ơn." Lạc Đình giơ tay ngăn lời Lục Nhất Mãn định nói tiếp.


"Đúng vậy, chuyện nhỏ này có đáng gì đâu."
Bành Đa Đa quay đầu, ném chuyện Vu Xuyên ra sau đầu, nghiêm nghị ưỡn ngực.
Lục Nhất Mãn mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ bảo: "Vu Sảng vẫn cần nằm viện theo dõi, ở đây có tôi là đủ rồi, các cậu về nghỉ ngơi đi."


Bành Đa Đa còn đang do dự, Lạc Đình thì chẳng khách sáo chút nào.
"Được, mấy cái ghế ở đây làm đau lưng tôi quá, chúng tôi về trước đây."
"Này tôi..."
Bành Đa Đa chưa kịp nói gì đã bị Lạc Đình kéo cổ lôi ra hành lang.


Hắn "chậc" một tiếng, cuối cùng chỉ kịp hét với Lục Nhất Mãn một câu.
"Cậu nhớ ngày kia show của cậu bắt đầu rồi đấy! Ngày mai sẽ có buổi tổng duyệt cuối cùng..."
Lục Nhất Mãn đứng lặng lẽ trên hành lang nhìn theo bóng họ xa dần, rồi quay người bước vào phòng bệnh.
...


Theo ý muốn của Vu Sảng, sau khi bác sĩ đến khám, họ đã tháo máy thở cho hắn.
Do cổ họng bị sưng, hắn khó phát âm, hơi thở cũng không được thuận lợi như bình thường, nhưng đã khá hơn nhiều so với hôm qua khi mới nhập viện.


Một người đàn ông trưởng thành thường xuyên rèn luyện sức khỏe, thể chất tốt đã phát huy tác dụng vào lúc này.
Anh giúp Vu Sảng lau người sơ qua, rồi bắt đầu cẩn thận bôi thuốc cho hắn.
Những nốt ban đỏ gần như phủ kín toàn thân Vu Sảng, Lục Nhất Mãn kiên nhẫn giúp hắn bôi thuốc lên từng chỗ.


Lớp thuốc mỡ lạnh lẽo rất tốt trong việc làm dịu cơn ngứa khó chịu, nhưng chỉ được một lúc, những chỗ khác lại bắt đầu khó chịu.
Hắn cọ xát cơ thể, cố gắng làm dịu cảm giác khó chịu trên người bằng cách đó.


Lục Nhất Mãn vừa giúp hắn bôi thuốc, vừa nhẹ nhàng nói: "Không được đâu."
Được rồi.
Vu Sảng ngoan ngoãn dừng lại.
Hắn mở to mắt, không chớp mắt nhìn Lục Nhất Mãn, đôi mắt đen láy chỉ chứa đựng hình bóng anh, bảo giơ tay là giơ tay, bảo lật người là lật người, ngoan ngoãn đến lạ.


Khóe mắt Lục Nhất Mãn dần dần tràn ngập ý cười, anh cúi đầu, dịu dàng hôn hắn một cái.
"Ngoan quá."
Được khen ngợi rồi.
Vu Sảng vùi mặt vào gối, lại không kìm được muốn nhìn anh.


Bỗng nhiên, hắn nhớ ra điều gì đó, toàn thân cứng đờ, ánh mắt nhìn Lục Nhất Mãn cũng từ từ hạ xuống, dừng lại ở cổ tay anh.
Lục Nhất Mãn mỉm cười.
Vừa bôi xong thuốc, Vu Sảng đã chui tọt vào chăn.
Hắn nhớ ra rồi, hắn đã giam cầm Lục Nhất Mãn!
Nhưng làm sao Lục Nhất Mãn thoát ra được?


Hắn lại không kìm được bắt đầu băn khoăn, phải chăng là do còng tay Vu Xuyên đưa cho hắn chất lượng không tốt?
Hèn gì, khi làm việc đó hắn đã phát hiện ra, cái còng tay ấy rụng bông.


Tấm chăn trùm trên đầu bị kéo ra, hắn vội vàng định chui xuống nữa, nhưng lại nghe Lục Nhất Mãn nói: "Không muốn hôn sao?"
Muốn hôn.
Chỉ do dự chưa đầy một giây, hắn đã chui ra khỏi chăn, ánh mắt rực sáng nhìn chằm chằm Lục Nhất Mãn.


Lục Nhất Mãn mỉm cười nhìn hắn, không làm hắn thất vọng, một tay chống lên gối, cúi người xuống.
Vu Sảng ngẩng cằm lên, đôi môi khô ráp chạm vào môi Lục Nhất Mãn, hắn không kìm được hé miệng, tiến thêm một bước thò đầu lưỡi ra.


Đột nhiên hắn lại mở mắt, kéo giãn khoảng cách với Lục Nhất Mãn.
Lục Nhất Mãn dịu dàng mà sâu sắc nhìn hắn, như thể biết hắn đang nghĩ gì, dịu giọng nói: "Dị ứng không lây đâu."
Thật sao?
Dù sao Lục Nhất Mãn nói gì hắn cũng tin.


Vu Sảng lại ngẩng cằm lên, lần này, họ trao nhau một nụ hôn rất sâu, rất dịu dàng.
Trong nhiệt độ gần như tan chảy, Vu Sảng cảm thấy Lục Nhất Mãn không giống như trước nữa.


Lục Nhất Mãn trước đây rất quyến rũ, nhưng là loại quyến rũ giống nhau trong mắt bất kỳ ai, như một bức tranh tinh xảo, như một bức tượng được chạm khắc tỉ mỉ.
Nhưng bây giờ, hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người Lục Nhất Mãn, còn có cả trái tim đang đập của anh.


Vu Sảng bị hôn đến nỗi cả trái tim đều chìm đắm, đắm chìm sâu trong đó.
Tuy nhiên, vì hắn khó thở, Lục Nhất Mãn vẫn rút lui kịp thời, hôn lên sống mũi hắn, mang đến cho hắn một chút an ủi.
Vu Sảng mở mắt, trong đó là tình yêu tuôn trào không ngừng.
Vì trống rỗng nên mới cố chấp.


Vì nghèo nàn nên mới trống rỗng.
Người thực sự có tình yêu sẽ không cảm thấy tình yêu không đủ, cũng không điên cuồng muốn chứng minh hay níu giữ điều gì.
Sự kiềm chế và sợ hãi của họ cũng không cần phải đi đến một kết cục chỉ có vực sâu.


Có thể ngắm nhìn trời trong mây trắng, tận hưởng ánh nắng cỏ xanh, và cả những đóa hồng nở rộ rực rỡ.
Lúc này, họ đều nhìn thấy một bản thân chân thật và sống động trong mắt đối phương.
Vu Sảng giơ tay lên, ôm lấy cổ Lục Nhất Mãn.


Họ áp trán vào nhau, khi Lục Nhất Mãn mỉm cười, chạm nhẹ vào sống mũi hắn, anh cảm thấy bản thân như đang ngâm mình trong làn nước ấm. Cảm giác đầy ắp và tràn trề đó là tương lai mà anh trước đây chưa từng dấy lên hy vọng.
"Vu Sảng, em yêu anh."
Thật sự, rất yêu anh.


Anh ôm lấy mặt Vu Sảng, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Vu Sảng nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở gần trong gang tấc của Lục Nhất Mãn.
Hắn như một con rồng cô đơn, cuối cùng cũng tìm thấy kho báu của riêng mình.
...
Vào buổi chiều gần tối, Vu Sảng lại bắt đầu sốt nhẹ, nhưng lần này hắn hoàn toàn tỉnh táo.


Tình trạng của hắn không thích hợp để tắm.
Nhưng sau khi đổ mồ hôi, toàn thân hắn lại không thoải mái, Lục Nhất Mãn cũng lo lắng hắn mặc quần áo ướt đẫm mồ hôi sẽ lại sốt.


Sau khi bước vào mùa đông, ánh nắng cuối cùng cũng không còn keo kiệt sự ấm áp của nó. Vào thời điểm hoàng hôn, ánh sáng màu cam vàng như một bức tranh sơn dầu đổ tràn trên đỉnh thành phố, cũng lấp lánh xuyên qua cửa sổ rọi xuống giường bệnh.


Vu Sảng ngoan ngoãn nằm sấp trên giường để Lục Nhất Mãn dùng nước ấm lau người cho hắn.
Hắn rất chu đáo, mỗi lần đều phải nói một câu "vất vả rồi", rồi ngẩng đầu hôn Lục Nhất Mãn một cái.


Cuối cùng Lục Nhất Mãn không mệt mỏi gì, ngược lại hắn mới là người mệt lử vì liên tục di chuyển.
Vốn dĩ cổ họng đã sưng đến nỗi không nói được, Vu Sảng trước đây cũng không phải là người thích nói chuyện, giờ bị bệnh lại không kiềm chế được muốn nói gì đó.


Kết quả cuối cùng người khó chịu vẫn là chính hắn.
"Lục Nhất Mãn."
"Ừm?"
"Yêu em."
Động tác anh khựng lại, khóe mắt cong lên dịu dàng mỉm cười.
"Em cũng yêu anh."
Vu Sảng mãn nguyện híp mắt lại.


Hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi hoàng hôn rực rỡ trải dài, rồi lại khẽ nói: "Rất yêu em."
Lục Nhất Mãn không nói gì nữa, anh chỉ cúi đầu, hôn nhẹ lên gáy hắn.
Vu Sảng co rút cổ lại vì ngứa, dái tai lan tỏa một lớp ửng đỏ.
"Vu Sảng, sau này đừng bệnh nữa nhé."
"Ừm."


Hắn vùi mặt vào gối, cảm nhận nụ hôn của Lục Nhất Mãn rơi xuống vai mình, bàn tay nắm chặt ga giường không kìm được siết chặt.


Sau cơn sốt ban đầu, thực ra điều khó chịu nhất sau đó là những nốt ban đỏ trên người Vu Sảng. Dù bị Lục Nhất Mãn ra lệnh không được gãi dù có ngứa đến mấy, hắn vẫn không thể kiểm soát được bản thân.
Thường xuyên thừa cơ lúc Lục Nhất Mãn không nhìn thấy, hắn lại đưa tay ra.


"Anh đang làm gì đấy?"
Vu Sảng lại bị bắt quả tang.
"Ngứa." Hắn trả lời bằng giọng nhỏ xíu.
Thật sự rất khó chịu, đặc biệt là khi cảm giác ngứa này lan khắp toàn thân.
Nếu không phải Lục Nhất Mãn quản hắn, hắn có thể trực tiếp cọ xát trên giường luôn.


"Em đã nói rồi, dù có ngứa cũng không được gãi."
Vu Sảng cảm thấy uất ức.
Hắn lúc nào cũng ngứa, nhưng thuốc không thể bôi liên tục được.
Khi triệu chứng này luôn ảnh hưởng đến hắn, lệnh cấm của Lục Nhất Mãn cũng mất đi tác dụng.


Lục Nhất Mãn liếc nhìn động tác lén lút gãi cổ của hắn, ho khẽ một tiếng, Vu Sảng khựng lại, lén lút dùng khóe mắt nhìn anh, đối diện với ánh mắt của anh, mím môi, miễn cưỡng buông tay xuống.
Nhưng tay kia lại thừa cơ gãi lên đùi.
"Xem ra vẫn nên trói anh lại."
Lục Nhất Mãn khẽ cười nhướng mày.


Giây tiếp theo, hai tay Vu Sảng đều bị ấn lên đầu giường, hắn ngước mắt nhìn Lục Nhất Mãn, lại thấy anh lấy ra từ túi một chiếc cà vạt đen, chất liệu lụa rất quen thuộc.
Đây là thứ Lục Nhất Mãn mang theo khi về căn hộ lấy quần áo thay hôm nay.


Vu Sảng mở to mắt, hắn há hốc miệng, trơ mắt nhìn Lục Nhất Mãn nhanh chóng trói hai tay hắn lại với nhau.
"Đã bảo không cho anh gãi rồi mà. Để lại sẹo là chuyện nhỏ, lỡ gãi rách da bị nhiễm trùng thì sao."
Lục Nhất Mãn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn, không nhịn được cúi xuống hôn hắn một cái.


Vu Sảng không nói nên lời, tai lặng lẽ đỏ lên.
Hắn cảm thấy rất xấu hổ.
Khi trói Lục Nhất Mãn thì không cảm thấy gì, nhưng giờ bị Lục Nhất Mãn trói lại, hắn lại thấy trong lòng kỳ kỳ.
Hắn ɭϊếʍƈ môi, ánh mắt nhìn Lục Nhất Mãn mơ hồ mang theo chút ẩm ướt nóng bỏng.


Lục Nhất Mãn ánh mắt tối sầm lại, cúi người xuống đỉnh đầu hắn, khẽ nói, "Đang nghĩ gì thế? Mặt đỏ cả rồi."
Vu Sảng nuốt nước bọt, những ngón tay bị ấn trên đầu không kìm được co lại.


Lục Nhất Mãn rất gần hắn, nhưng chưa đến mức chạm vào nhau, vì vậy khoảng cách nửa xa nửa gần đó càng khiến người ta thêm khó chịu.
"Ôm anh."
Hắn nuốt nước bọt, dùng đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn anh.
"Được không?"
...
*[Lời tác giả*]
Phần chính truyện thực sự sắp kết thúc rồi.






Truyện liên quan