Chương 6

  Vào cuối tháng 8, thành phố D chào đón một đợt không khí lạnh, nhiệt độ cao mấy ngày liên tục cuối cùng cũng bị tản đi.


  Úc Vi Tinh hiện tại không có công việc nào khác, nhưng lịch trình mỗi ngày vẫn được sắp xếp đầy đủ, luyện múa, học diễn xuất, dành thời gian cho ba mẹ, buổi sáng buổi chiều buổi tối, vừa vặn.
  Thời gian trôi qua suôn sẻ qua tháng 8 và bước vào tháng 9.


  Chủ nhật đầu tiên của tháng 9, Chu Lẫm vui vẻ ôm máy tính đi đến Úc gia, muốn cho Úc Vi Tinh xem kịch bản gã chọn lọc kỹ lưỡng.
  Lúc gã đến, Úc Vi Tinh đang luyện múa.
  Gã đứng ở cửa nhìn một lát, càng nhìn càng hài lòng.


  Đúng vậy, chính là muốn như vậy, vũ đạo luyện tập nhiều, giúp duy trì dáng người, hơn nữa làm rất nhiều động tác đẹp mắt, lên hình cũng sẽ đẹp hơn. Bất cứ điều gì để thành công, luôn luôn phải trả giá bằng sự nỗ lực và mồ hôi.


  Một đoạn múa kết thúc, Úc Vi Tinh tắt nhạc dừng lại nghỉ ngơi, vớt khăn mặt bên cạnh lau mồ hôi, chờ hít thở đều trở lại, xoay người nhìn Chu Lẫm, "Tới rồi? Tôi xuống dưới nhà đi tắm trước."
  "Được." Chu Lẫm gật đầu, xuống lầu.


  Úc Vi Tinh tắm rửa xong, sấy khô tóc đã là nửa giờ sau, lúc cậu xuống lầu, Chu Lẫm đang xoa bụng Hoa Điểm Điểm, đuôi vung lên một chút, mập mạp nằm sấp trên đệm của mình, tùy ý Chu Lẫm sờ nó, đôi mắt hổ phách xinh đẹp híp lại, bộ dáng rất hưởng thụ.


available on google playdownload on app store


  Nghe được tiếng bước chân, Chu Lẫm thu tay lại, trở lại vị trí ngồi xuống, cầm lấy máy tính bật máy, "Đến xem một chút."
  "Điện ảnh hay phim truyền hình?" Úc Vi Tinh ngồi xuống ghế sofa đơn đối diện gã.


  Hoa Điểm Điểm không có người vuốt ve, không quá hài lòng, ậm úa cọ tới, nhảy lên đùi Úc Vi Tinh, dùng đuôi câu lấy bàn tay của Úc Vi Tinh, nhìn anh kêu "Meo meo", giống như đang nói "Đến sờ tôi".


  Úc Vi Tinh vuốt ve nó, sau đó gọi chị Tô tới, giao con mèo cho cô, bảo cô mang ra ngoài vườn hoa, chơi với Kẹo Dẻo.


  "Phim truyền hình, phim hình sự chống ma túy," Chu Lẫm nói, "Có hai nhân vật, một là vì bảo vệ em gái sau khi ngộ sát trở thành tên côn đồ nằm vùng của cảnh sát, hai là kẻ buôn bán ma túy nằm vùng trong cục cảnh sát, cả hai đều có tạo hình rất tốt."


  Gã liếc mắt nhìn Úc Vi Tinh một cái, đánh cảnh báo, "Nếu như cậu chọn cái phía sau, yêu cầu diễn xuất tương đối cao, anh ta là ác thuần túy, nhân cách phản xã hội, khi kẻ buôn bán ma túy nằm vùng chỉ bởi vì lãnh đạo của anh ta mới vừa vào chức quá mức nóng lòng yêu cầu biến thành thiếu chút nữa hại người hại mình khi mắng anh ta, anh ta ghi hận. Nhưng anh ta ngụy trang rất tốt, trước khi bị tr.a ra, không ai phát hiện anh ta không đúng, bởi vì anh ta trong miệng mọi người thật sự là "người tốt", phương diện nào cũng tốt, căn bản không cách nào liên tưởng anh ta với tên nằm vùng."


  Úc Vi Tinh không lập tức đưa ra quyết định, "Anh đem kịch bản gửi cho tôi xem."
  Chu Lẫm gật đầu, rất nhanh đem kịch bản gửi qua.


  Úc Vi Tinh vừa xem, Chu Lẫm vừa nói cho cậu biết, "Hai nhân vật này là kịch bản tôi đã xem qua trong khoảng thời gian này, nhân vật mà cậu có thể lựa chọn là tốt nhất với tình huống hiện tại của cậu, nếu muốn thử vai, muốn làm nhân vật chính cơ bản không có khả năng, vai phụ quan trọng hơn cũng treo, như vậy xuất hiện không tính là nhiều, nhưng cũng trùng hợp là nhân vật cốt yếu."


  "Hai nhân vật này xuất hiện không ít, tính cách rõ ràng, trước đây có tình có nghĩa, tính cách trước sau đảo ngược rõ ràng, sẽ để lại ấn tượng sâu sắc cho khán giả, bọn họ không phải bình hoa, cần diễn xuất, cũng có thể nghiền nát ấn tượng "diễn xuất kém" mà cậu để lại cho mọi người trước đó."


  Kỳ thật gã có chút xấu hổ, không thể tìm được nhiều vai diễn hơn, cốt yếu hơn, nhưng hiện tại phần lớn kịch bản ưu tú, đạo diễn, tư nhân bình thường đều đã sớm định ra diễn viên chính và vai phụ quan trọng, rất ít khi cần thử vai, cần thử vai bình thường đều là vai phụ, hoặc là một vài nhân vật nhỏ hơn.


  Có lẽ sẽ có cá lọt lưới, nhưng yêu cầu kiên nhẫn mà chờ, mà cái "Chờ" này, không biết đợi trong bao lâu.
  Một vài tháng có thể, một năm có thể, nhưng hai hoặc ba năm?
  Đó là một thời gian dài.


  "Tôi biết, anh làm không tệ." Úc Vi Tinh lý giải, huống chi anh cảm thấy nhân vật rất được, dùng để làm nhân vật đầu tiên tái xuất, là đủ rồi.
  Đơn giản lật lại kịch bản của hai nhân vật, anh thích nhân vật phản diện ác thuần túy hơn.
  Người sau với anh, càng có tính khiêu chiến.


  Cậu chưa từng nếm thử qua nhân vật có nhân cách phản xã hội ác nhân thuần túy.
  "Tôi chọn nằm vùng trong cục cảnh sát." Úc Vi Tinh hỏi, "Khi nào thì thử vai?"


  "Thứ tư tuần tới." Chu Lẫm cũng cho rằng nhân vật này tốt hơn một chút, nhưng vấn đề là, nhân vật này càng cần diễn xuất, diễn xuất một khi không tốt, sẽ không có mị lực đáng nói, nhất là phần "người tốt" diễn không tốt hoặc bình thường, không hấp dẫn được khán giả, sau này đảo ngược, sẽ không có lực lượng như vậy.


  "Cậu không suy xét một chút sao? Loại người xấu thuần túy này, vẫn là trùm ma túy nằm vùng, rất khiến người ta chê."
  Cậu không hề do dự trả lời, "Không xem xét."
  Chu Lẫm: "... Được rồi."
  -


  Hôm nay thử vai, Úc Vi Tinh đã ra khỏi cửa từ sớm, lúc đến nơi, còn chưa chín giờ, có chút quá sớm.
  Chu Lẫm còn chưa tới, cậu không đi trước, mà đội mũ tìm một quán ăn sáng gần đó, lấy một chén tào phớ mặn, ngồi trong quán, quan sát đám người qua lại.
•Tào phớ mặn:


  Quan sát đám đông là thói quen của cậu. Diễn viên là một nghề rất cần "nhập", bởi vì nó đòi hỏi phải nhập vai, và vai này chủ yếu là những người bình thường trong tất cả các tầng lớp xã hội, không chỉ đơn giản là trải nghiệm một vài cuộc sống hàng ngày có thể hoàn toàn cảm nhận được, cần quan sát cẩn thận nhiều hơn cuộc sống hàng ngày.


  Ăn nửa chén tài phớ trước mặt, trong tầm mắt xuất hiện một người không hợp với quán nhỏ -- một người cao lớn mặc tây trang, trên cổ tay mang theo đồng hồ nổi tiếng mấy trăm triệu, giày da dưới chân được định chế hoàn toàn thủ công.


  Tầm mắt Úc Vi Tinh theo đôi chân dài thẳng tắp kia hướng lên trên, dừng ở trên khuôn mặt xuất chúng của Tần Hành Hàn, chủ động chào hỏi, "Thật trùng hợp, anh đến ăn sáng à? Tào phớ mặn ở đây rất ngon, anh có thể thử."


  Tần Hành Hàn chấp nhận kiến nghị của cậu, nói với ông chủ: "Cho tôi một phần tào phớ mặn. "
  Ông chủ lấy món cho hắn rất nhanh, hắn mang nó đến và ngồi xuống.
  Tần Hành Hàn vừa ngồi xuống, Úc Vi Tinh lập tức cảm nhận được mọi ánh mắt trong quán đều đổ dồn lại đây.


  Úc Vi Tinh: "..."
  Cơ thể phát sáng không hề che chắn quả nhiên là một khối hút từ tính. Cậu căng thẳng đến mức cậu không hề nhận ra.


  Đuổi người không dễ, dù sao cũng không phải quán của cậu, huống chi cậu cũng không muốn kết thù với Tần Hành Hàn. Cuối cùng vẫn là người quen, chỉ ngồi không nói lời nào thật sự quá xấu hổ, Úc Vi Tinh nói chuyện phiếm với hắn, "Ăn quen không?"


  Tần Hành Hàn nhàn nhạt, "Cũng được, lần đầu tiên ăn, mùi vị không tệ."
  "Lần đầu tiên?"
  "Tôi rất ít khi ăn ở bên ngoài."
  Úc Vi Tinh nhớ đến hoàn cảnh cuộc sống của Tần Hành Hàn từ nhỏ đến lớn, không ăn đồ ăn bên ngoài là quá bình thường.


  "Sao anh có thể đến đây ăn sáng, tôi nhớ rõ Tần thị không ở phụ cận này." Thậm chí hơi xa, lái xe cũng mất hơn nửa giờ.
  "Tôi không đến ăn sáng, " Tần Hành Hàn rất thẳng thắn, "Tôi đến tìm cậu."
  Úc Vi Tinh: "?"
  "Tìm tôi?"
  "Đi ngang qua, nhìn thấy cậu."


  Úc Vi Tinh tiếp tục dấu chấm hỏi trên đỉnh đầu.
  "Tôi thấy cậu rất kỳ lạ, " Tần Hành Hàn nhìn cậu, trong mắt có thăm dò và khó hiểu, "Cậu biến hóa rất lớn, hơn nữa thay đổi chỉ trong một đêm."
  "Chuyện xảy ra trong yến hội ngày hôm đó tôi đã điều tr.a qua, bởi vì Tạ Vũ Khiêm?"


  Úc Vi Tinh có chút không biết nói gì, "... Anh có phải quá thẳng thắn không?"
  Điều tr.a tôi đây còn có thể nói thẳng?
  Tuy rằng tôi đoán được.
  "Giấu diếm không phải càng không tốt sao?" Tần Hành Hàn bình tĩnh hỏi ngược lại.
  Điều này cũng đúng.


  "Xem như là bởi vì anh ấy đi."
  "Nhưng đây không phải là lần đầu tiên cậu bị Tạ Vũ Khiêm từ chối."
  Úc Vi Tinh cười như không cười, "Anh điều tr.a rất rõ."


  "Nếu muốn điều tra, sẽ điều tr.a rõ ràng, " Tần Hành Hàn rất thản nhiên, "Đêm đó cậu đột ngột xuất hiện, tôi nghi ngờ cậu có dụng tâm khác, lúc ấy lập tức điều tra."


  Úc Vi Tinh có thể lý giải sự cảnh giác của Tần Hành Hàn, bởi vì ba mẹ anh trai bị người thân sát hại, bởi vì thời thơ ấu thiếu chút nữa bị người thân hại ch.ết, hắn không cách nào trả giá tín nhiệm.


  Huống chi cẩn thận ngẫm lại, nếu như hắn thật sự thấy qua có người đột tử như vậy, nhìn thấy có người nằm sấp trong đình, cũng chỉ cho rằng đối phương đang nghỉ ngơi, sẽ không đi qua hỏi thăm.


  Ăn thìa tào phớ cuối cùng, rút khăn giấy lau miệng, Úc Vi Tinh trả lời câu hỏi trước đó của hắn: "Có lẽ do cảm xúc tích lũy từng chút một, mà đêm đó vừa vặn là cọng rơm cuối cùng... Tóm lại, bỗng nhiên nhanh chóng thanh tỉnh, phát hiện chuyện trước kia mình do mình sai, bộ dáng quấn chặt lấy quả thật chọc người chán ghét, nghiêm túc suy nghĩ lại, biết mình muốn sửa, nhanh chóng sửa."


  "Cứ như vậy?"
  "Cứ như vậy." Úc Vi Tinh nhìn hắn cười, "Nếu không thì sao?"
  Tần Hành Hàn lắc đầu, hắn chỉ là cảm thấy không đơn giản không bình thường như vậy.
  "Anh đến chỉ để hỏi tôi câu này thôi?"


  "Không phải." Tần Hành Hàn ngước mắt lên, con ngươi đen thâm thúy nhìn vào mắt cậu, "Tôi muốn quan sát cậu."
  Úc Vi Tinh có chút bối rối, "Tôi không hiểu ý của anh."


  "Tôi muốn biết vì sao cậu có thể thoát ra nhanh như vậy, vì sao lại có biến hóa lớn như vậy, lúc trước cậu rõ ràng thích Tạ Vũ Khiêm như vậy, vì anh ta có thể buông thả tất cả bộ dáng, còn có tính cách, hành vi của cậu, gần như đổi thành một người khác." Hắn cũng muốn từ quá khứ thoát ly, hắn vốn cho rằng sau khi báo thù sẽ có thể buông xuống, lại phát hiện cũng không thể, hắn vẫn ngày ngày đắm chìm trong ác mộng.


  Úc Vi Tinh: "... Không phải tôi đã nói rồi sao?"
  Ngay sau đó anh hỏi: "Nếu tôi từ chối anh sẽ không làm à?"
  "Không hề."
  Úc Vi Tinh không biết nên nói gì cho phải, trầm ngâm vài giây, mới nói: "Nếu anh không dừng lại, thật ra cũng không cần phải thản nhiên như vậy, anh không nói cũng không sao."


  "Quan sát" là bài học đầu tiên của cậu với tư cách là một diễn viên, cậu cũng luôn quan sát người khác, thỉnh thoảng cậu cần diễn một nhân vật tương đối đặc biệt, cũng sẽ có một hai đối tượng quan sát cụ thể.


  Cậu ngược lại không ngại trở thành đối tượng quan sát của người khác, chỉ là cậu không phải sẽ không có cảm giác kỳ quái, biết rồi, sẽ không được tự nhiên.
  "Tại sao?" Úc Vi Tinh hỏi.
  Tần Hành Hàn trầm mặc.


  Úc Vi Tinh nói: "Anh phải cho tôi một lý do, nếu không tôi với tư cách là người được quan sát, sẽ cảm thấy không công bằng."
  Hắn nhếch môi, "Tôi tin tưởng thời gian quan sát một tháng này, chắc hẳn đủ để cậu biết tôi hiện tại, đối với tôi sinh ra một chút tín nhiệm."


  Lấy tác phong làm việc của Tần Hành Hàn, không có khả năng do tâm huyết dâng trào đột nhiên xuất hiện nói muốn quan sát cậu, chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa đối với cậu có cơ sở tín nhiệm, mới có thể tìm tới.


  Tần Hành Hàn đem tào phớ còn lại ăn hết từng ngụm, đứng lên, "Đổi chỗ khác."
  Đổi chỗ khác, là đổi sang xe Tần Hành Hàn, tài xế kiêm vệ sĩ với trợ lý Lâm Kha ở ngoài xe chờ.
  "Nói đi." Úc Vi Tinh dẫn đầu mở miệng.


  "Tôi muốn thoát ra." Giọng điệu Tần Hành Hàn bình thản, "Tôi đã gặp bác sĩ, cũng uống thuốc, nhưng vô dụng, sau đó gặp cậu."
  Tuy rằng không nói rõ, Úc Vi Tinh lại hiểu, "Bọn họ ở trên trời nhất định sống rất tốt."
  Tần Hành Hàn nhẹ giọng, "Ừm."


  "Lý do của anh tôi tiếp nhận." Úc Vi Tinh nói.
  Tần Hành Hàn cảm ơn, "Cám ơn."
  Khoát tay áo, Úc Vi Tinh nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ rưỡi, "Vậy cứ như vậy, tôi đi đây."
  .....


  Chu Lẫm đến nơi nhưng không thấy Úc Vi Tinh, đang định gọi điện cho cậu, chỉ thấy cậu từ trên một chiếc xe đi xuống.
  Khi cậu đến, gã lập tức hỏi ngay: "Cậu vừa ở với ai?" Hai người bên cạnh xe, rõ ràng không phải người Úc gia, xe cũng xa lạ.
  Úc Vi Tinh trả lời: "Một người bạn."


  Chu Lẫm cảnh giác: "Bạn bè gì, nam hay nữ?" Gã cũng không quên Úc Vi Tinh có một bộ não yêu đương, vạn nhất từ cái hố này của Tạ Vũ Khiêm đứng lên, lại hỏa tốc rơi vào một cái hố mới khác.


  Úc Vi Tinh không nhịn cười nổi, "Nam, là bạn bè bình thường. Anh yên tâm, không yêu, không thích anh ấy, tôi vẫn muốn đóng phim, lấy sự nghiệp làm chủ."
  "Cậu biết là tốt rồi." Chu Lẫm thở phào nhẹ nhõm.
  Bước vào cổng tòa nhà, họ đăng ký tại quầy lễ tân rồi đi thang máy lên lầu.


  Theo thang máy đi lên, Chu Lẫm bỗng nhiên có chút lo lắng, đây là lần đầu tiên gã chính thức cùng Úc Vi Tinh thử vai, còn chưa bắt đầu, đã lo lắng kết quả.
  Nếu không được chọn thì sao? Nhân vật tiếp theo không biết phải tìm trong bao lâu.
  "Đừng lo lắng." Úc Vi Tinh đột nhiên mở miệng.


  Chu Lẫm nghe vậy, nhìn cậu, "Cậu không lo lắng sao?"
  "Không." Cậu đã quen thử vai, không khoa trương đến nỗi thử vai năm sáu trăm lần, nhưng một hai trăm lần khẳng định có.


  Chu Lẫm nhìn chăm chú cậu một lát, hít sâu lại thở ra, sau đó nghiêm túc suy ngẫm lại chính mình. Gã quả thật đã lâu không thật sự làm việc, càng ngày càng không chuyên nghiệp, muốn sửa.
  Thang máy lên tầng 12, từ thang máy đi ra, họ đi dọc theo biển báo đến phòng chờ.


  Bên trong đã có không ít người, Úc Vi Tinh vừa vào cửa, lập tức thu hoạch được một đợt ánh mắt đánh giá. Có vài người rụt rè một chút, không đem không thích với chán ghét lộ ra ngoài, có người thì che dấu cũng không che dấu, chỉ thiếu mang chữ chán ghét khắc trên mặt.


  "Trời ạ, làm sao cậu ta lại đến?"
  "Anh ta lại đến thử vai? Anh ta có thể thử gì? Nếu không đập tiền, đạo diễn nào sẽ dùng anh ta?"
  "Đừng nói như vậy, là thử vai công khai, ai đến cũng được, dù sao cũng phải cho người ta cơ hội, không cho người khác ảo tưởng à?"
  ......


  Đem biểu cảm khác nhau của họ thu vào đáy mắt, Úc Vi Tinh một mực không để ý, cậu lôi kéo Chu Lẫm tìm một vị trí ở góc, nhắm mắt lại, đeo tai nghe, ngăn cách tầm mắt với bàn tán.
  Thời gian từng giây từng phút trôi qua, người thử vai cũng từng đợt từng đợt đi vào lại đi ra.


  Úc Vi Tinh là nhóm cuối cùng, rất nhanh đến lượt cậu, cửa đột nhiên ồn ào lên, giống như có người tới, rất chi là phô trương.
  Chu Lẫm đi ra ngoài nhìn, không bao lâu, gã đã trở lại, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
  Úc Vi Tinh nhìn gã, "Làm sao vậy?"


  "Có tin xấu." Chu Lẫm cau mày, thấp giọng nói, "Phó Nguyễn tới, anh ta cũng đến thử vai Tần Tức. " Tần Tức chính là tên của nhân vật.
  Phó Nguyễn có trong tư liệu Chu Lẫm đưa cho cậu, Úc Vi Tinh còn nhớ rõ.


  Phó Nguyễn, dựa lưng vào giải trí Tây Bách, xuất thân chính quy, kỹ thuật diễn đạt tiêu chuẩn trở lên, từng có hai người kim chủ, người đầu tiên là ông chủ than, có chút ủng hộ, đã sớm thay đổi người khác để nâng đỡ, hiện tại đây là ông chủ của một doanh nghiệp lớn nào đó, đối với anh ta rất yêu thích, nâng niu trong lòng bàn tay, muốn tài nguyên cho tài nguyên, rải tiền không nương tay.


  Nửa năm trước, anh ta dựa vào một bộ phim tiên hiệp nổi tiếng, chính thức đứng đầu hạng hai, fan nổi tiếng điên cuồng, cũng là vườn rau hẹ nổi tiếng.


  Quan trọng nhất, nguyên chủ có thù với anh ta. Hai người bọn họ cùng lúc ra mắt, lại đều có người sau lưng, lúc ấy bọn họ coi trọng cùng một nhân vật, đều muốn lấy tiền đập, nhưng vừa nghe muốn năm mươi triệu, vị kim chủ đầu tiên của Phó Nguyễn luyến tiếc, vì thế nguyên chủ thắng.


  Úc Vi Tinh nghĩ, tin tức này quả thật rất xấu.
  Kết quả cũng đúng là xấu, Phó Nguyễn đi vào thử vai không bao lâu, nhân viên công tác nhanh chóng đến tuyên bố Tần Tức đã định ra, cậu với một nam sinh khác không cần đi thử vai nữa, hơn nữa còn cho những người khác thử vai "A Phong" đi phòng thử vai.


  Úc Vi Tinh có chút tiếc nuối, nhưng không đến mức mất mát, ngược lại Chu Lẫm tức giận, hiện trường có những người khác không tiện nói chuyện, đánh chữ trên điện thoại, chỉ trích hành vi không phúc hậu của Phó Nguyễn.


  Thấy gã phẫn nộ bất bình, Úc Vi Tinh nhắc nhở gã, "Lúc trước tôi cũng như vậy."
  Chu Lẫm: "..."
  Gã quên mất.
  Anh ta nhất định cố ý! Chu Lẫm vẫn tức giận.


  Úc Vi Tinh từ chối cho ý kiến, cậu cũng cảm thấy có. Tuy nhiên, không cần phải tức giận, tức giận làm tổn hại cơ thể.
  Cậu đứng dậy, chỉnh lại vạt áo, "Đi thôi."
  Chu Lẫm nghiêm mặt đi theo cậu.


  Đi ra khỏi phòng chờ, trước mặt rất nhanh bắt gặp Phó Nguyễn, trên tư liệu có ảnh chụp, Úc Vi Tinh nhận ra anh ta.


  Thật ra nhìn Phó Nguyễn rất tốt, dáng vẻ dịu dàng, đuôi mắt hơi rũ xuống, luôn có một loại cảm giác vô tội như có như không, làn da rất trắng, hôm nay anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu lạc đà, vạt áo khoác ở trong quần tây, càng tôn lên vòng eo thon thả, hai chân thon dài.


  Dừng ở trước mặt Úc Vi Tinh, Phó Nguyễn hơi thấp một chút, hơi ngẩng đầu nhìn cậu, "Đã lâu không gặp, không ngờ sẽ gặp cậu ở chỗ này? Cậu đến thử vai à? Đã thử xong chưa? Nhân vật nào?"
  Úc Vi Tinh bình tĩnh mỉm cười, "Không thử, không phải bị cậu lấy mất sao."


  Phó Nguyễn chớp mắt, rũ mắt càng thêm rõ ràng, có vẻ càng thêm vô tội, "Thì ra cậu cũng đến thử vai Tần Tức, xin lỗi, tôi không biết. Còn có cậu nói chuyện có thể đừng kẹp dao giấu kiếm như vậy không, cái gì gọi là lấy mất, tôi dựa vào diễn xuất của mình lấy được nhân vật."


  Úc Vi Tinh rất không thích nói chuyện giả vờ giả bộ như vậy, thẳng thắn nói: "Thật không biết? Bằng diễn xuất thực sự? Hay là tôi lập tức tìm người hỏi, cậu biết đấy, tiền có thể làm được rất nhiều việc, đủ nhiều là được."
  Sắc mặt Phó Nguyễn thay đổi, anh ta đương nhiên biết.


  Anh ta không diễn trò nữa, hừ lạnh một tiếng, "Được rồi, coi như là như thế thì sao, tôi cố ý đấy, tôi biết cậu muốn đến thử vai Tần Tức, cố ý đến chặn cướp vai."


  Vẻ mặt anh ta "Mày gây khó dễ cho tao được chắc", trong mắt rõ ràng có vẻ hả hê khi người gặp họa, "Cảm giác bị cướp đi nhân vật thế nào? Cậu có khó chịu không? Cậu có tức giận không?"


  "Mặt khác tôi khuyên cậu không nên đập tiền như trước, đập cũng vô dụng, cậu một thân tài nguyên đen, diễn xuất bị chế giễu ra khỏi vòng, mà tôi đang nổi tiếng, rất nhiều fan, cậu cảm thấy đạo diễn chọn cậu hay chọn tôi?"
  Úc Vi Tinh nhíu mày, "Muốn nghe sự thật không?"


  Cậu buông tay, ngữ khí rất tốt, không tức giận, "Nói thật ra, tôi tuyệt đối không tức giận."
  Phó Nguyễn ngược lại bị thái độ thản nhiên của cậu làm cho tức giận: "Đừng giả vờ, cậu...".


  Chưa nói lời nào, đã bị tiếng chuông điện thoại của Úc Vi Tinh vang lên cắt đứt. Úc Vi Tinh không để ý tới anh ta, lấy điện thoại ra nhìn id người gọi, là Cao Lân. Sau khi cậu ở nhà Từ Phượng đụng phải Cao Lân một lần, bọn họ trao đổi số điện thoại.


  Cậu bắt máy, "Thầy Cao, thầy có chuyện gì tìm tôi?"
  Cao Lân cũng không nói lời vô nghĩa, nói thẳng: "Bây giờ cậu có rảnh không? Rảnh thì đến giải trí Ngự Phong, bên này có một nhân vật muốn cậu thử."


  Phó Nguyễn ở gần, tuy rằng không nghe rõ từng câu từng chữ, nhưng cũng nghe được chữ "giải trí Ngự Phong", "nhân vật", lúc này biến sắc.
  Úc Vi Tinh rất lý trí, "Là nhân vật nào?"
  "Yến Vô Song."


  Úc Vi Tinh giật mình. Yến Vô Song là tên nhân vật chính của bộ tiểu thuyết mà Cao Lân sắp chuyển thể thành phim, cũng là, nam chính?!
  Nói với Cao Lân sẽ đến ngay, Úc Vi Tinh cúp máy.


  Lại nhìn Phó Nguyễn, Úc Vi Tinh lướt qua anh ta, mang theo Chu Lẫm đi vào thang máy. Chu Lẫm cố ý tăng âm lượng, nói cho Phó Nguyễn nghe, "Là Cao Lân?"
  Úc Vi Tinh gật đầu, "Ừm."


  Đi vào thang máy, cửa thang máy khép lại, Úc Vi Tinh chú ý đến ánh mắt Phó Nguyễn gắt gao nhìn chằm chằm cậu, trong mắt đều là phẫn hận với không cam lòng, tâm trạng tốt giơ tay lên, vẫy vẫy với anh ta.
  Thành công khiến cho khuôn mặt đang hot một lần nữa đen một lớp.
  --------------------


  Tác giả có lời muốn nói:
  【Đang chờ sửa chữa】
  Hẹn gặp lại vào ngày mai, bắn tim ~
  -
Tr&B: Nkyl_0111 (26/08/2023)






Truyện liên quan