Chương 17

Thời gian lặng lẽ trôi qua trong sự luyện tập và chuẩn bị của tất cả mọi người.
  Cuối tháng 9, Hà Kỳ Vinh trở lại đoàn làm phim, lần này đi cùng y còn có ekip trang điểm của "Thiên Hạ Vô Song", đến đây để chụp ảnh trang điểm cho đoàn nhân vật chính.


  Úc Vi Tinh gần đây luyện có chút tàn nhẫn, gầy đi mấy cân, Hà Kỳ Vinh vừa nhìn thấy anh, liền nhíu mày, "Cậu đang giảm cân?"
  "Không có."
  "Vậy cậu làm sao..."


  "Mỗi ngày cậu ấy luyện mười mấy tiếng đồng hồ, không gầy mới kỳ quái." Người xen vào là Thẩm Lâm Lâm, nửa tháng nay, nàng đối với Úc Vi Tinh hoàn toàn thay đổi.


  Một người có ưu tú hay không, không chỉ nhìn thành tựu hiện tại của đối phương, còn phải xem đối phương có tiến bộ hay không, có cố gắng hay không, nàng thấy được sự nỗ lực của Úc Vi Tinh.


  Hơn nữa không chỉ cố gắng, nửa tháng này, nàng thấy Úc Vi Tinh nhiều lần giúp đỡ nhân viên trong khả năng của mình, đối với bọn họ cũng rất thân thiện, không có một chút kiêu căng, thỉnh thoảng còn có thể thấy anh cầm hộp cơm, ăn với nhân viên công tác, cùng bọn họ nói chuyện phiếm.


  Nàng rất ấn tượng với một chuyện vào ngày hôm trước. Có một cô gái trong nhóm đạo cụ, cha mẹ cô ấy qua đời lúc cô ấy còn rất trẻ, người thân không muốn nhận nuôi cô ấy, cô ấy lớn lên trong một trại trẻ mồ côi.


available on google playdownload on app store


  Úc Vi Tinh không biết từ đâu nghe nói ngày đó là sinh nhật lần thứ 20 của cô ấy, bảo Chu Lẫm chuẩn bị bánh kem và quà tặng -- Quà tặng là một bộ sách tự kiểm tr.a dành cho người lớn và video giảng dạy của giáo viên nổi tiếng.


  Cô ấy chỉ học xong giai đoạn giáo dục bắt buộc, không thể tiếp tục học, cô ấy luôn cảm thấy tiếc nuối.


  Cô ấy từng do dự về việc có nên tham gia kỳ thi tự kiểm tr.a không, không ai có thể cho cô ấy câu trả lời chắc chắn, Úc Vi Tinh đã sử dụng phương pháp quà tặng để nói với cô ấy: Đừng ngần ngại, đi thi.


  Thẩm Lâm Lâm kinh ngạc trước sự cẩn thận và dịu dàng của Úc Vi Tinh, nhưng cũng thật sự thay đổi cách nhìn về Úc Vi Tinh.


  Nghe Thẩm Lâm Lâm nói như vậy, sắc mặt Hà Kỳ Vinh tốt hơn không ít, y nói với Úc Vi Tinh: "Đừng luyện tập quá sức, làm mình bị thương. Ăn nhiều hơn một chút, không thể gầy hơn nữa."
  Úc Vi Tinh gật đầu: "Biết rồi."


  Hà Kỳ Vinh ừ một tiếng, lại nhìn Trương Y đang luyện trên đệm, thấy động tác của cô làm rất đẹp, phù hợp với bộ dáng hiệp nữ trong phim, hài lòng gật gật đầu.
  Y vỗ vỗ tay, thu hút ánh mắt mọi người lại đây, mới nói: "Nghỉ ngơi một chút đi, một tiếng sau thử tạo hình."


  Nói xong, y nhanh chóng đi trước.
  Những người khác nghe được, lục tục dừng lại, chỉ là mỗi người đều mồ hôi đầm đìa, thật sự không dễ nhìn. Cuối cùng mọi người cũng không nghỉ ngơi, ngựa không ngừng vó đi tắm rửa, thay quần áo đầy mồ hôi nhớt nhát trên người.


  Ba giờ chiều, mọi người một lần nữa trở lại đoàn làm phim, tụ tập trong phòng tạo hình.
  Trương Y ra mắt được 3 năm, chưa từng đóng phim cổ trang, bởi vậy đối với trang điểm cổ trang, cô vô cùng mong chờ.


  Thẩm Lâm Lâm cười nghe cô kể chuyện lúc trước mình muốn nhận phim cổ trang, bởi vì tạo hình cổ trang đều rất đẹp, nhưng người quản lý không nhận cho cô, cô tức giận đến mức ăn bánh ngọt ba ngày để kháng nghị.


  Thẩm Lâm Lâm cảm thấy cô quá đáng yêu, không nhịn được, véo má cô.
  Úc Vi Tinh nghiêng đầu, liền nhìn thấy Thẩm Lâm Lâm xoa mặt Trương Y tới xoa mặt lui, chớp chớp mắt, Trương Y chú ý tới anh, bĩu môi gian nan nói: "Chị Lâm Lâm, chị buông em ra, đi xoa Vi Tinh đi."
  Úc Vi Tinh: "..."


  Không, anh từ chối.
  Úc Vi Tinh chạy rất nhanh, chạy đến bên cạnh Giang Thi Minh, ngồi cùng y.
  Giang Thi Minh đeo tai nghe đang nghe demo âm nhạc mới làm, thấy Úc Vi Tinh đến, chia cho anh một cái tai nghe, "Nghe không?"
  Úc Vi Tinh nhận lấy tai nghe nghe một lát, kinh ngạc, "Đây là bài hát mới của anh sao?"


  "Là làm nhạc đệm cho Thiên Hạ Vô Song, cậu cảm thấy thế nào?"
  - Dễ nghe!
  "Có thể cảm nhận được cái loại tiêu sái và khoái ý ân oán của thế giới võ hiệp chứ?"
  Úc Vi Tinh gật đầu, "Có thể."
  Giang Thi Minh thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi."


  Úc Vi Tinh nhìn y, nói: "Anh đừng suy nghĩ quá nhiều, âm nhạc của anh rất tốt, gần đây tôi nghe không ít bài hát của anh, đều là tác phẩm cực kỳ xuất sắc."
  Giang Thi Minh sửng sốt trong nháy mắt, cười nói: "Cám ơn."


  Y nói thêm: "Tôi không tự tin, tôi có niềm tin vào âm nhạc của tôi, chỉ là lần đầu tiên tôi tạo ra loại nhạc này, có chút không chắc chắn."
  Biết được mình hiểu lầm ý của Giang Thi Minh, Úc Vi Tinh ho một tiếng, lập tức cười nói, "Thật sự rất dễ nghe, rất thích hợp."


  Giang Thi Minh cũng cười, "Được."
  Y chuyển sang bài khác, tiếp tục mời Úc Vi Tinh cùng nghe.
  Cách đó không xa, Sở Thần Thăng ngồi một mình, tầm mắt của anh ta dừng lại ở đầu Úc Vi Tinh và Giang Thi Minh kề sát vào nhau, mím môi.


  Nửa tháng nay, anh ta căn bản không tìm được cơ hội ở chung với Úc Vi Tinh.
  Úc Vi Tinh nếu như không phải đi cùng người quản lý, trợ lý, thì là đi cùng Giang Thi Minh, quan hệ hai người rất tốt, anh ta hoàn toàn không thể chen vào nói chuyện.


  Úc Vi Tinh bỗng nhiên có cảm giác có ai đang nhìn mình, xoay đầu nhìn xung quanh. Khi nhìn đến Sở Thần Thăng ở bên kia, tầm mắt anh và Sở Thần Thăng đối diện trong chốc lát.
  Úc Vi Tinh: "..."
  Tại sao anh có cảm giác ánh mắt Sở Thần Thăng có chút oán niệm?
  Ảo giác... Đi?


  Lại cùng Sở Thần Thăng đối diện trong chốc lát, anh phát hiện cũng không phải ảo giác của mình.
  Úc Vi Tinh nghĩ, anh cần cùng Sở Thần Thăng nói chuyện một chút.


  Trong phim, quan hệ giữa Yến Vô Song và Cổ Khê là tốt nhất, sự ăn ý của hai người cũng là số một số hai, kỳ thật anh không có biện pháp luôn tránh né Sở Thần Thăng. Đem chuyện anh không muốn xào CP nói rõ ràng, mới là biện pháp tốt.


  Nghĩ như vậy, anh trả lại tai nghe cho Giang Thi Minh, sau khi nói với y một tiếng, đứng lên đi về phía sau, lại ra hiệu với Sở Thần Thăng, bảo anh ta đi ra ngoài với mình.
  Sở Thần Thăng đi theo.


  Hai người đến đình hóng gió cách đó không xa, nơi này không có người, tầm mắt tốt, bốn phương tám hướng đều nhìn thấy, có người tới đây có thể kịp thời phát hiện.
  "Chúng ta nói chuyện." Úc Vi Tinh nói.


  Sở Thần Thăng quét bụi trên ghế đá, tùy ý ngồi xuống, "Được."
  Anh ta lấy ra thuốc lá và bật lửa, đang muốn hút, bỗng nhiên nhớ đến Úc Vi Tinh đang ở đây, ngẩng đầu hỏi: "Có phiền không?"
  Úc Vi Tinh lắc đầu, làm ra động tác mời.


  Sở Thần Thăng thấy vậy, thuần thục châm một điếu thuốc, sau khi hút một hơi, một đao đi thẳng vào nói: "Cậu đoán được tôi muốn xào CP với cậu, đúng không?"
  "Ừm." Úc Vi Tinh ngồi xuống đối diện anh ta, thẳng thắn nói: "Tôi không muốn xào CP, bất luận cùng ai."


  "Tại sao?" Sở Thần Thăng nghiêng đầu, "Hiện tại fans rất ưa kiểu này."
  Úc Vi Tinh cười cười, "Tôi không thèm để ý có fans hay không, tôi chỉ muốn diễn xuất, hưởng thụ công việc này, không hơn thế."
  Sở Thần Thăng cũng không tin.


  Ai có thể không muốn được fans theo đuổi và yêu thích? Hơn nữa bây giờ lưu lượng truy cập là vua, fan đại diện cho tiền bạc tài nguyên, các thương hiệu lựa chọn người phát ngôn, trước tiên phải tìm công ty cung cấp tài nguyên để có được một phần tài nguyên, sau đó đánh giá sức mua của fans ... Thế mà Úc Vi Tinh nói anh không thèm để ý có fans không.


  Sao anh ta tin được.
  Vẻ không tin trên mặt Sở Thần Thăng biểu hiện rõ ràng, Úc Vi Tinh đương nhiên nhìn ra. Anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía mặt hồ phía trước, gió nhẹ thổi qua, mặt nước lập tức nổi lên gợn sóng.


  Nhìn thẳng vào những gợn sóng của vòng tròn đó, anh lạnh lùng hỏi: "Anh có tin trong cái vòng tròn này có người hoàn toàn yêu thích diễn xuất không?"
  Sở Thần Thăng có chút sửng sốt, thừa nhận nói: "Có."


  Úc Vi Tinh quay đầu lại, đón ánh sáng, ánh mắt của anh đầy sao, vô cùng sáng bóng, "Tôi cũng là một trong số đó."
  Diễn xuất làm cho anh hạnh phúc, để anh tìm thấy chính mình.


  Anh không chỉ muốn trở lại đỉnh cao, mà còn muốn tiếp tục tận hưởng niềm vui vô hạn mà công việc này mang lại cho anh.
  Sở Thần Thăng thốt lên, "Vậy sao cậu không đi đóng phim điện ảnh?"
  Anh ta dừng lại, "Xin lỗi."
  Úc Vi Tinh khoát tay áo, "Không sao."


  Lại nói: "Tôi không nói không diễn."
  Có cơ hội anh khẳng định sẽ diễn, kiếp trước anh may mắn cùng mấy vị diễn viên cực kỳ ưu tú hợp tác qua mấy bộ phim, loại cảm giác thống khoái của bộ phim này, anh đến nay vẫn khó quên.


  "Được rồi", Sở Thần Thăng nói, "Cho dù như vậy, xào CP cũng đâu có gì xấu đâu?"


  "Đối với tôi." Úc Vi Tinh rất rõ ràng, "Họ đều nghĩ tôi là người đi cửa sau, tôi xào với anh, anh định xào như thế nào? Anh ɭϊếʍƈ chó hay tôi ɭϊếʍƈ chó anh? Xác suất lớn, tất cả hình ảnh bộ não yêu đương và ɭϊếʍƈ chó của tôi trước đây đã đi sâu vào tâm trí của người xem."


  Ý nghĩ của Sở Thần Thăng bị anh vạch trần, không nói gì.


  Úc Vi Tinh tiếp tục, "Phương pháp tinh thuần fans của các người, chắc cũng phải lợi dụng thân phận thật sự của tôi chứ? Đặt tất cả các vấn đề lên tôi, tôi thích anh như một trò đùa, sau đó theo đuổi anh, anh chỉ xem tôi là bạn bè, không có ý khác ... Tất nhiên, việc sử dụng PR sẽ uyển chuyển hơn, tôi không đoán sai chứ."


  Anh nhếch môi, cười khanh khách, "Tôi đoán đúng không?"
  Sở Thần Thăng lại châm một điếu thuốc, trầm mặc không nói.
  Thái độ này đã có thể thay thế cho câu trả lời.


  Úc Vi Tinh thu liễm thần sắc, nhìn anh ta, nghiêm túc nói: "Tôi đã dùng thái độ để nói với anh rất rõ ràng, hy vọng chúng ta sẽ không có băn khoăn, hợp tác vui vẻ."
  Anh đứng dậy, "Tôi đi trước, anh hút thuốc xong, cũng mau vào đi."


  Sở Thần Thăng ngẩng đầu, nhìn theo Úc Vi Tinh đi xa, đáy mắt hiện ra mê mang.
  Anh ta bỗng nhiên nhớ đến chuyện lúc trước mình vì sao lại cố gắng thi học viện điện ảnh và truyền hình như vậy... Bởi vì anh ta thích nó.
  Anh ta đã từng, cũng thực sự yêu thích diễn xuất.
  ......


  Úc Vi Tinh trở lại phòng, rất nhanh đã nhìn thấy Giang Thi Minh vẫy tay với anh, ý bảo anh đi qua.


  "Vừa rồi tôi đột nhiên có một cảm hứng mới, " Chờ Úc Vi Tinh ngồi xuống, y lập tức hừ một đoạn giai điệu, ánh mắt sáng ngời, "Đoạn cuối cùng của tập phim đổi thành giai điệu này thế nào, sau đó tiếng sáo vang lên, có tốt hơn một chút không?"


  Úc Vi Tinh nói: "Anh có thể hừ một lần nữa không?"
  Giang Thi Minh nghe lời làm lại lần nữa, sau đó nhìn Úc Vi Tinh.
  Úc Vi Tinh cười rộ lên, giơ ngón tay cái lên với y, "Siêu cấp hay!"
  Giang Thi Minh cực kỳ vui vẻ, "Tôi sẽ nhớ kỹ."


  Nhìn chăm chú vào y, Úc Vi Tinh nghĩ, quả nhiên anh càng thích ở chung với một người có tình yêu thuần túy như Giang Thi Minh.
  Là người xem, anh có thể cảm nhận được niềm vui của Giang Thi Minh khi soạn ra bài nhạc yêu thích của mình. Mà hạnh phúc có thể lây nhiễm.
  --------------------


  Tác giả có lời muốn nói:
  【Đang chờ sửa chữa】
  Bắn tim ~
  -






Truyện liên quan