Chương 21
Úc Vi Tinh lên xe.
Sau khi Maybach khởi động, Úc Vi Tinh hỏi hắn: "Sao anh lại có mặt ở lại sân bay?"
"Mấy ngày trước đi công tác, hôm nay mới về."
Trùng hợp như vậy?
Nhưng Tần Hành Hàn cũng không cần lừa mình, chẳng lẽ hắn cố ý chạy đến đón mình sao... Úc Vi Tinh tự tin vào ngoại hình của mình, nhưng không đến mức tự luyến như này.
Úc Vi Tinh nói, "Cảm ơn."
Tần Hành Hàn lắc đầu, lại quay mặt đi, ánh mắt trực tiếp đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lần, "Em có chút gầy, rất mệt?"
"Vẫn ổn." Mệt chắc chắn có, ngày nào cũng luyện tập mười mấy tiếng đồng hồ, ngã một thân thương tích, nhưng cậu đã từng mệt mỏi hơn, so sánh một chút, hai tháng mệt mỏi này, cũng có thể tiếp nhận.
"Đúng rồi, vết thương của anh đã đỡ hơn chưa?" Úc Vi Tinh nói xong nhìn tay hắn, nhưng cách quần áo, cái gì cũng không nhìn thấy.
"Đỡ rồi." Tần Hành Hàn quay đầu, ánh mắt dừng trên mặt cậu, "Muốn nhìn một chút không?"
Úc Vi Tinh kinh ngạc ngẩng đầu, lại cùng tầm mắt hắn đối diện, Tần Hành Hàn không dời đi, vẫn nhìn cậu, bỗng nhiên nói một câu, "Lông mi của em rất dài. "
Biểu cảm Úc Vi Tinh cứng lại: "...? "
Từ từ, đây là trêu chọc sao?
Không tiếng động cong môi, Tần Hành Hàn quay đầu, nhìn Lâm Kha từ gương chiếu hậu len lén nhìn về phía sau, giọng điệu rất nhạt, "Lái xe cho tốt."
Lâm Kha vội vàng ngồi ngay ngắn, nhìn thẳng về phía trước.
Úc Vi Tinh ho một tiếng, đang muốn nói chuyện, Tần Hành Hàn đã cởi áo khoác, lại xắn tay áo sơ mi lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, trắng nõn.
Ánh mắt Úc Vi Tinh bị hấp dẫn, cúi đầu nhìn tay hắn, vết dao đã sớm cắt chỉ, không còn dữ tợn đáng sợ như mình nghĩ, miệng vết thương bằng phẳng, màu sắc đang nhạt dần, qua vài tháng nữa, chắc hẳn sẽ hoàn toàn biến mất.
"Hồi phục không tệ." Cậu nói.
Tần Hành Hàn buông tay áo xuống, nhìn chăm chú vào đôi mắt cậu, "Ừm, sẽ không để lại sẹo."
Úc Vi Tinh nhớ lại nội dung cuộc gọi lúc trước của mình với hắn, mỉm cười gật gật đầu, "Như vậy rất tốt."
Cậu nhìn lại Tần Hành Hàn, đột nhiên nói: "Lông mi của anh cũng rất dài."
Lần này đến lượt Tần Hành Hàn sững sờ.
Nhìn thấy biểu cảm của hắn, Úc Vi Tinh cong mắt, cười với hắn.
Cậu cũng phải trêu chọc lại.
Tần Hành Hàn hoàn hồn, cười theo.
Lâm Kha nghe được tiếng cười, đôi mắt không nhịn được lại liếc qua gương chiếu hậu, thấy ông chủ nhà mình cười sảng khoái như vậy, kinh ngạc há to miệng.
Vài giây sau, y mới nâng tay đỡ cằm, kéo lại lòng hiếu kỳ, nghiêm túc lái xe.
Úc Vi Tinh có chút đói, từ trong túi lấy ra một túi kẹo sữa, sau khi mở ra đưa cho Tần Hành Hàn một viên.
Đã rất nhiều năm Tần Hành Hàn không ăn kẹo, cũng đã sớm qua tuổi ăn kẹo, nhìn kẹo đưa tới trước mặt mình, hắn nhất thời không kịp phản ứng.
Thấy hắn không nhận, Úc Vi Tinh lại đưa về phía trước, "Không cần sao?"
Tần Hành Hàn nhận kẹo, "Chỉ là có chút kinh ngạc."
Úc Vi Tinh nghiêng đầu, muốn hỏi kinh ngạc cái gì, nhưng nghĩ đến địa vị và tuổi tác của Tần Hành Hàn, lại hiểu.
Dù sao rất ít người sẽ đưa kẹo cho một người đàn ông đã qua 30 tuổi, lại là kẹo sữa, hơn nữa Tần Hành Hàn là người nắm quyền Tần thị, tiếp xúc với hắn, không phải đối tác làm ăn thì là người cùng tầng lớp, bình thường sẽ không cho hắn kẹo. Ngoại trừ kẹo cưới.
Liên tục ăn hai viên kẹo, cảm giác đường máu khôi phục lại, Úc Vi Tinh hỏi hắn, "Trần Lực Hành bắt được chưa?"
Cậu vẫn luôn chú ý tin tức, nhưng lại không thấy bất kỳ tin tức tương tự.
"Còn chưa, nhưng đã biết được vị trí của hắn ta."
"Vậy tại sao không bắt hắn ta?"
Năm ngón tay Tần Hành Hàn khép lại, đem kẹo khóa trong lòng bàn tay, chăm chú nhìn cậu hồi lâu, mới nói: "Câu cá lớn."
Nhận ra hắn có chút chần chờ, Úc Vi Tinh đã làm tốt phần chuẩn bị cho có lệ. Cậu biết Tần Hành Hàn không có cách nào tín nhiệm người khác, lòng mang đề phòng nặng, nhưng, Tần Hành Hàn lại trả lời cậu.
Phần tín nhiệm này nặng trịch, khiến ngực Úc Vi Tinh nóng lên.
"Anh..." Cậu mấp máy môi, "Nói cho em biết không có chuyện gì chứ?"
Tần Hành Hàn nghe hiểu lời nói bóng gió của cậu, nhìn chằm chằm cậu một lát, hỏi lại: "Sẽ có chuyện gì sao?"
Úc Vi Tinh cùng hắn đối mặt, không chút do dự, "Không có."
Tần Hành Hàn nhếch môi, "Ừm."
Trong xe yên tĩnh lại, Úc Vi Tinh lại ăn một viên kẹo, đang muốn đổi đề tài, liền nghe Tần Hành Hàn chủ động nói: "Hắn ta có liên hệ với người Chu gia."
Úc Vi Tinh khó hiểu: "Người Chu gia?"
Tần Hành Hàn nói một cái tên.
Úc Vi Tinh mở to hai mắt, "Chu Hợp Trịnh?"
Nhân vật này xuất hiện ở giai đoạn sau của nguyên tác, là người nắm quyền Chu thị, vợ gã là minh tinh điện ảnh nổi tiếng đã từng có một không hai, sau khi gả cho gã, hai vợ chồng rất ân ái, đồng thời gã nhiệt tình từ thiện, cùng vợ tổ chức quỹ từ thiện, trợ giúp rất nhiều người, là nhân vật tốt.
Nguyên tác cuối cùng, hai nhà Tần Tạ đấu đến lợi hại, khó phân cao thấp, nhưng bởi vì tiểu thiếu gia Chu gia thích em gái Tạ Vũ Khiêm, Chu gia trợ giúp Tạ gia, Tần thị mới không trụ nổi.
Úc Vi Tinh có chút khó tin, nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, hình như thật sự có chút kỳ quái, tiểu thiếu gia Chu gia đột nhiên về nước, đột nhiên đối với em gái Tạ Vũ Khiêm vừa gặp đã yêu, sau đó Chu thị đột nhiên nhúng tay vào hai nhà Tần Tạ, giúp Tạ gia.
Lúc ấy cậu không xem phiên ngoại, có thể có những tình tiết tiếp theo được viết ở phiên ngoại.
Tần Hành Hàn lên tiếng, lại nhìn cậu, "Em rất kinh ngạc?"
Úc Vi Tinh thu lại suy nghĩ, "Có chút, Chu Hợp Trịnh không phải làm rất nhiều việc thiện sao? Em luôn nghĩ chú ấy là một người tốt."
"Rất nhiều người đều cho rằng như vậy, nếu như không phải tr.a được Trần Lực Hành có liên hệ với ông ta, ai cũng không nghi ngờ ông ta." Giọng điệu Tần Hành Hàn quá lạnh, giống như băng tuyết ngàn năm, "Có vài người trời sinh đã biết diễn kịch, diễn diễn, bản thân cũng tin."
Úc Vi Tinh nghiêng đầu, đèn thành thị sáng trưng, ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu vào, cậu nhìn thấy ánh mắt Tần Hành Hàn phảng phất như bị hắt mực, đen trầm đến dọa người.
Lần đầu tiên Úc Vi Tinh nhìn thấy Tần Hành Hàn phù hợp với nguyên tác, nhưng cậu cũng không cảm thấy đáng sợ.
Cậu biết, một mặt này của Tần Hành Hàn, thật ra sẽ chỉ biểu hiện với người hắn chán ghét.
Chắc hẳn Tần Hành Hàn thông qua Chu Hợp Trịnh, nhìn thấy người Tần gia một thời.
Người Tần gia cũng rất biết diễn, đối với Tần Hành Hàn và quần chúng diễn kịch mười mấy năm, chẳng qua bọn họ không biết, Tần Hành Hàn đã sớm không còn ở trong phim, hắn đứng ở ngoài sân khấu, lạnh lùng nhìn bọn họ, tìm kiếm cơ hội báo thù.
Úc Vi Tinh không đi sâu vào đề tài này nữa, ngược lại nói đến chuyện gia đình, "Anh có muốn sang nhà em ăn tối không?"
Đáy mắt Tần Hành Hàn phủ đầy lệ khí dần dần tiêu tán, giọng nói ôn hòa trở lại, "Có thể chứ?"
"Có thể a."
Úc Vi Tinh nháy mắt với hắn, cười nói: "Mẹ em sẽ rất vui vẻ."
Nhìn nụ cười của cậu, Tần Hành Hàn nói: "Vậy làm phiền."
-
Lúc đến Úc trạch, đã gần tám giờ.
Lâm Kha chở bọn họ đến, bản thân cũng chuẩn bị rời đi. Úc Vi Tinh thấy y muốn đi, gọi y lại, nói: "Cũng muộn rồi, anh đến ăn cùng bọn tôi đi."
Lâm Kha đi theo bên cạnh Tần Hành Hàn nhiều năm, nhãn lực tuyệt đối có, y khéo léo từ chối lời mời của Úc Vi Tinh, "Tôi còn có công việc cần trở về xử lý."
Nghe xong, Úc Vi Tinh cũng không khuyên nhiều nữa, nhưng bên này là khu biệt thự, đi ra ngoài bắt taxi có chút xa, "Vậy anh chờ một chút, tôi bảo tài xế đưa anh ra ngoài."
Lâm Kha vừa muốn từ chối, Tần Hành Hàn đã nói trước: "Không cần. Anh lái xe đi." Câu thứ hai là nói với Lâm Kha.
"Vậy ngài..."
Úc Vi Tinh khoát tay áo, cắt ngang y, "Không sao, anh ấy có thể ở nhà tôi, hoặc lái xe của tôi về."
Lâm Kha nhìn về phía ông chủ mình.
Tần Hành Hàn "Ừ" một tiếng.
Lâm Kha hoảng hốt trở lại xe, lấy lại tinh thần, lại không nhịn được xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía hai người sóng vai, nhìn đến khuôn mặt Tần Hành Hàn tươi cười, bỗng nhiên cảm thấy rất tốt.
Trên đường Úc Vi Tinh gọi điện cho Bạch Trân, báo cho bà biết Tần Hành Hàn sẽ sang ăn tối, lúc này cậu dẫn Tần Hành Hàn vào cửa, Bạch Trân nghe thấy tiếng động, nhanh chóng đến.
Đầu tiên bà ôm Úc Vi Tinh, lại nhìn Tần Hành Hàn, ôn hòa cười cười với hắn, "Hành Hàn, cứ coi nơi này là nhà mình, đến, mau vào."
Tần Hành Hàn gật đầu, "Vâng, dì Bạch."
Trong nhà không thừa dép bông, Úc Vi Tinh tìm cho hắn một đôi dép lê chưa khui, tuy rằng là mùa hè, nhưng trong nhà bật hệ thống sưởi ấm, nhiệt độ duy trì ở 25-26 độ, sẽ không lạnh chân.
"Anh giẫm trước, lần sau đổi cho anh."
Ánh mắt Tần Hành Hàn ấm áp, cười khẽ nói: "Được."
Ba người đi vào phòng khách, Úc Vạn Lý và Úc Dạ Bạch đều đứng lên, mấy năm trước Úc Vạn Lý ở một lần tụ tập thương vụ xa xa gặp Tần Hành Hàn một lần, nhưng ông không đi lên bắt chuyện.
Thời gian trôi qua quá lâu, ông không cảm thấy Tần Hành Hàn còn có thể nhớ rõ ông, nếu không để ý mặt mũi đi lên nhận thân, rất dễ tạo thành trò cười.
Ngược lại Úc Dạ Bạch và Tần Hành Hàn quen thuộc hơn, vì đàm phán hợp tác, hai tháng nay bọn họ đã gặp qua nhiều lần.
Y gật đầu với Tần Hành Hàn.
Úc Vạn Lý nói: "Muộn như vậy, ai cũng đói bụng rồi, đi rửa tay ăn cơm trước, ăn xong lại nói chuyện."
Bạch Trân vỗ vỗ bả vai Úc Vi Tinh, "Mang Hành Hàn đi."
Sau khi rửa tay, mọi người ngồi xuống bàn.
Bữa tối do Bạch Trân tự mình xuống bếp, chị Tô chỉ giúp thái, bà gắp thức ăn cho Úc Vi Tinh, "Ăn nhiều một chút, con gầy đi rồi."
Bà lại gắp cho Tần Hành Hàn, "Dì không biết khẩu vị của con có thay đổi không, chỉ dựa theo sở thích trước kia của con mà nấu, hôm nay có chút vội, con ăn nhiều một chút."
Thật ra đã nhiều năm Tần Hành Hàn không ăn đồ ăn do người khác gắp, đề phòng khiến hắn không dám ăn, nhưng hắn nhìn vẻ mặt dịu dàng của Bạch Trân đối diện, không từ chối món bà gắp cho, "Rất ngon, con rất thích."
Nụ cười trên mặt Bạch Trân càng sâu, "Thích thì ăn nhiều một chút, sau này cũng thường xuyên đến, khi nào dì cũng có thể nấu cho con."
......
Một bữa cơm được khách và chủ tận hưởng, sau khi ăn xong, chị Tô bưng mâm trái cây đến phòng khách, trên sô pha, Bạch Trân lôi kéo Tần Hành Hàn và Úc Vi Tinh nói chuyện.
"Sao các con lại đụng phải nhau?" Bạch Trân bóc một quả quýt, thịt quýt chia cho Úc Vi Tinh và Tần Hành Hàn mỗi người một nửa, bản thân chỉ lấy một miếng, bóc cho Úc Vạn Lý và Úc Dạ Bạch.
Bản thân bà không thích ăn, rút khăn giấy lau tay, bưng ly nước lên uống.
"Bọn con gặp nhau ở sân bay, chuyến bay trước chuyến bay sau." Lúc cậu rời sân bay Tần Hành Hàn trùng hợp xuất hiện, chuyến bay chắc hẳn rất gần cậu.
Tần Hành Hàn nói: "Con từ thành phố cảng trở về."
Bạch Trân gật gật đầu, lại hỏi Úc Vi Tinh hai tháng nay trôi qua như thế nào, có mệt không, có bị thương không, Úc Vi Tinh trả lời một loạt.
Bên cạnh bọn họ, Úc Vạn Lý và Úc Dạ Bạch cũng tán gẫu với Tần Hành Hàn.
Tán gẫu đến hơn mười giờ, Tần Hành Hàn chuẩn bị rời đi, Bạch Trân giữ lại nói: "Trễ như vậy, ở lại đi, chỗ này cái gì cũng có, hơn nữa hôm nay con ngồi máy bay lâu như vậy chắc hẳn cũng rất mệt, có thể nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ở lại đi." Úc Vi Tinh cũng nói.
Đêm nay Tần Hành Hàn đã lâu không gặp lại cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, cũng có chút luyến tiếc rút lui nhanh như vậy, hắn đồng ý.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
【Đang chờ sửa chữa】
Mấy ngày nay rất lạnh, mọi người chú ý giữ ấm, không bị cảm lạnh, cảm lạnh T^T rất khó chịu.
Bắn tim ~
-