Chương 73

Cuối tháng 10, giải thưởng Hoa Nghệ được tổ chức ở thành phố H.
   Úc Vi Tinh vẫn còn ở đoàn phim, chỉ có thể xin nghỉ phép để đến tham dự. Trước khi đi, đạo diễn và các diễn viên khác trong đoàn đều cổ vũ và chúc cậu đoạt giải.


   Tối hôm trước, Úc Vi Tinh đến khách sạn, tắm rửa xong; sấy khô tóc đã gần 1 giờ sáng. Nhìn thấy tin nhắn "Chúc ngủ ngon" của Tần Hành Hàn, cậu nhếch môi, thỏa mãn tiến vào mộng đẹp.


   Sáng hôm sau tỉnh dậy, cậu bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Tần Hành Hàn đang ngồi ở phòng khách, cậu giật mình không thôi.
   Cậu dụi mắt, "Không phải mơ chứ?"
   Tần Hành Hàn bị sự đáng yêu của cậu làm cho bật cười, "Không phải."


   Vẫn chưa tin lắm, cậu chạy đến trước mặt Tần Hành Hàn, đưa tay nhéo má hắn... Chạm được thật nè! Úc Vi Tinh chớp mắt, khó hiểu hỏi: "Nhưng sao anh vào được?"


   "Đương nhiên là do anh rồi," Giọng nói của Chu Lẫm vang lên từ nhà bếp, gã thò đầu ra, "Anh đang pha cà phê cho cậu, cậu đi rửa mặt nhanh lên, đội ngũ tạo hình sắp đến rồi."
   "Sớm vậy ạ?" Úc Vi Tinh ngạc nhiên.
   "Còn sớm gì nữa, đại ca, bây giờ đã gần 10 giờ rồi."


   Úc Vi Tinh giật mình, "Em ngủ muộn thế à?"
   "Lúc đầu anh định gọi cậu dậy sớm hơn, nhưng Tần tổng không cho," Chu Lẫm thúc giục, "Tóm lại, cậu mau đi đi, nhiều nhất nửa tiếng nữa họ sẽ đến."
   Úc Vi Tinh nghe xong, dạ một tiếng, rồi nói với Tần Hành Hàn: "Vậy anh đợi em xíu nhé."


available on google playdownload on app store


   Nhanh chóng rửa mặt xong, cậu ngồi xuống bên cạnh Tần Hành Hàn. Tần Hành Hàn thấy một lọn tóc nhỏ của cậu chưa chải gọn, đưa tay vuốt xuống.
   Úc Vi Tinh ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt phản chiếu ánh nắng ngoài cửa sổ, niềm vui tràn ra từ khóe mắt và đuôi mày.


   Chu Lẫm bưng cà phê ra, nhìn thấy cảnh này: "..."
   Gã ho một tiếng, sau khi nhắc nhở sự tồn tại của mình, gã bước đến bên cạnh Úc Vi Tinh, đưa cốc cà phê đen cho cậu: "Uống một cốc lúc bụng đói để giảm sưng."
   Úc Vi Tinh nhận lấy, "Cảm ơn."


   Đợi cậu uống xong cà phê, Chu Lẫm lại đưa bữa sáng cho cậu, rồi để lại không gian riêng tư cho hai người, mình ra ngoài trước.
   "Sao anh lại đến?" Úc Vi Tinh bưng bát cháo yến mạch sữa lên, vừa ăn vừa hỏi.


   Ánh mắt dịu dàng nhìn cậu, Tần Hành Hàn nói: "Anh muốn có thể trực tiếp chúc mừng em ngay lúc em nhận giải."
   Tim đập mạnh vài nhịp, Úc Vi Tinh ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt của hắn: "Nếu em không đoạt giải thì sao?"


   Giọng hắn rất nhẹ, cũng rất dịu dàng: "Anh có thể ôm em ngay lập tức, an ủi em, ở cạnh em."
   Trong lòng Úc Vi Tinh cảm thấy ấm áp, cười nói: "Được."
   Đặt bát xuống, cậu dang rộng vòng tay: "Ôm một cái trước đã."


   Tần Hành Hàn cười khẽ, dùng sức ôm cậu vào trong ngực, kề bên tai cậu nói: "Cho dù thế nào, em cũng đã rất xuất sắc rồi."
   "Em biết." Úc Vi Tinh áp má vào cổ Tần Hành Hàn, thư giãn dựa vào ngực hắn, cảm nhận sự ấm áp và an tâm từ vòng tay ấy.
   ---


   Là một trong ba giải thưởng uy tín và chuyên nghiệp nhất của giới điện ảnh Hoa ngữ, Giải thưởng Hoa Nghệ luôn nhận được sự quan tâm lớn.
   Mặc dù thảm đỏ chưa bắt đầu, nhưng buổi livestream trên mạng đã sẵn sàng, hiện trường cũng chật kín fan và phóng viên.


   Fan của Úc Vi Tinh đến rất sớm, chiếm được một vị trí có góc nhìn tốt. Phương Tiểu Tiểu cũng có mặt ở hiện trường, cô cầm điện thoại, hào hứng chia sẻ vào nhóm chat.
   [Có nhiều chị em đến lắm, vừa gặp xong, vui quá trời.]
   [Chờ em share ảnh cho mọi người nhé.]


   4 giờ chiều, các nghệ sĩ lần lượt đến, MC bước lên sân khấu, thảm đỏ chính thức bắt đầu.


   Cùng lúc đó, các nền tảng trực tuyến cũng trở nên sôi động, các công ty quản lý nghệ sĩ đều có động thái, thông cáo báo chí được các fan lớn và các fan khác lan truyền trên mạng, chuẩn bị cho việc lên hot search.


   4h30, đoàn làm phim "Mẹ Con Chúng Ta" xuất hiện trên thảm đỏ, Úc Vi Tinh và Dư Thư Chi đi cùng nhau. Trang phục hôm nay của Úc Vi Tinh vẫn do thương hiệu H cung cấp, lễ phục là thiết kế cao cấp của mùa này, phụ kiện đều là những mẫu mới sắp ra mắt, ngoại trừ chiếc trâm cài áo hồng ngọc mà Tần Hành Hàn tặng.


   Các netizen tinh mắt nhanh chóng phát hiện ra điều này.
   [Trâm cài áo không thuộc một bộ, mà giống với cái em ấy đeo ở giải thưởng Hoa Tinh năm ngoái.]
   [Có lẽ nó hợp hơn chăng?]
   [Đúng là rất hợp, màu đỏ siêu nổi bật.]


   [Hì hì hì, có ai hiểu không, tui lại được dịp đẩy thuyền rồi!]
   [Chị em lầu trên đúng là tinh mắt, ừm ừm ừm ừm, tui hiểu, tui cũng vậy!]


   Thảm đỏ không dài, rất nhanh đã đi đến cuối. Sau khi ký tên, MC tiến lại gần, anh ta mỉm cười hỏi Úc Vi Tinh: "Cậu Úc, bây giờ cậu có hồi hộp không?"
   "Có chút, nhưng mong đợi nhiều hơn hồi hộp."
   MC ồ lên một tiếng, dẫn dắt đề tài: "Vậy có nghĩa là cậu rất tự tin?"


   "Không phải," Úc Vi Tinh đưa tay vuốt ve chiếc trâm cài áo trên ngực, mỉm cười, "Chỉ là tôi đã cố gắng hết sức để thể hiện hai vai diễn này, dù kết quả là gì, tôi cũng chấp nhận được."
   Các fan đang theo dõi livestream đồng loạt gửi bình luận.
   [Ừm ừm, Tinh Tinh siêu giỏi!]


   [Đúng vậy, mặc dù A Việt là người xấu, nhưng Tinh Tinh diễn rất hay, còn Cố Diên Phong thì khỏi phải nói, quá đỉnh.]
   [Tinh Tinh có tâm lý tốt ghê, được, tui cũng không hồi hộp nữa!]


   MC vốn muốn hỏi cậu cảm thấy mình có cơ hội hơn ở giải thưởng nào, nhưng nghe cậu nói vậy, lại không tiện hỏi nữa.


   Thấy các diễn viên phía sau đã đến gần giữa thảm đỏ, sắp đến lượt, MC đành phải nhanh chóng chuyển sang phỏng vấn người khác, anh ta hỏi Dư Thư Chi và Khương Tự. Hai người trả lời xong, mọi người rời khỏi khu vực phỏng vấn để vào bên trong.


   Bên trong hội trường, ngoài các nghệ sĩ và đoàn đội, giới đầu tư cũng có chỗ ngồi, nhưng ở chỗ xa hơn, không xuất hiện trước ống kính.


   Úc Vi Tinh theo đoàn phim ngồi xuống, cảm nhận được ánh mắt từ phía sau, quay đầu lại, cách vài hàng người, đối diện với tầm mắt của Tần Hành Hàn.
   Đầu tiên cậu sửng sốt, sau đó nhớ ra Tần thị cũng là một trong những nhà đầu tư, có mặt ở đây là chuyện bình thường.


   Nói với Khương Tự một tiếng, cậu đứng dậy, bước nhanh về phía sau, đến cạnh Tần Hành Hàn, hất hàm về phía chiếc ghế trống bên cạnh hắn, ra hiệu cho hắn ngồi vào, rồi mình ngồi xuống.


   Ngón tay nghịch ngợm móc lấy tay Tần Hành Hàn, nhưng bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay. Úc Vi Tinh theo bản năng nhìn xung quanh, xác định không có ai, rồi không rút tay về nữa.


   Hai bàn tay đan vào nhau, truyền hơi ấm cho nhau, Úc Vi Tinh cong môi cười, tâm trạng tốt đến mức như thể cả người bay lên không trung, nhìn đâu cũng thấy cảnh sắc đẹp nhất.
   Nhưng không lâu sau, có người đến, Úc Vi Tinh đành phải rút tay về: "Em xuống dưới đây."


   "Đợi đã," Tần Hành Hàn giữ cậu lại, nghiêm túc nói: "Đừng lo."
   Úc Vi Tinh mỉm cười: "Vâng."
   Trở về chỗ ngồi, Úc Vi Tinh vừa ngồi xuống không lâu thì thấy Tô Kiến Trần và Tạ Vũ Khiêm vừa nói vừa cười bước vào. Có lẽ nhận thấy ánh mắt của cậu, Tô Kiến Trần nhìn sang.


   Sau đó, y quay lại nói gì đó với Tạ Vũ Khiêm, rồi bước về phía cậu.


   Năm nay Tô Kiến Trần không có phim nào được đề cử, y đến đây với tư cách khách mời trao giải. Giống như trong nguyên tác, sau khi bộ phim đầu tay của y ra mắt năm ngoái, cả doanh thu phòng vé và đánh giá rất tốt, bản thân y cũng giành được giải Đạo diễn xuất sắc nhất, đồng thời lăng xê thành công một Ảnh đế, được mệnh danh là "thiên tài", lượng fan không thua kém gì các ngôi sao hạng A.


   "Có chuyện gì sao?" Úc Vi Tinh ngẩng đầu nhìn y.
   Tô Kiến Trần nghiêm túc nói: "Tôi muốn cảm ơn cậu."
   Úc Vi Tinh ngẩn ra: "Hả?"
   "Chuyện cậu nhắc nhở tôi lần trước."
   Úc Vi Tinh lập tức nhớ ra chuyện thuốc gây ảo giác. Cậu khẽ nhíu mày: "Anh không sao chứ?"


   Tô Kiến Trần lắc đầu: "Không sao, sau lần cậu nhắc nhở, tôi đã rất cẩn thận."
   "Vậy thì được." Úc Vi Tinh gật đầu, không hỏi thêm chi tiết. Nếu Tô Kiến Trần không sao, vậy thì kẻ chủ mưu chắc chắn gặp chuyện rồi, Tạ Vũ Khiêm sẽ không để hắn ta yên.
   ...


   6 giờ chiều, sau màn biểu diễn mở màn, hai MC tươi cười bước lên sân khấu.
   "Mẹ Con Chúng Ta" nhận được tổng cộng 8 đề cử, trong giờ đầu tiên đã có 4 giải được trao: Nhạc phim hay nhất, mỹ thuật xuất sắc nhất, âm thanh xuất sắc nhất. Chỉ có giải Kịch bản hay nhất là thua "Đen và Trắng".


   4 đề cử còn lại là nam diễn viên chính xuất sắc nhất, nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, phim truyện xuất sắc nhất và Đạo diễn xuất sắc nhất. Và cả 4 giải thưởng này, "Đen và Trắng" cũng được đề cử.
   [Tuyệt thật, tui yêu "Đen và Trắng" thích cả "Mẹ Con Chúng Ta", khó chọn quá!]


   [Phải chọn thế nào đây?]
   [A a a a a, tôi cũng vậy!]
   [Ha ha ha ha, mấy người đang nghiêm túc đấy hả, đâu phải mấy người chọn, hơn nữa mấy người đặt các bộ phim khác ở đâu rồi?]
   Dòng bình luận rất vui vẻ, nhưng hiện trường thì không.


   Trước khi trao 4 giải thưởng này, vẫn còn giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất mà Úc Vi Tinh được đề cử nhờ "Đen và Trắng", nhưng tiếc là cậu không giành được giải.


   Giải thưởng dành cho vai phụ kết thúc, đầu tiên là giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, khách mời trao giải là Tô Kiến Trần và Bạch Ngữ Mai. Người sau cũng là người đoạt giải Ảnh hậu năm ngoái.


   Cuối cùng, giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất được trao cho cả hai người, Hạ Linh và Dư Thư Chi cùng đoạt giải. Hai người đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ôm nhau, rồi cùng nhau lên sân khấu.


   Họ nhận giải và phát biểu cảm nghĩ xong, Úc Vi Tinh bắt đầu cảm thấy căng thẳng, dây thần kinh của cậu căng lên, hơi thở cũng vô thức trở nên nhẹ nhàng. Cậu rất muốn có được giải thưởng đó, rất rất muốn.


   Ngồi thẳng người một lúc, lại sờ sờ chiếc trâm cài áo, cậu từ từ thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng lên sân khấu.
   Trên màn hình, đã chiếu xong danh sách đề cử.
   Trên màn hình, danh sách đề cử đã được chiếu hết.


   Hình ảnh của cậu, dừng lại ở cái ngoái đầu lại vào cuối phim.
   Úc Vi Tinh nhìn một lúc, rồi chuyển ánh mắt sang Bạch Ngữ Mai đang mở phong bì, cô mỉm cười: "Là một diễn viên mà tôi rất muốn hợp tác."
   [Tui cần @một fan của Bạch ảnh hậu giúp tui phổ cập khoa học!]


   [A a a a a mị sốt ruột quá, xin đừng câu giờ nữa, mau công bố đi.]
   [Cầu nguyện, chờ đợi!]
   [Không dám thở luôn.]
   Không để mọi người chờ lâu, cô nhanh chóng công bố.


   "Giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất thuộc về—" Bạch Ngữ Mai đột nhiên dừng lại, cô và Tô Kiến Trần nhìn nhau, mời y cùng mình công bố, "Úc Vi Tinh, xin chúc mừng!"


   Úc Vi Tinh ngẩn người, rồi cậu mỉm cười, ánh mắt và khóe môi cong lên độ cong rạng rỡ nhất, tựa như tuyết tan sau mùa đông, muôn hoa đua nở khoe sắc vào mùa xuân, đẹp đến ngỡ ngàng.
   Cậu bước lên sân khấu, Tô Kiến Trần trao chiếc cúp cho cậu, rồi ôm lấy cậu, "Chúc mừng cậu."


   "Cảm ơn." Cậu đáp.
   Bạch Ngữ Mai lại gần, "Chị cũng muốn."
   Khán giả phía dưới bật cười thiện ý.
   Úc Vi Tinh cũng mỉm cười, nhẹ nhàng ôm cô một cái.


   Ôm xong, Bạch Ngữ Mai và Tô Kiến Trần nhường chỗ, Tô Kiến Trần còn nhẹ nhàng đẩy cậu: "Đi đi, bây giờ là sân khấu của cậu."
   Úc Vi Tinh gật đầu, cầm chiếc cúp đi vài bước, đến dưới ánh đèn sân khấu.
   Dưới sân khấu im lặng.


   Giương mắt, cách bao nhiêu con người cậu nhìn thẳng vào Tần Hành Hàn. Cậu thấy Tần Hành Hàn đang nhìn mình, lộ ra nụ cười dịu dàng nhất.
   Úc Vi Tinh cũng cười với hắn, ánh mắt sáng ngời như sao.
   --------------------






Truyện liên quan