Chương 26

Đúng, giá trị thù hận thì không nhúc nhích mà fan trên Weibo thì tăng!!
Lộ Thiên Tinh cạn lời, quăng điện thoại cho Tiền Lãng rồi nhắm mắt giả ch.ết.
Cậu không muốn suy nghĩ nữa.
Tiền Lãng cho rằng cậu mệt mỏi, im lặng để cậu nghỉ ngơi.


Cùng lúc đó, nhân viên Tân Tinh Tú phân phòng cho các học viên qua vòng.
Hai người một phòng, nam nữ ở riêng.


Có tổng 6 nữ, vừa đủ 3 phòng, nhưng không ngờ mình bị phân chung phòng với Thường Nhã, nữ học viên tức giận nói: "Tại sao tôi lại phải ở chung phòng với cô ta? Nếu ảnh hưởng xấu tới danh dự của tôi thì sao?"


Cái gọi là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm áp dụng khá tốt lên cái khách sạn này.
Dù là học viên qua vòng hay không cũng đều nghe được tin Thường Nhã bị ném đá.


Nữ học viên xuất thân chính quy vốn coi thường học viên chọn lọc, hơn nữa Thường Nhã lại mang cái mác Bạch liên hoa quyến rũ đàn ông thì càng chán ghét hơn.
Không hề nể nang nói: "Tôi không ở chung phòng với cô ta đâu!"
Cả hành lang im phăng phác.


Các học viên khác yên lặng hóng drama, đợi xem Thường Nhã sẽ phản ứng như thế nào.
Đọc truyện hay tại # trumtr uyen.
мE #
Chỉ tiếc phải làm mọi người thất vọng rồi.
Ánh mắt của Thường Nhã bình tĩnh, không có chút xấu hổ hay buồn bực gì, cô chỉ nhìn nhân viên của Tân Tinh Tú đợi giải quyết.


available on google playdownload on app store


Xung quanh xôn xao lên, nữ học viên bị thái độ của cô chọc giận, ngạo nghễ đánh giá Thường Nhã, mỉa mai châm chọc: "Mặt nhìn cũng được, hèn gì tự tin đi quyến rũ cả hai người đàn ông, có cho tiền tôi cũng không dám ở chung với cô."


Nói xong, cô lại cố ý lộ vẻ kinh ngạc: "Ôi trời thật ngại quá, tính tôi thẳng thắn, cô sẽ không tức giận lên Weibo bóc phốt đấy chứ? Nhưng cũng đừng khóc nha, tôi gánh không nổi đâu."
Ánh mắt của Thường Nhã lạnh lùng, cô hiểu rõ bây giờ mình không có đường thoát.


Dễ lên cxung dễ xuống, chỉ cần mình nổi tiếng là sẽ có giá trị tồn tại.
Một thực tập sinh 5- năm không được ra mắt mà dám coi thường cô thì đúng là tìm ch.ết.


Thường Nhã cười lạnh, câu môi nói: "Chị gái đừng lo lắng, bị mắng trên Weibo ít gì cũng có chút nổi tiếng, không phải ai cũng được lên tường của tôi đâu.
Đặc biệt làm một thực tập sinh bao nhiêu năm vẫn không ra mắt nổi, tôi sợ làm cô nổi tiếng ấy chứ."


Nữ học viên bị nói trúng tim đen, lập tức biến sắc "Cô nói lại thử xem!"
Thường Nhã gõ gõ trán: "Thật là, gì ta..
À, bố thí giúp cô chứ." Cô đột nhiên bừng tỉnh, vội che miệng: "Ôi trời, tôi nói gì thế này, chị gái đừng giận nha? Chị đừng khóc, không thì chị lên Weibo phốt em cũng được."


Nữ học viên hoàn toàn nổi giận, ném hành lí xuống sàn rồi đẩy cô ra.
Thường Nhã được hệ thống điều chỉnh thân thể nên vô cùng linh hoạt, nghiêng người vòng qua cầm lấy tay cô, thì thầm vào tai: "Không có thực lực thì đừng có kiêu, nếu lần sau pk với tôi thì cô ch.ết rồi."


Nói xong, đẩy nữ học viên ra, xoay người đi vào phòng mình rồi đóng cửa lại.
(Edit: Bà con đừng thấy con này ngầu nhá, cái loại này toi mà gặp ngoài đời là toi thồn đầu buoi vào mồm nó rồi cái thứ xạo l chỉ biết dựa vào hệ thống.)
Dù sao cô cũng biết giới giải trí tàn khốc thế nào.


Có hậu thuẫn thì không ai dám động, dù không đắc tội với người có quyền thì cũng có nhiều người khác vô cớ bỏ đá xuống giếng.
Cho nên các học viên hóng drama và các nhân viên cũng giả vờ như không biết gì.


Đợi cô giành được giải quán quân, bước lên đỉnh cao giới giải trí, cô sẽ cho cái lũ dám xem thường mình biết tay.
Cho nên cô muốn nỗ lực! Muốn có được giải quán quân!!
Thi đấu là một chuyện, công lược thì là một chuyện khác.


Thường Nhã nghĩ lại chuyện mình đắc tội Phần Vân Cảnh lẫn Lộ Thiên Tinh thì đau đầu không thôi, suy nghĩ làm sao để giải thích hiểu lầm.
Bây giờ tình thế gấp gáp, cô chỉ muốn làm rõ mọi việc.
Lộ Thiên Tinh mà tha thứ cho cô thì Phàn Vân Cảnh cũng sẽ thuận theo...!


Thường Nhã rùng mình: Hệ thống, vẫn không có tin gì của Người Tốt Không Ăn Cá sao?
Hệ thống: 【Đúng, hình như vì có quá nhiều người tìm đến hợp tác nên người đó rất cảnh giác, không thể phối hợp được.

Thường Nhã nhíu mày nói: Tôi có thể gặp người đó không?


Hệ thống: 【 Theo như phân tích thì chủ tài khoản cực kì để ý vấn đề riêng tư, nếu cô xuất hiện trước mặt người kia thì 89% khả năng sẽ khiến người đó chán ghét cô cực độ.


Thường Nhã càng thêm nôn nóng: Tôi nên làm gì bây giờ? Vòng tiếp theo giám khảo sẽ có quyền bầu, nếu không giải thích rõ thì tôi rất có khả năng bị loại đó.
Cô nói, đột nhiên một ý nghĩ sượt qua, cắn răng nói: Chỉ có thể bí quá hoá liều!
......!


Ngày kế, Lộ Thiên Tinh hiếm khi đến nơi đầu tiên.
Ngồi trong phòng đợi, hai mắt thờ thẫn uể oải, trong đầu chỉ toàn là giá trị thù hận mãi không chịu tăng.
Còn 5 ngày nữa là đến hạn rồi, nếu không xong thì cậu sẽ thật sự biến thành cá đó!


Một con cá mặc người làm thịt...!Chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh kia thôi Lộ Thiên Tinh đã đau đầu vô cùng, tâm trạng như hoa héo.


Cách để bị ném đá thì có rất nhiều, nhưng lại toàn bị nữ chính lẫn nam chính phá game nên Lộ Thiên Tinh hì hục làm việc mà giá trị thù hận mãi không chịu lên, ngược lại nữ chính còn bị ném đá nữa.
Đây chẳng lẽ là thứ càng muốn có thì không thể có sao?
Hài quá hen.


Lộ Thiên Tinh chống đầu suy nghĩ.
Đúng lúc Liêu Thanh Minh và Phàn Vân Cảnh thay đồ xong cùng bước vào, hai người bị một màn thoải mái hơn cả ở nhà làm cho chấn động.
Nhìn thanh niên trên sô pha màu hồng nhất trí im lặng, một lúc sau mới nghẹn ra một câu: "Đẹp thật ha..."


Lộ Thiên Tinh điều chỉnh tâm trạng, lạnh nhạt ngẩng đầu: "Đây là phòng nghỉ của Thôi Mộng Tuyết."
Trên cửa còn có bảng tên, hai người biết chứ, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Phàn Vân Cảnh đến ngồi cạnh Lộ Thiên Tinh, nhàn nhạt nói: "Chỉ là ngạc nhiên chút thôi."


"Đúng vậy." Liêu Thanh Minh ngồi theo, mỉm cười nói: "Phòng của cô Thôi đúng là không giống chúng ta, bài trí rất đáng yêu."
Tân Tinh Tú bố trí phòng nghỉ khá chất lượng, phòng của Thôi Mộng TUyết đậm chất công chúa, màu hương vừa mộng mơ vừa ngây thơ.


Chỉ là hai người không dám đặt màu hường với Lộ Thiên Tinh ở cạnh nhau, ấy thế mà tuấn mĩ đến không ngờ.
Đặc biệt hợp, làm bọn họ tưởng mình mở lộn cửa đi vào phòng Lộ Thiên Tinh.
Nhưng lời này không thể nói ra được.


Liêu Thanh Minh mỉm cười nói sang chuyện khác: "Cô Thôi vẫn chưa tới sao? Đợi chút nữa tôi sẽ gọi cô ấy là công chúa Thôi."
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, Thôi Mộng Tuyết đẩy cửa mờ mịt nói: "Cái gì? Kêu tôi chúa công làm gì?"
Liêu Thanh Minh cao giọng cười to, đáp: "Đúng đúng, chúa công Thôi."


Lộ Thiên Tinh câu môi, cảm xúc dần ổn, lực chú ý chuyển sang thi đấu.
Hôm nay vẫn là vòng loại như 2 vòng trước.
Các học sinh thi sau thì thời gian chuẩn bị càng lâu, biểu hiện trên sân khấu cũng tốt hơn.


Đặc biệt là học viên chọn lọc, 2 ngày quan sát người khác thi đấu, hồi hộp lẫn sợ hãi trên sân khấu dần biến mất, ngày càng tự tin.
Nhưng chờ đợi càng lâu thì áp lực càng lớn.
Cứ như là cây đao treo trên đầu mãi không rơi, cứ uy hϊế͙p͙ bản thân không cho thả lỏng.


Cái gì cũng có tốt xấu, chung quy là còn phải xem năng lực tâm lý nữa.
Nhưng mà làm người ngạc nhiên chính là học viên chọn lọc lần này cứ như bùng nổ vậy.
6 người qua vòng liên tục, lần đầu tiên áp đảo học viên chính quy.


Trên sân khấu nháy mắt bùng nổ, học viên chọn lọc hai bên cánh gà vỗ tay mừng rỡ ôm nhau, kích động vô cùng.
Máy quay nhắm ngay vào học viên chọn lọc để cho mọi người thấy rõ.


Lộ Thiên Tinh vốn vừa lòng, nhưng vừa nhìn thấy Thường Nhã ở giữa học viên chọn lọc muốn ôm lấy Ân Lương Thần, khóe môi kéo thẳng, hơi hơi nhíu mày.
Phàn Vân Cảnh nhận thấy tâm tình Lộ Thiên Tinh biến hóa, vô cùng mong đợi phản ứng của Ân Lương Thần.
Trên sân khấu ai cũng vui mừng cùng chia vui.


Ân Lương Thần tính cách không hòa hợp với tập thể, đang đứng yên lặng vỗ tay, không ngờ một cô gái xa lạ xuất hiện muốn ôm mình.
Ân Lương Thần không thể tin nổi, trực tiếp từ chối.


Nhưng da mặt của Thường nhã dày hơn cả bê tông cốt thép, lại tiến lên một bước nói: "Ai cũng vui mừng mà, chúng ta cũng nên chứ."
Ân Lương Thần thấy cô còn muốn tới gần, tức khắc cảnh giác lùi lại hai bước: "Tôi không giống cô, nếu muốn kết bạn thì có nhiều người lắm."


Thường Nhã cứng đờ, buông cánh tay thở dài nói: "Thật ra là thế này.
Hôm qua ở trong phòng tập tôi còn tưởng cậu bị xa lánh nên muốn làm bạn với cậu, nếu không phải vậy thì quên đi."


Ân Lương Thần lạnh nhạt nhìn cô, mấy cái người nhiệt tình thái quá không có ai đáng tin hết —— gia đình hắn cho hắn kinh nghiệm rồi, còn lâu hắn mới giẫm lên vết xe đổ lần nữa.


Thường Nhã định lấy lùi làm tiến, thất bại nên chỉ có thể tạm thời từ bỏ, quyết định dùng kế mưa dầm thấm lâu.
Chuyện nhỏ này cũng không có gì đáng để ý.
Nhưng Lộ Thiên Tinh lại hài lòng vô cùng, nghĩ thầm không uổng công mình bẻ gãy kế hoạch tiếp cận nam phản diện của nữ chính.


Công lược thì khó, thời thế thay đổi làm cậu càng dễ bề hành động.
Lộ Thiên Tinh vui vẻ, Phàn Vân Cảnh thì tụt dốc không phanh, rõ ràng thành tích của học viên chọn lọc rất tốt, nhưng lại vẫn cứ không mừng rỡ hay gì.
Làm cho học viên qua vòng không dám hé răng, ngoan ngoãn đi vào phòng tập.


Lộ Thiên Tinh như thường lệ chào hỏi các giáo viên, sau đó xoay người rời đi, chỉ chỉ WC bảo máy quay dừng lại.
Phía sau, Thường Nhã nhìn thấy thì mắt sáng lên, thừa dịp không ai để ý lẻn ra khỏi phòng, đuổi theo Lộ Thiên Tinh: "Thầy Lộ có thể nói chuyện với em được không?"


Lộ Thiên Tinh không quay đầu lại, cứ như không nghe thấy gì, bước đi nhanh hơn.
Thường Nhã cắn răng đuổi theo, giang tay ra chặn đường cậu lại: "Thầy Lộ, em biết vì sao anh không thích em, nhưng em phải giải thích rõ ràng, anh làm ơn cho em một chút thời gian thôi!"
Lộ Thiên Tinh ngắn gọn súc tích: "Tránh ra."


Thường Nhã nắm tay, nhẫn nhịn, mở miệng nói: "Lần trước gặp được thầy lộ, bản nhạc kia không phải là của em.
Đó là ca khúc do tài khoản Người Tốt Không Ăn Cá phục hồi, tiêu đề là do em sửa lại thôi.


Em biết thầy Lộ hiểu nhầm nên luôn muốn giải thích, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội nên mới kéo dài tới gì.
Em thật sự không chiếm tác phẩm của người khác cho mình."
Lộ Thiên Tinh: "......".






Truyện liên quan