Chương 1
Cảnh Thời bưng khay đi qua đại sảnh sáng ngờ của buổi tiệc, trên mặt luôn mang nụ cười tinh tế.
Cơ thể mảnh mai xinh đẹp được bao phủ bởi bộ đồng phục, thu hút không ít sự chú ý của các vị khách.
Căn phòng tổ chức buổi tiệc rộng đến mức kỳ lạ, vô số chùm đèn pha lê phản chiếu những tia sáng lấp lánh, trên bàn đặt đủ loại rượu đắt tiền, rất nhiều chi tiết đủ để thể hiện đây là một bữa tiệc long trọng và xa hoa.
Hôm nay là đại thọ 70 tuổi của Lộ lão gia tử.
Lộ gia là nhà giàu nhất thành phố Khê Chương, còn thuộc top 3 của cả nước. Chẳng qua Lộ gia vẫn luôn khiêm tốn, nhưng khi người nắm quyền Lộ gia - Lộ Ý Trí xuất hiện trước tầm mắt của công chúng, bọn họ không thể khiêm tốn được nữa.
Lộ Ý Trí năm nay mới 29 tuổi, nhưng anh ta dựa vào năng lực của mình, một tay thành lập đế chế thương nghiệp của nhà họ Lộ, ngồi vững ở vị trí người nắm quyền ở Lộ gia.
Mọi người đều biết, Lộ Ý Trí thật sự là một thiên tài kinh doanh.
Nhưng Cảnh Thời lại không có hứng thú với chuyện này.
Bởi vì cậu là một người xuyên thư.
Nguyên chủ trong quyển sách này là vai ác, vì muốn được ở bên vai chính công, đã dùng không ít thủ đoạn, tự bỏ thuốc chính mình, lại tự mình hại mình, sau đó còn điên cuồng nhắm vào vai chính thụ.
Cuối cùng lại là giỏ tre múc nước công dã tràng thì không nói, còn bị vai chính công lợi dụng xong thì vứt bỏ, kết cục có thể gọi là thê thảm.
Khi Cảnh Thời xuyên qua, đúng lúc là khi nguyên chủ tự bỏ thuốc bản thân, lúc ấy cậu đã chạy đến trước cửa phòng của vai chính công - Lộ Lập Hiên, nhân lúc còn giữ được một tia lý trí cuối cùng, Cảnh Thời quyết đoán xoay người mở ra cửa phòng bên cạnh.
Dưới tình huống này, đây dường như là cách giải quyết duy nhất.
Căn cứ theo cốt truyện của nguyên tác, Lộ Lập Hiên hẳn là cháu nội của Lộ lão gia tử.
Đại thọ của ông nội, cháu nội tất nhiên sẽ đến, cho nên Cảnh Thời vốn không muốn đến, nhưng Lộ gia lại trả lương cao, chỉ mỗi nhân viên phục vụ, tiền lương tối nay ít nhất cũng được 5000.
Cảnh Thời nhìn bé con mập mạp đang lăn lộn bên cạnh, cắn răng đồng ý.
Dù sao thì sữa bột cũng rất đắt!
Cảnh Thời đi một hết vòng nhỏ liền quay trở lại, cẩn thận mà đứng trong góc, không tự chủ được mà nghĩ đến Đô Đô.
Đô Đô chính là con của cậu, tháng sau sẽ tròn một tuổi.
Trước khi đến đây, Cảnh Thời đã gửi bé con đến nhà trẻ trong tiểu khu, bé mập mới tập đi, vẫn chưa đi vững, chân thấp chân cao lẽo đẽo đi theo cậu, tay nhỏ vẫy a vẫy...
Cảnh Thời cúi đầu, che khuất sự u ám trong đáy mắt, tuy cậu vì muốn chăm sóc Đô Đô mới chọn cách đi làm thêm, nhưng chung quy vẫn không phải lúc nào cũng có thể làm bạn bên cạnh bé con.
Đột nhiên có người đẩy đẩy cậu, nhỏ giọng nói: "Cảnh Thời, quản lý bảo cậu qua đó, sao cậu lại không đi?"
Cảnh Thời lắc đầu: "Tôi sợ làm sai."
Lúc đó quản lý thấy vẻ ngoài của cậu tốt, mới điều cậu đi qua đó phục vụ, qua đó thì tiền lương sẽ cao hơn chút, nhưng Cảnh Thời từ chối, cậu sợ đụng phải Lộ Lập Hiên.
"Có sao đâu, nếu tôi có được diện mạo như cậu, tôi đã qua đó từ lâu rồi, bên đó tốt thật a, đều là người của Lộ gia, nói không chừng...."
Người nọ lại đẩy đẩy Cảnh Thời, làm mặt quỷ với cậu, "Nghe nói Lộ Lập Hiên thích đàn ông, nếu bị anh ta nhìn trúng, cậu sẽ không cần nỗ lực kiếm tiền nữa."
Cảnh Thời giật giật khóe môi, vẻ mặt thờ ơ.
Người nọ cũng không thèm để ý, tiếp tục thở dài: "Đáng tiếc là Lộ Ý Trí có chướng ngại tâm lý, nếu không thì ôm đùi anh ta, vậy cũng có thể kê cao gối mà ngủ, Lộ Lập Hiên không thể so với anh ta được."
Đối với người nắm quyền cao cao tại thượng này của Lộ thị, Cảnh Thời cũng từng nghe đến, liền thuận miệng hỏi một câu.
"Chướng ngại tâm lý?"
"Nghe bảo là không thể gần gũi với người khác, cho dù là nam hay nữ."
Vừa dứt lời, đại sảnh của buổi tiệc đột nhiên trở nên ồn ào, không biết ai đã hô lên, "Lộ lão gia tử đến rồi."
Cảnh Thời theo bản năng mà nhìn về phía trước, quả nhiên nhìn thấy một ông cụ bị người khác vây quanh đang đi đến.
Dáng vẻ của Lộ Minh Triết thật sự trẻ hơn so với số tuổi của mình, nhìn tầm khoảng 60 tuổi, tuy rằng đang tươi cười, nhưng người ngồi ở địa cao lâu rồi, nên nhìn vẫn còn rất uy nghiêm.
Mà người đứng cách ông ấy không xa lại là người mà Cảnh Thời quen biết.
Lộ Lập Hiên.
Thật ra Cảnh Thời cũng chưa từng gặp qua anh ta, chỉ biết nguyên chủ cùng anh ta và vai chính thụ là bạn học đại học.
Bất quá anh chàng Lộ Lập Hiên này thật sự rất ồn ào, thường có tai tiếng với các tiểu thịt tươi, nếu không phải giới truyền thông e ngại Lộ gia thì tin tức đã bay đầy trời.
Công việc tiếp theo, Cảnh Thời làm việc hết sức cẩn thận, vốn tưởng có thể thuận lợi kết thúc, nhưng lại có việc ngoài ý muốn phát sinh.
Người phục vụ lúc nãy nói chuyện với cậu vừa không cẩn thận làm đổ rượu vào người một vị khách, Cảnh Thời chỉ có thể nhanh chóng xử lý, kết quả vừa cùng vị khách đó ra khỏi toilet đã đụng phải Lộ Lập Hiên.
Lộ Lập Hiên cười khinh miệt, lời nói cũng khó nghe: "Cảnh Thời? Chạy trốn hai năm tôi còn nghĩ cậu từ bỏ rồi, sao hả, lại nhớ đến bổn thiếu gia à?"
Mặt Cảnh Thời không đổi sắc, bình tĩnh nói: "Tôi đến đây không phải để tìm anh."
Lộ Lập Hiên tùy ý nhìn bộ đồng phục trên người cậu, ánh mắt u tối, "Cậu nghĩ tôi sẽ tin sao? Vậy mà còn tìm được bộ đồ này để mặc...."
Cảnh Thời không không muốn dong dài với hắn ta, dù sao thì cậu vẫn còn công việc phải làm, tự ý rời khỏi vị trí làm việc sẽ bị trừ tiền lương.
Mắt thấy sẽ không lập tức rời đi được, Cảnh Thời chỉ có thể trực tiếp ngắt lời hắn ta, "Tôi đến là để tìm chú của anh"
Với vị trí hiện tại của Lộ Ý Trí, số người đến tìm anh ta mỗi ngày chắc là nhiều đến không thể đếm hết, có lẽ sẽ không bị vạch trần.
Hơn nữa, người mà Lộ Lập Hiên sợ nhất, chính là Lộ Ý Trí.
Quả nhiên, Lộ Lập Hiên lập tức nhăn mày, cảnh giác nói: "Cậu tìm chú của tôi làm gì?"
Cảnh Thời dứt khoát chơi tới luôn, "Tôi thích anh ấy, muốn theo đuổi anh ấy."
Lộ Lập Hiên cười lạnh một tiếng, "Chỉ dựa vào cậu, sợ là ngay cả mặt của chú tôi cũng chưa từng nhìn thấy?"
Bị hắn ta đoán trúng rồi.
Nhưng Cảnh Thời làm sao có thể thừa nhận, "Ai nói tôi chưa thấy? Chú của anh đẹp trai hơn anh nhiều, anh đứng bên cạnh anh ấy thì cũng giống như cục than đen thui mà thôi."
Lộ Lập Hiên: "......"
Trầm mặc hai giây, khóe miệng Lộ Lập Hiên chậm rãi cong lên, sau đó nhìn về sau lưng cậu mà hô lên, "Chú"
Cảnh Thời: "......"
Lộ Ý Trí đang đứng sau lưng cậu
Rất nhanh, phía sau liền vang lên một giọng nam từ tính, nếu đổi hoàn cảnh, Cảnh Thời nhất định sẽ khen một câu, thật dễ nghe!
"Có chuyện gì vậy?"
Không biết tại sao, giọng nói này lại có chút quen thuộc.
Da đầu Cảnh Thời tê rần, vừa rồi cậu còn nói bậy trước mặt chính chủ, có khi nào Lộ Ý Trí sẽ trực tiếp ném cậu ra ngoài hay không?
Lộ Lập Hiên cười càng thêm vui vẻ, "Chú, người này tên là Cảnh Thời, cậu ta nói là thích chú, đến để theo đuổi, còn giả làm nhân viên phục vụ."
Lộ Ý Trí không nói gì, Cảnh Thời cũng không dám quay đầu lại, Lộ Lập Hiên thì cậu còn dám khiêu khích, nhưng Lộ Ý Trí thì không.
Chỉ đơn giản là đứng gần thôi cũng đã cảm nhận được khí tràng mạnh mẽ của đối phương.
Dừng hai giây, Lộ Ý Trí nhàn nhạt nói ra vài chữ, "Cậu đi về trước đi."
Cảnh Thời như được đại xá, nhưng vừa mới nhấc chân lên đã nghe Lộ Lập Hiên trả lời, "Vâng"
Lúc gần đi còn ném cho cậu một ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa.
Cảnh Thời: "...." Thì ra không phải là bảo cậu đi.
Lộ Lập Hiên vừa đi khỏi không khí sau lưng Cảnh Thời càng căng thẳng hơn, nhưng nghĩ đến tiền lương, cậu liên có tự tin.
Cậu là đến làm việc nghiêm túc.
"Lộ..."
Hai chữ "Tiên sinh" bị nghẹn lại trong cổ họng, Cảnh Thời vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Lộ Ý Trí mặt không biểu tình đứng cách cậu hai mét.
Không biết có phải là do ảo giác hay không, trong ánh mắt của Lộ Ý Trí dường như mang theo một tia nghi hoặc.
Vào giây phút nhìn thấy diện mạo của Lộ Ý Trí, Cảnh Thời liền ngây ngẩn cả người.
Phản ứng đầu tiên của cậu là, đây không phải là phiên bản phóng to của Đô Đô nhà cậu hay sao?
Phản ứng thứ hai, ồ đây không phải là tên xui xẻo bị cậu mở cửa xông vào phòng tối hôm đó sao?
Phản ứng thứ ba, hả!!!
Người phát sinh quan hệ với cậu đêm đó vậy mà lại là Lộ Ý Trí? Chú của Lộ Lập Hiên?
Cậu vẫn luôn nghĩ muốn làm một người qua đường thôi!
Chuyện đến nước này, cậu cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân, đêm đó Lộ Ý Trí uống say, cậu thì lại luôn cúi đầu, anh ta sẽ không nhìn thấy rõ.
Cảnh Thời bĩnh tĩnh lại, nghiêm mặt nói: "Lộ tiên sinh, những lời lúc nãy là tôi nói bậy thôi, xin ngài đừng để trong lòng, hôm nay tôi thật sự đến đây để làm việc, chuyện này ngài có thể đi kiểm tra."
Sau khi nói xong, cậu liền xoay người chuẩn bị rời đi.
"Cậu tên là Cảnh Thời?"
.....
Mãi cho đến lúc hoàn thành xong công việc, cậu vẫn chưa nghĩ ra vì sao Lộ Ý Trí lại hỏi tên của cậu.
Bất quá Đô Đô còn đang chờ cậu ở nhà trẻ chờ cậu, cậu cũng không có thời gian mà nghĩ đến những thứ linh tinh.
Chờ đến khi Cảnh Thời chạy về đến nhà đã là 8 giờ 30 phút, đã quá giờ đi ngủ của Đô Đô.
Cô giáo Lý của nhà giữ trẻ là người không tệ, vẫn luôn chờ bên cạnh Đô Đô, sau khi Cảnh Thời cảm ơn cô giáo xong liền ôm bé mập vào lòng.
Đô Đô vốn đã mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy ba ba thì tinh thần lại tốt hơn một chút, dùng gương mặt béo núc của mình cọ cọ cổ Cảnh Thời, mềm mại lên tiếng: "Ba ba".
Cảnh Thời trả lời, "Đô Đô, con mệt rồi hả?"
"Ưm" Đô Đô đáp lời một cách đương nhiên.
Cảnh Thời cười, ở nhà trẻ hết ăn rồi lại ngủ thì làm sao mà mệt, nhưng cậu cũng không vạch trần bé mập, ngược lại còn đau lòng mà hôn hôn bé.
"Về nhà ngủ với ba ba nha"
"Ưm" Thanh âm này nghe có vẻ rất cao hứng.
Thật ra Đô Đô không khó chăm, luôn rất ngoan, cũng không hay khóc nháo, cho nên một mình Cảnh Thời mang theo bé con cũng không quá vất vả.
Bất quá cũng có thể là chưa đến lúc nghịch ngợm phá phách.
Cảnh Thời ôm Đô Đô đi về nhà, Đô Đô đi được nửa đường là đã ngủ rồi, Cảnh Thời hôn trán bé con, không khỏi nghĩ đến Lộ Ý Trí.
Nhìn bề ngoài, Đô Đô thật sự rất giống anh ta.
Chỉ là vì sao người ngoài đều nói anh ta có chướng ngại tâm lý chứ, rõ ràng đêm đó, anh ta trông hết sức bình thường, thậm chí còn rất quá đáng.
Cảnh Thời lắc lắc đầu, nói cho cùng thì chuyện bí mật của nhà giàu có liên quan gì đến cậu đâu, cậu và Đô Đô chỉ cần sống tốt những ngày tháng của mình là được rồi.