Chương 12
Sau khi ăn xong, Lộ Ý Trí đưa họ về nhà.
Đô Đô hơi mệt, dán đầu vào bụng Cảnh Thời ngủ ngon lành, bàn tay đầy thịt siết chặt một ngón tay cha.
Hôm nay Cảnh Thời tiêu hao quá độ, người rất mệt, dựa vào trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Qua một lát, bỗng có bàn tay lớn đưa qua nhẹ nhàng chạm vào sau ót cậu, có lẽ sợ đánh thức cậu, động tác rất nhẹ nhàng cẩn thận, ấn từng chút giúp cậu.
Ngón tay Lộ Ý Trí rất có lực, bụng ngón tay ấm áp, hơi thể trên người anh rất dễ ngửi, lúc Cảnh Thời muộn màng nhận ra thì đã ngủ mất rồi.
Lộ Ý Trí bế Đô Đô qua, đặt lên chân mình, bé mập mơ màng cọ lên ngực anh, không hề phát hiện đã đổi người ôm.
Nhưng bé không hề thả ngón tay Cảnh Thời ra.
Hai người ngồi kề nhau, trông có vẻ giống người một nhà.
Lộ Ý Trí nhéo bàn tay mũm mĩm của bé, không ngờ bé mập khi ngủ rất thú vị, môi bé vểnh vểnh, nhẹ nhàng thả ngón tay Cảnh Thời lên đùi mình, khó tránh khỏi một lớn một nhỏ đều treo trên không trung không thoải mái.
Sau khi Đô Đô ngủ được mấy phút cũng đã kịp phản ứng lại, phát hiện không phải cái ôm của cha mình, bắt đầu vặn vẹo người, trong miệng ậm ừ hai tiếng.
Lộ Ý Trí đặt ngược bé, để đầu bé gối lên chân Cảnh Thời, đôi chân ngắn vẫn đặt chỗ mình.
Độ Độ cọ cọ, ngửi thấy hơi thở quen thuộc, ưỡn bụng tiếp tục ngủ.
Cảnh Thời bị bé làm tỉnh ngủ, cúi đầu nhìn thấy tư thế phóng khoáng của bé mập, đầu đầy sọc đen.
Lộ Ý Trí nắm cổ tay cậu, nhỏ giọng nói: "Đừng động, bé mới ngủ."
Cảnh Thời sững sờ, tay Lộ Ý Trí rất lớn, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu tạo thành một vòng tròn.
Lúc này, cậu thế mà có loại ảo giác kì lạ, dường như cả người mình đang bị anh khống chế.
Còn may Lộ Ý Trí kịp thời buông ra, không thấy ánh mắt có gì khác lạ, cậu không dám động đậy, chỉ nâng người ngồi lên cố gắng không để mình ngã xuống.
"Đau?"
Thanh âm trầm thấp từ tính của Lộ Ý Trí như một cây kim mềm mại nhẹ nhàng châm vào bên tai, tê dại.
Cảnh Thời nhịn xuống tia rung động kia, lắc đầu: "Không đau."
Nhưng Lộ Ý Trí không nghe cậu: "Tôi xem thử."
Vì liên quan đến Đô Đô, nên hai người ngồi cực gần, giờ Lộ Ý Trí nghiêng người qua, khoảng cách biến thành âm.
Vai trái Cảnh Thời đè lên vai phải Lộ Ý Trí, mà cậu lúc này mới phát hiện, tay trái mình khoác lên đùi người ta.
Dường như cả nửa người bên trái cậu đều được hơi thở của Lộ ý Trí bao phủ.
Không biết qua bao lâu, thanh âm Lộ Ý Trí lần nữa vang lên: "Đỡ hơn hôm qua, qua hai ngày nữa chắc không sao, lúc ngủ cố gắng nằm nghiêng."
Cảnh Thời gật đầu.
Nét mặt Lộ Ý Trí quá bình thường, có lẽ do bản thân cậu nhạy cảm quá mức.
*
Xưa nay Lộ Ý Trí chưa từng để ý người và chuyện không liên quan đến mình, nhưng vì có quan hệ với Cảnh thời, anh ít nhiều cũng để tâm một chút về khu vui chơi.
Cho nên chuyện bố trí khu chủ đề ngày 1/6 anh cũng biết.
Ngày đầu tiên anh không để ý lắm, nhưng ba ngày liên tiếp Cảnh Thời đều mệt đến mở mắt không ra, anh cảm thấy không đúng.
Chủ tịch Lộ trực tiếp gọi cho người phụ trách khu vui chơi, nhưng người phụ trách hai hôm nay luôn công tác bên ngoài, nên không hề biết gì với chuyện Lộ Ý Trí hỏi.
Lộ Ý Trí không làm khó hắn, anh biết đối phương không dám làm khó Cảnh Thời.
Về phần người nào dám làm khó Cảnh Thời, thực ra không khó đoán.
Anh nghĩ rồi nghĩ, không gọi điện thoại, trực tiếp đến khu vui chơi.
Chuyện này người phụ trách sở dĩ không biết, vì mọi người sợ Lộ Lập Hiên, không dám gọi báo cáo.
Tuy Lộ Lập Hiên không thể đại diện cho nhà họ Lộ, nhưng trong mắt người khác, gã dù sao cũng là cháu trai ruột của Lộ Ý Trí.
Nhưng Lộ Ý Trí lại không cho rằng như thế.
Nên anh gần như không tốn công sức, đã tìm được nhà kho khu vui chơi.
Lúc anh đến, vừa khéo Cảnh Thời đang chuyển một thùng lớn ra ngoài, thấy được cậu rất vất vả, gương mặt trắng như sứ trướng đỏ.
Trên cánh tay không biết bị quét trúng chỗ nào mà đỏ lên, do còn chưa xử lý, nên càng chói mắt hơn những vết thương trước đây.
Đợi sau khi cậu chuyển ra ngoài, Lộ Lập Hiên đứng thảnh thơi bên cạnh dường như không hài lòng lắm, chỉ huy muốn cậu lần nữa chuyển vào.
Lộ Ý Trí không nói một lời, nhưng đôi mắt mặt đến mức dường như trong một giây có thể kết thành băng. Tài xế bên cạnh sợ đến một chữ cũng nói không ra.
Lộ Ý Trí nhấc chân đi qua, tài xế đuổi sát theo sau.
Sợ là cậu Lộ sắp bị ngài Lộ đánh ch.ết.
Đây là suy nghĩ đầu tiên hắn chợt nghĩ ra vào giờ phút này, nhiều ngày qua, ngoại trừ Lâm Hướng Văn, chỉ có hắn nhìn rõ nhất.
Cảnh Thời với Lộ Ý Trí mà nói, tuyệt đối không đơn giản chỉ là để đối phó với căn bệnh tâm lý chướng ngại.
Lộ Lập Hiên vừa thấy chú nhỏ sắc mặt âm u đi qua, bị dọa đến thiếu chút nữa xụi lơ tại chỗ, ngay cả nói chuyện cũng cà lăm.
"Chú...chú nhỏ, sao chú lại đến nhà kho?"
Lộ Ý Trí không thèm cho gã nửa ánh mắt, anh đi về phía Cảnh Thời nét mặt sững sờ nhìn anh, nhưng trên mặt đã không còn tức giận.
"Ăn cơm tối chưa?"
Cảnh Thời thành thật lắc đầu: "Chưa."
Trên thực tế, mấy hôm nay cậu chưa từng ăn cơm tối.
Giọng điệu Lộ Ý Trí nhẹ nhàng như đang trò chuyện, nhưng Lộ Lập Hiên rất rõ ràng, chú nhỏ xưa nay chưa từng cáu giận, nhưng trên mặt càng bình tĩnh, hậu quả càng nghiêm trọng.
"Chú nhỏ...."
Lộ Ý Trí vẫn không nhìn gã, anh cúi người xuống, tự tay nhận lấy cái thùng trong tay Cảnh Thời, lúc đầu Cảnh Thời còn giằng co, nhưng Lộ Ý Trí động tác rất kiên quyết.
Anh bế rất thoải mái, nhưng trên bộ đồ vest đắt tiền và nổi tiếng đã dính chút bụi.
Lộ Ý Trí cởi xong nút áo cổ tay áo, rồi di chuyển ánh mắt lên người Lộ Lập Hiên.
"Đợi ở phòng làm việc của tôi."
Lời này nói ra không có cảm xúc gì, nhưng Lộ Lập Hiên cảm nhận được hơi thở nguy hiểm mãnh liệt, gã theo bản năng muốn phản bác cho mình, nhưng Lộ Ý Trí đã dắt Cảnh Thời rời đi.
Vị trí tài xế đậu xe cách cửa lớn nhà kho 50 mét, Lộ Ý Trí không nói lời nào dắt người rời đi, rồi lại không nói lời nào mở cửa xe.
Cảnh Thời cúi đầu nhìn mình cả người nhếch nhác, rồi nhìn chiếc xe sang trọng trước mắt, do dự một lát.
"Ngài Lộ, trên người tôi hơi bẩn."
"Tôi bế cậu vào?"
"...."
Cảnh Thời có hơi mờ mịt, cậu không biết tại sao Lộ Ý Trí lại tức giận như thế, vì với cậu mà nói đây không phải chuyện gì lớn.
Trước khi xuyên sách, chuyện bắt nạt nơi làm việc không biết đã từng thấy bao nhiêu lần.
Sau khi vào phòng nghỉ ngơi tắm rửa xong, hai người đi phòng nhi đồng đón Đô Đô.
Cảnh Thời có hơi thấp thỏm, chủ động mở miệng hỏi: "Ngài Lộ, sao anh lại tức giận thế?"
Lộ Ý Trí nhìn cậu, hờ hững nói: "Không sao."
Cảnh Thời quan sát một lát, phát hiện Lộ Ý Trí đã bình tĩnh lại, cho rằng chuyện này đã trôi qua, không hỏi gì nữa.
Vì cha và chú hôm nay đến đón sớm, Đô Đô rất vui vẻ, đôi chân mũm mĩm giẫm trong chậu, rồi lại núp vào, làm cho cả người dính toàn là bọt nước.
Bé còn muốn nhảy nhót, Cảnh Thời đã sải bước xong qua đè bé xuống.
"Chuyện gì thế này?"
Dì đứng bên cạnh cả người nhếch nhác, thấy Cảnh Thời đi qua giống như thấy cứu tinh, nhanh chóng nói: "Hôm nay xem hoạt hình thấy có bơi lội, mấy đứa nhỏ muốn bắt chước làm theo."
Dì nói rất qua loa, nhưng Cảnh Thời dựa vào bổ não đoán được toàn bộ quá trình.
Từ sau khi Đô Đô có người máy nhỏ, bé gần như được nhiều người trong phòng nhi đồng ủng hộ, tất cả bạn nhỏ đều thích chơi với bé.
Ý đồ xấu xa thế này không cần đoán cũng biết, trừ bé ra không có ai khác nữa.
Bé mập hoàn toàn không biết nguy hiểm giáng xuống, chân trần mũm mĩm của bé bịch bịch chạy đến bên khác, lôi lôi kéo kéo với mấy người bạn nhỏ không biết đang nói gì.
Cảnh Thời lúc này mới chú ý, các bạn nhỏ trong phòng, dường như không có ai khô ráo, thảm cũng bị làm ướt mấy chỗ.
Nếu không phải cố kị giữ chút mặt mũi cho bé, cậu đã sớm xách bé mập qua đánh mông.
Thấy cậu tức đến bốc khói, Lộ Ý Trí nhếch môi, đích thân đi qua bế Đô Đô vào trong phòng, thay đồ cho bé.
Không biết có phải đã được dạy dỗ hay không, lúc Đô Đô đi ra đã thành thật hơn nhiều, còn chủ động nói xin lỗi với mấy dì.
Cuối cùng, bé vui vẻ lắc lư đi đến trước mặt Cảnh Thời, há miệng cười nịnh nọt gọi: "Cha."
"Biết sai chưa?"
"A."
"Lần sau lại thế nữa, cha sẽ đánh mông con."
Có lẽ vì Cảnh Thời chưa từng đánh bé, với uy hϊế͙p͙ của cậu, Đô Đô không hề sợ hãi, còn ưỡn gương mặt mũm mĩm chui vào lòng Cảnh Thời, còn dẩu môi muốn hôn cha.
Với bé mà nói, hôn dường như là một loại nghi thức, trước khi ngủ phải hôn, làm hòa với cha cũng phải hôn.
Nhưng Cảnh Thời không muốn nhanh vậy đã thỏa hiệp, đẩy bé lên người Lộ Ý Trí.
Bé mập đáng thương nhìn cậu: "Cha."
Giống như bé đã bị vứt bỏ.
Một màn tiếp theo xác thực vừa tức vừa buồn cười.
Cảnh Thời đi đằng trước, Lộ Ý Trí bế Đô Đô đi theo sau, Đô Đô mở miệng gọi một tiếng cha, gọi rất thâm tình.
Lộ Ý Trí đưa cho bé một miếng bánh quy.
Lúc này bé ý thức được cha không phải giận bé thật, yên tâm, bắt đầu nghiêm túc ăn bánh quy.
Ăn mấy miếng lại gọi một tiếng cha, giống như đang hoàn thành nhiệm vụ, hai bên đều không chậm trễ.
Cảnh Thời bị bé gọi có hơi không nhẫn tâm, nhưng vừa quay đầu nhìn thấy bé mập chuyên tâm gặm bánh quy, tức đến quẹo đầu, đi càng nhanh hơn.
Đô Đô nét mặt mờ mịt: "A..."
Lộ Ý Trí nhìn buồn cười nói: "Được rồi Đô Đô đừng ăn nữa, sắp đi ăn cơm rồi."
Bé phản ứng rất nhanh với lời này, lập tức không ăn nữa, nhưng nửa miếng bánh quy còn lại trong tay, bé không ném vẫn cầm trong tay.
Có lẽ bé biết không thể lãng phí đồ.
Đợi lên xe, Đô Độ vội vàng bò lên đùi Cảnh Thời, tốn sức chống người lên, nhét bánh quy vào miệng Cảnh Thời.
Bên trên còn có dấu răng của bé.
Lộ Ý Trí nhanh chóng bế bé về, dỗ dành lấy đi bánh quy trong tay bé.
Sau lần bá chiếm chân cha và chú trong xe, Đô Đô nhớ kĩ, mỗi ngày sau này đều muốn nằm như thế.
Nhưng hôm nay Cảnh Thời không muốn phối hợp, dù sao mỗi ngày sau này không thể đều như thế.
Đô Đô ngồi trên chân Lộ Ý Trí, mặt hướng về phía Cảnh Thời, lắc lư đôi chân mũm mĩm, tỏ ý cha nhanh qua đây ngồi.
Thấy cha không phản ứng, bé vội vàng bò lên chân Cảnh Thời, rồi nhìn Lộ Ý Trí.
Lộ Ý Trí rất tình nguyện phối hợp với bé, di chuyển, kéo khoảng cách đến gần nhất.
Đô Đô mặt mày vui sướng, bé vểnh mông, cắm đầu vào chân Lộ Ý Trí, kết quả vui quá hóa đau thương, gương mặt mũm mĩm bị vùi vào, không nhấc lên được.
Cảnh Thời bụm mặt, sao cậu lại sinh ra đứa con trai mất mặt vậy chứ.
Đô Đô ầm ĩ cả dọc đường, ai cũng không nhắc lại chuyện nhà kho, đợi Cảnh Thời bế Đô Đô xuống xe, nụ cười trên mặt Lộ Ý Trí hoàn toàn biến mất.
"Về công ty."
Đứa con nít nào cũng dễ ăn cơm như vậy thì tốt quá, lúc mấy đứa em họ tui còn nhỏ, đút tụi nó ăn mà mệt muốn đứt hơi, được cái ăn vặt thay cơm thì giỏi lắm, ỷ mình cưng suốt ngày nhõng nhẽo ôm chân dụ mình mua đồ ăn cho nó. Nhưng nể nhất là hai đứa nhóc kia, biếng ăn, đồ ăn vặt cũng chê lên chê xuống, ốm còn có mỗi bộ xương, mà nói thì nó bảo dính hơi chị nên mới ốm giống chị lúc trước, cạn lời!!!!!!!!!!!!!