Chương 14

Cảnh Thời ngập ngừng một lát, do dự nói: "Nhưng trong nhà chỉ có một cái giường."
Căn nhà này là Cảnh Thời thuê, chỉ có một phòng ngủ, giường cũng không lớn lắm.
Cậu và Đô Đô ngủ trên đó có thể lăn hai cái, nhưng thêm một Lộ Ý Trí thì không thể động đậy.


Đô Đô có giường em bé, nhưng bé mỗi ngày phải nằm bên cạnh cha, bây giờ bảo bé đi ngủ giường em bé hiển nhiên không quá thực tế.
Lộ Ý Trí rủ mắt, thoạt nhìn có hơi yếu thế, thanh âm nói chuyện cũng nhỏ xuống.
"Tôi ngủ rất ngay ngắn, sẽ không xoay lung tung."
Cảnh Thời: "...."


Lời từ chối làm sao cũng không nói ra khỏi miệng được, dù sao quần người ta là do con trai mình làm dơ, hơn nữa người ta đã nói đến mức này rồi.
Cảnh Thời chỉ đành gật đầu.


Cậu từ trong tủ đồ tìm ra một bộ đồ ngủ rộng rãi của mình cho Lộ Ý Trí, mặc trên người cậu thì quá rộng, nhưng mặc lên người Lộ Ý Trí lại chật, chiều dài ngắn hơn một khúc.
Cảnh Thời nhịn cười: "Chủ tịch Lộ, thiệt thòi cho anh."
Lộ Ý Trí lại rất thản nhiên: "Rất mới lạ."


Đô Đô đứng chỗ không xa nhìn một lát, có vẻ do Lộ Ý Trí khác với mọi ngày, có hơi không chắc chắn lắm.
Cảnh Thời bế bé lên, nhét vào lòng Lộ Ý Trí, cười nói: "Quần anh tôi đền không nổi, lấy Đô Đô nhà tôi gán nợ một đêm cho anh."


Sau khi Đô Đô được nhét vào lòng Lộ Ý Trí, bé nhìn chằm chằm một lát, rất nhanh đã nhận ra, bèn an tâm ngả vào lòng người ta cười hị hị.
Chẳng hề để lời cha nói vào trong lòng.
Dắt người vào phòng ngủ, Cảnh Thời chỉ giường: "Ngài Lộ, anh ngủ bên trong, tối Đô Đô phải dậy đi vệ sinh."


available on google playdownload on app store


Lộ Ý Trí gật đầu, nằm trên giường với Đô Đô.
Chỉ dư lại vị trí trống bên ngoài, Cảnh Thời dùng mắt ước tính, có lẽ vừa đủ để cậu nằm.
Đô Đô vểnh mông nằm sấp trên giường, đưa tay về phía Cảnh Thời.
"Cha."


Cảnh Thời trả lời một tiếng, cẩn thận nằm xuống bên cạnh bé, đây là lần đầu cậu nằm chung giường với một người đàn ông trưởng thành.
Trong chốc lát hai người ai cũng không mở miệng.


Người vui vẻ nhất chẳng ai ngoài Đô Đô, bé ngẩng đầu nhìn bên trái, rồi nhìn bên phải, bàn tay kéo bên này một cái, lại kéo bên kia một cái, rất bận rộn.


Cảnh Thời hiểu rõ ý bé, nhưng không muốn để ý, có điều không ngăn nổi sự cố chấp của bé mập Đô Đô, thấy cha không phản ứng, bé bèn gọi: "Cha."
Lộ Ý Trí rất bằng lòng phối hợp với bé, dịch vào bên trong một chút.


Dưới ánh mắt nóng như lửa của Đô Đô, Cảnh Thời chỉ đành dịch vào, lúc này khoảng cách giữa cậu và Lộ Ý Trí càng gần hơn, nếu không cố ý khống chế, bả vai hai người đã có thể kề sát bên nhau.


Lúc này Đô Đô mới yên tĩnh lại, bé vỗ gối nhỏ của mình, lòng tràn đầy thỏa mãn nằm giữa cha và chú.
Bình thường vào giờ này bé đã ngủ, nhưng hôm nay vui vẻ quá độ, một lát lăn đến chỗ cha cọ cọ, một lát lăn đến chỗ chú dán chặt vào, bàn chân mũm mĩm lăn lộn khắp nơi.


Lăn một hồi, Cảnh Thời cho rằng bé mệt rồi, kết quả bé mập lại ra chiêu mới, bé vỗ cái bụng tròn vo của mình, gọi: "Cha."
Rồi lại vỗ vỗ, tiếp tục gọi: "A a."
Lộ Ý Trí nhìn không hiểu, bèn hỏi Cảnh Thời: "Bé muốn làm gì?"
"Không có gì, bé nhàn rỗi chịu không nổi."


Nhưng Đô Đô không chịu thua kém, bé giơ bàn tay mũm mĩm lên, tốn sức ôm tay cha qua đặt lên cái bụng tròn vo của mình.
Dùng ánh mắt mong đợi nhìn Lộ Ý Trí.
"A a."
Lộ Ý Trí: "..."
Cảnh Thời không nhịn nổi nữa, cậu bế Đô Đô vào lòng mình, vỗ mông bé.


"Đô Đô ngoan, đừng quậy nữa nhanh ngủ đi, ngày mai cha dắt con đi dạo siêu thị."
"A..."
"Đúng, dạo siêu thị, mua socola con thích nhất cho con được không?"
Chỉ cần có socola ăn, Đô Đô sẽ nghe lời.
"Dạ!"


Cảnh Thời cười rồi cúi đầu hôn lên sườn mặt bé, đây là bước cuối trước khi đi ngủ vào mỗi ngày.
Đô Đô xoay chuyển đôi mắt to, vặn vẹo người nhìn Lộ Ý Trí, cố gắng đưa gương mặt mĩm mĩm của mình đến gần trước mặt người ta.


Lộ Ý Trí vẫn luôn nhìn họ, cho nên suy nghĩ một chút đã hiểu rõ, anh cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào một bên khác của Đô Đô.
Đô Đô cuối cùng hài lòng thỏa mãn nhắm mắt lại ngủ.
Cảnh Thời thở phào nhẹ nhõm trong lòng.


Trước đó cậu không phải hoàn toàn nói giỡn với Lộ Ý Trí, trông Đô Đô rất mệt, thằng nhóc này sức lực dồi dào, cả ngày ra chiêu thức mới đa dạng.
Lộ Ý Trí cười cười, cảm thấy bản thân xưa nay chưa từng thả lòng như bây giờ.


Vừa rồi thêm wechat với Cảnh Thời xong, anh không xem điện thoại nữa, cũng chẳng thèm quản trong đó có bao nhiêu cuộc điện thoại chưa nhận.
*
Mỗi đêm Cảnh Thời sẽ thức dậy một hai lần, bế Đô Đô vào nhà vệ sinh, lâu dần thành thói quen, mỗi lần đến giờ sẽ mơ màng thức dậy.
Hôm nay cũng thế.


Cậu bế Đô Đô vào nhà vệ sinh xong quay lại, lần nữa nằm về trên giường, thế nhưng phát hiện mình đè lên một lồng ngực ấm nóng.
Cậu bỗng giật mình thức giấc, lúc này mới nhớ ra đêm nay Lộ Ý Trí ngủ trên giường.


Cậu cẩn thận ngồi dậy, giả vờ như không có gì xảy ra chậm rãi dịch về vị trí của mình, rồi đặt Đô Đô vào chính giữa.
Đô Đô ʍút̼ ngón tay nhỏ, trở mình tiếp tục ngủ.
Cảnh Thời thở phào nhẹ nhõm, may mắn Lộ Ý Trí không thức giấc, bằng không thật sự xấu hổ.


Nhưng đợi lần nữa cậu ngủ mất, Lộ Ý Trí mở mắt ra, trong mắt chứa ý cười.
Anh nhẹ nhàng trở mình, đối mặt với hai cha con. Bé mập ngủ ngon lành, anh cận thận đặt tay lên bụng bé.
Cảnh Thời cách anh rất gần, một tay còn đặt trên chân Đô Đô.


Lộ Ý Trí nhìn một lát, rồi đè xuống xung động trong lòng, giơ một ngón tay ra nhẹ nhàng chạm vào sườn mặt Cảnh Thời.
Vừa chạm vào liền thu lại.
Cảnh Thời dường như có cảm giác, lông mi dài mảnh cong hơi run run.
Chân Đô Đô bỗng đạp một cái, thanh âm giọng sữa mơ hồ thoạt nghe rất ngọt ngào.
"Cha..."


Có lẽ Cảnh Thời đã quen, theo bản năng kéo một cái, ôm Đô Đô vào lòng mình.
Cậu không cẩn thận ôm tay Lộ Ý Trí qua theo, vừa hay đặt lên eo cậu.
Động tác này, thoạt nhìn như anh đang ôm hai cha con.


Lộ Ý Trí nhẹ nhàng rút về, Cảnh Thời có lẽ cho rằng Đô Đô đang lộn xộn, theo bản năng vỗ lên tay bé, qua quýt nói: "Ngoan, ngủ đi."
Lộ Ý Trí nhếch môi, không động đậy nữa.


Sáng sớm hôm sau, lúc Cảnh Thời ngủ dậy, Lộ Ý Trí đã rời đi, cậu không biết chuyện xảy ra đêm qua, còn cảm thấy mình phản ứng rất nhanh.
Sau khi đánh răng rửa mặt, có người đưa một đống thuốc đến, phần lớn đều là thuốc trị thương ngoài da.


Cảnh Thời cố ý chụp lại, gửi wechat cho Lộ Ý Trí, ngoại trừ cảm ơn còn có một icon của Đô Đô.
Lộ Ý Trí nhìn Đô Đô ngốc nghếch vểnh môi trong điện thoại, khóe môi nhếch lên.
Sau đó ngước mắt lên nói với thư kí: "Cho ảnh vào đây."


Thư kí đi ra chưa bao lâu đã có một người đàn ông trung niên đi vào, tuổi tác ước chừng tầm 50 tuổi, ban đầu trên mặt mang theo nét giận dữ, nhưng đối diện với ánh mắt của Lộ Ý Trí liền đổi thành nụ cười.
"Tiểu Ý, tối qua anh đợi dưới nhà em cả đêm, em không về nhà, đi đâu vậy?"


Lộ Ý Trí đứng lên, ra hiệu thư kí bưng cafe trên bàn trà đến khu tiếp khách.
"Ở nhà một người bạn."
Lộ Hoằng Nghị không để tâm, chỉ cho rằng anh đang tìm cớ.


"Tối qua anh nghe nói, em tạm thời cách chức Tiểu Hiên, nó nói là do sai sót trong công việc, lý do cụ thể thì không hỏi ra được, Tiểu Ý, nó rốt cuộc làm sai cái gì?"
Lộ Ý Trí ngồi xuống sofa, bình thản nói: "Sai sót trong công việc."
Lộ Hoằng Nghị không cam tâm: "Vậy cũng phải có một lời giải thích hợp lý chứ."


Vị trí của con trai ông không tính là cao, nhưng cũng là người nhà họ Lộ, chẳng hiểu sao bị tạm thời cách chức, người trong công ty sẽ nghĩ thế nào.
"Bên nhân sự rất nhanh sẽ ra thông báo, anh cả không cần nghĩ quá nhiều."


Lộ Hoằng Nghị bỗng đứng lên, kích động nói: "Tiểu Ý, ý em là phải thông báo phê bình đến toàn công ty?"
Nếu thật sự như vậy, trong công ty còn có người phục Lộ Lập Hiên sao?
Lộ Ý Trí ngước mắt lên, liếc nhìn ông, hờ hững nói: "Anh cả, đây là quy định của công ty, ai cũng không có ngoại lệ."


Giọng điệu Lộ Hoằng Nghị mềm mỏng hơn: "Anh biết đây là quy định, nhưng Tiểu Ý, Tiểu Hiên là cháu ruột em, nói không chừng sau này sẽ trở thành cánh tay trái tay phải của em phải không?"
Lộ Ý Trí cười: "Chuyện sau này sau này hẵng nói."


Lộ thị do một tay Lộ Ý Trí nâng lên, thế mà các anh trai lại coi nó trở thành sản nghiệp chung của nhà họ Lộ, trước đây anh mắt nhắm mắt mở, nhưng bây giờ Lộ Lập Hiên đã đụng vào điểm mấu chốt của anh.


Nghe ra sự tùy tiện trong giọng điệu của anh, Lộ Hoằng Nghị càng thêm tức giận, nhưng trong lòng tồn tại sự sợ hãi với đứa em trai này, nên chỉ nói mấy câu khách sáo bèn rời đi.
Lâm Hướng Văn vừa về công ty, lúc ra khỏi thang máy gặp phải Lộ Hoằng Nghị tức giận xông ra.
"Lộ tổng, sao thế?"


Lộ Hoằng Nghị rặn ra nụ cười cứng ngắc, trông có hơi vặn vẹo.
"Trợ lý Lâm đi công tác về rồi đấy à, dọc đường vất vả rồi."
"Không vất vả, đều là làm việc vì công ty."


Nghe thấy mấy chữ "làm việc vì công ty", nụ cười của Lộ Hoằng Nghị càng cứng ngắc hơn, lời khách sáo cũng không muốn nói, trực tiếp rời đi.
Lâm Hướng Văn chả hiểu gì, chỉ đành đến phòng làm việc hỏi sếp.
"Vừa rồi sao Lộ tổng lại tức giận đùng đùng xông ra ngoài vậy?"


Lộ Ý Trí nhìn hắn, sững sờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục bộ dáng hờ hững.
"Chuyện của Lộ Lập Hiên."
"Cậu Lộ?" Lâm Hướng Văn vừa liên tưởng đã có thể nghĩ ra: "Cậu ta lại đi chọc ngài Cảnh?"
Lộ Ý Trí nhếch môi, cười trừ.


Lâm Hướng Văn nhanh chóng bụm miệng mình, lời giải thích vừa rồi giống như sếp hắn là hôn quân, chỉ cần có người chọc ngài Cảnh, kết cục sẽ giống như Lộ Lập Hiên.
Hắn vừa từ Phi Châu về, không muốn lại bị đi đày nữa.


Lộ Ý Trí cúi đầu nhìn điện thoại, Lâm Hướng Văn lén lút nhìn, phát hiện là giao diện trò chuyện wechat.
"Sếp, ngài thêm wechat của ngài Lộ rồi?"
"...."
Lâm Hướng Văn cười hì hì, làn da màu đen, phối với hai hàm răng trắng chói cả mắt.
"Ra ngoài."
"A?" Còn chưa báo cáo nữa.
"Chói mắt."
"...?"






Truyện liên quan