Chương 17
"Anh buông ra, tôi phải đánh nó."
Lộ Ý Trí một tay nhẹ nhàng ôm lấy Cảnh Thời, cười nói: "Cậu đánh bé cũng không hiểu."
"Không đánh nó, nó sắp lặt trời rồi."
Cục mập Đô Đô ngồi trên thảm, vẻ mặt vô tội nhìn cha bé tức giận xì khói, mắt to tròn ướt át nhìn Cảnh Thời và Lộ Ý Trí.
Một lát sau, bé ý thức được cha đang tức giận, vui vẻ chạy qua, ôm chân Lộ Ý Trí.
Lộ Ý Trí khom lưng một tay bế bé lên, thanh âm dịu dàng nói: "Cậu đừng giận, để tôi hỏi bé xem sao đã."
Anh bé Đô Đô đến sofa, để bé mập ngồi trong lòng anh.
"Đô Đô, con nói cho chú biết, vừa rồi sao lại muốn lấy đồ ăn vặt đổi bút bi của chú Lâm?"
Đô Đô chỉ Cảnh Thời: "Cha cha."
Cảnh Thời bỗng nhớ đến lúc ở trong nhà, mỗi lần không cho Đô Đô ăn vặt, cậu sẽ lấy thứ gì đó đổi với bé, lâu thành thói quen, dẫn đến Đô Đô có nhận thức sai, cảm thấy có thể dùng đồ ăn trong tay bé làm tất cả giao dịch.
Sau khi nghĩ rõ, Cảnh Thời dở khóc dở cười.
Trí nhớ rất tốt, chút chuyện như vậy còn nhớ rõ, còn học một biết mười.
Cậu đón Đô Đô qua, chọt mũi bé, nói bé mấy câu thì bỏ qua, dù sao con còn nhỏ, nói nhiều bé cũng không hiểu.
May mà xem xong còn biết trả lại đồ cho người ta.
Giờ là lúc bận nhất, Lộ Ý Trí không có nhiều thời gian để quan tâm hai người, không bao lâu đã đi làm việc, vốn Cảnh Thời muốn dắt Đô Đô về, nhưng Đô Đô không chịu, Cảnh Thời chỉ đành cùng với bé ở lại thêm lát nữa.
Trong hành lang yên tĩnh.
Lộ Lập Hiên tinh thần hăng hái ra khỏi thang máy, lúc đi qua phòng thư kí đi vào nói cười mấy câu, thấy các thư kí thái độ bình thường lại đi ra ngoài.
Lâm Hướng Văn mỉm cười đi qua, khách sáo nói: "Chúc mừng cậu Lộ phục chức."
Lộ Lập Hiên không dám làm giá với Lâm Hướng Văn, cười nói: "Trợ lý Lâm, chú nhỏ còn bận không?"
Lâm Hướng Văn gật đầu: "Lễ hội sắp bắt đầu, gần đây có rất nhiều hạng mục mới cần sếp quyết định, bận rộn cả ngày."
"Vậy vừa hay." Lộ Lập Hiên xách hộp đồ ăn trong tay lên: "Tôi đặc biệt mua đồ ăn chiều đến cho chú nhỏ, đưa vào cho chú ấy."
Lâm Hướng Văn ngăn lại: "Cậu Lộ, trong phòng làm việc của sếp có khách."
Nếu trước đây, Lộ Lập Hiên có lẽ sẽ không để trong lòng, nhưng gần đây bị chú đánh dữ quá, gã cũng sợ.
"Vậy được, tôi chờ ở cửa một lát."
Lâm Hướng Văn mỉm cười gật đầu, tỏ ý để thư kí tiếp đãi một lát, rồi trở về phòng làm việc của mình.
"Sếp, cậu Lộ đến rồi."
"Biết rồi."
Sếp không nói không cho vào, Lâm Hướng Văn không cản nữa, Lộ Lập Hiên ngồi đợi 10 phút ở cửa nhịn không được đẩy cửa vào.
Vừa khéo Cảnh Thời đang dọn dẹp đồ của Đô Đô trong phòng nghỉ, nên không gặp nhau.
Lộ Lập Hiên đi qua đặt hộp đồ ăn lên bàn, nịnh nọt nói: "Chú nhỏ, trợ lý Lâm nói chú bận cả ngày, cháu đặt biệt mang đồ ăn chiều của Hoa Đỉnh đến."
Vốn cho rằng chú nhỏ sẽ tùy tiện ừ một tiếng như trước đây, không ngờ Lộ Ý Trí sẽ ngước mắt lên nhìn hộp đồ ăn trong tay gã.
"Cái gì?"
Lộ Lập Hiên lập tức cầm đồ qua, vui vẻ nói: "Điểm tâm nổi tiếng của cửa hàng họ, mùi vị rất ngon, chú nhỏ nếm thử xem."
Lời vừa dứt, không biết từ đâu xuất hiện giọng sữa mềm mại, thoạt nghe dường như rất vui vẻ.
"A..."
Lộ Lập Hiên mặt đầy nghi ngờ: "Chú nhỏ, vừa rồi là?"
Sao nghe như thanh âm của con nít?
Lộ Ý Trí cúi đầu nhìn xuống bàn, không nói chuyện, nhưng nét cười hàm chứa trong mắt rất rõ ràng.
"Còn có chuyện?"
Lộ Lập Hiên nhanh chóng lắc đầu: "Không có, cháu vừa phục chức nên đến nói một tiếng với chú."
"Vậy thì ra ngoài đi."
Lộ Lập Hiên chần chừ mãi mới đi được đến cửa, quả nhiên nhìn thấy Lộ Ý Trí từ dưới bàn bế ra một đứa nhỏ, động tác của hai người còn rất thân mật.
Nhưng gã không dám nhìn kĩ, chỉ nhìn được sau ót.
Ra ngoài thăm dò Lâm Hướng Văn, chỉ nghe Lâm Hướng Văn bảo là con của bạn sếp, cái khác một chữ cũng không nhắc đến.
Lộ Lập Hiên cau mày, im lặng không nói, gã cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng lại nói không ra được chỗ nào không đúng.
Gã vừa ra khỏi cửa, Cảnh Thời từ phòng nghỉ ngơi đi ra.
Vừa muốn mở miệng, đã thấy bé mập há to miệng ngồi bên bàn trà, bên cạnh bày đầy hộp đồ ăn lớn bé, mà bé đang nằm sấp lên một cái hộp khác, trên đầu ngón tay ngắn mũm mĩm cầm một miếng bánh nho nhỏ nhét vào trong miệng.
Đi đến gần xem, Lộ Ý Trí còn nhét một cái nệm mềm cho bé ngồi.
Vừa thấy cậu, Đô Đô vui vẻ ngước gương mặt mũm mĩm lên: "Cha, cha."
Cảnh Thời: "...."
"Sao con ăn thành bộ dáng như thế này?"
Nhìn kĩ trên miệng dính vụn bánh, chóp mũi dính chút bơ, hai bên gò má hình như còn dính dầu.
Lộ Ý Trí cầm khăn giấy lau cho bé, bình tĩnh nói: "Mới ăn, vừa rồi chỉ nằm sấp nhìn khắp nơi."
Đô Đô đặt bánh vào trong miệng cắn, thấy Cảnh Thời nhìn bé, cầm lên một cái đưa qua: "Cha, cha."
Có lẽ bé cảm thấy mình rất ngoan, đôi mắt tròn ướt át tràn đầy mong đợi.
Cảnh Thời chỉ đành sờ đầu bé: "Đô Đô rất ngoan, tự con ăn đi."
Đô Đô lại chuyển hướng về phía Lộ Ý Trí, Cảnh Thời nhanh chóng kéo bé lại: "Chú cũng không ăn."
Đợi Đô Đô ăn được mấy cái, Lộ Ý Trí bế bé lên lau miệng cho bé.
Đô Đô vặn vẹo người muốn ăn tiếp, Lộ Ý Trí vỗ lưng bé, dỗ dành nói: "Đô Đô, chúng ta sắp đi ăn cơm tối."
Cảnh Thời đi qua đón lấy Đô Đô, đặt đồ vừa dọn dẹp xong lên sofa.
"Không ăn nữa, anh làm việc đi, tôi dẫn bé về."
Có vẻ Lộ Ý Trí rất bận, quấy rầy người ta cũng rất ngại, hơn nữa bé mập chẳng hề có năng lực phân biệt, Lộ Ý Trí mới nói hai chữ ăn cơm, bé đã chỉ cửa muốn ra ngoài.
"Không sao, tôi không bận."
Lâm Hướng Văn vừa đẩy cửa ra, muốn vào đưa tài liệu: "...."
Ngang nhiên vả mặt sếp mình, phải chăng không đúng lắm?
Cảnh Thời nhìn hắn, vừa muốn mở miệng đã thấy nụ cười Lâm Hướng Văn trở nên nhẹ nhõm, nói: "Sếp, đã đặt xong nhà hàng."
Cảnh Thời: "...."
*
Bên này hai lớn một nhỏ dắt bé mập đi ăn cơm, vui vẻ hòa thuận, một bên khác thì không hài hòa cho lắm.
Sau khi Lộ Lập Hiên trở về phòng làm việc, nghĩ sao cũng thấy không đúng, cuối cùng quyết định trao đổi tin tức với Lộ Hoằng Nghị.
Lộ Hoằng Nghị vừa nghe cũng rất kinh ngạc: "Đứa nhỏ nào?"
"Không thấy rõ mặt mũi, tầm một tuổi, rất thân thiết với chú nhỏ."
Lộ Hoằng Nghị nghĩ rồi nghĩ, cẩn thận nói: "Vậy con nên để ý nhiều hơn, cha nghe nói mấy ngày nay ông cụ đang tìm một đứa nhỏ, tám phần chính là nó."
"Ông nội con, tại sao ông ấy lại muốn tìm đứa nhỏ này?"
"Cha không hỏi, nhưng hôm nay nghe con nói thế, cha cảm thấy quan hệ giữa Tiểu Ý và đứa nhỏ kia chắc chắn không bình thường."
Lộ Lập Hiên không ngờ nghiêm trọng như thế: "Mặc kệ đó là con ai, chỉ cần không phải chú nhỏ sinh là được."
Lộ Hoằng Nghị gật đầu: "Cũng phải, quan hệ dù tốt, nhưng không phải con ruột, ông cụ sẽ không thể nào chấp nhận."
Gia đình hào môn như nhà họ Lộ đương nhiên cách nghĩ sẽ phức tạp hơn, càng huống chi Lộ Ý Trí ngồi trên vị trí quan trọng như thế.
Trước đây anh mắc căn bệnh tâm lý chướng ngại, mắt thấy không có cách nào tiếp xúc thân mật với người khác, đương nhiên không thể có đời sau, vậy người nhà họ Lộ có thể an tâm coi Lộ thị thành tài sản chung.
Giờ không hiểu sao nhảy ra một đứa nhỏ, đám Lộ Hoằng Nghị đương nhiên sẽ phải suy nghĩ nhiều.
Sau khi tắt máy, Lộ Lập Hiên ấn mở wechat, nhìn thấy Thiệu Thanh gửi tin nhắn cho gã:
[Em phải sắp đi công tác.]
Lộ Lập Hiên cau mày: [Tuần trước không phải vừa đi sao?]
Ba tháng trước, Thiệu Thanh đổi việc, dẫn đến vẫn luôn đi công tác, gần như không ngừng nghỉ.
Lộ Lập Hiên gọi qua: "Ai sắp xếp cho em?"
Im lặng chốc lát, Thiệu Thanh mới mở miệng, trong thanh âm mang theo yếu ớt không dễ nhận ra: "Chủ quản của em."
Thanh âm Lộ Lập Hiên lập tức lạnh xuống: "Nói với anh ta em không đi, có chuyện gì bảo anh ta tìm anh."
Trước đây Thiệu Thanh từng oán giận với gã về chủ quản mấy lần, Lộ Lập Hiên sớm đã rất bất mãn.
"Nhưng..."
"Không cần nhưng nữa, anh bây giờ qua tìm em, em bảo chủ quản của em đợi đấy."
Công ty chỗ Thiệu Thanh làm cũng khá tốt, nhưng hoàn toàn không thể so với Lộ thị, nên chuyến đi này của Lộ Lập Hiên rất thuận lợi, chủ quản gì cũng không nói đã chuyển trách nhiệm đi công tác cho người khác.
Từ công ty đi ra, Lộ Lập Hiên tâm tình rất buồn bực, Thiệu Thanh chỗ nào cũng tốt, nhưng nhát gan, thường xuyên cần gã ra mặt giúp đỡ giải quyết phiền phức.
Trước đây đương nhiên không có gì, nhưng gần đây chú nhỏ đang rất tức giận, nếu để chú nhỏ biết chuyện hôm nay, e rằng phải gửi thông báo phê tình toàn công ty.
Nhưng thấy Thiệu Thanh cúi đầu không nói chuyện, gã lại không nói nặng lời được, chỉ đành dịu giọng nói: "Nếu làm không vui thì từ chức, đâu phải anh không nuôi nổi em."
Thiệu Thanh lắc đầu: "Lập Hiên, em không thể không đi làm."
"Vậy em muốn tiếp tục đi làm, tiếp tục đi công tác? Công ty nhỏ thế này, cũng chỉ có em xem trọng."
Bỗng Thiệu Thanh ngẩng đầu, dùng ánh mắt tha thiết nhìn gã, nhỏ giọng nói: "Anh là người nhà họ Lộ, đương nhiên không xem trọng công ty này, nhưng với em mà nói, nó đã rất tốt."
Nói đến đây, y giống như đã dùng toàn bộ sức lực, lần nữa cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Em cũng muốn vào Lộ thị, nhưng em không vào được."
Lộ Lập Hiên nhìn y, không nhẫn tâm, buộc miệng nói: "Muốn vào Lộ thị không phải rất đơn giản sao, anh sắp xếp giúp em."
Lời vừa nói ra gã đã hối hận, nhưng Thiệu Thanh lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc vui vẻ nhìn gã.
"Thật không?"
Lộ Lập Hiên chỉ đành nuốt lại lời vào trong, căng da đầu gật đầu.
Gã trước mặt Thiệu Thanh nói rất khí phách, nhưng trên thực tế, gã chẳng có chút quyền lực thực tế nào ở Lộ thị, thậm chí vừa rồi còn bị thông báo phê bình.
Chuyện sắp xếp người vào, cha gã có thể giúp, nhưng gã nào dám nói với Lộ Hoằng Nghị.
Tìm ông nội giúp chính là tìm ch.ết.
Chỉ có thể đích thân đi hỏi nhân sự, nhưng chỉ nhận được phản hồi là, chỉ có bộ phận hành chính đang tuyển người, nhưng chỉ có một vị trí.
Vốn còn muốn đưa Thiệu Thanh vào vị trí nhân viên mới kia, bây giờ xem ra không được.
Chỉ có một vị trí, quá dễ nhận ra.