Chương 30
"Anh có lẽ đã làm sai một chuyện."
Vừa rồi Lộ Lạc Âm bỗng đổi mặt, Cảnh Thời có hơi mông lung, nghe đến đây cũng gần như nghe hiểu, cậu đứng lên, nhìn thẳng Lộ Lạc Âm, ánh mắt bình tĩnh.
"Đô Đô ở trên sổ hộ khẩu của tôi, không phải anh ở trên cao nói hai câu đã có thể thay đổi, chỉ cần tôi không đồng ý, cái gọi là nhận của anh cũng chỉ là tự mình đa tình."
"...."
"Còn có một chuyện anh cũng nghĩ sai rồi, không phải tôi có ý đồ khác với Lộ Ý Trí, là tự anh ta đuổi theo muốn làm ba Đô Đô."
"..."
"Nhà họ Lộ các anh nếu thái độ tốt, tôi còn có thể để các anh thỉnh thoảng gặp Đô Đô một lần, nếu xé rách mặt, đừng trách tôi không nể tình các anh."
Đem nguyên xi lời, ném trở về cho Lộ Lạc Âm.
Cảnh Thời nói xong thì đi, lười nói lời vô ích với người này.
Đi đến trong sân, thấy Đô Đô đang ôm một quả bóng lắc lư chạy khắp sân, tiếng cười lanh lảnh hòa dịu cơn tức giận cực lớn của Cảnh Thời.
Cậu đứng tại chỗ một lát, đợi Đô Đô chơi gần xong mới đi qua, bế Đô Đô lên, nói nhỏ: "Đô Đô, cha mang con về nhà được không?"
Cậu chưa từng muốn có được thứ gì của nhà họ Lộ, như lời cậu vừa nói, thái độ nhà họ Lộ tốt, cậu để họ gặp Đô Đô, có thể để Đô Đô gọi Lộ Ý Trí là ba, nếu nhà họ Lộ ngạo mạn, vậy thì không có gì hay để nói.
Đô Đô không thiếu cha.
Vừa khéo Lộ Ý Trí gọi điện thoại xong trở về, thấy Cảnh Thời bế Đô Đô đi về phía bên ngoài, đi qua hỏi: "Muốn về?"
Cảnh Thời không nhìn anh, thuận mồm ừ một tiếng.
Lộ Ý Trí nhạy bén nhận ra được không đúng, lập tức nói: "Tôi đưa hai người về."
Lúc này Cảnh Thời mới ngước mắt nhìn anh, trong mắt đầy hờ hững và xa cách, cậu không muốn cũng không cần phải che giấu cảm xúc.
"Không cần."
Lộ Ý Trí vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm nghị, anh nghiêm túc hỏi: "Cảnh Thời, cậu sao thế?"
"Không sao, tôi tự mình về được."
Lộ Ý Trí con ngươi sâu thẳm, cứ như vậy nhìn cậu.
"Là tôi sai." Phía sau bỗng nhiên chen vào một giọng nam lười biếng.
Lộ Ý Trí và ông cụ từ chỗ không xa nhìn về phía hắn, ánh mắt Lộ Ý Trí không có dao động gì, nhưng Lộ Lạc Âm theo bản năng né tránh anh, mà ông cụ chỉ đơn thuần nghi ngờ.
Lộ Lạc Âm nét mặt thả lỏng đi qua, cười nói: "Vừa rồi ở bên trong, anh hỏi Cảnh Thời mấy câu, lời có hơi nặng, đều là hiểu nhầm, Cảnh Thời cậu đừng để ý."
Nói rất nhẹ nhàng, chỉ đáng tiếc Cảnh Thời không muốn phối hợp tạo cảnh thái bình giả tạo với hắn.
Cậu không thèm nhìn Lộ Lạc Âm, trực tiếp đặt ánh mắt lên người Lộ Ý Trí.
Cậu từng câu từng chữ nói: "Ngài Lộ, xin anh quản tốt người nhà anh!"
Vì để không dọa Đô Đô, cậu không nói gì nhiều. Nói xong câu này trực tiếp xoay người rời đi.
Lộ Ý Trí: "...."
Ông cụ: "...."
Nhà cũ nhà họ Lộ là trạch viện cổ điển hình, từ cửa lớn đến cửa sắt phải đi tầm 10 phút, ra khỏi cửa sắt còn phải đi 20 phút mới có thể nhìn thấy đường cái công cộng.
Tuy Cảnh Thời đã cố gắng đi nhanh hết sức, nhưng không bao lâu đã bị Lộ Ý Trí đuổi theo.
Lộ Ý Trí không lái xe, mà là trực tiếp chạy qua, anh đứng trước mặt Cảnh Thời, cố gắng bình tĩnh nói: "Cảnh Thời, có chuyện gì chúng ta sau này hãy nói, cậu muốn mắng tôi thế nào cũng được, nhưng bây giờ để tôi đưa hai người về nhà, được không?"
Đô Đô nhận ra bầu không khí căng thẳng giữa hai cha, bàn tay bất an túm lấy vạt áo Cảnh Thời, yếu ớt gọi: "Cha."
Cảnh Thời nhìn Đô Đô, cố gắng điều chỉnh cảm xúc, cười với bé: "Không có chuyện gì đâu Đô Đô, chúng ta vừa rồi có chút mâu thuẫn, lập tức sẽ ổn thôi."
"A..."
Lộ Ý Trí đi qua bế lấy Đô Đô, cười hôn bé: "Cha nói không sai, chúng ta đã hòa giải rồi."
Đô Đô vui vẻ ủn ủn trong lòng anh.
"Vậy thì phiền anh."
"Đi thôi."
Hai người quay lại nhà họ Lộ, nhưng Cảnh Thời không đi vào, cậu chỉ đứng ở nơi xa đợi Lộ Ý Trí lái xe ra.
Dọc đường hai người đều không nói chuyện, Cảnh Thời ở phía sau lắp người máy với Đô Đô, mà Lộ Ý Trí ở đằng trước lái xe, từ đầu đến cuối chưa từng nói một câu.
Tất cả giống như trở lại lúc hai người mới quen, Lộ Ý Trí hờ hững xa cách, mà Cảnh Thời cũng cố tình bảo trì khoảng cách.
Đô Đô chơi một lát thì ngủ, thời gian ngủ trưa của bé đã đến.
Đợi sau khi về đến nhà, Cảnh Thời hứng một bồn nước ấm, nhẹ nhàng lau sạch và thay cho bé một bộ đồ ngủ mềm mại, rồi cúi đầu hôn lên trán bé.
Lộ Ý Trí vẫn luôn đợi cậu trong phòng khách.
"Tôi phải hay không từng nói, có chuyện phải nói cho tôi biết, hửm?"
Cảnh Thời hơi ngước mặt lên, đối diện với ánh mắt của Lộ Ý Trí.
"Anh nên biết là tại sao."
"Cảnh Thời, tôi từng nói." Ánh mắt Lộ Ý Trí hơi đổi: "Đợi lúc cậu muốn nói lại nói, lời người khác cậu không cần để ý, tôi sẽ giải quyết."
Cảnh Thời cười lạnh một tiếng: "Nhà họ Lộ các anh chắc sẽ không phải một người đóng vai ác một người đóng vai hiền chứ? Trước phái một người đến nhục nhã tôi, rồi để anh xuất trận an ủi?"
"Cảnh Thời, cậu phải tin tưởng tôi!"
Lộ Ý Trí vẻ mặt nghiêm túc, khí thế cả người mạnh đến dọa người, Cảnh Thời ngập ngừng, nghiêng đầu.
"Tôi biết các anh rất tò mò người sinh Đô Đô là ai." Cảnh Thời ngừng lại một giây, cưỡng ép mình quay lại, tỉ mỉ quan sát vẻ mặt Lộ Ý Trí, tiếp tục nói:
"Lộ Ý Trí, tôi bây giờ trịnh trọng nói cho anh biết, Đô Đô, bé do tôi sinh. Nên không cần nói gì mà anh mới là ba của Đô Đô, tôi cũng thế, hơn nữa, Đô Đô có một người cha là tôi đã đủ rồi."
Lộ Ý Trí sững sờ, rồi chậm rãi lộ ra một tia không thể tin nổi.
Chỉ nghe lời này, anh chắc sẽ cho rằng Cảnh Thời đang nói lời giận dỗi, nhưng nhìn nét mặt dường như không phải như thế.
"Cái gì?"
Nếu Cảnh Thời đã nói ra, vậy cũng không tiếc giải thích rõ ràng với anh.
"Hai năm trước tôi trúng thuốc, không cẩn thận vào phòng anh, sau đó...tôi liền mang thai, sinh ra Đô Đô, chính là như vậy."
Lộ Ý Trí nhìn chằm chằm cậu, dường như đang cố gắng tiêu hóa tin tức kinh người này.
"Nếu anh không tin, có thể lấy tóc tôi đi làm xét nghiệm ADN, dù sao các anh đã từng làm một lần, cũng không thiếu lần này."
Cảnh Thời nói xong, người cũng bình tĩnh không ít, cậu vừa chỉnh lại mạch suy nghĩ vừa nói: "Phòng này là của anh, tôi sẽ cố gắng nhanh nhất dẫn theo Đô Đô chuyển đi, tôi sẽ không nghỉ việc bên khu vui chơi, đó là do tôi tự mình tìm được, phòng nhi đồng..."
Vừa nói được một nửa, Lộ Ý Trí liền cắt ngang lời cậu.
"Cảnh Thời, tôi cũng là ba của Đô Đô, cậu nhất định phải chia rõ ràng như vậy sao?"
Cảnh Thời không cách nào tiếp nhận lời của anh, chỉ đành xoay người đi không nhìn anh.
Lộ Ý Trí đi qua, kéo lấy cánh tay cậu, thanh âm nặng nề nói: "Cảnh Thời, tôi sẽ giải quyết tốt mọi người, nhưng những lời vừa rồi cậu nói, hãy suy nghĩ thêm lần nữa. Tôi cũng là ba của Đô Đô, chăm sóc Đô Đô là nghĩa vụ của tôi."
Cảnh Thời cúi đầu không nói chuyện.
Lộ Ý Trí thả tay ra, dùng giọng điệu như dỗ dành nói: "Mấy ngày nay tôi sẽ không về, nhưng không phải cho cả hai không gian trốn tránh lẫn nhau. Gặp phải vấn đề, nhớ liên lạc với tôi."
Sau khi Lộ ý Trí rời đi, Cảnh Thời ngồi trên sofa, đến khi trong phòng ngủ truyền ra giọng sữa non nớt.
Cảnh Thời nhanh chóng dọn dẹp xong cảm xúc, cười đi vào.
Đô Đô đã tự mình bò dậy, lúc này gương mặt mờ mịt, mắt to ngập nước, vừa nhìn chính là còn chưa tỉnh ngủ.
Cảnh Thời nhanh chóng đi qua bế bé lên, dắt bé vào phòng vệ sinh một chuyến, lúc đi ra đã tỉnh táo lại.
Bé xoay đầu nhìn một vòng, nghi ngờ gọi: "Ba?"
Cảnh Thời nhéo gương mặt mũm mĩm của bé, nhẹ nhàng nói: "Lộ...ba có chuyện ra ngoài, Đô Đô đói chưa?"
Đô Đô phản ứng rất nhanh với lời này, lập tức gật đầu, quả thật rất tự nhiên.
Chăm sóc Đô Đô uống sữa xong, Cảnh Thời bế bé đi tháo quà, rồi chơi với bé đến lúc ăn cơm tối.
Trải qua lần trước Lộ Ý Trí đi công tác, lần này Đô Đô tiếp nhận tốt hơn, cũng không ồn ào phải tìm Lộ Ý Trí.
Vốn Cảnh Thời còn thở phào nhẹ nhõm, kết quả không ngờ hôm sau bé mập lại làm ra chiêu mới cho cậu.
Mấy ngày nay trong khu vui chơi ít khách, bạn nhỏ trong phòng nhi đồng tự nhiên ít hơn.
Lúc bé mập ngủ trưa thức dậy phát hiện trong phòng nhi đồng chỉ còn lại một mình bé, thân thể đầy thịt lượn hai vòng, mắt to tròn ướt át nhìn khắp nơi, có lẽ đã xác định chuyện không có ai chơi với bé.
Bé xoay người ngửa gương mặt mũm mĩm nhìn dì đi theo sát phía sau bé.
"Dì..."
Dì ngồi xổm xuống nói chuyện với bé: "Đô Đô, sao thế?"
Đô Đô chỉ hướng ngoài cửa: "A..."
"Đô Đô muốn ra ngoài chơi sao? Bên ngoài không an toàn, chúng ta đi bên kia chơi đồ chơi được không?"
"Ba."
"Đô Đô muốn tìm cha à, nhưng cha đang đi làm, đợi cha tan làm sẽ đến đón Đô Đô về nhà."
Nhưng Đô Đô vẫn gọi: "Ba."
Dì cả đầu sương mù, trước đây nói vậy Đô Đô sẽ hiểu, nhưng hôm nay sao vậy, sao luôn muốn cha?
Phải, dì sao mà ngờ, Đô Đô bỗng nhiều thêm một người ba chứ?
Hai người ông nói gà bà nói vịt một lát, Đô Đô không nhịn được, vung bàn chân mũm mĩm bám víu cửa đi ra ngoài.
Dì không dám dùng sức kéo bé, chỉ đành chặn đằng trước dùng lời hay dỗ dành bé, nhưng Đô Đô không phải đứa nhỏ nghe lời, bé ngang lên Cảnh Thời cũng đau đầu.
Hai dì cùng nhau chặn, cuối cùng bé kẹt bên cửa.
"Nhanh gọi điện thoại cho ngài Cảnh."
"Họ hôm nay đổi khu, sợ là đến không kịp."
"Không sao, gọi xem."
Gọi cho Cảnh Thời không được, dì do dự nhìn Đô Đô xoay người như đầu trâu, dứt khoát liền mạch gọi cho Lộ Ý Trí.
"Ngài Lộ, Đô Đô bé..."
Dì nhanh chóng kể lại tình hình bây giờ, Lộ Ý Trí ừ một tiếng, nói: "Đưa điện thoại cho Đô Đô."
Dì bật loa ngoại, đặt điện thoại đến trước mặt Đô Đô, bé biết điện thoại, nên không sợ, chỉ trợn tròn mắt tò mò nhìn chằm chằm màn hình.
Cho đến lúc bên trong truyền đến thanh âm quen thuộc của Lộ Ý Trí—
"Đô Đô?"
Đô Đô vui vẻ há miệng, lớn tiếng gọi: "Ba."
Các dì cũng không để ý xưng hô này lắm, chỉ coi như Đô Đô quá nhỏ, nghe nhầm, kết quả phút tiếp theo đã nghe Lộ Ý Trí rất tự nhiên trả lời một tiếng.
"Ừ, hôm nay không có người chơi với Đô Đô sao?"
"Ba, Đô Đô."
"Ba biết rồi, lát nữa để chú Lâm đến đón con, con ngoan ngoãn đợi một lát."
Sau khi ừ xong bé dường như không yên tâm lắm, lại gọi một tiếng.
Trong thanh âm của Lộ Ý Trí mang theo mấy phần ý cười: "Biết rồi, rất nhanh sẽ đến."
Sau khi tắt máy, hai dì nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc mãnh liệt trong mắt đối phương.
Thực ra mới đầu các bà đoán Đô Đô là con trai ruột của ngài Lộ, dù sao dáng dấp rất giống nhau, sau này mới phát hiện cha Đô Đô là ngài Cảnh.
Nhưng hai người không thảo luận gì thêm, dù sao cũng là chuyện riêng của sếp.
Lộ Ý Trí không lừa Đô Đô, không đến 20 phút xe đã đến.
Lâm Hướng Văn được phái đến đón sếp nhỏ, trong lòng rất thấp thỏm, tuy từng gặp rất nhiều lần, nhưng hắn chưa từng gần gũi với sếp nhỏ.
Còn may sếp nhỏ không khó hầu hạ, bế bé đến bãi đậu xe, bé mở đôi mắt to tròn ướt át nhìn một lát, sau khi nhận ra xe của Lộ Ý Trí thì sải chân ngắn tự giác bò lên.
Lâm Hướng Văn nhanh chóng theo sau hầu hạ, sau khi Đô Đô ngồi vững còn biết ngửa gương mặt mũm mĩm cười với hắn.
Tim Lâm Hướng Văn đều sắp tan chảy, nếu không phải thấy mặt giống sếp, hắn thật sự nghi ngờ ông sếp tim đen của hắn sao có thể sinh ra bé ngọt ngào như Đô Đô.
Đối với cái này, Cảnh Thời bày tỏ, bé ngọt ngào gì?
*
Bé mập đã ở trong lòng coi mình thành một phần tử của Lộ thị, vừa vào đại sảnh quen thuộc đã lắc lư chạy khắp nơi chào hỏi với mọi người.
Sau khi chào hỏi xong quen cửa quen đường mò đến thang máy, bản thân không làm được thì nhìn Lâm Hướng Văn.
Lâm Hướng Văn đã bị sếp nhỏ khuất phục sâu sắc, thấy bé nhìn mình xin giúp đỡ, vui vẻ làm theo.
Lúc đưa sếp nhỏ đến phòng làm việc của sếp, còn có hơi luyến tiếc.
Lộ Ý Trí tựa trên lưng ghế, thấy bé mập từ cửa đi vào, ngoắc ngoắc ngón tay nói: "Đô Đô đi qua."
Đô Đô vừa thấy Lộ Ý Trí thì cười ha ha chạy qua, sau khi bé trải qua sinh nhật chạy ngày càng vững hơn, giống như quả pháo nhỏ đầy thịt.
Lộ Ý Trí bế bé lên đùi, cười gãi cằm nọng của bé.
"Bé mập mấy ngày nay nghe lời không?"
Đô Đô chẳng hề do dự gật đầu, bé cảm thấy bản thân là cục cưng tốt ngoan ngoãn nhất toàn thiên hạ.
"Có chọc cha tức giận không?"
Lúc này bé mập không nói chuyện, chỉ dùng sức ủn trái ủn phải trong lòng Lộ Ý Trí, anh nhìn thì biết, ý nghĩa là chọc rồi.
Anh sờ đầu Đô Đô, chọc đầu mũi bé.
Hai ba con chơi đùa một hồi, Lộ Ý Trí đặt Đô Đô vào trong xe nhỏ, để bé tự mình lái xe chơi trong phòng làm việc.
Từ lúc có Đô Đô, chỗ của anh sắp trở thành nơi vui chơi cho thiếu nhi, đồ chơi chứa gần nửa phòng làm việc.
Lộ Ý Trí nhìn chằm chằm Đô Đô chơi một lát, bỗng vểnh môi.
Anh gọi Lâm Hướng Văn vào, hờ hững nói: "Cậu đón Đô Đô qua, có nói một tiếng với Cảnh Thời chưa?"
Lâm Hướng Văn sững sờ, nói với ngài Cảnh? Sao lại là hắn nói?
Lẽ nào không nên do sếp đích thân đi nói?
Nghi ngờ thì nghi ngờ, Lâm Hướng Văn vẫn thành thật trả lời: "Không có."
Lộ Ý Trí ngước mắt, cười ruồi: "Cậu đón Đô Đô qua, không nên nói một tiếng với Cảnh Thời sao?"
Lâm Hướng Văn: "....?"
"Lập tức gọi nói."
Lâm Hướng Văn đầu óc như bị kẹt cứng, từng lời từng hành động bị sếp hắn điều khiển, hắn sững sờ lấy điện thoại ra.
"Sếp, nói sao?"
Lộ Ý Trí lườm hắn: "Bảo tôi dạy cậu?"
Lâm Hướng Văn theo bản năng lắc đầu: "Không cần."
Đến đây hắn cơ bản hiểu rõ, mấy ngày nay sếp không sống chung với ngài Cảnh, xác suất lớn là do cãi nhau, trước mắt đoán chừng không thể mở miệng được.
Này là sở trường của hắn.
"Gọi ở đây."
Lâm Hướng Văn gật đầu, trực tiếp ấn số điện thoại của Cảnh Thời.
Lúc này Cảnh Thời đang nghỉ ngơi, vừa cầm điện thoại đến trên tay, còn chưa kịp nhìn tin nhắn dì gửi đã nhận được cuộc điện thoại này.
"Trợ lý Lâm?"
"Chào ngài Cảnh."
"Trợ lý Lâm có chuyện gì sao?"
"Là thế này, vừa rồi Đô Đô vẫn ồn ào muốn tìm sếp, cho nên tôi đã đón Đô Đô đến công ty." Nói đến đây, hắn diễn rất sâu đè thấp thanh âm: "Mấy ngày nay không thấy sếp, có lẽ Đô Đô nhớ sếp rồi."
Cảnh Thời: "..."
Lộ Ý Trí: "...."
Sau khi tắt máy, Lâm Hướng Văn ngước mắt liền đối diện với tầm mắt lạnh lùng của Lộ Ý Trí.
"Sao, sao thế sếp?"
"Gần đây làm việc không đủ thỏa mãn? Muốn đi bộ phận thiết kế?"
Lâm Hướng Văn buộc miệng nói ra: "Sếp, lẽ nào ngài không muốn nắm giữ Đô Đô bắt được ngài Cảnh?"
Lộ Ý Trí: "..."
Đối với nét mặt quen thuộc này của sếp, Lâm Hướng Văn kí ức khắc sâu, vì để không bị đi đầy, hắn không đợi sếp nói chuyện dưới chân như bồi dầu chuồn đi.
"Sếp, tôi đi làm, chuyện còn lại ngài tự mình giải thích với ngài Cảnh."
Lộ Ý Trí nhìn chằm chằm cánh cửa, bật cười ra tiếng.
Anh đã lưu lạc đến mức cần trợ lý giúp đỡ?
Tin nhắn của Cảnh Thời rất nhanh đã đến.
Cảnh Thời: [Đô Đô ở chỗ anh?]
Lộ Ý Trí: [Vừa rồi dì gọi đến, nói Đô Đô muốn ra ngoài chơi.]
Cảnh Thời cũng nhìn thấy điện thoại chưa nhận: [Tan làm tôi đến đón bé.]
Lộ Ý Trí: [Không cần, tôi đưa bé qua.]
Cảnh Thời nghĩ không biết mình tan làm lúc nào, bèn trả lời được.
Đô Đô chơi mệt rồi, bàn chân mũm mĩm lắc lư đi qua, bám lấy chân Lộ Ý Trí mềm mại gọi một tiếng: "Ba."
Lộ Ý Trí cúi đầu nhìn gương mặt đầy thịt của bé, không hiểu sao nhớ đến câu Lâm Hương Văn vừa nói.
- -- Nắm giữ Đô Đô bắt được ngài Cảnh.
Anh bế Đô Đô lên đùi, nhấn mở nút ghi âm wechat: "Đô Đô, gọi cha."
Đô Đô mờ mịt đến gần gọi một tiếng.
Sau khi Lộ Ý Trí buông ra, tin nhắn thoại thuận lợi gửi đi, anh mở ra nghe một lần, thanh âm non nớt của Đô Đô, ghi âm rất rõ ràng.
Chứng cứ "phải nắm giữ" gì đấy, đã đủ.
Đô Đô hoàn toàn không biết giao tranh giữa hai cha, bé nghe thấy trong điện thoại truyền ra thanh âm của mình, mắt tròn trợn lên vẻ mặt mờ mịt.
Thấy bộ dáng này của bé, Lộ Ý Trí ấn mở ghi âm để bé nói thêm mấy câu.
Đô Đô cực kì vui vẻ, bám tay Lộ Ý Trí nghe thêm nhiều lần, vui vẻ cười ha ha.
Âm đuôi cũng được ghi vào.
Lộ Ý Trí cười hôn bé: "Đô Đô rất giỏi, biết ghi âm rồi."
Bé mập rất thích được khen ngợi, vừa khen bèn bay bổng, thân thể đầy thịt nằm sấp trong lồng ngực Lộ Ý Trí, ủn trái ủn phải như heo con.
Lộ Ý Trí vỗ lưng bé, rồi đặt bé lên sàn nhà.
"Đô Đô, đi tìm các chị gái phòng thư kí bảo muốn uống nước."
Đô Đô biết cái này, Lộ Ý Trí giúp bé mở cửa, tự bé lắc lư chạy đến phòng thư kí, giơ tay lên với các thư kí.
Lộ Ý Trí đứng phía sau bé, dặn dò một tiếng.
"Đút cho bé chút nước, chăm sóc bé một lát."
Các thư kí vừa thấy Đô Đô, mọi người đều muốn vây quanh bé, rất thích bé.
Lúc này Lộ Ý Trí mới xoay người rời khỏi phòng làm việc, nhận điện thoại trên bàn.
"Anh hai."
Từ sau hôm Cảnh Thời rời khỏi, Lộ Ý Trí về đến nhà họ Lộ, nói chuyện rõ ràng trước mặt Lộ Lạc Âm và ông cụ.
Đô Đô là con anh, cũng là con Cảnh Thoại, trừ cái này, không có quan hệ gì với nhà họ Lộ, Đô Đô cũng sẽ không mang họ Lộ.
Ông cụ cũng không nói gì, chỉ nói tự anh quyết định là được.
Nhưng Lộ Lạc Âm luôn liên lạc với anh.
"Tiểu Ý." Thanh âm Lộ Lạc Âm rất vội vã: "Em có phải bị quỷ ám rồi không, Cảnh Thời kia, sao em lại tin tưởng cậu ta như thế?"
"Anh hai, không cần nói chuyện này nữa.". Bạn có biế𝐭 𝐭rang 𝐭ruyện ++ 𝐓 𝘙U𝗠𝐓𝘙U𝒴ỆN﹒vn ++
Lộ Lạc Âm á khẩu cạn lời, đứa em trai này của hắn luôn nói một không nói hai, đã nói vậy, chính là không có chỗ để xoay chuyển.
"Tiểu Ý..."
"Sau này có chuyện gì, anh hai trực tiếp tìm tôi, đừng đến chỗ Cảnh Thời."
Nói chuyện như đang thương lượng, giọng điệu cũng hòa nhã, nhưng Lộ Lạc Âm nghe ra cảnh áo ẩn chứa trong đó.
*
Lộ Ý Trí tắt điện thoại đi đón bé mập.
Phòng thư kí rất nhiều con gái, trên bàn thỉnh thoảng sẽ có một vài phụ kiện đủ màu sắc.
Đô Đô uống nước xong đi dạo một lát thì bị bé nhìn thấy, tò mò cầm trong tay xem.
Các thư kí cũng có lòng muốn chơi với bé, bèn cầm những phụ kiện cột thành hai búi tóc cho bé.
Tóc Đô Đô giống Cảnh Thời hơn, cột lên thành một cục tròn vo, bản thân bé có lẽ rất hưởng thụ đắc ý lắc lư đầu một trận.
Lộ Ý Trí đi qua liếc nhìn, sững sờ.
Các thư kí bị dọa hết hồn, vội vàng giúp Đô Đô tháo xuống, nhưng bé mập không chịu, tay bụm lấy hai bên liều mạng lắc đầu.
Lộ Ý Trí bỗng nói: "Để lại cho bé, ngày mai sẽ trả lại dây buộc tóc."
Các thư kí hoảng hốt xua tay.
Lộ Ý Trí xách Đô Đô có búi tóc tròn mới ra lò về.
Đô Đô không biết trên thế giới này có thứ gọi là gương, chỉ coi ba bé thành gương, một lát đi qua một chuyến.
"Ba."
Lộ Ý Trí tranh thủ lúc nhàn rỗi, gật đầu, thuận tiện khen bé một câu, bé mập vui vẻ giẫm chân.
Lúc gần đến giờ, Lộ Ý Trí dẫn Đô Đô đi khu vui chơi đón Cảnh Thời.
Trước khi đi, anh rất muốn dỗ Đô Đô tháo xuống búi tóc tròn, nhưng Đô Đô đang vui mất lý trí, nói thế nào cũng không chịu tháo, lắc lư đầu như trống bỏi.
Lộ Ý Trí dắt Đô Đô đi thang máy đến thẳng bãi đậu xe, lúc nhìn thấy tài xế, bé mập cố ý lắc lư đầu, tài xế nét mặt nghi ngờ: "Sếp, Đô Đô sao thế?"
"Bé bảo cậu nhìn thứ trên đầu bé."
Tài xế không nhịn được cười: "Đô Đô thật đẹp, ai búi cho con thế?"
Bé mập giơ bàn tay mũm mĩm chỉ phía sau.
Sau khi lên xe, Lộ Ý Trí bế Đô Đô trong lòng, cúi đầu nhìn thẳng bé, dỗ dành nói: "Đô Đô, búi tóc trên đầu con do chị thư kí búi cho con đúng không?"
Bé mập gật đầu.
"Vậy tối nay con ngủ với ba, ngày mai ba còn dẫn con đến, để chị thư kí búi tóc cho càng đẹp hơn."
Mắt bé mập sáng lên.
Lộ Ý Trí sờ đầu bé: "Đô Đô ngoan, con không phải thích nhất ngủ giữa hai cha sao?"
"Dạ."
"Vậy lát nữa nhớ nói với cha."
"Dạ."
Tác giả có lời muốn nói:
Đô Đô: Cực kì vui vẻ, mình thật đẹp (Lắc lư đầu)
Lộ Ý Trí: (Vui vẻ)
Cảnh Thời:.....