Chương 32

Trước giờ Cảnh Thời chưa từng có giờ phút nào cảm thấy thanh âm Lộ Ý Trí dễ nghe như thế, cậu nhanh chóng đặt đũa xuống, đứng lên đi bế bé mập từ xa giang cánh tay xông về phía cậu.
Cảnh Thời cười gãi cằm nọng của Đô Đô, trêu bé: "Hôm nay không giận cha nữa?"


Đô Đô giả vờ không nghe thấy, bàn chân mũm mĩm dẫm hai cái cười ha ha.
Chơi đùa với con trai một lát, Cảnh Thời ngẩng đầu nhìn Lộ Ý Trí: "Bé lại quậy à?"


Cậu nói rất tự nhiên, hoàn toàn không phát hiện bốn chữ này rất thân mật, nhưng Thiệu Thanh ở một bên nhìn từ đầu đến cuối nét mặt hơi thay đổi.
Lộ Ý Trí cũng trả lời rất tự nhiên: "Ồn ào muốn khoe búi tóc trên đầu cho cậu xem."
Đô Đô há miệng cười ha ha.


Thiệu Thanh đi qua, dè dặt nói: "Cảnh Thời, Đô Đô đáng yêu quá, tôi có thể bế bé không?"
Bé mập ở trước mặt hai cha trông có vẻ ngốc, nhưng không đại biểu bé sẽ như vậy với mỗi người, vừa nghe Thiệu Thanh nói muốn bế bé, bèn xoay người chỉa mông về phía người ta.


Khóe môi Cảnh Thời giật rồi giật: "Xin lỗi."
Thiệu Thanh cười, hào phóng nói: "Không sao."
Dường như lúc này Lộ Ý Trí mới để ý phía sau Cảnh Thời có người, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn gương mặt Thiệu Thanh, Thiệu Thanh cố gắng để mình duy trì bình tĩnh.
"Đô Đô ăn cơm chưa?"


"Đã ăn ở công ty, bé tự mình ăn."
Lúc này Cảnh Thời mới chú ý Đô Đô đã thay đồ, chẳng qua bộ đồ này cậu chưa từng thấy, chắc do Lộ Ý Trí chuẩn bị.
"Chắc chắn bé đã làm dơ khắp nơi."
Lộ Ý Trí cười cười, kể sơ mấy câu biểu hiện lúc ăn cơm của Đô Đô.


available on google playdownload on app store


Cảnh Thời vừa ăn vừa nghe anh nói, Đô Đô há to miệng đợi Cảnh Thời đút cho bé.
Cảnh Thời chọn một con tôm đã lột vỏ đút cho bé, có đồ ăn trong miệng Đô Đô sẽ yên tĩnh hơn, ngồi trong lòng Lộ Ý Trí bẻ ngón tay chơi.


Một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, Thiệu Thanh ngồi bên cạnh như cái bóng đèn, tuy toàn bộ quá trình Lộ Ý Trí đều không nhìn y, nhưng vừa nhớ đến chuyện lần trước chụp trộm bị bắt được, y không dám ngẩng đầu lên.
Ăn vội mấy miếng rồi rời đi.
Cảnh Thời lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.


Lộ Ý Trí cảm thấy buồn cười: "Cậu ta ức hϊế͙p͙ cậu?"
Cảnh Thời sững sờ, dường như không ngờ Lộ Ý Trí sẽ hỏi như thế, nhìn tương tác vừa rồi, rõ ràng là cậu "ức hϊế͙p͙" Thiệu Thanh.
"Cậu cho rằng tôi nhìn không ra?"
Cảnh Thời cười cười: "Cũng không có, cậu ta chỉ chạy đến nói chuyện với tôi."


"Không muốn nói chuyện thì đừng để ý."
Cảnh Thời bắt chước bộ dáng nhướng mày của Lộ Ý Trí, cố ý nói: "Chủ tịch Lộ, anh là học sinh tiểu học hả?"
"...."
Ăn xong cơm trưa, Cảnh Thời có một tiếng nghỉ ngơi.


Lộ Ý Trí có phòng làm việc lâm thời ở đây, dưới sự quấy rối của Đô Đô, Cảnh Thời bất lực theo họ đến đó nghỉ ngơi.


Trên đường đi, không ngừng có người dùng ánh mắt tò mò ném lên người Đô Đô, Cảnh Thời bị nhìn như có gai đâm sau lưng, nhưng Đô Đô trời sinh càng nhiều người để ý càng chơi hăng hơn, lắc lư đầu vô cùng đắc ý.


Cảnh Thời nhét bé mập vào trong lòng Lộ Ý Trí, coi như chuyện không liên quan đến mình đi qua một bên.
"Cha."
Đô Đô vẻ mặt hoang mang, Lộ Ý Trí nhéo nhẹ lên giương mặt mũm mĩm của bé, cười nói: "Sao hôm nay Đô Đô còn chưa buồn ngủ?"


Cảnh Thời oán giận nói: "Lát nữa bé ngủ rồi thì tháo xuống cho bé."
Dù bé mập dọc đường đắc ý, tới giờ đi ngủ vẫn phải ngủ, đến văn phòng chưa bao lâu đã bắt đầu mơ màng, mắt to ngập nước.
"Được rồi, ngủ đi, không tháo của con đâu."


Đợi sau khi Đô Đô ngủ, Cảnh Thời đứng lên chuẩn bị rời đi.
Vốn Lộ Ý Trí ngồi trên ghế bên cạnh giường, không nói một lời, bây giờ thấy Cảnh Thời xoay người rời đi bèn kéo lấy tay cậu.
"Đừng đi vội."
Lộ Ý Trí dắt Cảnh Thời đến phòng ngoài.


"Mấy ngày nay tôi đã nói rất nhiều, nhưng có chuyện có lẽ tôi vẫn chưa nói rõ ràng."
Cảnh Thời sững sờ, không biết anh muốn nói gì.
"Cảnh Thời, tôi muốn cùng em nuôi dưỡng Đô Đô, ở bên cạnh bé cho đến lớn, không có kì hạn, hy vọng em có thể nghiêm túc suy nghĩ."


Phản ứng đầu tiên của Cảnh Thời là bối rối, xưa giờ Lộ Ý Trí luôn tốt với cậu và Đô Đô, thậm chí họ còn từng ngủ chung một giường, nói thật, cậu chưa từng nghĩ về phương hướng kia.
Cậu vẫn luôn cho rằng vì liên quan đến phản ứng bản năng cùng chung huyết thống với Đô Đô.


Nếu nghĩ sâu xa hơn, quá lắm là do cậu có điểm đặc biệt, không bị căn bệnh tâm lý chướng ngại ảnh hưởng.
Lộ Ý Trí cười cười với cậu, lặp lại một lần nữa.
"Nghiêm túc suy nghĩ, nghĩ bao lâu cũng được."


Cảnh Thời từ phòng làm việc của Lộ Ý Trí đi ra, cả người như đứng trong sương mù, mò không thấy đường.
Ngày hôm qua, cậu còn đang lo Lộ Ý Trí sẽ cướp quyền nuôi nấng Đô Đô với cậu, kết quả hôm nay Lộ Ý Trí tỏ tình với cậu?


Bước ngoặt lớn này, xác thực quá mức thử thách trái tim.
*
Lúc tan làm, trơ mắt nhìn Cảnh Thời được Lộ Ý Trí đón đi, nhìn thật sự giống một nhà ba người.
Thiệu Thanh đứng tại chỗ rất lâu, rồi mới xoay người rời đi.


Chỗ y và Lộ Lập Hiên sống cách khu vui chơi rất xa, mỗi ngày y phải ngồi tàu điện ngầm rất lâu, hơn nữa vốn cho rằng chịu đựng qua khoảng thời gian này sẽ có thể thuận lợi vào Lộ thị, kết quả mấy hôm trước Lộ Lập Hiên nói với y, không còn hi vọng nữa.


Lộ Lập Hiên là người rất trọng thể diện, đã nói thẳng với y không có hy vọng, vậy chắc chắn nguyên nhân chỉ có thể do Lộ Ý Trí.
Về phần tại sao Lộ Ý Trí sẽ quản cái này, suy đoán đầu tiên của Thiệu Thanh là do Cảnh Thời.


Không thể không nói, về phương diện này, y và Lộ Lập Hiên không hổ là người một nhà.
Sau bữa tiệc của nhà họ Lộ hôm đó, đã rất lâu rồi Lộ Lập Hiên không ngủ trong nhà, thỉnh thoảng đến một lần cũng là vội vã, chẳng còn vuốt ve an ủi như xưa.


Bản thân Thiệu Thanh cũng cảm nhận được, từ sau khi Cảnh Thời bám lên được Lộ Ý Trí, Lộ Lập Hiên đã hoàn toàn thay đổi.
Trở nên chỉ biết cái lợi ở trước mắt, không còn kiên nhẫn.
Nhất là sau khi biết đứa nhỏ kia là con ruột Lộ Ý Trí, càng rõ ràng hơn.


Thiệu Thanh không ngốc, đương nhiên biết nguyên nhân trong đó.
Đại khái Lộ Lập Hiên sợ bản thân tương lai không có địa vị ở Lộ thị, lại ghét bỏ y không có bối cảnh, không thể giúp đỡ gã.
Xoay người qua nhìn thấy một người rất quen—
Lộ Lập Hiên.


Gã đang trưng ra nụ cười dịu dàng, cẩn thận lau khóe môi cho người đối diện, trông rất giống một người bạn trai tri kỉ.
Nhưng từ góc độ của Thiệu Thanh, không nhìn thấy bộ dáng của người đối diện.


Nhìn thấy một màn trước mắt, nhưng y không thấy kinh ngạc, có lẽ Lộ Lập Hiên thật sự yêu y, nhưng với loại đàn ông này mà nói, tình yêu vĩnh viễn không phải thứ quan trọng nhất.


Lúc thuận lợi, có lẽ dễ dàng tu thành chính quả, tạo ra một đoạn cổ tích tình yêu trong phim thần tượng, nhưng nếu không thuận lợi, vậy thì không chắc lắm.
Thiệu Thanh cười lạnh một tiếng, dứt khoát xoay người rời đi.


Sau khi về nhà, màn hình điện thoại của y điên cuồng nhấp nháy, vốn cho rằng là Lộ Lập Hiên, kết quả là mẹ y.
Thiệu Thanh lười nghe, trực tiếp tắt máy ném điện thoại qua một bên.
*
Lúc tan làm, Lộ Ý Trí bế Đô Đô đến đón Cảnh Thời.


Chiều hôm nay anh ở lại khu vui chơi, thuận tiện mở mấy cuộc họp, tiếp đó quy hoạch chi tiết công việc tiếp theo.
Lúc anh đến, Cảnh Thời vừa vặn đang đứng ở nơi cao chừng năm sáu mét.
Đứng ở chỗ rất chật hẹp, không có biện pháp bảo hộ nào, trông rất đáng sợ.


Trong đám đồng nghiệp đến chung với cậu, Cảnh Thời là người cao nhất, nên loại công việc thế này bình thường đều giao cho cậu.
Lộ Ý Trí chậm rãi thu lại nét cười trên mặt.
Đô Đô vung vẫy tay, liều mạng nhón chân gọi: "Cha, cha."


Cảnh Thời nghe thấy, vừa muốn xoay đầu nhìn giọng sữa bỗng nhiên im bặt, dường như bị người bụm miệng lại.
Cậu cười cười, tiếp tục công việc trên tay.
"Ưm ưm...."
Lộ Ý Trí chọc chọc đầu mũi Đô Đô: "Đô Đô đừng gọi, cha đang bận."


Đôi mắt Đô Đô trợn to lên, đầu nhỏ gật lên gật xuống.
Lộ Ý Trí cười hôn bé, Đô Đô được hôn thì càng ngoan hơn, Lộ Ý Trí thả tay ra, bé còn đưa tay mình đến bên miệng, năm đầu ngón tay ngắn mũm mĩm đè lên miệng mình.


Lộ Ý Trí sờ đầu bé, lúc nhìn về phía Cảnh Thời đã không còn ý cười nữa.
Sau khi Cảnh Thời xuống, ba người cùng nhau về nhà.
Trên áo khoác dính bụi, nên Cảnh Thời không dám bế Đô Đô, bé được Lộ Ý Trí bế, ngoan ngoãn không ồn ào.
Cảnh Thời cười hôn bé.


"Hôm nay làm gì?" Lộ Ý Trí giống như tán gẫu mở miệng.
"Chuyển một ít đạo cụ, có một vài đạo cụ cần sửa đổi kích thước, phải ước lượng một chút mới đặt làm được."
"Mỗi ngày đều như thế sao?"


Cảnh Thời cho rằng anh chỉ đang quan tâm lễ hội nhà mình, không có lòng phòng bị, thành thật nói: "Đại khái sắp nửa tháng rồi, tạm thời chưa biết khi nào xong, tại còn đạo cụ chưa làm xong."
Lộ Ý Trí không nói chuyện, toàn tâm toàn ý chọc Đô Đô.


Rất nhanh bé mập đã quên khúc nhạc đệm nhỏ vừa rồi, tiếng cười giòn tan tràn đầy khoang xe.
Đương nhiên Cảnh Thời cũng không nhận ra có gì khác thường.
Sau khi lên xe, vì không để bụi bẩn dính vào xe Lộ Ý Trí, Cảnh Thời cởi áo khoác bên trong chỉ mặc áo ba lỗ màu tối.


Lộ Ý Trí hơi nghiêng đầu, liếc nhìn vết rách trên cánh tay cậu.
Trông có vẻ không sâu, nhưng còn đang chảy máu.
"Sao lại bị thương?"


Cảnh Thời không để ý rút một tờ khăn giấy tùy tiện lau, há miệng nói: "Không sao, bị đạo cụ quẹt một cái." Nói đến đây, cậu nhớ ra lời Lộ Ý Trí từng nói, bèn nói đùa một câu: "Lộ thị các anh chuẩn bị đạo cụ rất tốt, lễ hội này chắc chắn rất thành công."


Lộ Ý Trí nhếch môi, nhưng thoạt nhìn đánh tám cái sào cũng không giống như đang cười.
Cảnh Thời lau mấy lần: "Anh xem, này tính là vết thương gì chứ, lau mấy cái đã không thấy nữa, chẳng hề có cảm giác gì."
Lộ Ý Trí hờ hững ừ một tiếng.


Đô Đô bò qua, bám lên cánh tay Cảnh Thời, cũng không quan tâm vị trí, đầu đến gần thổi cho cha bé hai cái.
Cảnh Thời cười: "Đô Đô thật ngoan, con thổi hai cái cha không đau nữa."


Đô Đô vừa nghe, càng phấn khởi hơn, dứt khoát cả người đều bò qua, ngồi trong lòng Cảnh Thời, ôm cánh tay kia thổi thêm mấy cái.
Lúc này Cảnh Thời không dám khen bé nữa, trong xe vốn đã mở điều hòa, cậu sợ lại thổi tiếp nữa sẽ trở lạnh.
Tác giả có lời muốn nói:
Đô Đô: Cha, con thổi cho cha....


Cảnh Thời: Đô Đô thật ngoan!
Đô Đô:....Có thể đổi một viên socola không? (Mong đợi)
Cảnh Thời:....
Chỗ tui hoa đào, hoa lan, hoa mai nở đẹp lắm, ờ mà hồi tháng 3 ấy, giờ tháng 4 hoa tàn rồi.







Truyện liên quan