Chương 34
Hôm Thiệu Thiệu Thanh chuyển ra khỏi nhà Lộ Lập Hiên, chẳng thèm nói một tiếng với Lộ Lập Hiên.
Cho đến tối hôm sau Lộ Lập Hiên mới gọi điện thoại đến, nói thẳng vào mặt hỏi y đang quậy cái gì.
Lúc này Thiệu Thanh đang đứng dưới lầu công ty Tiết Tâm Viễn, y ngẩng đầu nhìn lên trên, cười lạnh một tiếng, quả quyết nói: "Lộ Lập Hiên chia tay đi."
Lộ Lập Hiên hoàn toàn sững sờ, sau khi tỉnh táo lại muốn nói gì đó, nhưng Thiệu Thanh đã tắt máy.
Thu lại điện thoại, Thiệu Thanh hít sâu một hơi, cảm thấy lồng ngực đầy vui sướng.
Trước đây y bằng lòng để Lộ Lập Hiên muốn gì được nấy, vì Lộ Lập Hiên coi y là duy nhất, cho dù thỉnh thoảng có tì vết, nhịn chút cũng qua được.
Nhưng gần đây gã thật sự quá đáng.
Còn may y không cần nhịn nữa.
Trước khi Thiệu Thanh đến, cha y gọi cho y, vui vẻ nói rất nhiều, lặp đi lặp lại chính là bác cả rất xem trọng y rất thích y, bảo y biểu hiện cho tốt.
Tuy Thiệu Thanh không hoàn toàn tin tưởng, nhưng ít nhiều vẫn có chút niềm tin.
Quy mô công ty Hồi Hàng ở trong nước không tính lớn, nghiệp vụ chủ thể vẫn ở nước ngoài, nên khu vực làm việc khá nhỏ, chỉ chiếm một tầng.
Có lẽ Tiết Tâm Viễn đã dặn dò, nên lễ tân vừa nghe thấy tên của Thiệu Thanh thì trực tiếp dẫn y vào.
Thiệu Thanh dùng sức gõ cửa mấy cái.
"Vào."
Trong thanh âm Tiết Tâm Viễn mang theo ý cười, Thiệu Thanh như được cổ vũ, nhưng sau khi vào mới phát hiện, hóa ra Tiết Tâm Viễn đang gọi video với người ta.
"Chủ tịch Lộ, chỗ tôi có khách, hôm nay nói đến đây thôi."
Đối diện không có thanh âm gì, nhưng qua một lát Tiết Tâm Viễn mới tắt video.
Thiệu Thanh lặng lẽ nhớ kĩ hai chữ chủ tịch Lộ, không nhận ra Tiết Tâm Viễn đã đi qua.
Ông đích thân rót nước cho Thiệu Thanh, hơn nữa tiện thể đánh giá đứa cháu trai chưa từng gặp mặt này.
"Thiệu Thanh? Năm nay bao nhiêu tuổi."
Thiệu Thanh nhanh chóng đứng lên, hai tay nhận lấy ly nước, cung kính nói: "Bác cả, cháu năm nay 25."
Tiết Tâm Viễn gật đầu, lặng lẽ nghĩ con trai mình năm nay chắc 24, xêm xêm với Thiệu Thanh.
Tùy tiện tán gẫu mấy câu, biết được bây giờ Thiệu Thanh đang làm việc ở Lộ thị, Tiết Tâm Viễn cười cười, thản nhiên nói: "Vừa vặn gần đây đang bàn chuyện hợp tác với Lộ Ý Trí, công ty khá tốt."
Thiệu Thanh ngập ngừng một lát, cúi đầu, đứng lên dường như có hơi tự ti: "Thực ra vốn muốn đi Lộ thị, nhưng phỏng vấn không thành công, chỉ có thể đến chỗ lễ hội làm việc."
Tiết Tâm Viễn vỗ vai y, an ủi nói: "Cháu mới 25 tuổi, đừng vội, nhìn nhiều tích lũy nhiều."
Trên thế giới này, không phải ai cũng là loại ma quỷ như Lộ Ý Trí, dù là Tiết tâm Viễn, cũng tự cảm thấy có chênh lệch rất lớn với anh.
Nhưng đồng thời ông lại nghĩ, con trai nhà mình phải chăng cũng đang đối mặt với vấn đề tìm việc, không biết có tìm được hay không.
Thiệu Thanh thuận theo gật đầu.
Qua một lát, y dường như bỗng nhiên nhớ ra gì đó, tò mò hỏi: "Bác cả, bác rất thân với ngài Lộ?"
"Ngài Lộ? Cháu quen cậu ta?"
Thiệu Thanh xấu hổ cười: "Từ xa nhìn thấy mấy lần."
Tiết Tâm Viễn nhìn nét mặt y, cười một tiếng, chọc ghẹo nói: "Thích Lộ Ý Trí? Đáng tiếc cậu ta đã có con trai."
Sắc mặt Thiệu Thanh hơi đỏ, nhưng điều chỉnh rất nhanh, gần như không có sơ hở gì.
Y cũng cười nói: "Cháu biết, bạn trai anh ấy là bạn đại học của cháu."
Lúc này Tiết Tâm Viễn thật sự có hơi kinh ngạc, bạn trai? Đứa nhỏ từ đâu đến?
Nhưng loại chuyện này nhiều năm qua cũng thấy không ít, nên ông chỉ kinh ngạc một lát thì khôi phục như thường, càng huống chi, trong nhận thức của ông, Tiểu Hàng tuy là đàn ông, nhưng còn sinh con.
Nét tươi cười trên mặt Tiết Tâm Viễn nhạt đi, ông gọi thư kí, dặn dò cô dẫn Thiệu Thanh đi dạo trong công ty, bản thân quay lại bận rộn với công việc của mình.
Thấy Tiết Tâm Viễn không có hứng thú nói chuyện, tự nhiên Thiệu Thanh cũng sẽ không ở lại nữa, theo thư kí đi dạo một vòng rồi trở về.
*
Buổi chiều Tiết Tâm Viễn nhận được lời mời tham quan lễ hội của Lộ thị, vừa vặn mở một cuộc họp bàn bạc chi tiết hạng mục họp tác tiếp theo.
Khi ông đến là lúc náo nhiệt nhất trong khu vui chơi.
Đi rồi đi, trong tay bỗng nhiên bị nhét vào một viên kẹo trái cây, ông kinh ngạc trong thoáng chốc, rồi nhìn chằm chằm lòng bàn tay, cười nói: "Vẫn là trong nước tốt hơn, có hương vị tình người."
Trợ lý vẫn luôn đi theo phía sau ông, tên là Hà Trác, cũng bị nhét một viên, gật đầu bày tỏ đồng ý.
"Sếp, tôi đi hỏi thử tòa làm việc ở đâu."
"Không cần, cứ tùy tiện đi dạo một lát."
"Vâng."
Tiết Tâm Viễn cẩn thận xé vỏ viên kẹo trái cây kia, ném vào trong miệng, chất lượng kẹo rất tốt, vừa nếm thì biết không phải lấy kẹo chất lượng kém ra làm dáng.
Chỉ là...
"Kẹo này bình thường đều là vị sữa, cho con nít ăn."
"Đứa nhỏ nhà chủ tịch Lộ không phải vừa tròn một tuổi sao? Nghĩ thì chủ tịch Lộ cũng rất có lòng."
"Nói cũng phải."
Hai người đi rồi đi đều không cúi đầu chỉ nhìn lên trên, thình lình dưới chân bỗng bị đụng một cái.
Tiết Tâm Viễn lập tức cúi đầu, kết quả một giây sau thì nhìn thấy một đứa nhỏ tròn vo đang kéo chân ông, ngước gương mặt mũm mĩm trắng nõn non mềm nhìn ông.
Mắt to tròn ướt át trợn to, bị một ông xa lạ nhìn chằm chằm cũng không sợ, còn há miệng cười ha ha.
Tiết Tâm Viễn và Hà Trác lập tức bị sự cute của bé làm tan chảy, ngồi xổm xuống âm thanh nhỏ nhẹ hỏi: "Bé cưng, con từ đâu đến, cha mẹ đâu rồi?"
Bé mập cười ha ha chính là Đô Đô, sau khi bé ngủ trưa dậy thì nghe thấy động tĩnh náo nhiệt bên ngoài, không chịu ở trong phòng nhi đồng, hai dì bị bé quậy đến hết cách, sau khi trưng cầu sự đồng ý của Cảnh Thời bèn dắt bé xuống.
Kết quả người quá nhiều, bản thân bé chỉ có chút éc, chui qua chui lại dưới chân người lớn, không bao lâu thì không thấy nữa.
Lúc này dì đang vội vã gọi cho Cảnh Thời và Lộ Ý Trí.
Bé mập không biết mình đã gây ra họa, bé tinh mắt, vừa xuống đã nhìn thấy nhân viên đang phát kẹo, bé chạy theo sau mông người ta, kết quả người ta không nhìn thấy bé, đuổi theo một lát thì có hơi mệt.
Đúng lúc kéo chân Tiết Tâm Viễn nghỉ ngơi một lát.
Tiết Tâm Viễn thấy bé đáng yêu, nhịn không được bế bé lên, có lẽ Đô Đô nhận ra Tiết Tâm Viễn không có ác ý với bé, gối đầu to của mình lên bả vai ông cọ cọ.
Tiết Tâm Viễn lập tức thích vô cùng, cười nói với Hà Trác: "Lão Trác, nhanh đi hỏi thử, nhà nào để lạc mất con."
Hà Trác tiện tay kéo nhân viên làm việc, hỏi có quầy phát thanh không, giải thích sự việc một chút.
Nhân viên làm việc nhìn Đô Đô, bé lập tức giơ bàn tay mũm mĩm ra, đòi kẹo với người ta.
"A a..."
Nhưng ba người có mặt đều không hiểu bé, chỉ coi như bé tìm không thấy cha mẹ trong lòng gấp gáp.
Đô Đô giơ bàn tay mũm mĩm ra nửa ngày cũng không có ai cho bé một viên kẹo, có hơi tủi thân, Đô Đô bĩu môi không nói chuyện.
Đợi sau khi nhân viên làm việc rời đi, bé nhìn về phía sau, dường như lúc này mới phát hiện hai dì theo sau không thấy nữa, bé mập vẻ mặt rất mờ mịt.
"Cha."
Tiết Tâm Viễn sờ cái đầu tròn của bé, vỗ về nói: "Cục cưng đừng sợ, ông dắt cháu đi tìm cha."
Đô Đô biết cha ở đâu, bàn tay nhỏ của bé chỉ chỉ: "Cha."
Tiết Tâm Viễn làm sao hiểu được ý của bé, Đô Đô chỉ đành đổi phương hướng, lại gọi thêm một tiếng: "Ba."
Phương hướng lần này là phòng làm việc của Lộ Ý Trí.
Nhưng Tiết Tâm Viễn thấy bé mỗi lần chỉ không giống nhau, chỉ coi thành bé đang chỉ lung tung, nên không đặt vào trong lòng.
"Lão Hà, gọi cho Lộ Ý Trí nói một tiếng."
Sợ là không đến kịp thời gian họp lúc đầu đã xác định.
Hà Trác trả lời một tiếng, lấy ra điện thoại gọi cho Lâm Hướng Văn, mà lúc này Lộ Ý Trí đang gọi cho Cảnh Thời, vừa nói vừa nhanh chóng đi ra ngoài.
"Đợi chút sếp ơi."
Lộ Ý Trí quay đầu, nét mặt nghiêm túc nhìn Lâm Hướng Văn, ánh mắt kia dường như đang nói, nếu không phải chuyện gấp xém lông mày, vậy cậu tốt nhất ngậm miệng vào.
Lâm Hướng Văn rùng mình, kiên cường nói: "Sếp, chủ tịch Tiết nhặt được một đứa nhỏ, nghe miêu tả rất giống Đô Đô."
Lộ Ý Trí lập tức nhận lấy điện thoại trong tay hắn.
"Trợ lý Hà."
"Chủ tịch Lộ, đứa nhỏ tầm một tuổi, mặc áo thun màu lam và quần yếm, giày là..."
Trong nháy mắt Lộ Ý Trí thở phào nhẹ nhõm, khách khí nói: "Trợ lý Hà, phiền chú và chủ tịch Tiết đứng đó đợi tôi một lát, tôi lập tức đến."
Sau khi tắt máy lại gọi cho Cảnh Thời, nói với cậu đã tìm được Đô Đô, vừa vặn chỗ Cảnh Thời đang bận, nên không nói gì.
Ước chừng năm phút sau, Lộ Ý Trí chạy đến quảng trường.
Đô Đô vừa thấy ba vui vẻ giang cánh tay ra, liều mạng thò người ra ngoài: "Ba, ba."
Lộ Ý Trí nhanh chóng bước qua bế bé vào trong lòng, thấy bé mập bộ dáng vui vẻ nên không đành lòng trách cứ bé.
Tiết Tâm Viễn và Hà Trác trao đổi ánh mắt với nhau, đều có hơi kinh ngạc.
Vậy mà là con của Lộ Ý Trí, này cũng quá trùng hợp rồi.
"Đô Đô, gọi ông."
"A a."
Tiết Tâm Viễn cười xoa đầu Đô Đô, nói: "Chủ tịch Lộ, con trai ngài thật đáng yêu, hơn nữa tướng mạo cũng rất giống."
Khó trách lần đầu tiên nhìn thấy đã cảm thấy có hơi quen mắt.
Không bao lâu, hai dì chăm sóc Đô Đô đến rồi, nhưng Đô Đô sống ch.ết không chịu quay về, kéo ba bé không chịu buông tay.
Lộ Ý Trí vỗ lưng bé, dỗ dành nói: "Được rồi Đô Đô, ba mang con đến phòng làm việc."
Đô Đô lúc này vui vẻ, vểnh môi hôn lên sườn mặt Lộ Ý Trí.
Lộ Ý Trí không đánh bé, tùy bé giày vò, còn lặng lẽ đưa mặt đến gần hơn.
Tiết Tâm Viễn nhìn vô cùng ngưỡng mộ.
Đi được một nửa, Đô Đô bỗng nhiên nhớ đến gì đó, giơ tay mập ra cho Lộ Ý Trí nhìn, bên trên trống không.
Lộ Ý Trí nhìn xung quanh thì hiểu rõ, ngay cả Lâm Hướng Văn cũng hiểu, xin một viên kẹo với nhân viên làm việc rồi đặt lên trên tay cho Đô Đô.
Tiết Tâm Viễn cười lớn một tiếng: "Hóa ra bé muốn ăn kẹo, khó trách vừa rồi...."
Ông giản lược kể chuyện vừa rồi, Lộ Ý Trí trái lại không có gì, nhưng nếu là Cảnh Thời, đoán chừng lại sắp đánh mông Đô Đô.
Vì một màn này, ánh mắt Tiết Tâm Viễn nhìn Lộ Ý Trí đều thay đổi, trước đây cảm thấy anh lý trí lạnh lùng, bây giờ lại cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
Họp xong, Tiết Tâm Viễn ngồi một lát trong phòng làm việc của Lộ Ý Trí, chơi với Đô Đô một lát.
Lúc vào thang máy liếc nhìn bên cạnh, đột nhiên sững sờ.
"Sao vậy sếp?"
"....Không sao."
Người vừa rồi lướt qua kia, không hiểu sao cảm thấy sườn mặt có hơi quen, nhưng cửa thang máy đã đóng lại.
*
Cảnh Thời vừa ra khỏi thang máy thì bị gọi về, lúc quay lại đã qua 20 phút.
Vừa từ thang máy đi ra, chân đã bị bé mập bám lấy, bé mập quả thực không hề có chút tự biết về cân nặng của mình, tay chân dùng sức muốn bò lên người Cảnh Thời.
Sau khi Cảnh Thời bế bé lên, vỗ một cái lên mông bé, tức giận nói: "Chiều nay là chuyện gì, vì ăn kẹo mà chạy lung tung, con là bé mèo tham ăn hả?"
Đô Đô vặn vẹo người, có lẽ phát hiện lần này cha bé giận thật, có hơi sợ, giơ cánh tay về phía Lộ Ý Trí.
Nhưng Lộ Ý Trí giả vờ như không thấy, lúc Cảnh Thời dạy dỗ con anh sẽ không nhúng tay vào.
Huống chi nếu không phải gặp được Tiết Tâm Viễn, sợ rằng thật sự phiền phức rồi.
Đô Đô thấy Lộ Ý Trí không giúp bé, mếu môi, đáng thương gọi: "Cha."
Tuy Cảnh Thời biết bé thích giả vờ đáng thương, nhưng cuối cùng vẫn không nhẫn tâm đánh cái thứ hai.
"Lần sau không cho một mình chạy lung tung, bằng không cha còn đánh con."
Lời nói đầy hàm ý cảnh cáo, nhưng giọng điệu lại rất dịu dàng, không bao lâu thì Đô Đô đã quên mất, nhéo lỗ tai búp bê nằm sấp ở bên trên, lầm bà lầm bần không biết đang lặng lẽ nói cái gì.
Cảnh Thời bất lực mình bé, không biết nên làm thế nào, con chỉ mới một tuổi, căn bản không ý thức được nguy hiểm, còn may hôm nay chỉ là một màn sợ bóng sợ gió.
"Người nhặt được Đô Đô đã đi rồi?"
"Không cần lo lắng, tôi đã cảm ơn."
Dựa vào phần công lao này, cuộc họp chiều nay, Lộ Ý Trí đã cho Tiết Tâm Viễn không ít chỗ tốt.
Cảnh Thời gật đầu: "Lần sau đợi ông ấy đến, nói cho tôi biết một tiếng, phải ở trước mặt cảm ơn người ta."
"Được."
Sau khi về nhà, bé mập vô lo vô nghĩ không bao lâu đã ngủ mất, trưa hôm nay bé ngủ không ngon, buồi chiều chạy khắp quảng trường, lại tiêu hao rất nhiều tinh lực.
Cảnh Thời nhéo nhẹ bàn tay đầy thịt của bé, rồi cúi đầu hôn lên sườn mặt bé.
Lộ Ý Trí cười khẽ một tiếng.
Cảnh Thời nhỏ giọng nói: "Anh cười cái gì?"
Lúc này Lộ Ý Trí đang ngồi trên sofa, lười biếng tựa vào, hai cái chân thon dài bắt chéo lên nhau, mang theo ý cười nhìn cậu.
Túi da quá xuất sắc, hơi nhướng mày lên cũng đã rất hấp dẫn.
Cảnh Thời: "...."
Vừa rồi sao thế nhỉ, bầu không khí sao bỗng nhiên thành như vậy?
"Qua đây."
Lộ Ý Trí chỉ nói hai chữ, rồi cứ như vậy nhìn cậu, dường như chắc chắn cậu sẽ nghe lời.
Cảnh Thời dứt khoát xoay người, căm giận nghĩ không muốn nghe lời thì thế nào.
Ý cười trong mắt Lộ Ý Trí càng sâu thêm, anh kiên nhẫn lặp lại lần nữa: "Cảnh Thời, qua đây."
Cảnh Thời: "...."
Cuối cùng cậu vẫn thỏa hiệp, chủ yếu phòng ngủ chỉ lớn như vậy, nếu cậu không đi qua đoán chừng người này sẽ không buông tha cậu.
Sự thật chứng minh, cho dù đi qua, chủ tịch Lộ cũng không buông tha cậu.
Cảnh Thời vừa đến gần đã bị kéo một cái, Lộ Ý Trí động tác đột ngột, cậu không kịp phòng bị, đợi lúc tỉnh táo lại, người đã ngồi trên chân anh.
Tư thế này, thực sự má ơi không thể nói rõ được.
"Đừng động đậy."
"Anh, anh làm gì thế?"
Lộ Ý Trí một tay vòng qua eo Cảnh Thời, siết chặt người, mặc kệ động tác hay thanh âm, đều rất nguy hiểm.
"Cảnh Thời, em phải hay không quên một chuyện?"
"...Chuyện gì?"
Lộ Ý Trí nhếch môi: "Em phải hay không còn thiếu anh một câu trả lời?"
Cảnh Thời sững sờ, trong não nhanh chóng nổi lên gió bão, rất nhanh khiến cậu nhớ đến, nhưng—
"Anh không phải nói suy nghĩ bao lâu cũng được?"
"Đã năm ngày, 120 tiếng."
"...." Sẽ có người dùng vẻ mặt ngang ngược nói lời yếu thế như vậy?
Lộ Ý Trí nhướng mày.
Cảnh Thời đầu óc co giật, buộc miệng nói ra: "Ngày mai."
"Được, ngày mai."
"...."
*
Cả ngày hôm sau Cảnh Thời đều mất hồn mất vía.
Đồng nghiệp thấy trạng thái cậu không đúng, còn cho rằng cậu không thoải mái, quan tâm nói: "Cảnh Thời, cậu sao thế?"
Đồng nghiệp này có quan hệ khá tốt với Cảnh Thời, hai người gần như nhận việc cùng lúc, cô lớn hơn Cảnh Thời một chút trong nhà có một cô con gái rất đáng yêu.
Trước mặt là người có kinh nghiệm, bỗng nhiên Cảnh Thời có mong muốn dốc bầu tâm sự.
"Chị Lâm, nếu chị được một người có chênh lệch rất lớn thích mình, sẽ ở bên anh ấy chứ?"
Chị Lâm sững sờ, rồi bỗng cười, chọc ghẹo cậu: "Có cô gái xinh đẹp chủ động theo đuổi cậu?"
Cảnh Thời mặt đỏ tai hồng, không tự nhiên lắm nói: "Gần vậy."
Nghĩ nghĩ tướng mạo của Lộ Ý Trí, nói câu đẹp cũng coi như thích hợp.
Chị Lâm cười cười: "Cậu sợ chênh lệch quá lớn, không thể sống chung?"
Cảnh Thời không nói chuyện, cái chị Lâm nói chỉ là một phương diện, cậu còn có suy tư khác.
Dù sao cậu còn có Đô Đô.
Chị Lâm là người có kinh nghiệm, ít nhiều có thể đoán ra được một chút: "Nhà cô ấy quá tốt?"
Các phương diện học lực, tướng mạo, tính cách của Cảnh Thời đều khá ổn, nếu nói chênh lệch lớn, chị Lâm đầu tiên nghĩ đến chỉ có gia thế.
Cảnh Thời gật đầu, xác thực cũng có phương diện nguyên nhân này.
"Chậc, cô gái người ta không để ý, một chàng trai như em để ý nhiều như vậy làm gì?"
Cảnh Thời cười cười.
Thấy bộ dáng cậu còn băn khoăn nặng nề, chị Lâm dứt khoát nói: "Chị chỉ hỏi cậu một câu, cậu thích người ta không?"
Cảnh Thời: "....."
Trong đầu bỗng nhiên hiện ra tình cảnh cậu ngồi ở trên chân Lộ Ý Trí vào hôm qua.
Hình như, chỉ có căng thẳng, không có bài xích và xấu hổ.
"Này không phải được rồi, thích thì ở bên nhau, tuổi trẻ suy nghĩ nhiều vậy làm gì?"
Chị Lâm nói xong bỗng nghĩ đến gì đấy, nhỏ giọng hỏi: "Cô ta không để ý Đô Đô chứ?"
Cảnh Thời lập tức lắc đầu, Lộ Ý Trí thích còn không kịp.
"Cô gái này thật tốt, nhanh chóng nắm lấy, tóm người cho chặt vào."
Chị Lâm nói xong thì đi, trước khi gần đi còn ngưỡng mộ vỗ vai cậu.
Cảnh Thời bật cười, cảm giác giống như chưa hỏi ra cái gì, nhưng giống như lại đã hỏi được thứ quan trọng nhất.
*
Tiết Tâm Viễn từ thang máy đi ra, vừa nhìn thời gian trên cổ tay vừa bước nhanh ra ngoài.
Đã 11 giờ.
Về nước lâu như vậy, ông hình như còn chưa điều chỉnh được chênh lệch thời gian, thường xuyên bận rồi bận đến giờ này.
Lúc này trong đại sảnh đã không còn được mấy người, cho nên lúc có người ngồi ở khu chờ thì đặc biệt rõ ràng, càng đừng nói người đó trong chớp mắt nhìn thấy ông bèn đứng lên.
"Bác cả."
Tiết Tâm Viễn nhìn về phía bên đó, kinh ngạc nói: "Thiệu Thanh? Muộn như vậy cháu đến làm gì?"
Thiệu Thanh bước nhanh đi qua, cười nói: "Vốn muốn đến tìm bác ăn cơm tối."
"Cháu vẫn luôn đợi đến bây giờ?"
"Cũng không có, cháu vẫn luôn làm chuyện của mình."
Tiết Tâm Viễn nhìn bên ngoài: "Đi, mang cháu đi ăn cơm."
Vốn ông còn tính toán không ăn cơm trực tiếp đi về.
Tùy tiện tìm một nhà hàng gần đây, Tiết Tâm Viễn đưa thực đơn cho Thiệu Thanh.
"Chọn nhiều thêm mấy món, đợi đến trễ như vậy khẳng định đói rồi."
Thiệu Thanh nghe lời nhận lấy, chọn bốn năm món, mà Tiết Tâm Viễn chính là dáng vẻ nét mặt không tập trung, vừa uống nước vừa nhìn điện thoại.
Không biết Lộ Ý Trí gửi video cho ông vào lúc nào, thoạt nhìn dường như không tình nguyện, nhắn nhủ gì cũng không có, chỉ có video.
Tiết Tâm Viễn nhấn mở, một giây sau nhếch môi cười lên.
Trong video, Đô Đô vểnh bụng mập đứng trên giường, mới đầu nét mặt mờ mịt nhìn ống kính, cho đến khi bên cạnh truyền đến giọng nam xa lạ lại dễ nghe.
"Đô Đô, nhảy một cái cho ông xem, chính là vịt nhảy trong phim hoạt hình kia ấy."
Đến lúc này, Tiết Tâm Viễn gần như hiểu, lúc ban ngày Lộ Ý Trí gọi cho ông, giọng điệu nói chuyện kì lạ, vị kia nhà anh nói phải cảm ơn ông.
Video này chắc là quà cảm ơn.
Nói vịt nhảy, thực ra không tính là nhảy, hai chân mũm mĩm của bé mập dẫm hai cái, tay đặt ở bên miệng, ưm ư non nót hai tiếng.
Thậm chí nghe không ra bé nói gì.
Nhưng Tiết Tâm Viễn cười vô cùng vui sướng.
Thiệu Thanh tò mò nói: "Bác cả, bác đang xem cái gì?"
Tiết Tâm Viễn thu lại điện thoại, tùy tiện nói: "Con của bạn."
Thấy ông không có ý nói nhiều, Thiệu Thanh cũng không dám hỏi nhiều.
"Cháu đến tìm tôi có chuyện gì?"
Tiết Tâm Viễn tự nhiên sẽ không tin tưởng lời Thiệu Thanh nói, chỉ đến tìm ông ăn cơm tối.
Nếu thật sự chỉ ăn cơm tối, đã qua giờ cơm tự nhiên sẽ quay về.
Thiệu Thanh nét mặt thản nhiên, không hề xấu hổ khi bị vạch trần, Tiết Tâm Viễn ánh mắt bỗng nhiên sâu xa.
Đứa cháu này rất biết giữ bình tĩnh, mạnh hơn Thiệu Minh nhiều.
"Xác thực không có chuyện lớn gì, chỉ là cha mẹ cháu luôn nói với cháu, muốn mời bác về nhà ăn bữa cơm, cháu nói bác bận cũng không có tác dụng."
Tiết Tâm Viễn cười, chuyện quá khứ sớm không để trong lòng, cho nên lúc nghe thấy hai chữ về nhà, tự nhiên cảm giác cũng không quá lớn.
Hơn nữa nếu không phải quậy ầm ĩ với trong nhà, có lẽ bản thân cũng sẽ không rời khỏi Tiểu Hàng vào lúc đó, có lẽ Tiểu Hàng sẽ không qua đời.
Tuy cái chính giữa này không có quan hệ tất yếu, nhưng người mà, sau khi mất đi sẽ luôn dễ dàng nghĩ cái này nghĩ cái kia.
Về phần Thiệu Thanh, một người sắp 50 tuổi như ông cần gì phải quá mức nghiêm khắc với một đứa nhỏ.
"Làm khó cháu rồi, cháu nói với cha mẹ cháu, công ty của tôi bận, không có thời gian ăn cơm, bảo họ đừng gấp."
Lời này nói rất xa cách, Thiệu Thanh nghe xong nét mặt cứng đờ chốc lát.
Tiết Tâm Viễn ngồi thẳng người, cầm lên điện thoại trên bàn, dịu dàng nói: "Bác còn có chuyện, đi trước, cháu chậm rãi ăn cơm."
Thiệu Thanh nhìn bóng lưng của Tiết Tâm Viễn, âm thầm nắm chặt đũa trong tay.
Mà Cảnh Thời và Lộ Ý Trí bên kia.
Bắt đầu từ lúc trên xe, Cảnh Thời có hơi căng thẳng quá độ, chỉ cần Lộ Ý Trí nhìn cậu, cậu liền theo bản năng tim giật nảy lên.
Lời sớm chuẩn bị ở trong lòng, nhưng từ lâu đã hoàn toàn thay đổi, lại cộng thêm bé mập luôn bò trái bò phải quấy rối, cậu vẫn luôn không nói ra.
Đợi tắm rửa xong đi ra, Lộ Ý Trí và Đô Đô ở trên giường chơi game, hình như căn bản không chú ý cậu đi ra.
Cậu một mình ngồi trên sofa, đợi một lát mới mở miệng: "Đô Đô, con nhảy điệu nhảy vịt vịt cho cha xem, dì nói với cha con nhảy rất tốt."
Đô Đô nhìn về phía Cảnh Thời, Lộ Ý Trí cũng nhìn về phía cậu, Cảnh Thời nhận được cổ vũ, vui vẻ nói: "Ngài Lộ, anh giúp tôi quay video, gửi cho ngài Tiết."
Thế là có một video mà Tiết Tâm Viễn nhìn thấy kia.
Đợi sau khi quay xong video, trong phòng lại là một trận im lặng.
Cảnh Thời chỉ lo chuẩn bị cho tốt lời thoại của cậu, không chú ý đến ý cười của Lộ Ý Trí căn bản không đến đáy mắt.
Tác giả có lời muốn nói:
Đô Đô: Nhảy điệu nhảy vịt vịt cho các chị, ố ô.