Chương 40

Trước đây Tiết Ngạn học chung trường cấp ba với Lộ Ý Trí, lúc hắn lớp 12, Lộ Ý Trí lớp 10.
Lúc đó mọi người còn không biết anh có bệnh tâm lý chướng ngại rất nghiêm trọng, chỉ coi anh thành người trời sinh không có tình cảm.


Người ta tỏ tình với anh, câu đầu tiên của anh chính là cậu đứng đó, đừng đến gần tôi.
Lúc mười mấy tuổi thì như thế, rất khó tưởng tượng anh 29 tuổi sẽ cùng một người nào đó có tình cảm rất tốt.
Chẳng lẽ bệnh tâm lý chướng ngại đã khỏi rồi?


Tiết Ngạn mang theo nghi ngờ lên máy bay.
Mà bên Hồi Hàng.
Tiết Tâm Viễn và Lộ Ý Trí đang đi sâu vào trong giai đoạn hợp tác, Lộ Ý Trí bận rộn tăng ca, ông tự nhiên không thể nào nhàn rỗi được, bởi vậy cũng thực sự bận rộn mấy ngày.


Khó lắm rút ra chút thời gian đi thăm Cảnh Thời và Đô Đô, lại đến một đợt khách không mời.


Tầng dưới được Hồi Hàng tạm thời thuê, cách âm của phòng làm việc mà nói hơi kém một chút, Tiết Tâm Viễn vừa khép lại tập tài liệu thì nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận âm thanh la hét ầm ĩ.
Rất nhanh, Hà Trác đẩy cửa vào.
"Chuyện gì thế?"
"Sếp, người nhà họ Thiệu đến rồi."


Tiết Tâm Viễn cau mày, từ sau khi ông về nước, nhà họ Thiệu vẫn luôn liên lạc với ông, thông qua Thiệu Thanh nói mấy lần, Thiệu Minh cũng gọi điện thoại mấy lần, nhưng đều bị ông thoái thác.
Bây giờ lại là như thế nào?
"Thiệu Minh?"


available on google playdownload on app store


"Không phải." Hà Trác ngập ngừng, dường như có hơi do dự không biết nên xưng hô thế nào với cha mẹ sếp.
Tiết Tâm Viễn sáng tỏ, lạnh lùng nói: "Cậu ra ngoài trước đi, để cho họ vào."


Thiệu Hưng Học là người đầu tiên vào, Châu Thục đi theo sau, còn có Thiệu Minh, Thiệu Thanh ở sau cùng, kéo cha y, vẫn luôn khuyên nhủ.
Tiết Tâm Viễn không động đậy ngồi ở trên ghế, thậm chí không lên tiếng chào hỏi.


Trên mặt Thiệu Hưng Học dường như đang tức giận, vừa vào cửa liền không khách sáo ngồi xuống, nhưng lúc ngẩng đầu lên nhìn Tiết Tâm Viễn nét mặt rõ ràng đã thu lại một ít.
"Tiểu Viễn, con về lâu như vậy sao không về nhà, cha và mẹ con liên lạc với con rất nhiều lần!"


Châu Thục bên cạnh liên tục gật đầu: "Phải đó phải đó, hơn hai mươi năm không gặp, chúng ta đều rất nhớ con."
Tiết Tâm Viễn cười một tiếng, trong giọng điệu không mang theo cảm xúc: "Hai mươi mấy năm, cũng không đại biểu chuyện năm đó không xảy ra. Lúc đó từng nói gì, còn nhớ chứ?"


Thực ra từ nhỏ Tiết Tâm Viễn không tính thân thiết với họ, đợi lúc ông và Tiết Hàng bên nhau thì hoàn toàn náo loạn trở thành cục diện bế tắc.


Lúc đó, Thiệu Hưng Học và Châu Thục không biết từ đâu nghe ngóng được chuyện này, lén lút chạy đến mắng Tiết Hàng một trận, cụ thể dùng từ ngữ thế nào Tiết Tâm Viễn không biết, nhưng nghĩ đến những thứ họ nói trước mặt mình, có lẽ sẽ càng khó nghe hơn.


Sau này từ trong nhật ký của Tiết Hàng suy tính, lúc đó Tiết Hàng đã mang thai sắp sáu tháng, cả thân lẫn tâm y đều mệt, một mình tùy tiện tìm một thôn trấn hẻo lánh tạm thời né tránh, cũng ở chỗ đó sinh ra Cảnh Thời.
Cũng không biết một mình y, thân thể không tốt, rốt cuộc như thế nào sinh ra Cảnh Thời.


Sau khi sinh xong trở về không lâu thì qua đời.
Nhưng Thiệu Hưng Học và Châu Thục cũng không có bớt ác miệng, vẫn luôn mắng Tiết Hàng, vừa khéo Tiết Tâm Viễn vì Tiết Hàng qua đời nản chí ngã lòng, ném xuống tất cả ra nước ngoài.


Sau này khó khăn lắm mới phấn chấn lên xây dựng sự nghiệp, vừa có chút khởi sắc Thiệu Hưng Học và Châu Thục gọi đến, bảo ông trả nợ ơn nuôi dưỡng.
Tiết Tâm Viễn không ý kiến, không nói hai lời chuyển toàn bộ tiền cho họ, nhưng cũng nói với họ sau này vĩnh viễn không liên lạc nữa.


Đối với Thiệu Minh và Thiệu Thanh, Tiết Tâm Viễn có lẽ còn nhớ chút tình chung huyết thông, nhưng với Thiệu Hưng Học và Châu Thục, chẳng còn lại gì.
"Lúc đầu đã nói vĩnh viễn không liên lạc, hai ngài đây là làm gì?"


Thiệu Hưng Học sắc mặt thay đổi, nhìn bộ dáng như muốn vỗ bàn mắng người, nhưng bị Châu Thục phía sau ấn xuống.


Châu Thục cười cười, dịu dàng nói: "Tiểu Viễn, năm đó mẹ và cha con xác thực phạm sai, chúng ta tầm nhìn hạn hẹp, nhưng dù sao cũng là người một nhà, mọi người hòa thuận không được sao? Con xem con bây giờ bên cạnh một người thân cũng không có, chúng ta cũng là..."


Tiết Tâm Viễn lạnh lùng cười một tiếng: "Không cần ngài nhọc lòng, tôi có người thân."
Thiệu Hưng Học lại nhịn không được nữa, đứng lên tức giận nói: "Mày có người thân gì, nhà họ Tiết? Mày cho rằng đổi thành họ Tiết thì là người một nhà với họ?"


Tiết Tâm Viễn tùy tiện nhếch môi, ngước mắt nhìn ngoài cửa rồi chuyển cho Hà Trác một ánh mắt, một giây sau lập tức từ bên ngoài cửa có mấy bảo vệ đi vào, cưỡng chế mang Thiệu Hưng Học và Châu Thục ra ngoài.
Thiệu Minh sững sờ đứng ở đó, hoảng loạn gọi một tiếng: "Anh."


Tiết Tâm Viễn không nhìn ông ta, cúi đầu chậm rãi nói: "Cậu về khuyên họ, để họ không cần đến nữa."
Đợi Thiệu Minh cũng ra khỏi phòng làm việc, chỉ dư lại một mình Thiệu Thanh.


Tiết Tâm Viễn liếc nhìn y, bỗng nhiên nhớ đến chuyện của Thiệu Thanh và Lộ Lập Hiên, ông cười lạnh một tiếng ở trong lòng, cũng không biết hai người kia không biết, hay là tầm mắt hạn chế cuối cùng mở rộng.
"Sao còn không đi?"
"Bác cả, buổi chiều đi Lộ thị bàn bạc phương án, cháu có thể đi theo không?"


Tiết Tâm Viễn nét mặt nhanh chóng lạnh xuống, nếu trước đây ông chỉ khoan tay đứng nhìn, sau khi biết được Cảnh Thời là con trai mình, tự nhiên không thể bình tĩnh được nữa.
"Thiệu Thanh, Lộ Ý Trí đã có Cảnh Thời, hy vọng đây là lần cuối cùng tôi nhắc nhở cháu."


Thiệu Thanh sững sờ, không biết tại sao, y cảm thấy Tiết Tâm Viễn lúc này còn khủng bố hơn vừa rồi.
Rõ ràng trước đây không phản đối, còn dắt y vào phòng làm việc của Lộ Ý Trí.
*


Cảnh Thời luôn cảm thấy mấy ngày nay có người đang lén lút nhìn cậu, nhưng khu vui chơi quá nhiều người, mỗi lần theo bản năng đi nhìn, đều tìm không thấy người.
Nhiều lần, cậu chỉ coi như ảo giác.
Từ Vân kéo Tiết Chính Thành qua một bên, nhỏ giọng nói: "Ông đến quá gần."


Tiết Chính Thành có hơi xấu hổ: "Tôi không chú ý."
Ngừng một lát, Tiết Chính Thành cúi đầu thở dài nói: "Tướng mạo Cảnh Thời thật sự giống Tiểu Hàng."


Từ Vân lau khóe mắt, cố gắng cười nói: "Được rồi đừng nói nữa, sau này ở trước mặt Cảnh Thời chúng ta đừng nhắc những cái này, nó cái gì cũng không biết."
Tiết Chính Thành gật đầu: "Nghe lời bà."


Lúc ăn cơm trưa, họ từ xa nhìn thấy Cảnh Thời bưng hai hộp cơm, vừa đi vừa nói cười với đồng nghiệp.
Từ Vân mở to mắt: "Buổi trưa ăn những cái này sao, khó trách Cảnh Thời gầy như vậy."
"Vậy Đô Đô thì sao, bé buổi trưa ăn gì?"


Tiết Chính Thành nhìn vợ bên cạnh, quả quyết nói: "Đi, lên trên xem thử."
Lúc họ đến phòng nhi đồng, mấy đứa nhỏ cũng đang ăn cơm, một cái bàn tròn đang bày ở chính giữa, xung quanh bên cạnh ngồi năm sáu đứa nhỏ, trước mặt mỗi đứa bày một cái khay nhỏ tròn tròn.


Hai cụ cách cửa sổ nhìn thấy Đô Đô ở chính giữa.
Bạn nhỏ khác đều cần dì đút ăn, chỉ có bé không cần, đeo yếm ngoan ngoãn giơ bàn tay mũm mĩm từ trong khay lấy dưa leo ăn.


Tiết Chính Thành nhìn một vòng, phát hiện bạn nhỏ khác trong khay đều có mặn có chay, còn có trái cây, chỉ có Đô Đô, đáng thương trông giữ khay dưa leo, vừa ăn vừa bĩu môi.


Họ không biết đây là Cảnh Thời đặt biệt yêu cầu, bé mập mỗi lần ăn thịt ăn trái cây đều rất tích cực, cuối cùng dư lại rau củ.
Mấu chốt bé ăn rất tích cực, mỗi lần đều bò đến bên bàn ăn ngồi, lúc Tiết Chính Thành và Từ Vân đến, bé sớm đã ăn xong thức ăn.


Hai cụ nhìn không thấy bụng tròn mập lòi lên rõ ràng của bé, chỉ cảm thấy chắt trai nhà mình bị ngược đãi, đau lòng hận không thể lập tức xông vào cướp người.
"Đi, tìm người hỏi thử."


Người phụ trách khu vui chơi ở phòng làm việc của mình bị Tiết Chính Thành tóm lấy, miếng nước vừa uống vào cũng sắp bị dọa phun ra.
"Cụ Tiết, ngài sao lại đến đây?"
Tiết Chính Thành cười cười, khách sáo nói: "Lý tổng, tôi đến hỏi thử vấn đề cơm của nhân viên bên này."


Người phụ trách một đầu sương mù, nhưng không dám tùy tiện mở miệng, chỉ cẩn thận nói: "Ngài cứ hỏi."
"Tôi vừa rồi thấy nhân viên cầm hai hộp cơm, xin hỏi lượng cơm phải chăng đạt tiêu chuẩn?"
Người phụ trách: "....?"


Cơm hộp chủ tịch Lộ sắp xếp? Vậy không thể nói tiêu chuẩn, chỉ có thể cẩn thận nói dư dinh dưỡng.
Hắn nghĩ rồi nghĩ, dứt khoát gọi người đưa đến hai hộp: "Đây là chủ tịch Lộ đặc biệt sắp xếp."
Tiết Chính Thành và Từ Vân hơi liếc nhìn, trao đổi ánh mắt với nhau miễn cưỡng hài lòng.


"Còn có phòng nhi đồng, tôi vừa rồi thấy có một đứa nhỏ chỉ có dưa leo để ăn."
Người phụ trách không nói một lời, lập tức gọi điện thoại.
Nghe xong tình hình thực tế, hai cụ nhà họ Tiết: "...."
Này có hơi xấu hổ.


Nhưng trên mặt lại không nhìn ra, người phụ trách đương nhiên cũng không dám nhắc, chỉ cẩn thận hỏi một câu: "Cụ Tiết, bà Tiết, hai ngài sao bỗng nhiên..."
Cùng lúc trong đầu hắn bắt đầu bay nhanh lướt qua, hồi tưởng có sơ suất hay không.


Tiết Chính Thành nghĩ, dứt khoát nói thẳng, Lộ Ý Trí sau này không đáng tin cậy, khu vui chơi cũng không dám lơ là Cảnh Thời và Đô Đô.
Đợi sau khi họ rời đi, đầu óc người phụ trách quả thực ong ong.
Cảnh Thời, Cảnh Thời sao lại là Cảnh Thời?


Lộ Ý Trí và nhà họ Tiết, người nào hắn cũng không đắc tội nổi, một người ứng phó không nổi, còn hai bên cùng nhau đến?
Người phụ trách nghĩ thế nào cũng không an tâm, dứt khoát ném cốc trà, chạy đến khu vực nhân viên.


Cảnh Thời vừa vặn ăn xong cơm trưa, vừa xoay đầu thì phát hiện người phụ trách đứng phía sau cậu, vẻ mặt cười nịnh nọt.
Cảnh Thời khó hiểu nói: "Lý tổng, ngài sao qua đây vậy?"
Người phụ trách lập tức vỗ bả vai cậu, cười nói: "Không có chuyện gì, cậu ngồi đi."


"....Không ngồi nữa, tôi ăn xong rồi phải đi làm việc."
"Không sao không gấp, buổi trưa ít người, tôi nói mấy câu với cậu."
Cảnh Thời chẳng hiểu sao cả, nhưng vẫn thuận theo ngồi xuống.
"Lý tổng, ngài muốn nói gì?"
"Cảnh Thời, vừa rồi cụ Tiết và bà Tiết đến tìm tôi...."


Nói được một nửa, người phụ trách ngập ngừng, giống như ám thị nhìn Cảnh Thời, kết quả phát hiện Cảnh Thời vẻ mặt mờ mịt.
Hắn dứt khoát không vòng vo nữa, nói rõ chuyện vừa rồi.
Cảnh Thời: "...."


Cậu trực tiếp giả ngốc ứng phó với người phụ trách, nhưng đằng sau càng nghe càng kì lạ, mấu chốt là trước đây, còn có một người khiến cậu cảm thấy kì lạ..
Tiết Tâm Viễn.
Vừa vặn cũng họ Tiết.
Mang theo nghi hoặc cho đến lúc tan làm, Cảnh Thời trước đi phòng nhi đồng đón Đô Đô.


Đô Đô biết cha sắp đến đón bé, ngồi đợi trên ghế ở cửa, hai bàn tay mũm mĩm còn bưng bình sữa ra sức uống.
Cảnh Thời đợi bé uống xong mới đi qua, sờ bụng tròn của bé, cười nói: "Sao con còn uống nữa, con nhìn bụng con xem."


Đô Đô cười hì hì, như rùa con bổ nhào vào lòng Cảnh Thời, đầu cọ trái cọ phải.
Trên người bé cưng có mùi sữa thoang thoảng, Cảnh Thời dán vào cổ bé hôn một cái, rồi vỗ vỗ lưng bé, bế người lên.


Sau khi lên xe, cậu đặt Đô Đô vào trong lòng Lộ Ý Trí, bản thân cũng cọ qua, nhỏ giọng hỏi: "Anh biết nhà họ Tiết không?"
Lộ Ý Trí nhìn cậu, ung dung thản nhiên: "Biết."
Cảnh Thời nghĩ rồi nghĩ, lại hỏi: "Vậy Tiết Tâm Viễn và họ có quan hệ gì?"


Tại sao nhiều tình tiết truyện cậu chưa từng xem như vậy, thế giới này rõ ràng lớn như vậy, tại sao sách gốc chỉ nói chuyện tình yêu của Lộ Lập Hiên và Thiệu Thanh?
"Có, Tiết Tâm Viễn và con trai cả nhà họ Tiết từng là người yêu. Sau này đổi thành họ Tiết."
"Hôm nay người nhà họ Tiết đến khu vui chơi."


Lộ Ý Trí không nói chuyện, Cảnh Thời nhìn nét mặt anh thì biết anh không kinh ngạc.
"Anh phải hay không biết cái gì?"
Lộ Ý Trí thẳng thắn với Cảnh Thời, gật đầu nói: "Phải."


Cảnh Thời có rất nhiều nghi ngờ, tại sao Tiết Tâm Viễn tốt với Đô Đô như vậy, tại sao người nhà họ Tiết quan tâm cậu và Đô Đô, vấn đề quá nhiều, cậu nghĩ một lát, hỏi một cái trực tiếp nhất:
"Em có quan hệ với nhà họ Tiết không?"


Lộ Ý Trí nhìn thẳng vào mắt cậu, hỏi: "Em hy vọng anh nói cho em biết, hay đợi người nhà họ Tiết đích thân đến nói cho em biết?"
"Anh nói đi."
"Được."
Lộ Ý Trí ấn một công tắt hàng trước, mở tủ nhỏ từ bên trong lấy ra một chồng tài liệu, đưa cho Cảnh Thời.


Cảnh Thời sững sờ một lát, chính thức như vậy sao?
Ban đầu trong suy đoán của cậu, cậu có thể có chút quan hệ với Tiết Hàng, cho nên nhà họ Tiết với Tiết Tâm Viễn yêu ai yêu cả đường đi, nhưng không ngờ đến, cậu vậy mà là do Tiết Hàng sinh.
Cha mẹ cậu, thực ra là cha mẹ nuôi.


Hèn chi hai năm trước cậu phát hiện mình mang thai, cha mẹ không kinh ngạc, lúc đó cậu còn cho rằng trong tộc cha mẹ cũng có tiền lệ đàn ông mang thai.
Hóa ra như vậy.
"Vậy Tiết Hàng...."
"Tiết Hàng vốn thân thể không tốt, khoảng thời gian đó lại gặp rất nhiều chuyện không vui, nguyên nhân hoàn toàn không phải do sinh em."


Thực ra Cảnh Thời không có khó chịu như vậy, dù sao cậu không phải nguyên chủ, nhưng Lộ Ý Trí nghiêm túc an ủi cậu, vẫn khiến cậu cảm thấy ấm áp.
"Tiết Hàng và ngài Tiết, tình cảm của họ nhất định rất tốt."
"Phải."


Nếu đã biết thân thế, Lộ Ý Trí dứt khoát nhắc đến quan hệ của Tiết Tâm Viễn và nhà họ Thiệu, nhưng anh biết cũng không nhiều, chỉ nhắc nhở cho Cảnh Thời.
"Nhà họ Thiệu nếu như biết chuyện này, có thể sẽ đến tìm em gây phiền phức, có bất kì vấn đề gì nhớ ngay lập tức liên hệ anh."


Cảnh Thời hôn anh một cái, cười nói: "Biết."
"Cha."
Đô Đô nằm trên chân Lộ Ý Trí và Cảnh Thời, thấy hai cha đều không chú ý bé, nỗ lực duỗi chân nhỏ tìm cảm giác tồn tại.


Cảnh Thời cúi đầu bế bé lên, hôn lên trán bé, cười nói: "Đô Đô, con lại có thêm hai ông nội, còn có ông cố và bà cố."
Nhiều trưởng bối như vậy, bé mập chắc lại sắp hếch mũi lên mặt.
Cảnh Thời vừa nhớ đến bộ dáng đắc ý của bé lúc ở nhà họ Lộ thì đau đầu.


"Xong đời, chúng ta sau này phải hay không không thể đánh bé?"
Lộ Ý Trí cười bất lực, nhưng vẫn rất phối hợp nói: "Không sao, có thể đóng cửa lại lén lút đánh."
"Ba."
Đô Đô ngước gương mặt mũm mĩm vô tội nhìn họ.


Dường như đang chứng minh với các cha bé thực ra là cục cưng ngoan ngoãn nghe lời, đừng đánh.
Cảnh Thời cười rất vui, cậu lặng lẽ dán bên tai Lộ Ý Trí lặng lẽ nói: "Bé phải chăng nghe hiểu?"
Lộ Ý Trí thích nhất cậu kề bên tai mình nói chuyện, liền giả vờ nghe không rõ nói: "Hửm?"


Cảnh Thời không phát giác, lại nói một lần nữa.
Hơi thở quen thuộc phun bên tai, người nào đó lại lười, dứt khoát gác cằm trên bả vai anh, thoạt nhìn rất giống hai người đã hợp thành một thể.
Lộ Ý Trí bỗng nhiên cổ họng siết chặt, anh đè thấp thanh âm nói: "Chắc là...không nghe hiểu."


Cảnh Thời không nghi ngờ anh, tiếp tục dựa trên người Lộ Ý Trí nói chuyện, cậu bận rộn cả ngày có hơi mệt, như thế này thoải mái hơn.
Lộ Ý Trí cũng không nói gì, tất cả như thường, dù sao con mồi ở bên tay, người thợ săn như anh rất có kiên nhẫn.


Đô Đô ban ngày ăn quá nhiều, buổi tối không thể nào cho bé ăn nữa, mấy miếng thịt cộng thêm rau trái cây cho bé.
Đô Đô huơ huơ cái thìa muốn tự mình gắp, nhưng bé bị buộc trong ghế em bé, thân thể nhỏ của bé bận rộn cả nửa ngày trán đổ mồ hôi cũng không cọ được đến bên mép.


Cho nên đợi lúc ăn xong đi ra, bé mập mếu miệng, không phải rất vui.
"Chủ tịch Lộ?"
Cảnh Thời theo bản năng xoay người, chỉ thấy một người đàn ông cao gầy đứng đằng sau, mặc đồ tây màu đậm, cả người toát ra hơi thở cao quý.


Tuy gọi chủ tịch Lộ, ánh mắt lại luôn nhìn thẳng về phía cậu, mang theo hương vị đau thương và nhớ thương.
Cảnh Thời vừa xem tư liệu, cho nên trong đầu lập tức lóe lên một cái tên—
Tiết Ngạn.
Chú nhỏ trên huyết thống của cậu.


Rất nhanh, suy đoán của cậu đã được xác minh, Lộ Ý Trí gật đầu, không có cảm tình gì trả lời một tiếng: "Chủ tịch Tiết."
Tiết Ngạn không tính toán thái độ của anh, cười đi qua, trước cùng Cảnh Thời chào hỏi.
"Chào Cảnh Thời."
Cảnh Thời cũng cười cười, không tự nhiên lắm nói: "Xin chào."


"Vừa ăn cơm xong?"
Cảnh Thời đang muốn nói phải, kết quả còn chưa mở miệng đã nghe thấy bé mập nào đó ở trong lòng a một tiếng.
Tiết Ngạn cúi đầu nhìn, nét cười trên mặt càng dịu dàng hơn, hắn dịu dàng xoa đầu tròn của Đô Đô.
"Đô Đô, cháu ăn cơm chưa?"


Bé mập vừa nghe, lập tức lắc lư đầu, Tiết Ngạn sững sờ, bé cho rằng người ta không rõ, lại lắc lắc.
Đô Đô chưa ăn cơm!
"Cháu chưa ăn cơm?"
"Dạ."


Cảnh Thời vừa tức vừa buồn cười, cái tật xấu thích cáo trạng này của bé rốt cuộc từ đâu đến, bây giờ ngay cả người lạ cũng có thể cáo trạng.
Tiết Ngạn xoay đầu, dùng ánh mắt không thể tin tưởng được nhìn Lộ Ý Trí.
Không phải khiển trách, đơn thuần là tò mò.


Dù sao ở trong kí ức của hắn, Lộ Ý Trí rất nghiêm khắc với con nít, bởi vì một vài nguyên nhân không cho đứa nhỏ ăn cơm, hắn cũng là có thể tượng tưởng được.


Cảnh Thời vỗ lưng Đô Đô, xấu hổ nói: "Bé ban ngày ăn nhiều, sợ buổi tối bé không tiêu hóa được nên không dám cho ăn quá nhiều."
Tiết Ngạn cười với Cảnh Thời, cố gắng bày ra tất cả thiện ý của mình với cậu.


Kết quả bị Lộ Ý Trí bên cạnh không nặng không nhẹ đẩy một cái, lời nói ra cũng rất vô tình: "Chủ tịch Tiết có gì ngày khác lại nói, chúng tôi phải về nhà nghỉ ngơi."
Nói xong kéo Cảnh Thời rời đi.
Tiết Ngạn, không hổ là cậu!
*


Sau khi về đến nhà, bé mập đã hoàn toàn quên chuyện ăn cơm, "không tính toán chuyện ghét bỏ trước đó" vùi trong lòng Cảnh Thời.
Sau khi tắm xong, Cảnh Thời đặt Đô Đô lên giường, rồi nhìn Lộ Ý Trí đứng ở trước tủ không biết đang xem gì.


"Ngài Lộ, ngủ." Lộ Ý Trí dường như đặt thứ gì đó vào trong túi, xoay người đi qua: "Bây giờ mới tám giờ."
Cảnh Thời vẻ mặt không hiểu gì cả, bình thường cũng không phải giờ này sao? Trước ngủ với Đô Đô, đợi bé ngủ nếu còn có công việc lại đi làm.


Mỗi ngày đều là lưu trình này.
"Anh hôm nay còn có công việc."
"Ừ."
"Không sao, đợi bé ngủ lại đi."
"Ừ."
Đô Đô dẫm dẫm chân, thanh âm chồng lên nhau gọi: "Cha, ba."
Đợi khó lắm dỗ bé ngủ, Lộ Ý Trí nhẹ nhàng bế bé đến phòng nhi đồng bên cạnh.


Đợi anh trở lại, Cảnh Thời ngáp một cái, lười biếng nói: "Anh đi làm đi, xong sớm về ngủ sớm."
Lộ Ý Trí không nói chuyện, quay lưng về phía Cảnh Thời ngồi xuống bên giường, cúi đầu không biết đang xé gì, Cảnh Thời nghe thấy thanh âm túi giấy.
"Thanh âm gì?"


Trong phòng ánh sáng tối tăm, Cảnh Thời nhìn không rõ, muốn chống nửa người lên nhìn, kết quả một giây sau bị Lộ Ý Trí đè dưới người.
Đồ ngủ nửa người dưới nhanh chóng bị rút đi.


Lúc bị đỉnh, Cảnh Thời có hơi mơ hồ, cùng lúc lập tức hiểu rõ thanh âm kì lạ vừa rồi đến từ chỗ nào.
"Lộ Ý Trí, anh ưm...."
Lộ Ý Trí không nóng vội, hành động này giống như trêu chọc cậu, còn rất có hương vị ác ý cọ hai cái.


Cảnh Thời tức giận, trút giận vỗ hai cái trên cánh tay anh, sức lực không mạnh, nhưng Lộ Ý Trí cười khẽ nói: "Sẽ đánh thức Đô Đô."
Tư thế trước mắt này, Cảnh Thời cũng không dám làm loạn, lỡ Đô Đô thật sự thức dậy quậy, tình cảnh đó cậu không thể xử lý được.


Cảnh Thời xác thực không hiểu, rõ ràng Lộ Ý Trí đứng đắn như vậy, thậm chí còn có một vài xu hướng cấm dục, tại sao vừa đến loại điểm thế này, anh giống như biến thành thú hoang vậy?


Qua rất lâu, Cảnh Thời nằm sấp trên người Lộ Ý Trí, phẫn nộ nói: "Sếp Lộ, em thế này có tính là bị thương lúc làm việc không?"
Lộ Ý Trí bật cười ra tiếng.
"Ngoài thời gian làm việc, không tính."


Cảnh Thời tức đến mức đi cắn anh, Lộ Ý Trí cũng không trốn, tùy ý cậu cắn, cắn mệt còn đưa tay ra giúp cậu nhéo nhéo cằm.
Cưng chiều đến không có giới hạn.


Sau khi tắm xong, Lộ Ý Trí ôm Cảnh Thời vào trong lòng, nhỏ giọng nói: "Bên nhà họ Tiết nói, muốn ăn một bữa cơm với chúng ta, chính thức gặp một lần."
Cảnh Thời nhắm mắt ghé vào hõm cổ anh, đồng ý không hề do dự.
Lộ Ý Trí sờ sau ót cậu, mang theo ý cười hỏi: "Có gì muốn nói?"


Cảnh Thời sững sờ, rồi mới ý thức được, Lộ Ý Trí có lẽ sợ cậu sẽ nghĩ lung tung, dù sao bỗng nhiên biết được cha mẹ mình không phải cha mẹ đẻ, mà cha đẻ của mình qua đời ít nhiều cũng có quan hệ với mình.


Cảnh Thời cười cười, cậu thật ra còn ổn, bùi ngùi, khó chịu khẳng định đều có, nhưng sẽ không quá kịch liệt.
Hơn nữa bầu không khí trước khi đi ngủ, cũng không cần thiết làm đến quá mức đau thương.
Thế nên cậu cố ý nói: "Nếu em nói rất khó chịu, ngày mai có thể không đi làm không?"


Lộ Ý Trí: "...."
"Có thể."
Cảnh Thời quả thực không dám tin, sao hôm nay Lộ Ý Trí dễ nói chuyện như vậy?
Sự thật chứng minh, Lộ Ý Trí tuyệt đối không phải người dễ nói chuyện, một giây sau, Cảnh Thời nghe thấy anh cắn răng nói: "Dù sao ngày mai cũng không đi làm, vậy hôm nay lại đến thêm một lần nữa."


Cảnh Thời: "...."
Tác giả có lời muốn nói:
Đô Đô: Con ăn rồi, nhưng lại như chưa ăn.






Truyện liên quan