Chương 47
Cảnh Thời có chút do dự đi qua: "Chào cô?"
Cô gái thoạt nhìn tuổi tác xêm xêm với Cảnh Thời, vừa tốt nghiệp không lâu, nét mặt rõ ràng rất căng thẳng.
"Chào...chào cậu."
"Xin hỏi cô tìm tôi có chuyện gì không?"
Cô gái nhìn quanh bốn phía, tăng nhanh tốc độ nói: "Cậu là cha của Đô Đô hả?"
Cảnh Thời gật đầu.
"Hôm qua lúc Đô Đô té tôi vừa vặn từ phòng máy in đi ra, từ xa nhìn thấy một chút."
Giống như sợ Cảnh Thời không tin, cô còn chủ động chỉ vị trí phòng máy in cho cậu, Cảnh Thời nhìn từ xa, không nhìn ra gì, do vậy nét mặt có hơi nghi ngờ.
"Tôi biết nói cậu cũng chưa chắc tin, nhưng tôi vẫn muốn nói." Cô gái cúi đầu, hai tay đan vào nhau: "Tôi cũng không kịp chụp lại, nhưng tôi có thể cam đoan, tuyệt đối không nói dối."
Với một sinh viên thực tập bình thường như cô mà nói, tố giác cháu trai sếp không nghi ngờ gì đồng nghĩa với "tự sát", nên hôm qua cô vẫn luôn rất xoắn xuýt, vốn muốn tự mình lặng lẽ tiêu hóa, nhưng hôm nay vừa thấy bộ dáng Đô Đô và Cảnh Thời cười, nhất là Đô Đô, cô có hơi gắng gượng không nổi nữa.
Qua không được cửa ải lương tâm.
Nghe cô nói vậy, Cảnh Thời gần như hiểu rõ, nét mặt có hơi nghiêm túc, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ: "Không sao, cô đừng căng thẳng, chậm rãi nói, tôi sẽ giữ bí mật cho cô."
Cô gái chậm rãi gật đầu, nghiêm túc thuật lại một màn hôm qua nhìn thấy.
Nghe thấy Thiệu Thanh nói hai câu đã dọa Đô Đô chạy, cùng với cố tình giơ chân ra ngáng Đô Đô, nét mặt Cảnh Thời lập tức u ám, trong mắt chứa khí thế mua gió sắp đến.
Cô gái sau khi nói xong, lại trắc trở nói: "Tôi, tôi thật sự không nói dối, lúc đó máy in hư, tôi ngồi xổm ở đó nhặt giấy vụn, Thiệu Thanh chắc hẳn không nhìn thấy tôi."
Bằng không cũng sẽ không ở trước mặt cô làm chuyện xấu.
Cảnh Thời miễn cưỡng thu lại tức giận, mỉm cười nói: "Cảm ơn cô nói cho tôi biết những chuyện này, tôi sẽ thay cô giữ bí mật."
Đợi sau khi cô gái rời đi, cậu thu lại nét cười, ánh mắt âm u dường như một giây sau có thể kết ra băng.
Vì để nghiệm chứng lời cô gái, cậu giả vờ vô tình đi một vòng phòng máy in, phát hiện xác thực giống như lời cô gái nói, xuyên qua bức tường thủy tinh có thể nhìn thấy rõ góc kia.
Cậu đứng một lát mới rời đi.
Về đến phòng làm việc, Tiết Tâm Viễn đã họp xong trở về, hai ông cháu đang vui vẻ cùng nhau lắp ráp xe hơi nhỏ, khắp phòng tràn đầy tiếng cười lảnh lót của Đô Đô.
Tiết Tâm Viễn xác thực thở phào nhẹ nhõm, sau khi trải qua chuyện hôm qua, ông cho rằng Đô Đô sẽ không chịu đến nữa, kết quả phát hiện bé mập không có khúc mắc.
Vừa vui vừa đau lòng.
Cảnh Thời điều chỉnh xong nét mặt đi qua, Đô Đô vừa thấy cậu vui vẻ ha ha giơ xe hơi nhỏ lắp ráp xiêu vẹo trong tay cho cậu nhìn.
"Cha."
Cảnh Thời cười khen bé: "Đô Đô lắp thật nhanh, lúc cha vừa ra ngoài còn chưa bắt đầu nữa."
Đô Đô há miệng cười, không hề ý thức được bản thân làm một chuyện vô ích, Cảnh Thời và Tiết Tâm Viễn cũng không đi quấy rầy bé, chỉ để cho bé tự mình chơi.
Đô Đô nét mặt rất nghiêm túc, hai bàn tay mập ném qua ném lại vỏ ngoài của xe hơi nhỏ.
Tiết Tâm Viễn vừa nhìn chăm chú ngón tay bé, vừa nói chuyện với Cảnh Thời.
"Vừa rồi sao đi lâu như vậy?"
"Nói chuyện với nhân viên của ngài mấy câu, họ đều rất thích Đô Đô."
Tiết Tâm Viễn nét mặt tự hào: "Đương nhiên, ai lại không thích Đô Đô của chúng ta chứ?"
Cảnh Thời cũng cười theo, muốn châm chọc ông mèo khen mèo dài đuôi, nhưng tiếp đó lại nhớ những người nào đó không thích Đô Đô, nét mặt có hơi cứng lại.
"Sao thế?"
"Không có gì, một lát nữa ăn cơm tối con phải ra ngoài một lát, chú dắt bé đi ăn cơm, giúp con đưa bé về."
Tiết Tâm Viễn thích nhất cậu không khách sáo với mình, nghe vậy tràn đầy sức sống nói được.
Lúc tan làm, Cảnh Thời bế Đô Đô, đưa bé đến trên xe Tiết Tâm Viễn, hôn trán bé nói: "Đô Đô nghe lời ông nội, cha đi làm chút chuyện, lát nữa ở trong nhà đợi Đô Đô."
Đô Đô ngước gương mặt nhỏ mũm mĩm, không vui vẻ lắm nói: "Nhà nhà."
"Đúng, cha ở trong nhà đợi Đô Đô, Đô Đô ăn no lại về nhà."
Đô Đô vỗ vỗ bụng tròn của mình: "A a."
Cái khác không biết, nhưng ăn no khẳng định không có vấn đề.
Cảnh Thời cười cong khóe mắt.
Đợi sau khi xe lái đi, cậu thu lại nét cười, ra ngoài gọi xe đi thẳng đến chỗ Thiệu Thanh sống.
Trong sách gốc có viết địa chỉ nhà Thiệu Thanh, không phải rất khó nhớ.
Trên đường có hơi kẹt xe, cho nên đợi lúc cậu đến, trời cũng sắp tối, cũng trong dự đoán của cậu, Thiệu Thanh chắc sẽ ăn cơm xong mới trở về, cho nên lúc này chắc hẳn còn ở bên ngoài.
Quả nhiên, qua ước chừng 15 phút, người cuối cùng xuất hiện.
Cảnh Thời từ trong bóng tối đi ra, mục tiêu chuẩn xác đi đến trước mặt y, hơi hơi nhếch khóe môi nhìn người trước mặt.
Cái này hình như là lần đầu tiên, cậu nghiêm túc nhìn Thiệu Thanh.
Trong sách gốc từ đầu đến cuối y là người có tính cách dịu dàng, tình cảm hòa hợp mỹ mãn với Lộ Lập Hiên, nhưng thỉnh thoảng có vài lần mâu thuẫn, ít nhiều có thể nhìn ra một chút manh mối.
Cảnh Thời nhớ lúc đó còn có độc giả ở bên dưới từng nghi ngờ tác giả, nói bản tính của Thiệu Thanh phải hay không bị kiềm chế một phần, giải thích của tác giả Cảnh Thời cũng không nhớ rõ lắm, có lẽ na ná như không có người nào là hoàn mỹ, các loại.
Thiệu Thanh ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Cảnh Thời, con ngươi bỗng chốc co rút kịch liệt, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh.
Có lẽ nhớ đến đây là địa bàn của y.
"Cảnh Thời, cậu thế mà biết nhà tôi ở đâu, xem ra trước đây quan tâm tôi không ít."
Cảnh Thời cười cười, cũng không để ý lời này, đi thẳng vào chủ đề nói: "Thiệu Thanh, tôi hôm nay đến tìm cậu, lý do tại sao bản thân cậu rất rõ."
Thiệu Thanh ngập ngừng, nét mặt thoáng chốc lóe lên chột dạ, bị Cảnh Thời tóm lấy toàn bộ.
Nếu vừa rồi nói chỉ là cố ý thăm dò, vậy bây giờ đã không cần nghi ngờ nữa.
Cảnh Thời không thích nói lời vô ích, cậu sải bước qua, trực tiếp kéo cổ áo Thiệu Thanh lôi người đến một bên, trong một góc tối đen.
Đây là cậu vừa rồi dạo một vòng, trước đó chọn xong.
Thiệu Thanh liều mạng vùng vẫy, há miệng muốn gọi to, nhưng bị Cảnh Thời ấn lại.
Cảnh Thời cao hơn nửa cái đầu, chỉ dựa vào chiều cao có thể áp chế y, càng đừng nói cậu sức lực lớn, nói nhảm, bé mập Đô Đô tròn vo đầy thịt, Cảnh Thời dựa vào sức mình bế hơn cả năm, sức lực có thể không lớn sao?
Thiệu Thanh như con gà yếu nhớt bị cậu lôi đi, Cảnh Thời không nói một lời, thả lỏng tay một trận hành hung, trực tiếp ấn tiếng cầu cứu của Thiệu Thanh vào trong họng.
Nếu đã dám đánh, cậu đã làm xong chuẩn bị, không sợ Thiệu Thanh vạch trần cậu.
Sau khi đánh xong, Cảnh Thời ngồi xổm xuống, đối diện tầm mắt với Thiệu Thanh đang xụi lơ trên đất, trong mắt cậu không mang theo chút độ ấm nào, giọng điệu từ lạnh lùng đến đóng băng: "Thiệu Thanh, hôm nay tôi còn nể tình cậu, nhưng nếu sau này cậu lại đánh chủ ý lên đầu Đô Đô, vậy không phải một trận đánh đơn giản như vậy nữa."
Sau khi nói xong ném người đi, xoay người rời khỏi.
Như lời cậu nói, tư thế hôm nay tuy hùng hồn, nhưng thực ra mang ý nghĩa hù dọa nhiều hơn, ít nhất Thiệu Thanh bị thương không nặng.
Có thể nói chỉ là cảnh cáo.
Cảnh Thời sửa soạn quần áo trên người xong mới vào cửa nhà, cậu tự nhận nét mặt đã điều chỉnh rất tốt, rất tự nhiên, nhưng Lộ Ý Trí vừa nhìn đã thấy không đúng.
Gặp quỷ, anh hôm nay sao về sớm như vậy.
"Em đi chỗ nào?"
"Em đến bệnh viện một chuyến, bác sĩ nói hai ngày nữa phải mang Đô Đô đi tái khám."
Lộ Ý Trí nhìn cậu dường như có hơi bất lực, anh kéo Cảnh Thời ngồi xuống chân mình, nhỏ giọng nói: "Anh từng nói gì?"
Cảnh Thời còn đang "giãy ch.ết": "Em thật sự đến bệnh viện."
Lộ Ý Trí nhàn rỗi nhìn cậu, trong anh mắt đều là hiểu rõ.
Được rồi, Cảnh Thời chỉ có thể bại trận, kể lại chuyện gặp được nữ nhân viên ở Hồi Hàng.
Nhưng Lộ Ý Trí nào dễ dàng lừa dối như vậy?
"Cho nên em đi tìm Thiệu Thanh?"
"...Ừ."
Lộ Ý Trí nhướng mày: "Có phải em tính nói, em chỉ mắng cậu ta mấy câu chứ?"
Cảnh Thời: "...."
Lộ Ý Trí thở dài, bất lực nói: "Xem ra em chưa từng để lời anh nói vào trong lòng."
Luôn nói có chuyện phải tìm anh, nhưng Cảnh Thời dường như chẳng để tâm.
Lộ Ý Trí không phải người theo chủ nghĩa đàn ông, anh chưa từng muốn để Cảnh Thời mọi chuyện đều ỷ lại anh, chỉ muốn có chuyện gì xảy ra người đầu tiên cậu nghĩ đến là mình, nhưng Cảnh Thời luôn quên chuyện này.
Cảnh Thời tự giác đuối lý, nhỏ giọng kể lại chuyện vừa rồi mình làm.
Lộ Ý Trí chỉ hỏi một câu: "Có bị thương không?"
Cảnh Thời nhanh chóng lắc đầu, còn vén tay áo mình lên cho anh xem.
Lộ Ý Trí nhìn mấy lần, gật đầu, không nói gì.
Cảnh Thời có hơi chột dạ, cậu cảm thấy hôm nay mình có chút xung động, nếu thương lượng với Lộ Ý Trí, anh nhất định sẽ có phương pháp giải quyết tốt hơn.
Đương nhiên không đánh Thiệu Thanh một trận, cậu lại tiêu hóa không nổi cơn tức.
Ngay tức thì có hơi xoắn xuýt.
Còn chưa đợi cậu nghĩ được cớ, liền nghe Lộ Ý Trí thờ ơ nói: "Đi tắm rửa trước đi, Đô Đô lát nữa về rồi."
Cảnh Thời giống như tỉnh mộng, nhanh chóng xông vào trong phòng tắm.
Lộ Ý Trí nhìn chằm chằm hướng cậu rời đi một lát, ánh mắt chậm rãi trở nên bất lực, nhìn kĩ trong lời nói còn có chút dung túng.
Anh vào phòng sách, lấy điện thoại của mình gọi cho Lâm Hướng Văn.
"Hướng Văn, cậu ngày mai...."
Giải quyết xong chuyện của Cảnh Thời, anh mới bắt đầu nghiền ngẫm chuyện của Đô Đô, Lộ Ý Trí trước giờ không phải người dễ sống chung, tung hoành thương trường nhiều năm như vậy, anh rõ ràng nhất, có một vài người lòng có ý xấu bị đánh sợ, mới có thể vĩnh viễn diệt trừ tai họa về sau.
Cảnh Thời từ phòng tắm đi ra, thấy cửa phòng sách không đóng, chủ động đi qua.
Đi đến cửa, cậu thò đầu vào trong nhìn, thấy Lộ Ý Trí chuyên tâm nhìn màn hình máy tính, không khỏi có chút căng thẳng.
Cậu nghĩ rồi nghĩ, cố tình thả lỏng đai lưng áo tắm, trưng nụ cười hoàn mỹ nhất đi vào.
Lộ Ý Trí dường như đang bận, không chú ý cậu.
Cảnh Thời cười gượng hai tiếng, đưa tay qua phủ lên tay Lộ Ý Trí, cố ý đè thấp thanh âm nói: "Ngài Lộ, còn đang bận?"
Thấy Lộ Ý Trí vẫn như cũ không nhìn cậu, cậu bất chấp, kéo cổ áo ngủ hai cái, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.
Rồi đè khuỷu tay trên bàn, cố tình bày ra bộ dáng quyến rũ.
Lộ Ý Trí cuối cùng có phản ứng, anh rút tay ra, rồi dựa trên lưng ghế, hờ hững nói: "Ừ."
Cảnh Thời lặng lẽ mắng anh một câu ở trong lòng, rồi xoay người, chủ động ngồi lên chân người ta.
Thắt lưng bị cố ý kéo lỏng lập tức tản ra hai bên.
Lộ Ý Trí: "...."
Tác giả có lời muốn nói:
Đô Đô: Cha, con đã ăn no rồi, lúc nào có thể về nhà?