Chương 62

Cảnh Thời làm việc cho đến sắp tám tháng mới xin nghỉ phép.
Bụng cậu không tính quá lớn, hơn nữa vừa vặn đến mùa đông, mặc áo len rộng thì không dễ nhìn ra, cho nên các đồng nghiệp không có ai nhận ra.


Sau khi xin nghỉ phép xong, cậu và Đô Đô làm ổ trong nhà. Mấy tháng nay, trong nhà từng được cải tạo, gần như nơi Cảnh Thời có thể tiếp xúc đều được bố trí lại một lần nữa, toàn bộ các phương hướng phải đảm bảo an toàn cho cậu.


Hơn nữa phần lớn các nơi trong nhà cũng được cải tạo như khu vui chơi cho trẻ em, rất khó tưởng tượng Lộ Ý Trí có thể sống trong hoàn cảnh gu trẻ em thế này.
Nhưng trông Lộ Ý Trí, lại rất tự nhiên.


Người vui vẻ nhất đương nhiên vẫn là bé mập, bé bây giờ không cần đi làm, mỗi ngày đều có thể dính lấy cha, còn có một đống người lớn cưng chiều bé vây quanh bé.
Ngày tháng ấm áp vui vẻ trôi qua chừng hơn một tháng, ngày dự sinh của Cảnh Thời đã đến.


Lộ Ý Trí đã chuẩn bị cho cậu một phòng bệnh đơn, Cảnh Thời vào viện được mấy ngày nhưng chẳng hề có phản ứng, nên muốn về nhà.
Nhưng thấy Lộ Ý Trí mỗi ngày không về, ở đây với cậu, cậu ngại nói cái này.
Sáng sớm hôm nay.


Sau khi Lộ Ý Trí thức dậy, như thường lệ trước đi qua hôn cậu, rồi lại hỏi mấy câu, thấy bộ dạng Cảnh Thời lười biếng không muốn nói chuyện thì ra ngoài đi làm.
Ước chừng qua một tiếng, Tiết Chính Thành và Từ Vân dắt theo Đô Đô đến, mấy hôm nay Đô Đô vẫn luôn ngủ với ông bà cố.


available on google playdownload on app store


Đô Đô vừa thấy Cảnh Thời liền vui vẻ bổ nhào qua, chân ngắn bám vào muốn bò lên chiếm ổ chăn của cha.
Tuy bây giờ đã cuối tháng ba, nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, trên người bé mặc áo bông ngỗng màu vàng, nhìn như một quả bóng tròn vo.


Cảnh Thời đè đầu bé, cười nói: "Đô Đô ăn sáng chưa?"
Cậu không dám để Đô Đô lên, sợ bị bé đụng trúng bụng.
Đô Đô ngước gương mặt mũm mĩm đáng thương lên nhìn Cảnh Thời, bé đã nhiều ngày không ngủ chung với cha.
"Cha, bụng."


Bụng Cảnh Thời bây giờ đã phồng lên, trong phòng mở điều hòa nên không lạnh, cậu dứt khoát vén chăn ra, nắm lấy bàn tay mũm mĩm của Đô Đô qua sờ lên.
Đô Đô đã từng sờ vô số lần, nhưng mỗi lần sờ đến nét mặt vẫn tò mò, há miệng bộ dáng rất căng thẳng.


Cảnh Thời ghé đến hôn lên trán bé: "Đô Đô, em trai em gái sắp ra rồi."
Đô Đô xoay đầu nhìn một lát, tò mò nói: "Cha, em trai."
Bé có lẽ nghĩ không được em trai em gái từ chỗ nào ra.


Cảnh Thời không thể giải thích cái này cho bé, chỉ có thể ậm ờ cho qua, không bao lâu Tiết Chính Thành và Từ Vân quay lại.
Từ Vân đặt trái cây bên giường, Tiết Chính Thành đi qua đỡ Cảnh Thời dậy.


Cảnh Thời vô cùng xấu hổ, hai cụ đều đã hơn 70, còn phải cả ngày xoay quanh cậu, nhưng đã nói rất nhiều lần hai cụ cũng không nghe, vẫn như cũ mỗi ngày chạy đến bệnh viện.


Không bao lâu, Lộ Minh Triết cũng đến, nói ra thì ông cụ Lộ có một câu chuyện hiểu nhầm đặc sắc. Lúc đó Cảnh Thời cho rằng Lộ Ý Trí sẽ nói với ông cụ, kết quả Lộ Ý Trí không nói, cho nên đến sau này, tất cả mọi người đều biết, Lộ Minh Triết không biết.


Ông cụ vô cùng tức giận, mắng Lộ Ý Trí mấy ngày.
Cảnh Thời không có khẩu vị, ăn không nổi, nhưng nghĩ bản thân lúc nào cũng có thể sinh, bèn cố gắng ăn mấy miếng.
Đô Đô mập tròn vo ngồi bên cạnh cậu, hộp dâu tây mà Từ Vân rửa phần lớn đều vào bụng bé.


Cảnh Thời sờ bụng tròn của bé, châm chọc bé: "Đô Đô, ăn ít một chút, con xem bụng con kìa."
Đô Đô ngẩng đầu nhìn cậu, rồi bỗng nhiên đưa tay sờ bụng cậu.
"Cha, mập."
Bé có lẽ đang nói bụng Cảnh Thời to hơn bé, cha còn mập hơn.
Cảnh Thời: "...."
Chậc, còn không thể phản bác.


Ba cụ ở bên cạnh cười vui vẻ, mỗi người giúp bé mập nói chuyện, bé mập chẳng hề lo lắng đuôi lại vểnh lên, gặm từng quả trái cây nước màu đỏ dính đầy tay.
Cảnh Thời cầm khăn tay lau cho bé, lau được một nửa bỗng nhiên ngừng lại.


Cảnh Thời giơ tay đưa qua, bé cố ý chọn quả dâu tây lớn cho cha ăn.
Nhưng Cảnh Thời không ý thức được đẩy tay bé ra, bé mập thúc giục nói: "Cha, ăn."
Cảnh Thời miễn cưỡng cười một cái: "Đô Đô tự mình ăn đi, cha không ăn."
"A."


Vừa nghe thanh âm cậu không đúng lắm, ba cụ nhanh chóng kịp phản ứng lại, vội vàng đi qua ấn chuông, Từ Vẫn đỡ cậu, lo lắng nói: "Cảnh Thời, phải chăng sắp sinh rồi?"
Cảnh Thời sắc mặt có hơi trắng, khó khăn nói: "Hình như, là vậy."


Bác sĩ không bao lâu đã đến, có một vài chuẩn bị mấy hôm trước sớm đã làm xong, cho nên tất cả đã đâu vào đấy, Cảnh Thời rất nhanh thì được đẩy vào cửa phòng sinh.
Trước khi đi vào, Cảnh Thời gọi cho Lộ Ý Trí.


Đỉnh cái trán đầy mồ hôi, Cảnh Thời cố gắng hết sức nói chuyện bình thường: "Ngài Lộ, bụng có hơi đau."
Thanh âm của Lộ Ý Trí thoạt nghe rất bình tĩnh, nhưng thanh âm truyền ra, có tiếng ghế bị đẩy.
"Bắt đầu rồi sao, anh lập tức qua."
"Không sao đâu, có mọi người, anh lát nữa đến cũng được."


"Được."
Tuy trên miệng đồng ý, nhưng Cảnh Thời đã nghe thấy thanh âm anh nói chuyện với tài xế.
"Vậy em vào trước."
"Được."
Sau khi tắt điện thoại, Cảnh Thời bị đẩy vào phòng sinh.


Không biết trôi qua bao lâu, cậu đau đến có hơi mơ hồ, nhưng lờ mờ nhận ra có một bàn tay quen thuộc đưa qua, rất nhanh, tay được nắm vào trong lòng bàn tay ấm áp khô ráo.
Dường như trán cũng được hôn một cái.
Như nhận được sức mạnh nào đó, Cảnh Thời rất nhanh nghe thấy tiếng khóc nỉ non vang dội.


Chuyện tiếp đó cậu không nhớ được, chỉ nhớ trước khi ngủ hình như có người bế con đặt trước mặt cho cậu nhìn.
Lại lần nữa tỉnh dậy đã là buổi chiều.


Vừa mở mắt ra nhìn thấy Lộ Ý Trí ngồi bên cạnh, bé mập Đô Đô đang ngồi trong lòng anh, phồng gương mặt mũm mĩm nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu.
Vừa thấy cậu mở mắt ra vui vẻ bổ nhào qua.
"Cha, cha."
Lộ Ý Trí nhanh chóng đứng lên, đi qua hỏi: "Cảnh Thời, cảm thấy thế nào?"


Cảnh Thời lắc đầu, không có sức lực, đau nói không ra lời, nhưng cụ thể vẫn ổn.
"Con đâu?"
"Phòng sơ sinh, em muốn nhìn không?"
"Bé trai hay bé gái?"
"Bé gái."
"Ồ vậy xem thử."


Vốn ý của Cảnh Thời là nếu bé trai vậy chắc chắn không khác Đô Đô lắm, giảm bớt ôm đến ôm đi, nhưng nói ra nghe thế nào cũng kì lạ.
Lộ Ý Trí cười khẽ một tiếng, nói: "Được, đợi một lát."


Có lẽ cách phòng sơ sinh không xa, Lộ Ý Trí rất nhanh đã quay lại, Từ Vân ở phía sau bế một bọc tã lót nho nhỏ, mặt đầy nét cười đi vào.
Phía sau đi theo mấy người lớn đang lo lắng, ngay cả Tiết Ngạn cũng có mặt.


Lộ Ý Trí đỡ Cảnh Thời, cậu miễn cưỡng nhìn một cái, không nhìn ra trò trống gì, thực ra đứa nhỏ vừa sinh đều như thế, đỏ hồng nhăn nheo.
Đô Đô chạy qua, giơ tay so rồi đo, nghi ngờ nói: "Nhỏ."


Lộ Minh Triết khom lưng bế bé lên, cười nói: "Em gái vừa sinh ra, cho nên mới nhỏ như vậy, Đô Đô lúc đó cũng như vậy."
Đô Đô gương mặt mũm mĩm ngây ngốc, không vui lòng nói: "Đô Đô, lớn."
Vừa nói vừa khoa tay múa chân, ý là bé rất lớn.


Bé có lẽ cho rằng bé vừa sinh ra đã lớn như bây giờ.
*
Ở bệnh viện không được mấy ngày, Cảnh Thời liền trở về, trong nhà nhiều người chăm sóc, gì cũng không cần cậu bận lòng, cậu chỉ cần ăn nhiều một chút cố gắng khôi phục là được.


Đô Đô mấy ngày nay khá vui, mỗi ngày vừa thức dậy thì đi xem em gái, luôn muốn bế em gái từ trên giường ra.
Bé còn rất hào phóng ôm vịt mình thích nhất đặt bên cạnh em gái, hận không thể thổi một hơi để em gái có thể lập tức lớn lên như bé.
Có thể chơi với bé.


Trải qua mấy ngày suy xét, Lộ Ý Trí cuối cùng đặt tên cún cơm cho con gái, là Thu Thu.
Đô Đô vừa nghe cái tên này liền chỉ đầu mình nói: "Thu Thu à."
Lộ Ý Trí: "...."
Cảnh Thời: "...."
Quên mất chuyện này.
(Tên của Thu Thu phát âm giống búi tóc, sở thích độc lạ của bé Đô Đô.)


Đô Đô theo họ Cảnh Thời, tên Cảnh Hoành, Thu Thu theo họ Lộ Ý Trí, tên Lộ Ninh.


Mới đầu thật sự quá khó, tuy có rất nhiều người giúp đỡ, nhưng Thu Thu rất dính Cảnh Thời và Lộ Ý Trí, phần lớn thời gian còn phải do hai cha tự mình chăm, nửa đêm bò dậy vô số lần, đút sữa thay tã, chưa từng được ngủ một giấc trọn vẹn.


Lúc Thu Thu đầy tháng, cha Cảnh mẹ Cảnh từ quê đuổi đến, Cảnh Thời và Lộ Ý Trí cũng không làm quá mức long trọng, cũng chỉ có người nhà cùng nhau ăn bữa cơm, lại thêm Lâm Hướng Văn, Hà Trác những người bạn có mối quan hệ khá tốt.


Sau đầy tháng của Thu Thu, không bao lâu thì đến sinh nhật hai tuổi của Đô Đô, cha Cảnh mẹ Cảnh dứt khoát trực tiếp ở lại hơn một tháng.


Cảnh Thời bế Đô Đô ở trong lòng, hướng dẫn bé thổi nến trên bánh kem, Đô Đô nhắm mắt thổi mạnh mấy cái, Thu Thu trên giường nhỏ bên cạnh nhìn vui vẻ cười ha ha, chảy nước miếng.
Lộ Ý Trí đi qua bế bé lên, đưa bé qua góp náo nhiệt.


Ở phương diện này, hai anh em thật sự khá giống, chỗ nào có náo nhiệt liền chui vào chỗ đó.
Hôm nay cũng y sì vậy.
Vốn cô bé đang ngủ trong phòng ngủ, Cảnh Thời sợ nhiều người đánh thức bé, kết quả người ta không sao cả, còn muốn đi ra, Cảnh Thời chỉ đành kéo giường nhỏ của cô bé qua.


Sau khi Đô Đô thổi xong nến đến gần nhìn em gái, Thu Thu rất thích anh trai, chỉ cần anh trai đến gần cô bé rất vui miệng nhỏ hé ra, lộ ra hàm răng trủi lụi.
Hai đầu tròn sáp chung một chỗ, thoạt nhìn đều rất ngốc.
Cảnh Thời che mặt, sao lại như thế chứ?


Thu Thu ngoại trừ mắt giống Lộ Ý Trí, bộ phận khác cực kì giống Cảnh Thời, rất tinh xảo, làn da trắng nõn, đặt chung chỗ với Đô Đô, bốn con mắt lớn tròn vo, vừa nhìn chính là hai anh em.
Cảnh Thời rất đau đầu, tướng mạo Thu Thu như vậy cậu và Lộ Ý Trí còn có thể an tâm để bé ra khỏi nhà?
*


Con gái quá nhỏ, Cảnh Thời chỉ sợ đè trúng cô bé, nên phần lớn thời gian đều để một mình bé ngủ trên giường sơ sinh bên cạnh.
Mà Đô Đô vẫn như cũ ngủ giữa hai cha.
Cảnh Thời mỗi ngày đều đang lăn lộn làm thế nào dỗ bé ngủ giường nhỏ, nhưng một lần thành công cũng không có.


Nghĩ đến đây, cậu chọc Lộ Ý Trí, nhỏ giọng nói: "Làm sao mới có thể để bé ngủ trên giường nhỏ?"
Lộ Ý Trí bật cười: "Đợi lớn thêm chút nữa."
"Lớn thêm chút nữa sẽ đến lượt Thu Thu, đến lúc đó thấy em gái ngủ ở giữa, bé khẳng định muốn ở lì tại chỗ."


Trên miệng tuy nói vậy, nhưng Cảnh Thời cũng rất không nỡ, buổi tối đi ngủ đã quen ôm bé mập đầy thịt, nếu không còn nữa có lẽ có hơi không quen.
Đô Đô dường như ý thức được cha muốn "vứt bỏ" bé, nhanh chóng trở mình lăn vào trong lòng cha, giọng sữa non nớt mềm mại gọi: "Cha."


Cảnh Thời chỉ giường nhỏ của Đô Đô: "Đô Đô, con xem Thu Thu ngủ một mình trên giường nhỏ, con còn ngủ chung với cha."
Đô Đô bò lên nhìn em gái, bàn tay mũm mĩm vỗ giường dưới người, xem như lẽ hiển nhiên nói: "Em gái."
Ý là để em gái ngủ chung.


"Con không phải thích nhất nằm gần hai cha ngủ sao, vậy em gái ngủ chỗ nào?"
Vấn đề này dường như có hơi khó, Đô Đô phồng lên gương mặt mũm mĩm nghĩ một lát, rồi chỉ gối nhỏ của mình.
"A."
Cảnh Thời: "...."


Ngoại trừ vị trí chính giữa hai cha, vị trí thứ hai mà Đô Đô thích là vị trí đỉnh đầu, nằm sấp trên gối nhỏ của mình đi ngủ.
Cậu cười nói với Lộ Ý Trí: "Xem ra thật sự thích em gái, ngay cả vị trí thứ hai bản thân thích cũng chịu nhường ra."


Lộ Ý Trí bế Đô Đô qua, chọc đầu mũi bé, cười nói: "Đô Đô tại sao không thích ngủ trên giường nhỏ?"
Đô Đô có đầy đủ lý do: "Đô Đô, lớn, em gái, nhỏ."
Cảnh Thời chọc mông bé, lặng lẽ châm chọc, con lớn, bao lớn, một cái giường nhỏ con chiếm được bao nhiêu?


Đô Đô bị cha chọc cười ha ha, bàn chân mũm mĩm của bé đạp đạp trong lòng Lộ Ý Trí, em gái bên cạnh vừa nghe anh trai cười, cũng cười ha ha theo mấy tiếng.
Đừng nói rất náo nhiệt.


Vốn cho rằng đợi tịnh dưỡng xêm xêm thì có thể về đi làm, nhưng Thu Thu rất dính Cảnh Thời, nếu chỉ có Đô Đô thì còn đỡ, nhưng bản thân Đô Đô chỉ mới hai tuổi, bé không thể rời khỏi cha, Cảnh Thời chỉ có thể lại ở nhà nghỉ ngơi hơn nửa năm.


Thời gian này cậu vẫn luôn học tập tri thức quản lý, hiểu rõ nghiệp vụ của Hồi Hàng, vì để sau này tiếp nhận Hồi Hàng mà làm chuẩn bị.


Thực ra sau khi trải qua thương lượng với Tiết Tâm Viễn còn có Lộ Ý Trí, Cảnh Thời vẫn luôn rất căng thẳng, dù sao cũng là một công ty lớn, vừa nghĩ đến tương lai ngồi lên vị trí kia thì sẽ có áp lực cực kì lớn.
Chăng qua may mà còn có Lộ Ý Trí, có thể giúp cậu một phần.


Lúc Thu Thu sắp một tuổi, đi đường đã khá vững, Cảnh Thời chính thức trở về làm việc.
Trong thời gian hơn một năm, Hồi Hàng cũng có thay đổi cực lớn, đầu tiên là hoàn cảnh công ty.


Tiết Tâm Viễn tìm người chuyên môn xây dựng một phòng trống thuộc về nhi đồng, các nhân viên có thể mang theo con đến, còn tìm dì giúp đỡ chăm sóc, trên cảm nhận có nét tương tự với phòng nhi đồng của khu vui chơi.
Đô Đô sắp ba tuổi, nói chuyện đã rất lưu loát, nhưng người cũng nghịch ngợm hơn.


Hôm ngay giống như mọi ngày, Cảnh Thời mang theo hai đứa nhỏ đúng giờ đến công ty, Thu Thu còn nhỏ, nhất định phải bế, Đô Đô thấy em gái ở trong lòng Cảnh Thời, bé cũng muốn góp náo nhiệt, Cảnh Thời chỉ đành khó khăn bế hai đứa nhỏ mũm mĩm vào trong lòng.


Đưa Đô Đô và Thu Thu đến phòng nhi đồng, Cảnh Thời ngồi xổm xuống cười hôn hai bé: "Đô Đô, Thu Thu, hai con ở đây chơi, có chuyện gì có thể nói với dì, cũng có thể bảo dì dẫn đến tìm cha, nhưng không thể chạy lung tung biết không?"


Đô Đô rất bình tĩnh, vừa gật đầu, vừa chuyên tâm bóc viên socola trong tay.
Thu Thu mếu miệng, luyến tiếc đưa tay về phía Cảnh Thời: "Cha, Thu Thu."
Cảnh Thời lại hôn cô nhóc một cái: "Thu Thu ngoan, con chơi với anh trai."
"Đô Đô, chăm sóc em gái."


Đô Đô xoay người ôm Thu Thu, đặt socola mình vừa xé đến bên miệng Thu Thu, dỗ dành nói: "Em gái, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ."
Thu Thu lau nước mắt, cúi đầu đến gần chạm chạm, vừa nếm được vị ngọt thì vui vẻ, cũng không kéo Cảnh Thời nữa.
Cảnh Thời nhìn một lát, hôn lên đầu Đô Đô một cái thì quay đi làm.


Có hai bé trai thấy Thu Thu xinh đẹp đáng yêu, không có chuyện gì thì chạy qua kéo hai bím tóc nhỏ trên đầu Thu Thu.
Thu Thu tính tình tốt, lúc đầu chỉ đổi vị trí, tiếp tục ăn đồ trong tay, không tính toán với họ, nhưng hai bé trai vẫn luôn kéo, bé chịu không nổi, che đầu chạy đến phía sau anh trai.
"Ơn ơn."


Cô nhóc bây giờ đã biết gọi anh trai, nhưng phát âm rất không tiêu chuẩn.
Đô Đô vừa thấy em gái bị ức hϊế͙p͙, lập tức đi lên trước, cảnh cáo nói: "Đừng động đậy."
Bé không biết nói lời hung dữ, hai chữ đừng động đậy đối với bé mà nói đã rất ghê gớm rồi.


Nhưng hai bé trai kia đều năm sáu tuổi, đã đi học, nào sẽ sợ Đô Đô một bé trai ba tuổi.
Vì thế, mấy đứa nhỏ bắt đầu xô đẩy, sức lực Đô Đô rất lớn, nhưng bé phải bảo vệ em gái, cho nên vẫn chịu chút thiệt thòi.
Trên cánh tay bị bấm đỏ một mảnh.


Các dì vừa rồi có chút chuyện rời đi mấy phút, hiện tại quay lại vừa thấy bị dọa hết hồn, nhanh chóng đi qua tách mấy đứa nhỏ ra.
Hai đứa nhỏ kia không dễ xoa dịu, thậm chí có một đứa trong đó bị Đô Đô đẩy té lộn nhào, lúc này thấy người lớn thì khóc lên.


Các dì chỉ có thể nhanh chóng đi gọi người lớn.
Thu Thu vốn không khóc, nhưng liếc mắt nhìn thấy chỗ bị thương trên cánh tay Đô Đô, cô nhóc bèn sốt ruột khóc lên, tư thế kia giống như vết thương của Đô Đô rất nặng.
"Dì, cha cháu."


Các dì vốn rất thích cặp anh em này, bây giờ thấy một bị thương một khóc, đều rất sốt ruột, nhanh chóng vừa giúp lau nước mắt, vừa dỗ.
Đô Đô ôm Thu Thu, cũng rất sốt ruột, bé không biết Thu Thu vì đau lòng bé mà khóc, bé cho rằng Thu Thu đau khóc.


Văn phòng làm việc của Cảnh Thời cách phòng nhi đồng không xa, cậu vốn đang nói chuyện điện thoại với khách hàng, thoáng nghe thấy tiếng khóc của Thu Thu, trong lòng bất an, cho nên nhanh chóng nói xong thì tắt điện thoại.
Từ phòng làm việc nhanh chóng bước ra vừa khéo đụng phải dì đến tìm cậu.


"Ngài Cảnh, Thu Thu khóc rồi."
"Xảy ra chuyện gì?"
Dì vấp váp kể lại chuyện mình biết, nhưng bà trước đấy không nhìn thấy, chỉ nói các bé xảy ra xung đột.
Cảnh Thời vừa bước vào, Thu Thu liền bổ nhào qua, gương mặt nhỏ khóc như mèo tam thể, Đô Đô cũng ngước mặt lên vội vàng gọi cha.


Cảnh Thời khom lưng ôm hai đứa nhỏ vào trong lòng, hỏi: "Thu Thu sao vậy, sao lại khóc?"
Đô Đô giơ bàn tay mũm mĩm lên chỉ hai bé trai ở một bên khác, tức giận siết nấm đấm: "Cha, họ đẩy Thu Thu."
Thu Thu tựa vào lòng Cảnh Thời khóc hu hu, vừa khóc vừa kéo cánh tay anh trai: "Cha, ơn ơn."


Cảnh Thời cũng nhìn thấy sưng đỏ trên cánh tay Đô Đô, cậu cúi đầu thổi thổi, đau lòng hôn một cái.
"Đô Đô, con làm sao bị như vậy?"
Sau khi Đô Đô khôi phục bình tĩnh, mạch suy nghĩ rõ ràng hơn: "Cha, họ muốn túm bím tóc của Thu Thu, thế nên chúng con đánh nhau."


Cảnh Thời gật đầu, cụ thể như thế nào có thể nghĩ ra được.
Lúc này phụ huynh hai bé trai đi qua xin lỗi, Cảnh Thời cũng không nói gì, trò chuyện mấy câu với các cô thì rời đi.


Lúc này hiển nhiên không thích hợp tiếp tục ở lại phòng nhi đồng, Cảnh Thời mang theo Đô Đô và Thu Thu về phòng làm việc của mình.
Vừa rồi ở trước mặt người ngoài, không thể biểu hiện quá nhiều, bây giờ cửa phòng làm việc vừa đóng, Cảnh Thời ôm hai đứa nhỏ lên chân, mỗi bên một đứa.


"Đô Đô thật giỏi, hôm nay may mà con bảo vệ em gái, em gái mới không bị thương, con xem, bím tóc của em gái còn rất đẹp."
Tuy Đô Đô dần trở nên giống Lộ Ý Trí, lạnh lùng hơn lúc nhỏ, nhưng được cha khen vẫn rất vui, vặn vẹo người nét mặt xấu hổ.
Cảnh Thời cúi đầu hôn bé.


Thu Thu vỗ bàn tay mũm mĩm vui vẻ gọi: "Ơn ơn."
Đô Đô đưa tay mình qua kéo lấy tay cô nhóc, hai bàn tay mũm mĩm chung chỗ, rất ấm áp.
"Thu Thu, con vừa rồi khóc vì bị thương sao, cho cha xem."
Thu Thu lắc đầu, dùng một bàn tay khác đụng cánh tay của anh trai, cau mày nói: "Ơn ơn."
"Con thấy anh trai bị thương, đau lòng anh sao?"
"Dạ."


Cảnh Thời cười vui vẻ, cậu hôn một cái lên gò má Thu Thu: "Thu Thu của chúng ta thật giỏi, mới một tuổi đã biết đau lòng anh trai."
Thu Thu vui sướng nằm sấp trong lòng cậu cọ cọ.
Cảnh Thời bộ dáng tươi cười đầy mặt, hai cục cưng đáng yêu này.


Qua một lát, Thu Thu bỗng nhiên nhớ đến cái gì, xòe tay ra về phía Cảnh Thời: "Cha, alo alo."
"Thu Thu muốn gọi điện thoại cho ai?"
"Ba."
"Được."
Cảnh Thời bấm gọi số điện thoại của Lộ Ý Trí, vận may của họ khá tốt, Lộ Ý Trí vừa khéo họp xong đi ra, lập tức ấn nghe.
"Cảnh Thời."
"Ba, ba."


Vừa nghe thấy thanh âm của Lộ Ý Trí, Thu Thu lập tức tủi thân, giọng sữa mang theo nghẹn ngào.
"Thu Thu, sao con khóc?"
"Ba, ơn ơn."
"Anh làm sao, các con bị người khác ăn hϊế͙p͙ sao?"
Điện thoại mở loa ngoài, Đô Đô đến gần nói: "Ba, vừa rồi có hai bạn nhỏ muốn túm bím tóc Thu Thu, bị con đánh chạy."


Loại chuyện nhỏ bản thân bị thương tự nhiên không cần nhắc.
Lộ Ý Trí cười cười, khen Đô Đô mấy câu, Đô Đô được hai cha liên tiếp khen ngợi, vui vẻ đến mặt nhỏ đỏ hồng.
Đợi sau khi Cảnh Thời giải thích xong, Lộ Ý Trí lại khen ngợi Thu Thu, Thu Thu cũng vô cùng vui vẻ.


Cảnh Thời lặng lẽ nói với Lộ Ý Trí: "Xong rồi, chuyện này hai nhóc có thể nói ba ngày."
Cậu vừa nói xong, Đô Đô liền mang theo Thu Thu chuẩn bị đi tìm ông nội, còn may Cảnh Thời nhanh tay lẹ mắt chặn hai nhóc lại.


Chỉ có đều đợi Tiết Tâm Viễn họp xong đi ra, chuyện này vẫn bị ông biết, cháu trai cháu gái bị ấm ức khiến ông nội vô cùng đau lòng, đặc biệt phái Hà Trác đi qua đón hai bé con đến phòng làm việc của mình.
Cảnh Thời cũng muốn được yên tĩnh, nhanh chóng tiếp tục làm việc của mình.


Buổi tối lúc đi ngủ, Thu Thu nằm sấp bên cạnh Đô Đô, phồng quai hàm đầy thịt lên liều mạng thổi cho anh trai, không bao lâu nước miếng dính đầy cánh tay Đô Đô.
Đô Đô vỗ tay cô nhóc, nói: "Em gái, đừng thổi nữa."


Cảnh Thời cười híp mắt ở một bên nhìn, không lên tiếng ngăn cản, cánh tay của Đô Đô sớm đã khỏi rồi, Thu Thu tìm không được vị trí chính xác, nhưng cũng nhắm mắt thổi vù vù một trận.


Lộ Ý Trí tắm xong đi ra, không đi quấy rầy hai nhóc con, anh trực tiếp ngồi phía sau Cảnh Thời, ôm cậu vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cậu.
Cảnh Thời vô cùng cảnh giác: "Hôm nay không được."


Bây giờ Đô Đô đã ngủ một mình, Thu Thu cũng thích ở với anh trai, cho nên phần lớn thời gian đều là Cảnh Thời và Lộ Ý Trí hai người ngủ chung với nhau.
Thế là, vật phẩm nào đó trong nhà tiêu hao nhanh chóng đến mức ngay cả bản thân Cảnh Thời nhìn cũng sợ hãi.
"Được."


Cảnh Thời: "...." Lúc nói được có thể hay không trước lấy ra cái tay duỗi vào?
Nghĩ kĩ thì người đàn ông Lộ Ý Trí này cũng thật sự rất gian xảo, trên miệng anh lúc nào cũng thuận theo Cảnh Thời, nhưng mỗi lần chỉ cần trêu chọc mấy cái, Cảnh Thời liền đầu hàng.


Cho nên chuyện này, đảm bảo của anh không hề có hiệu lực.
Đương nhiên bản thân Cảnh Thời cũng rất không biết tranh giành.
KẾT THÚC
Tác giả có lời muốn nói:
Đô Đô: Ai ăn hϊế͙p͙ em gái tui, thì phải vượt qua được Đô mạnh mẽ là tui đây!


Thu Thu: (Mắt sáng lấp lánh) Ơn ơn của em, ơn ơn của em!
Cảnh Thời:....Rõ ràng là bé mập Đô Đô.
Đô Đô:....?






Truyện liên quan